EM LÀ NIỀM KIÊU HÃNH CỦA ANH

Hai đội chuyên nghiệp đang đánh nhau hăng hái trên màn hình, nhưng Vu Đồ lại mất tập trung.

Nhớ đến khi anh bảo muốn từ bỏ, thì ánh mắt của Kiều Tinh Tinh vừa ngạc nhiên lại vừa tiếc nuối. Anh không hiểu, rõ ràng là đi theo con đường mà mọi người đều cho rằng có tiền đồ nhất, tại sao cô lại thấy tiếc?

Ngoài thầy giáo, hình như chỉ có mình cô biểu hiện như vậy.

"Vu Đồ" Trạch Lượng chả buồn gõ cửa đã chạy thẳng vào: "Cậu về từ lúc nào thế, sao tôi không biết."

Vu Đồ ngưng nghĩ vẩn vơ, nhấn dừng: "Cũng chưa lâu, lúc đấy cậu đang gọi điện ở ban công."

"À." Trạch Lượng ngồi thẳng lên bàn Vu Đồ, vẻ mặt gian xảo: "Hôm nay cậu gặp Hạ Tình rồi đúng không?"

Vu Đồ ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Sao cậu biết?"

"Hô hô, tôi là ai chứ, hai người phát triển thế nào rồi..." Bị Vu Đồ nhìn chằm chằm như tra khảo, Trạch Lượng đành giơ tay đầu hàng, không nói tiếp được: "Không, tôi nói thật mà, Hạ Tình đi Hàng Châu công tác gặp Bao Bao, rồi nhắc đến cậu là chuyện bình thường đúng không?"

"Cậu rảnh vậy thì ra nước ngoài sớm đi, còn nữa." Vu Đồ chợt nhớ ra, cảnh cáo cậu ta: "Sau này đừng nói lung tung trước mặt Bông."

Trạch Lượng ngây ra, la oai oái: "Bông nói lại với cậu sao? Con nhóc này cũng chẳng nghĩa khí gì cả."

Anh ta thấy mình bị phản bội, định đi tìm Bông tính sổ: "Đúng rồi, Khúc Minh vừa gọi điện hẹn đi ăn cơm, sáu giờ tối mai ở Phổ Đông, hai chúng ta cùng đi đi."

"Ngày mai tôi..."

Trạch Lượng mất hứng: "Thằng keo kiệt ấy khó khăn lắm mới mời tôi ăn một bữa, cậu đừng không nể mặt như thế, bạn học ở Thượng Hải đều đến cả."

Vu Đồ gật đầu: "Được rồi, vậy ngày mai tôi sang đó một mình."

Bạn đại học của Vu Đồ và Trạch Lượng đa phần đều làm việc ở Lục Gia Chủy, nơi họp mặt dĩ nhiên cũng gần đó, từ nhà Kiều Tinh Tinh đi bộ sang chỉ khoảng mười phút là đến.

Lúc Vu Đồ tới, mọi người có mặt gần như đông đủ. Nhà hàng kiểu Tây không có phòng riêng, bảy tám người ngồi cách một vách, không khí rất sôi nổi.

Khúc Minh nhìn thấy anh đầu tiên, vui mừng đứng lên chào: "Đại tài tử giỏi cả hai chuyên ngành của chúng ta đến rồi."

Thực ra Vu Đồ cũng không mấy thân thiết với những người khác. Khi lên đại học, anh chỉ tập trung vào việc học, hầu như ngày nào cũng ở thư viện, ngoài bạn cùng phòng như Trạch Lượng, Bao Bao, thì hầu như không thân thiết với người khác. Nhưng Khúc Minh lại như luôn đối địch với Vu Đồ, lúc đầu anh cũng không hiểu vì sao, cho đến khi tốt nghiệp đại học, chia tay với Hạ Tình thì mới hiểu.

Khúc Minh cũng từng rất thích dùng câu này châm chọc anh, nên khi nhìn nụ cười rạng rỡ đó lúc này, thật khó nhận đâu là thật lòng.

Vu Đồ chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống.

Mọi người trò chuyện vài câu, đột nhiên một người tên Triệu Thiên hỏi: "Khúc Minh, chẳng phải cậu bảo Hạ Tình cũng đến à? Sao vẫn không thấy đâu?"

Vu Đồ ngạc nhiên.

Khúc Minh cười lấy điện thoại: "Để tôi gọi cậu ấy."

Anh ta gọi hỏi: "Emma, sao cậu vẫn chưa đến thế? Chỗ hẹn cách khách sạn cậu ở mấy bước thôi."

Không biết bên kia nói gì, nhưng nụ cười của anh ta dần biến mất, rồi lại cười tươi: "Được rồi được rồi, không sao, không sao, chúng ta hẹn lần sau."

Đợi khi tắt máy, Trạch Lượng nói: "Chậc, người đẹp Hạ không đến được à?"

"Cô ấy nói tối nay có việc gấp ở Bắc Kinh, vừa mới ra sân bay."

Triệu Thiên ngạc nhiên nói: "Không nói với cậu à?"

"Haha, nói là đang định gọi điện thoại cho tôi."

"Đã lâu không gặp cậu ấy rồi." Có người thất vọng.

Có người nói: "Hạ Tình đang xin lỗi mọi người trong nhóm Wechat kìa."

Trạch Lượng vào Wechat xem, vừa khéo nhìn thấy Hạ Tình gửi câu: "Xin lỗi các bạn ở Thượng Hải, vốn là hẹn mọi người hôm nay gặp, nhưng vì có việc đột xuất phải về Bắc Kinh, quên báo với mọi người."

"Xin lỗi xin lỗi nhé, bữa cơm này tớ đãi, có gì gửi hóa đơn cho mình nhé. @Khúc Minh."

Ai cũng là người trong thương trường, nên nhận ra Hạ Tinh cho Khúc Minh leo cây rồi.

Người ta đã về Bắc Kinh từ hôm qua, chắc là quên nói với anh ta.

Khúc Minh cũng phản ứng nhanh: "Chắc lúc nói điện thoại nên nghe nhầm, còn tưởng hôm nay cô ấy mới đi, nào nào, gọi món." Đưa tay gọi phục vụ.

Trạch Lượng lén đẩy Vu Đồ, nói nhỏ: "Cậu có biết hôm qua Hạ Tình về Bắc Kinh không?"

Vu Đồ chậm rãi uống trà, không phủ nhận.

"Túy Ông say không phải vì rượu, cậu ta mở cuộc họp lớp này chắc cũng vì Hạ Tình thôi." Trạch Lượng cảm thấy có thể liên kết mọi chuyện một cách logic hơn rồi: "Mời riêng Hạ Tình thì chắc chắn người ta sẽ chẳng thèm để ý, cho nên mới bảo họp lớp, nhưng tại sao lại gọi cả cậu tới, không sợ bị đem ra so sánh xấu hổ đến chết à?"

Nhưng sau đó anh đã biết tại sao Khúc Minh lại dám gọi Vu Đồ đến. Bởi vì, bây giờ người ta không xem Vu Đồ ra gì nữa.

Thức ăn vẫn chưa lên hết, Khúc Minh đã ngó sang Vu Đồ, đá điểu: "Hôm kia có gặp bạn ở lớp kế, nghe nói tháng sau Vu Đồ sang chỗ cậu ấy làm à?"

"Là ai bên lớp kế thế?" Có bạn tò mò hỏi.

"Nhậm Vọng của Trung X, học ngành đầu tư quốc tế."

Triệu Thiên hiếu kỳ: "Chẳng phải Vu Đồ ở Hàng Không Vũ Trụ à?"

"Chắc là muốn từ chức rồi chứ gì?" Khúc Minh nhìn sang Vu Đồ, trông giống kẻ cao nhìn xuống: "Nhưng mà bây giờ cậu mới ra làm, phải bắt đầu lại rồi nhỉ? Tôi nghe Nhậm Vọng nói, tiền lương như mấy đứa mới tốt nghiệp đại học đúng không?"

Mọi người đều im lặng.

Lại thấy Khúc Minh nói tiếp: "Vu Đồ này, sao cậu không đến tìm những nhà đầu tư quốc tế như chúng tôi ấy. Bên này tiền lương cao, nếu không một năm chỉ có ba trăm, năm trăm ngàn thì sao sống nổi ở đất Thượng Hải? Còn làm bên chỗ Nhậm Vọng, năm đó thành tích của cậu ta tệ cỡ nào, đám bạn học chúng tôi lúc nói cũng thấy ngại giùm đấy."

Vu Đồ không ở đây, Kiều Tinh Tinh vui vẻ điều khiển Vương Chiêu Quân đi đấu trận. Cô cảm thấy sau khi trải qua khóa huấn luyện kinh hoàng kia, thì đã có thể đi xông pha một phen.

Ai dè lại gặp phải đồng đội còn ngu hơn cả mình, hai ván liên tục bị đối phương đánh sập nhà không ngóc nổi đầu.

Đang tức giận thì Tiểu Chu gọi điện đến.

"Tinh Tinh, tôi đến Anne"L mua salad, cô đoán xem tôi gặp ai ở đấy?" Tiểu Chu cố ý ép xuống rất nhỏ.

"Tổng giáo đầu Vu của tám mươi tướng."

Tiểu Chu: "... Sao cô biết thế?"

"Hỏi thừa, biết anh ấy đến đó ăn cơm, nên tôi mới nhớ đến món salad ở đấy. Đúng rồi, cô đi mua salad rồi về ngay, đừng có tìm Edward, nếu không lại không chịu nhận tiền."

Edward chính là ông chủ của nhà hàng Tây đó, Kiều Tinh Tinh có quen anh ta.

"Biết rồi, tôi mua xong rồi, đem tới cho cô ngay đây."

Tiểu Chu nói tiếp: "Lúc đang ngồi đợi salad, tôi còn gọi thêm vài món khác ăn thử, vừa khéo lại ngồi ngay bàn thầy Vu, nhưng có chậu cây xanh chắn ngang nên anh ấy không thấy tôi đâu."

"Cô đừng làm phiền người ta đó."

"Đương nhiên là không rồi ~~ Nhưng mà, tôi thấy bạn bè anh ấy chẳng thân thiện mấy đâu. Có người còn châm biếm anh ấy nữa, nói chuyện chối tai lắm, tức chết đi được."

Kiều Tinh Tinh nhíu mày.

Ở nhà hàng.

Trạch Lượng tức đến nỗi muốn nhảy cẫng lên: " đơn vị Vu Đồ bảo mật, trước khi từ chức thì cũng phải bảo mật thông tin, không thể làm việc ở các cơ quan tài chính liên quan. Không biết đừng có đoán bậy, chớ có để cơn tức khi bị Hạ Tình cho leo cây mà..."

Vu Đồ giữ anh lại, bình tĩnh nhìn Khúc Minh: "Cậu chỉ sống đến ba mươi tuổi thôi à?"

Khúc Minh nghe Trạch Lượng nói thế đã không vui: "Cậu có ý gì?"

Vu Đồ: "Gấp gáp làm gì, ngày tháng còn dài, chờ thêm một năm nữa xem."

"Hơ." Khúc Minh cười lạnh: "Tôi biết nhà khoa học xem thường những người làm ngành tài chính như chúng tôi, nhưng ngành này cũng không phải dễ tung hoành đâu."

Vu Đồ khách sáo: "Thứ nhất, đừng dùng từ "chúng tôi"."

Khúc Minh tức giận: " Cậu!"

Vu Đồ nâng ly với cậu ta.

Trạch Lượng vẫn chưa hả cơn giận, mọi người cũng cảm thấy Khúc Minh có hơi quá đáng, đang định làm hòa thì phục vụ cầm chai rượu đi đến bàn của họ.

Anh ta nhìn nhanh mọi người, cuối cùng mỉm cười với Vu Đồ: "Anh Vu, lần trước anh và cô Kiều có để chai rượu ở đây, nên giờ tôi gửi lại."

Vu Đồ ngẩn ra, phục vụ đã đặt cả chai lẫn thùng đá lên bàn, tiếp đó lại đem thêm hai phần chân giò hung khói."

"Đây là ông chủ chúng tôi gửi anh Vu, chúc anh ngon miệng."

Anh ta mỉm cười rời khỏi.

Mọi người ngây ra trước diễn biến đột ngột ấy.

"Vu Đồ, cậu từng đến đây rồi à?"

Triệu Thiên khá am hiểu rượu vang nên nhìn thử chai rượu, lại cảm thán: "La Romanee Conti?"

Ngoài Vu Đồ, ở đây toàn kẻ tung hoành trong giới tài chính, sao lại không am hiểu rượu vang chứ, hơn nữa lại là loại rượu nổi tiếng như thế.

Nhưng biết thì biết, người nhìn thấy nó cũng không nhiều, nên đều phấn khích.

"Để tôi xem, để tôi xem."

"Vu Đồ cậu giấu kĩ thế, chai rượu này bao nhiêu tiền vậy?"

"Ít gì cũng tới 6 số nhỉ."

Trạch Lượng cũng ngạc nhiên nhìn Vu Đồ.

Vu Đồ nhìn chằm chằm vào chai rượu, chợt cười khẽ nói: "Tôi có chút việc nên phải về trước, các cậu cứ nói chuyện đi."

Mọi người đều ngơ ngác, nhìn Vu Đồ đứng dậy cầm áo khoác mặc vào, sau đó lại cầm chai rượu lên, thong thả tạm biệt mọi người.

Đợi đã!

... Sao cậu lại mang chai rượu đi mất?

Mười mấy phút sau, Kiều Tinh Tinh đã nói thay lời kêu gọi thảm thiết của bạn học Vu Đồ.

"Cậu mang chai rượu về à?!"

Vu Đồ đứng ngay trước cửa: "Không nỡ để họ uống nên mang về đây."

Kiều Tinh Tinh đánh giá anh rồi giải thích: "Nghe cậu đi tới đó, lại sực nhớ tới món salad nên tớ bảo Tiểu Chu đến đó mua, sau đó ~~ cậu... không trách tớ nhiều chuyện chứ?"

Vu Đồ hơi nhướng mày: "Tớ là người không hiểu chuyện đến thế sao?"

Mắt Kiều Tinh Tinh sáng rực: "Tớ cũng cảm thấy thế. Vậy thì, có sảng khoái không? Có vui không?"

Vu Đồ khẽ gật đầu: "Vui như tên lửa được phóng thành công ấy."

Kiểu hình dung gì thế này! Kiều Tinh Tinh xém chút là cười ra mặt, sung sướng gì mà giống như phóng tên lửa thành công chứ...

"Sao tớ cảm thấy cách hình dung này có hơi đen tối..."

Vu Đồ cười khổ: "Cậu đang nghĩ bậy gì thế?"

"Không có không có." Kiều Tinh Tinh chuyển sang chủ đề khác: "Vậy ~~ Hay là chúng ta uống rượu để chúc mừng tên lửa phóng thành công nhé?"

Chai rượu với mức giá sáu số? Vu Đồ đang định từ chối thì nghe Kiều Tinh Tinh nói: "Tuy chỉ có mấy trăm tệ, nhưng cũng không được lãng phí."

Vu Đồ nghi ngờ có phải mình nghe lầm không: "Mấy trăm tệ?"

"Đương nhiên rồi! Cậu tưởng tớ điên à, tùy tiện mời người lạ uống chai rượu đắt như thế." Kiều Tinh Tinh đắc ý: "Tớ quen ông chủ nhà hàng đấy, từng quay phim ở đó. Còn chai rượu này, chẳng qua là chai rỗng dùng lúc đóng phim thôi."

"..." Vu Đồ không biết phải nói gì.

"Vậy có uống không? Dù sao hôm nay tớ cũng không chơi game, lúc nãy phát hiện ngón cái tay trái bắt đầu chai rồi."

Câu trả lời của Vu Đồ là cầm chai rượu đi vào nhà, rồi đóng cửa lại.

Kiều Tinh Tinh hoan hô, chạy nhanh vào bếp: "Tớ đi lấy cốc."

Nhưng họ cũng không uống ngay, vì Kiều Tinh Tinh sực nhớ ra một chuyện.

Calo của rượu vang là bao nhiêu nhỉ?

Hình như cũng không cao lắm, cô nhanh chóng lên Baidu tìm hiểu. Cũng may hàm lượng calo của rượu vang thấp nhất trong các loại rượu, tầm 70 calo/100gam, có thể chấp nhận được.

Sau đó Kiều Tinh Tinh cầm cốc, tìm khắp nhà xem chỗ nào thích hợp để uống rượu.

Ban công hơi lạnh, nhà bếp thì quá chán, trước cửa sổ cũng tạm được nhưng không có không khí. Thế là cô lấy bông hồng ở bàn ăn sang, tìm hai cây nến trong hộc tủ...

Được rồi!

Vu Đồ im lặng đứng cạnh xem đồng hồ, sau hai mươi phút, cuối cùng anh đã uống được ngụm rượu đầu tiên dưới ánh nến và hoa tươi.

Tối hôm đó, họ không uống đến khuya, thậm chí cũng không nói gì nhiều. Vu Đồ cảm thấy may mắn khi Kiều Tinh Tinh không hỏi gì cả, chỉ thỉnh thoảng đánh giá rượu uống còn không ngon bằng rượu gạo.

Lúc thì nói đến đồng đội ngu như theo trong game, lúc thì tự ngồi một góc lướt điện thoại, chụp tự sướng...

Ngoài ô cửa sổ chính là cảnh đêm Thượng Hải lấp lánh sa hoa, nhưng anh chưa từng cảm thấy thoải mái như thế.

Điện thoại không ngừng nhảy ra tin nhắn Wechat của Trạch Lượng, anh đợi đến lúc đi về mới mở ra xem.

"Cô Kiều là ai?"

"Cô Kiều là ai? Là ai? Là ai thế?"

Cô Kiều...

Là một đại minh tinh cho dù có uống rượu, thì cũng phải vào bếp tính xem có bao nhiêu calo trong đấy.

Là một người bạn cũ, anh vừa mới quen biết.

Bình luận

Truyện đang đọc