EM MÙ MỚI YÊU ANH

Chuyển ngữ: Nấm lùn

Bùi Anh nghe Nhậm San San nói vậy thì bật cười ha hả: “Bình thường tổng giám đốc Tống cũng mãnh liệt lắm rồi.”

Nhậm San San: “...”

Cô đơ một lúc mới tiếp thu được ý nghĩa đen tối từ câu nói của Bùi Anh: “Đúng là có đàn ông rồi thì không như trước nữa, nhưng cô đâu cần phải khoe khoang vậy chứ...”

“...” Mặt Bùi Anh hơi đỏ, cô nói lắp bắp, “Không, không phải, chẳng qua là... tôi thấy thế nào thì nói ra vậy thôi.”

Nhậm San San: “...”

Được rồi, tôi biết người đàn ông của cô rất mạnh mẽ rồi đó!

Cuối cùng dưới sự khuyên bảo nhiệt tình của Nhậm San San, Bùi Anh cũng mua chiếc váy kia. Sau khi về nhà, cô đứng trong phòng tắm mặc thử, cô nhìn mình trong gương, xấu hổ quá nên lại cởi nó ra.

Sao trên đời lại có một bộ váy không biết xấu hổ như vậy chứ!

Cô đổi quần áo ngủ thường ngày đi ra, nhìn đồng hồ. Đã gần sáu giờ rồi, Tống Nam Xuyên bảo hôm nay có việc phải xử lý, có thể anh sẽ về muộn, lúc về anh sẽ gọi người mang đồ ăn đến, bảo cô ở nhà chờ anh về rồi cùng ăn cơm tối.

Rất lâu rồi Bùi Anh mới có một ngày rảnh rỗi như hôm nay, cô ngồi vào máy vi tính định lên mạng xem tin. Kết quả là vừa đăng nhập vào weibo, cô mới phát hiện weibo đang bùng nổ.

Một số phương tiện truyền thông và quảng cáo tranh nhau đăng tải tin tức “Tạ Hàm muốn ngăn cản Bùi Anh tham gia thử vai nên cố tình tạo ra vụ tai nạn giao thông”, thậm chí cụm từ tìm kiếm hot nhất trên weibo cũng là “Tạ Hàm cố tình tạo ra tai nạn giao thông“.

Bùi Anh ngẩn người, sao truyền thông lại biết được việc này? Tống Nam Xuyên tiết lộ cho họ sao? Nếu là như vậy, chắc chắn anh đã xác minh được việc này là do Tạ Hàm làm.

“Trên đường đến tham gia buổi thử vai nữ chính Triệu Việt của bộ phim Diễn viên, một chiếc xe ô tô tư nhân màu đen đâm vào xe cô hai lần, sau đó nhờ có vệ sĩ chạy đằng sau ngăn lại. Từ biển số xe ghi được, cảnh sát đã tìm ra được người chủ mưu phía sau của việc này. Đó chính là Tạ Hàm, người đang cạnh tranh vai nữ chính Diễn viên với Bùi Anh! Hiện Tạ Hàm đã bị cảnh sát đưa đi điều tra, nếu có thêm tin tức mới chúng tôi sẽ cập nhật ngay, mong mọi người tiếp tục theo dõi!”

Bùi Anh đọc tin xong, ánh mắt cô lại ảm đạm đi nhiều, giới nghệ sĩ là vậy, họ phải sống dưới cặp mắt của tất cả mọi người, chỉ cần không chú ý một chút, sự việc đó cũng có thể bị đẩy lên rất lớn, huống chi bây giờ còn liên quan đến hành động trái pháp luật, lần này Tạ Hàm rất khó mà làm lại từ đầu.

Mặc dù trước kia hai người từng hợp tác với nhau nhưng cô lại không đồng cảm với cô ấy chút nào, người làm sai thì phải chịu trách nhiệm, hơn nữa nếu lần này không có vệ sĩ đi theo cô, nói không chừng cô đã không đến được buổi thử vai ngày ấy.

Sau khi tin tức được đăng lên, fan hâm mộ của Bùi Anh bùng nổ, mọi người cùng chạy sang weibo của Tạ Hàm lấy ngòi bút làm vũ khí, ngay cả người qua đường cũng mắng mỏ đôi câu.

Tạ Hàm debut đã nhiều mắt như vậy, cô có không ít fan hâm mộ, một trong số đó còn bắt bẻ lời nói của vệ sĩ Bùi Anh, họ cho rằng chuyện này là do Bùi Anh cố tình gài bẫy Tạ Hàm, một số khác tỉnh táo hơn thì nói trước khi có kết quả điều tra của cảnh sát, họ sẽ không tin bất cứ lời nào từ báo chí truyền thông.

Weibo Bùi Anh cũng nhận được rất nhiều tin nhắn, phần lớn đều là fan hâm mộ, tâm trạng mọi người có vẻ khá kích động, cô lướt xem bình luận rồi quyết định đăng một tin lên weibo để trấn an mọi người.

Bùi Anh v: Xin lỗi đã khiến mọi người lo lắng, đúng là tai nạn lần này khiến tôi hơi hoảng sợ, nhưng may mà chỉ bị thương nhẹ một chút thôi, buổi thử vai phim Diễn viên cũng diễn ra suôn sẻ, không bị ảnh hưởng gì, mong mọi người yên tâm [đáng yêu] sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi đã báo cảnh sát, bây giờ cảnh sát đang tập trung điều tra, tôi sẽ chú ý sự việc lần này, hi vọng họ sẽ cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng, cám ơn. [đáng yêu]

Sau khi bài đăng lên, các fan hâm mộ đã đồng loạt chia sẻ và để lại bình luận, một số bạn bè thân thiết còn gửi tin nhắn đến hỏi thăm. Bùi Anh đang load tin nhắn thì Tống Nam Xuyên vừa về.

“Em đang xem gì đấy?” Tống Nam Xuyên thấy cô đang chăm chú nhìn màn hình máy tính thì bước sang hỏi thử. Bùi Anh ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Có tờ báo đăng tin Tạ Hàm tìm người đâm vào xe em, bây giờ mọi người đều đang mắng chửi cô ta.”

Tống Nam Xuyên thoải mái trả lời: “Cô ta xứng đáng bị như thế.”

Bùi Anh trừng mắt nhìn anh: “Là anh tiết lộ tin tức đó cho truyền thông đấy à?”

“Ừ, một khi hình tượng nghệ sĩ bị công chúng phá hủy, sự nghiệp cũng coi như xong rồi, đây chỉ là mới bắt đầu thôi đấy.”

“Dạ?”

Tống Nam Xuyên xoa xoa mái tóc đen mềm mại của Bùi Anh, cười nói: “Được rồi, đừng nói về cô ta nữa, bữa tối anh gọi đã đưa tới rồi, bây giờ xuống ăn cơm đã, có tôm càng xanh mà em thích đó.”

“Vâng.” Nghe sẽ được ăn tôm, Bùi Anh vui sướng chạy vội vã xuống lầu, ánh mắt lạnh lùng của Tống Nam Xuyên lướt qua tin tức liên quan đến Tạ Hàm trên máy tính, sau đó anh tắt máy xuống theo.

Sau khi ăn xong, nhân lúc Tống Nam Xuyên đang tắm, Bùi Anh lấy chiếc kẹp cà vạt vừa mới mua lúc chiều. Cô mở hộp ra nhìn lại, lo lo không biết Tống Nam Xuyên có thấy thích nó không —— mặc dù cô thấy chiếc kẹp cà vạt này sang trọng và đặc biệt lắm.

Nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, Bùi Anh nhanh chóng đóng hộp lại.

Có nên đưa anh không, anh có thấy mình bủn xỉn không nhỉ...orz

Bình thường Tống Nam Xuyên vung tay một cái đã mua cả ngôi nhà, cô nghĩ hay là đừng đưa cái kẹp này cho anh nữa. Nhưng mà tốn nhiều tiền như vậy, bây giờ nghĩ lại còn vẫn thấy đau lòng, nếu không đưa thì càng thiệt thòi hơn.

Cửa phòng tắm vang lên một tiếng “két”, nhẹ nhàng mở ra, Bùi Anh vội vàng giấu chiếc hộp sau lưng. Phát hiện ra động tác lén lút của cô, Tống Nam Xuyên khẽ cong môi, đi tới khom lưng kề sát mặt: “Em giấu cái gì đấy?”

“Không có gì.” Bùi Anh đặt cược vào phẩm chất của một diễn viên, diễn vai một cô gái vô tội!

Tống Nam Xuyên nhíu mày, càng đến gần hơn: “Không có gì? Vậy đưa tay anh xem.”

Anh mới vừa từ phòng tắm đi ra, trên người còn vương đầy hơi nước, mùi sữa tắm nam tính phảng phất quanh chóp mũi Bùi Anh, xâm chiếm tâm trí cô từng chút từng chút một.

“Đã nói không có gì mà.” Cô đưa tay ra, trống trơn.

Tống Nam Xuyên nói: “Đưa cả hai tay ra.”

Bùi Anh bĩu môi, lẩm bẩm một câu thật trẻ con, rồi đưa chiếc hộp nhỏ màu đen trong tay ra.

“Đây là gì thế em?” Tống Nam Xuyên hỏi.

“À, hôm nay em nhận được tiền catse đóng phim truyền hình ấy, nên nhân tiện mua quà tặng cho anh.”

“Tặng cho anh?” Tống Nam Xuyên có hơi bất ngờ, đôi mắt anh nhanh chóng ngập tràn niềm vui sướng. Anh cầm chiếc hộp trong tay Bùi Anh lên, nhẹ nhàng mở nắp ra.

Chiếc kẹp cà vạt lẳng lặng nằm bên trong, viên đá quý tròn nhẵn lấp lánh đầy ấm áp.

“Kẹp cà vạt rất đẹp, cám ơn em.”

Bùi Anh nghe anh nói vậy thì vui vẻ ngẩng đầu: “Anh thích không?”

Tống Nam Xuyên cười, hôn lên môi cô, dịu dàng nói: “Em tặng cho anh mà, đương nhiên anh sẽ thích“.

Ngay cả miếm ốc anh cũng ăn rồi mà, nói gì đến cái kẹp cà vạt tinh xảo thế này chứ.

“Ừ, anh thích là tốt rồi, em cứ lo anh chê thôi.” Bùi Anh vừa nói lòng vẫn chưa yên tâm, cô xác nhận thêm lần nữa, “Anh thích nó thật không? Nếu không thích thì không cần nói dối, em mang đi trả lại được mà.”

Tống Nam Xuyên nhìn cô, đôi đồng tử màu đen như nước xanh trong vắt: “Anh phải làm sao em mới tin anh thích thật đây hả?”

Lúc anh nói chuyện, từng chữ mang theo hơi thở anh phả lên mặt của cô, mặt mày bừng đỏ. Không khí mập mờ bao trùm xung quanh người Tống Nam Xuyên, tim Bùi Anh nảy lên thình thịch: “Em tin anh thích thật mà, đừng dựa gần thế nữa...”

Sau khi cô nói xong, Tống Nam Xuyên không những chẳng dịch ra mà còn nhích gần hơn: “Thế này mà cũng gần nữa hả? Có khi bọn mình còn không có khoảng cách nữa mà“.

“...” Bởi vậy cô mới nói, tổng giám đốc Tống chẳng cần nội y tình thú gì cả đâu.

“Chiếc kẹp cà vạt này đắt lắm phải không em, muốn tặng quà cho anh thì cần gì phải phiền phức thế chứ?” Tống Nam Xuyên vừa nói vừa đặt cái hộp nhỏ sang một bên, ôm lấy eo Bùi Anh, “Em biết mà, thứ anh muốn nhất mãi mãi chỉ có mình em thôi.”

Bùi Anh: “...”

Quả nhiên người đen tối sẽ hiểu suy nghĩ của người đen tối, Nhậm San San đúng là cố vấn tâm hồn mà, mỉm cười.

Tống Nam Xuyên càng dựa sát vào hơn, lúc môi anh sắp chạm đến môi Bùi Anh, cô bỗng kêu lớn một tiếng: “Xuyên Xuyên!”

“... Chuyện gì thế?” Không hôn được Bùi Anh như mong muốn, Tống Nam Xuyên mất hứng nhíu mày.

Bùi Anh đứng dậy, chạy đến chỗ tủ quần áo, nói với anh: “Thật ra em còn một món quà nữa muốn tặng cho anh!”

“Cái gì thế?” Không lẽ là quần áo?

Quả nhiên Bùi Anh mở tủ quần áo ra, lấy một bộ... đồ ngủ, nhưng là của phụ nữ.

“Tặng cái này cho anh?” Tống Nam Xuyên nghi ngờ, chẳng lẽ cô muốn chơi hoán đổi nhân vật với anh à?

Bùi Anh khô giọng: “Mặc dù là tặng cho anh nhưng để cho em mặc.”

Một giây sau Tống Nam Xuyên hiểu được ý của cô, thiếu chút nữa anh đã huýt sáo ngay tại chỗ nhưng vẫn kiềm chế được.

“Đâu giống với tính cách của em, là ý kiến của bạn em phải không?” Anh nhìn cô, ánh mắt đầy thú vị.

Bùi Anh bị anh nhìn tới xấu hổ, miễn cưỡng gật đầu: “Vâng.”

Tống Nam Xuyên cười nói: “Cô bạn này của em không tệ đâu, cửa hàng của cô ấy có cần đầu tư không?”

Bùi Anh: “...”

Đúng là kiểu người giống nhau!

“Nhưng mà chuyện đầu tư để sau này rồi bàn tiếp, giờ em thay quần áo đi cái đã.” Tống Nam Xuyên đầy mong đợi nhìn cô.

Bùi Anh: “...”

Cô lề mề trong phòng tắm năm phút mà chưa chịu đi ra, Tống Nam Xuyên trực tiếp phá cửa xông vào. Bùi Anh bị anh dọa giật mình, ánh mắt Tống Nam Xuyên dán chặt trên người cô.

Váy ngủ gần như trong suốt sao có thể che được gì bên trong, vẻ quyến rũ mê hoặc khiến người ta không thể nào kìm nén, khó khăn lắm mới che kín được mông. Ở dưới váy, đôi chân dài thẳng tắp không bỏ sót. Tống Nam Xuyên cảm thấy chỉ trong phút chốc máu trong cơ thể mình đều dồn về một phía.

Anh bước lên ôm lấy Bùi Anh, váy ngủ được thiết kế hở lưng, bàn tay anh có thể cảm nhận được hết làn da mịn màng của cô gái đó. Anh thỏa mãn khẽ rên lên thành tiếng, đẩy Bùi Anh dựa vào tấm gương phía đằng sau: “Em yêu, em muốn làm ở đây à?”

Bùi Anh: “...”

Không để cho cô có cơ hội nói chuyện, Tống Nam Xuyên đã vội vàng chặn miệng, nửa người dưới dán sát vào người cô, không ngừng đụng chạm.

Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính, vương vãi trên nền đất một lớp màu xám bạc, trong phòng tắm vang lên tiếng rên rỉ đứt quãng không ngừng, như thể có ai đó đang khẽ khàng ngâm thơ.

Tối nay, nhất định lại là một đêm nồng nhiệt.:) Đăng bởi: admin

Bình luận

Truyện đang đọc