EM TRAI KHỜ KHẠO


Trương Minh Vũ cũng sững sờ, không biết đám người mới tới này là đồng đội hay kẻ địch.
Anh nhìn kỹ lại, trông thấy người cầm đầu chính là gã đầu trọc từng gặp lúc trước!
Anh cau mày, nhớ ra gã cũng là người của anh Hoa.
Cùng bọn với nhau!
Anh chủ Trần giật mình hỏi thăm: “Ôi anh Cường, sao anh lại tới đây?”
Trước kia khi làm đàn em của anh Hoa, hai người họ đều cùng cấp bậc nhưng không phải do cùng một người dẫn dắt.
Nhưng bây giờ, gã đầu trọc đã cao hơn anh chủ Trần hai bậc rồi!
Gã đầu trọc chậm rãi liếc nhìn đám người, khi thấy Trương Minh Vũ và Tô Mang bị vây ở giữa, con ngươi lập tức co rút lại!
“Mau cút hết đi cho tao!”
Gã đầu trọc nổi giậm gầm lên, ánh mắt tràn đây kinh hoảng.
Trương Minh Vũ ngơ ngác không biết đối phương ở phe nào.
Đàn em của anh chủ Trần cũng hoang mang nhìn nhau, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời lùi lại quan sát.
“Anh làm vậy hơi quá đáng rồi đấy! Tôi thấy cô ta trước mà!”, anh chủ Trần nghiến răng quát lớn.
Anh ta tưởng gã đầu trọc tới cướp Tô Mang.
Gã đầu trọc vốn định đi qua đó, nghe thấy vậy tức thì dừng bước, quay lại trừng mắt nhìn anh chủ Trần.
Anh chủ Trần bỗng thấy chột dạ.
Gã đầu trọc cất bước tới gần, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Lúc đầu gã vốn đang chơi bời vui vẻ thì bất ngờ nhận được cuộc gọi của anh Hoa, nói là nếu để hai vị khách quý trong quán bar xảy ra chuyện gì thì phải mang đầu tới chịu tội!

Nghe xong gã bị doạ sợ kinh hồn bạt vía!
Tức tốc chạy tới quán bar mới phát hiện hai vị khách quý mà anh Hoa nói tới lại là Trương Minh Vũ và Tô Mang!
Nhưng gã lại càng không ngờ người sắp hại chết mình lại là anh chủ Trần, Trần Chúc!
“Mày nói cái gì?”, gã trọc phì cười, bình tĩnh hỏi.
Trần Chúc ngẩn người, ánh mắt loé lên tia kinh ngạc.
Một lúc sau anh ta mới lấy hết can đảm cất giọng đáp: “Người này là tôi…”
Nhưng anh ta chưa kịp nói hết câu đã ăn trọn một cái bạt tai của gã trọc!
Bốp!
Tiếng bạt tai thanh thuý vang lên.

Trần Chúc bị tát ngã lăn ra đất, mặt mũi sưng vù!
“Anh… anh dám đánh tôi hả? Địa vị cao thì giỏi lắm à? Anh có tin tôi mách anh Hoa không?”, Trần Chúc nghiến răng ken két, đau đớn che mặt, giận dữ gầm lên.
Gã trọc nheo mắt lại, cuối cùng vẫn cố nén giận.
Quan trọng nhất là phải mau chóng xin lỗi.
Gã không dám do dự vội bước nhanh tới trước người Trương Minh Vũ.
Gã thầm nhớ lại cái tên trên hợp đồng khách sạn là Trương Minh Vũ.
Tiếp đó, gã dứt khoát quỳ một chân xuống, tôn kính nói: “Xin lỗi anh Minh Vũ, tại chúng tôi có mắt như mù, xin anh tha thứ cho chúng tôi!”
Gã vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh dồn dập!
Há!
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, đến cả đám đàn em đi theo gã trọc cũng đứng hình.
Chuyện quái gì… đang xảy ra vậy?
Dù sao thì hiện giờ anh Cường cũng là người được anh Hoa tin dùng nhất cơ mà?
Sao lại… nhún nhường xin lỗi như thế?
Anh Minh Vũ?
Anh Minh Vũ cái gì?
Trong đầu mọi người xuất hiện vô số nghi vấn, nhất là đám đàn em của anh chủ Trần trợn trừng mắt như sắp lồi cả con ngươi!
Anh chủ Trần đang lăn lộn trên mặt đất cũng bị làm cho choáng váng.
Cơn đau trên mặt đã dịu lại, máu tươi hoà cùng rượu vang chảy thẳng vào trong mắt nhưng anh ta còn chẳng buồn chớp mắt.
Anh… Minh Vũ!
Ừng ực!
Anh ta gian nan nuốt nước bọt, chợt thấy có dự cảm chẳng lành.
Trương Minh Vũ sững sờ một lúc mới phản ứng lại được.

Anh đoán chắc là do Tô Mang làm.
Sau một hồi im lặng, anh mới bật cười đỡ gã đầu trọc đứng dậy: “Anh trọc khách sáo quá, không cần xin lỗi đâu”.
Anh trọc… người ta là anh Cường mà…
Đám người xung quanh nghe xong đều cạn lời.

Gã trọc gượng cười, xấu hổ đáp: “Anh Minh Vũ đừng khách sáo, gọi tôi là đầu trọc được rồi…”
Thấy Trương Minh Vũ không tức giận, gã đầu trọc thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nào thì cái đầu trên cổ gã cũng được giữ lại rồi.
“Vậy… anh Minh Vũ xem thử… anh muốn giải quyết chuyện này thế nào?”, gã đầu trọc khúm núm hỏi.
Vẻ mặt e dè kia như đang sợ sẽ chọc giận Trương Minh Vũ.
Ánh mắt của anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng mà không thể cứ bỏ qua chuyện này như vậy được.

Cho dù không tính sổ chuyện Tô Mang hôm nay thì sau này cũng khó xác định được sẽ còn bao nhiêu người bị họ hãm hại nữa!
Nghĩ tới đây, anh chậm rãi mỉm cười nói: “Anh tự xử lý đi”.
Gã trọc sững sờ.
Tự xử lý…
Gã ngẩng đầu lên nhìn Trần Chúc, ánh mắt tràn đầy thương hại.
Để được Trương Minh Vũ tha thứ, gã chỉ có thể đắc tội Trần Chúc!
Khoé miệng Trần Chúc khẽ run lên, sợ hãi nhìn lại.

Cơ thể anh ta vô thức lùi lại về sau.

Gã trọc vẫy tay một cái, mấy tên đàn em cao to lập tức cất bước đến gần Trần Chúc.
Anh ta sợ rồi! Trong lòng cũng chìm vào tuyệt vọng!
Đám đàn em của gã trọc nhanh chóng bao vây anh ta vào giữa.
Từng cú đấm mạnh mẽ rơi xuống người Trần Chúc, cùng với đó là tiếng kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết vang vọng khắp chốn.
Trương Minh Vũ nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Anh cũng chẳng phải Bồ Tát, bị người ta bắt nạt đương nhiên phải đáp trả.
Anh chợt chuyển tầm mắt sang đám côn đồ đi theo Trần Chúc.
Bọn họ đều trợn tròn mắt, toàn thân run lẩy bẩy, hối hận tới xanh cả ruột!
Gã trọc thấy thế liền hiểu ý anh, lại vẫy tay lần nữa.
Đám đàn em còn lại của gã tức thì lao tới chỗ đám côn đồ đi theo Trần Chúc.
Chẳng bao lâu sau, cả quán rượu chìm ngập trong tiếng r3n rỉ đau đớn!
Trương Minh Vũ chỉ nghe thôi đã thấy rợn tóc gáy.
Chậc chậc, thê thảm quá…
Gã trọc cung kính đứng trước mặt anh, tươi cười lấy lòng.
Anh cẩn thận dặn dò: “Anh bảo bọn họ chú ý vào, đừng có đánh chết người.

Chúng ta đều là công dân gương mẫu, không được làm chuyện phạm pháp như vậy”..


Bình luận

Truyện đang đọc