EM VÌ ANH VƯỢT NÚI BĂNG ĐÈO

Lương Sùng Vĩ đến sớm nửa tiếng, nhưng đã có một hàng dài đang xếp hàng trước cổng soát vé bên ngoài livehouse. Nhìn thấy cảnh này, Lương Sùng Vĩ vốn muốn đi qua, nhưng đi đến cửa hắn quay người lại, mặt không cảm xúc chụp một bức ảnh. Hắn muốn về nhà cho ông nội Lương Chân xem, cháu trai ông hiện tại cũng được coi là một ca sĩ có thực lực ở phòng bán vé.

Sau khi giải thích danh tính với người soát vé, quả nhiên có nhân viên công tác đưa Lương Sùng VĨ vào trước. Lương Chân vẫn đang thử âm thanh, khi thấy cha mình tới, cậu nhảy xuống khỏi sân khấu và đi về phía Lương Sùng Vĩ.

"Khi chương trình bắt đầu ông sẽ ngồi trên kia!" Lương Chân chỉ vào hàng ghế dài trên tầng hai. Nếu như không có chương trình, buổi tối ở livehouse cũng giống như ở quán bar, nhưng hiện tại sắp có buổi biểu diễn, cầu thang ở tầng hai được chặn lại, tất cả khán giả đều tập trung ở tầng một. Trước khi tới, Lương Sùng Vĩ không rõ cấu trúc của livehouse, hắn đã nghĩ rằng VIP trong lời Lương Chân nói chỉ là một vị trí tương đối thuận lợi để xem. Hắn không nghĩ tới hóa ra đây là một căn gác nhỏ trên tầng hai, cách xa khán giả.

"Tôi không thể để ông lắc lư cùng một chỗ với người xem bên dưới, " Lương Chân nói đùa với hắn. Đương nhiên, cậu biết cha mình đã từng trải qua độ tuổi hai mươi. Khi Lương Sùng Vĩ ở độ tuổi này, hắn cũng sẽ nghe nhạc của Thôi Kiện Đậu Duy và Trương Sở. Biểu tượng của thanh xuân trong những năm tháng xưa cũ đó là rock, và ngày nay chính là rap.

Lương Sùng Vĩ đi lên tầng hai, ngồi ở bàn lớn gần lan can, không cần phải đứng dậy hắn cũng có thể nhìn thấy Lương Chân trở về sân khấu tiếp tục thử âm, chuẩn bị hát thử bài cậu sắp biểu diễn. Thiệu Minh Âm đi ra từ hậu trường, anh ném chai nước khoáng cho Lương Chân, Lương Chân vặn nắp chai, đồng thời chỉ cằm lên trên tầng hai.

"Cha em ở đằng kia," Lương Chân vừa uống nước vừa nói, "Em đi lên cùng anh nhé".

"Không cần".

"Anh không muốn em đi cùng anh hay không muốn gặp ông ấy, " Lương Chân trêu chọc anh, "Anh vẫn luôn muốn gặp ông ấy mà".

Thiệu Minh Âm nhìn lên trên tầng. Bởi vì ngược sáng nên thật ra chỉ nhìn thấy một mảng đen sì. Nếu như không đứng cạnh lan can, sẽ không thể nhìn thấy ai đang ở trên sân khấu hay khán phòng ở tầng một.

"Giờ đi lên gặp thật sao?" Thiệu Minh Âm thu ánh mắt và hỏi Lương Chân.

"Cha em cũng không ăn thịt anh, " Lương Chân đẩy vai anh đi xuống sân khấu, và cùng anh đến cầu thang bên kia. Khi đi ngang qua quầy bar, Lương Chân cầm theo vài chai bia. Lên đến nơi, cậu đặt bia trên bàn trước mặt Lương Sùng Vĩ.

"Ta không uống bia rượu", Lương Sùng Vĩ nói, chính xác là hắn không uống loại bia nhập ngoại mà những người trẻ tuổi yêu thích.

"Có thể một lúc nữa ông sẽ khát đấy," Lương Chân rót bia, rồi ấn bả vai Thiệu Minh Âm để anh ngồi xuống bên cạnh Lương Sùng Vĩ. Lúc này, phòng soát vé vừa mở và khán giả bắt đầu đi vào. Lương Chân cần phải đi xuống phía dưới, vừa khéo lúc đó có người nhắc cậu nhanh chóng tranh thủ thời gian về hậu trường.

"Tôi đi xuống trước," Lương Chân chỉ chỉ vào tai mình, rồi hai ba bước nhảy xuống bậc thang. Sau đó lại quay người, không nói chuyện mà chỉ liếc nhìn cha và người yêu, rồi nhanh như bay trở về hậu trường.

Vì vậy, trên căn gác nhỏ đối diện sân khấu chỉ còn lại hai người. Thiệu Minh Âm nhấp miệng, vô cùng mất tự nhiên nói với Lương Sùng Vĩ: "Chào chú".

Khi anh nói ra lời này, toàn bộ khuôn mặt đã nghiêng về phía Lương Sùng Vĩ, Lương Sùng Vĩ cũng triệt để nhìn rõ dung mạo của anh. Dù sao đây cũng là người con trai mình thích, Lương Sùng Vĩ nhìn vào gương mặt đó, ông tự hỏi rốt cuộc con trai mình yêu thích điểm nào.

Lương Sùng Vĩ là người khác phái, nhiều năm qua ông cũng gặp vô số người, thế nhưng vẻ ngoài thoải mái và dễ nhìn của Thiệu Minh Âm đã lọt vào mắt ông. Mặc dù cũng là người phương bắc, nhưng khung xương của Thiệu Minh Âm và Lương Chân có chênh lệch khá nhiều. Cơ thể anh không dày, nhưng những đường cong cơ bắp trên cánh tay lộ ra bên ngoài áo cộc nhìn rất săn chắc và mượt mà. Bởi vì cơ thể thon gầy vừa phải, nên nhìn tổng thể cả người Thiệu Minh Âm mang lại cảm giác nhẹ nhàng. Liên tưởng đến nghề nghiệp của anh, Lương Sùng Vĩ có thể tưởng tượng ra khi đối mặt với các tình huống nguy hiểm hoặc bất ngờ khi ra ngoài làm nhiệm vụ, các kĩ năng của anh sẽ càng thêm nhạy bén và phản ứng nhanh hơn.

Lương Sùng Vĩ biết rõ Thiệu Minh Âm đã làm việc ở cấp cơ sở trong suốt ba đến bốn năm, nhưng hiện tại nhìn thấy Thiệu Minh Âm, hắn có thể liên kết được hình ảnh người trước mắt với dữ liệu nội bộ hắn tìm được về ba năm qua.

Tài liệu nội bộ này có hệ số bảo mật cực kỳ cao, năm ngoái Lương Sùng Vĩ và ông nội Lương Chân đã xem qua. Dù sao anh cũng là người cùng ăn cùng ở với Lương Chân, dĩ nhiên bọn họ muốn điều tra một phen. Sau khi xem xong, ông nội Lương Chân hút hết gần nửa bao thuốc lá và không ngừng thở dài. Ông nói thanh niên này đã phải trả giá quá nhiều trong nhiệm vụ truy bắt đường dây ma túy, đây là một người tốt, Lương Chân ở cùng người đó chắc chắn không có vấn đề gì. Lương Sùng Vĩ cũng từng đi lính, những việc Thiệu Minh Âm trải qua khiến hắn khâm phục, nhưng thân phận Thiệu Minh Âm lại biến thành người yêu của con trai, Lương Sùng Vĩ không thể không che bớt đi thiện cảm đối với anh.

Lương Sùng Vĩ đã quá cái tuổi tin vào vận mệnh, hắn biết cách kiểm soát các vấn đề tình cảm của người trẻ tuổi. Hắn không biết Thiệu Minh Âm có nói hết với Lương Chân những chuyện đã xảy ra trong ba năm đó hay không, nhưng hắn biết rõ, nếu hắn hỏi Thiệu Minh Âm, "Lương Chân ở cùng cậu có an toàn không, có an toàn tuyệt đối không", chỉ cần Thiệu Minh Âm chân thành đối với mối quan hệ này, chắc chắn hắn sẽ đưa ra lựa chọn.

Vì vậy, mang theo tự tin với chiến lược đã suy tính trước đó, Lương Sùng Vĩ không từ chối lời chào của Thiệu Minh Âm. Ngay cả trong buổi biểu diễn, hắn vẫn luôn giao tiếp với Thiệu Minh Âm. Chỉ cần hắn hỏi, Thiệu Minh Âm sẽ nói cho hắn biết bài hát này được Lương Chân viết khi nào, rồi cảm hứng sáng tác bài hát kia từ đâu. Hắn cũng uống rượu với Thiệu Minh Âm. Không khí dưới sân khấu vô cùng khô nóng, bọn hắn cần một chút bình tĩnh và thứ gì đó làm dịu đi sức nóng ấy, vì vậy hắn mở một chai bia. Khi Lương Sùng Vĩ chủ động đưa chai bia về phía Thiệu Minh Âm, Thiệu Minh Âm rất sửng sốt, nhưng vẫn cụng chai với hắn.

Ở phía bên kia của sân khấu, sau khi cùng khách quý là Do Thái hát《 Nhà máy da Giang Nam bản mới》, ánh đèn trên sâu khấu tối đi đôi chút, điều đó có nghĩa là buổi biểu diễn sắp kết thúc. Trong khoảng thời gian nhàn rỗi ngắn ngủi trước khi biểu diễn bài hát cuối cùng, Lương Chân cũng trò chuyện với khán giả đôi ba câu. Lương Chân có rất nhiều fan nữ ở đây, vì vậy trò chuyện được một lúc, trong đám đông có một cô gái hét lên "Chồng ơi", điều này không chỉ khiến đám đông cười vang, mà còn làm cho Lương Chân bối rối che mặt.

Đương nhiên Lương Sùng Vĩ cũng nghe thấy. Hắn nói với Thiệu Minh Âm rằng rất nhiều người yêu thích Lương Chân.

Có rất nhiều người yêu thích Lương Chân, thích nghe cậu hát, thích con người của cậu. Trong những người này có cả nam lẫn nữ, có những người trẻ tuổi hơn Thiệu Minh Âm, dáng vẻ xinh đẹp hơn Thiệu Minh Âm, thậm chí có thể có người càng truyền thêm cảm hứng sáng tác cho Lương Chân. Loại yêu thích này sẽ càng tăng dần trong tương lai. Lương Chân mới hai mươi tuổi, có lẽ không cần đợi đến lúc tình cảm của bọn họ xảy ra vấn đề, hắn nghĩ người còn trẻ tuổi như con trai mình nói không chừng sẽ không chịu đựng được cám dỗ.

Thiệu Minh Âm có thể nghe ra những ẩn ý này, nhưng anh không trả lời, cũng không phản bác. Anh chỉ tiếp tục nhìn thiếu niên đang tỏa sáng tỏa nhiệt trên sân khấu, trong mắt tràn đầy sự vui mừng và tự hào.

"Có một chuyện tôi muốn nói, " Một tay Lương Chân cầm micro, một tay chống hông, "Mọi người muốn gọi thế nào cũng được. Tới đây xem ca nhạc, quan trọng nhất là cảm thấy vui vẻ".

"Nhưng mà, ngày hôm nay có chút đặc biệt," Ngón tay vốn đang chống hông của Lương Chân chỉ lên phía tầng hai, "Có thể các bạn không biết, hôm nay cha tôi cũng đến xem, vì vậy——"

Lương Chân không thể nói hết câu, bởi vì bắt đầu có liên tiếp những tiếng "Aaa Ohhh!!!"....Khi những âm thanh này dịu đi một chút, Lương Chân đang định nói tiếp, bỗng nhiên nghe thấy có người hét lên: "Cha chồng ơi!"

Lương Chân cười đến nỗi đau sốc hông, mặt cậu cũng hơi đỏ lên. Ngay sau đó nhân viên công tác chạy lên cố định lại giá đỡ micro, cố tình đứng trước giá đỡ để che cho cậu chút mặt mũi.

"Xin mọi người đừng quá ồn ào, " Lương Chân nói, "Người yêu tôi cũng ở trên đó".

Dù sao rapper cũng không phải thần tượng, điều quan trọng nhất là nhạc hay, chứ không phải dựa vào những tin đồn về cuộc sống riêng tư để thu hút sự chú ý của dư luận. Trước ngày hôm nay, Lương Chân chưa bao giờ chia sẻ về tình cảm riêng tư của mình trên sân khấu, ngay cả Lily và một số fan hâm mộ biết về chuyện yêu đương của Lương Chân cũng chưa từng cố truyền rộng thông tin đó. Đó là lý do tại sao sau khi kết thúc buổi biểu diễn ở Nam Kinh, chiếc video "Người tôi yêu đang chờ tôi về nhà" lại hot đến vậy, bởi vì có rất nhiều "fan bạn gái" thực sự đau lòng.

Hôm nay, tại Ôn Châu, người nhà và người yêu Lương Chân đều đến xem cậu biểu diễn. Đây không phải là thông báo chính thức sao? Ban đầu mọi người để cho Lương Chân chút mặt mũi, cố gắng không ồn, nhưng sau đó những tiếng gào khóc thương tâm không ngừng vang lên, đương nhiên còn có người tranh thủ hét lớn "Kết hôn đi"...

"Biết rồi, biết rồi," Hai tai Lương Chân đỏ lên, cậu nói, "Mọi chuyện đang được sắp xếp tốt".

Mọi người đều bị chọc cười bởi Lương Chân bất ngờ dùng tiếng địa phương Lan Châu, và tiếng ồn dần dần lắng xuống. Lương Chân không rút micro ra khỏi giá đỡ mà chỉ nắm lấy nó. Lương Chân hỏi mọi người có biết cậu sắp hát bài gì không, mặc dù những âm thanh từ phía dưới khán giả phát ra không đồng đều, nhưng tất cả đều cùng một đáp án.

"Lời bài hát ngày hôm nay của bài hát này không hoàn toàn giống với phiên bản các bạn nghe trong album, thế nhưng——" Ngay sau đó Lương Chân quét mắt nhìn toàn bộ khán giả và hỏi, "Đoạn hook mọi người cùng hát có được không?"

Trăm miệng một lời, tất cả mọi người đồng thanh "Được".

"Lát nữa cùng nhau hát thật to nhé!"

"Được!"

"Tốt, bài hát cuối cùng," Hai tay Lương Chân nắm micro, khi ánh đèn trên sân khấu tối lại, cậu không cười đùa hí hửng nữa.

"Bài hát cuối cùng dành cho người nhà thân yêu của tôi," Lương Chân nói, "Tặng cho cha tôi đường xa tới đây, 《 Vượt núi băng đèo》".

Gần như trong tiềm thức, Lương Sùng Vĩ, người đang ngồi dựa lưng vào thành ghế, nghe thấy những lời nói này của Lương Chân bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, như thể làm vậy hắn có thể gần hơn với thiếu niên trên sân khấu một chút.

Hắn nghe thấy giọng Lương Chân, nghe thấy cậu nói cậu đến từ Lan Châu, đây là đêm thứ 937 cậu ở Ôn Châu. Lương Chân bình thản nói về những trải nghiệm của cậu liên quan đến rap, với những thăng trầm, niềm vui và cả sự thất vọng. Không biết ai là người đầu tiên mở đèn pin điện thoại lên. Khi Lương Chân hát xong câu cuối cùng của đoạn verse đầu tiên "Tôi vượt núi băng đèo vì âm nhạc, vì hiphop", khán giả phía dưới không chỉ đồng thanh hát vang, mà còn đồng loạt giơ đèn pin điện thoại tạo ra một biển ánh sáng.

Lương Chân hát cùng họ, đoạn điệp khúc lặp đi lặp lại——

"Bất kể đó là núi cao hay sông dài

Tôi cũng sẽ vượt qua, vì người mà đến

Bất kể đó là núi cao hay sông dài

Tôi cũng sẽ vượt qua, chỉ vì ngươi mà đến"

Lương Sùng Vĩ đã nghe qua bài hát này. Nó rất bắt tai, phần điệp khúc chỉ cần nghe một lần là có thể nhớ. Nếu như hắn quay lại tuổi hai mươi, có lẽ sẽ hát theo giống như từng đam mê nhạc rock. Hắn nhìn Lương Chân trên sân khấu, ở trong không gian rộng rãi đầy ánh sáng, thiếu niên ấy đang tích lũy năng lượng.

Và cậu tiếp tục hát——

"Điều này nghe có vẻ thổn thức

Nhưng tôi không phải gặp nhiều gió mưa

Thấy cầu vồng cũng không quá rực rỡ tươi đẹp

Cho dù tôi khiêm tốn hay kiêu ngạo, đều có thể bị đố kỵ

Giống như Gatsby khởi đầu đã có advantages

Nhưng tôi vẫn có thể đi theo con đường mà người ta vẫn đi....."

Đây là đoạn verse thứ hai, nó chính là sự phân tích của Lương Chân đối với hiện trạng của bản thân. Cậu không hề né tránh cuộc sống hai mươi năm dưới sự bảo hộ của Lương Sùng Vĩ. Nó cũng nói về giai đoạn khi cậu gặp thất bại và do dự, liệu cậu có thỏa hiệp và an ổn về nhà làm một cậu ấm hay không...

Nhưng thời điểm này, Lương Chân đứng ở đây, và cha cậu đứng cách đó không xa nghe cậu hát.

"Trong nhà của tôi có quặng mỏ

Tôi không cần lo lắng về tiền bạc

Ai cũng nói tôi phản nghịch nên mới đi chơi rap

Tôi có nhiều đường lui đến vậy, nhưng tôi lựa chọn đâm vào bức tường phía Nam

Đến cùng nên cân nhắc thế nào đây

Về tình cảm chân thành và kỳ vọng của người khác

Nếu để cha giúp tôi lựa chọn, vậy sẽ trở lại phương bắc

Tiền đồ và tương lai đã có ông ấy ở phía trước dọn đường

Ông ấy không biết rằng những thứ tôi muốn không phải là danh lợi

Mà chỉ là một phương thuốc

Một phương thuốc dành cho trái tim chưa biết chọn con đường nào

Nếu như tôi chọn quyết chí tiến lên, vậy âm nhạc sẽ ở bên

Chẳng phải tất cả điều đó đang bừng bừng trên những bản nhạc hay sao?"

Lương Chân dừng lại một lúc, vẫn giữ tư thế hai tay cầm lấy micro, cậu nói "Vì vậy, giờ phút này tôi đang đứng trên sân khấu".

Sau khi câu từ này đi ra, đèn sân khấu nhanh chóng tắt, rồi lại nhanh chóng biến thành màu trắng. Trước khi đám đông kịp hoan hô, Lương Chân lại nương theo giai điệu, hát một đoạn mới thêm vào:

"Tôi biết rõ tôi không thể trở thành Tống Nhạc Đình thứ hai

Nhưng tôi cũng sẽ không thêm lil trước tên mình

Không muốn trở thành một little Eminem

Tôi sinh ra đã không khiêm tốn mà điên cuồng kiêu ngạo

Bởi vì cái tên Lương Chân này được trút xuống hy vọng của cha tôi——"

Trong nháy mắt, nhạc đệm đột ngột im bặt, những ánh đèn lập lòe trên sân khấu hoàn toàn tắt hết, chỉ còn lại một chùm ánh sáng trắng chiếu thẳng xuống người Lương Chân. Ở đoạn break này, tất cả mọi người kể cả Lương Sùng Vĩ đều nín thở nhìn Lương Chân đang mở rộng vòng tay dưới ánh sáng rực rỡ.

Tại tất cả mọi người chăm chú theo dõi. Trong bầu không khí yên lặng, Lương Chân kiên định nói:

"Listen, I"m A New rap God and REAL."

Từng từ đập vào màng nhĩ của Lương Sùng Vĩ. Từ trong những tiếng reo hò, hắn thấy được ánh đèn khắp sân khấu vừa chuyển sang màu vàng ấm áp. Khi hắn chắp vá những chữ cái đầu tiên của từng từ đơn thành họ của Lương Chân, sự kích động ấy chạm đến tuyến nước mắt tê liệt. Hắn chớp mắt đau xót, và trên sân sân khấu, đoạn điệp khúc lay động lòng người "Chỉ vì ngươi mà đến" vang lên một lần nữa. Và một lần nữa, hắn thấy rõ thiếu niên đã rút micro ra khỏi giá đỡ đang đứng giữa sân khấu.

Đó là con của hắn, đó là dòng họ của hắn. Máu của hắn chảy trên người Lương Chân, đó là thiếu niên độc nhất vô nhị của hắn.

Và thiếu niên ấy cũng đang nhìn hắn——

"Hey, năm nay tôi hai mươi tuổi

Ngày càng gần với độ tuổi hoàng kim trong cuộc đời

Tôi cũng muốn ăn, muốn ngủ, muốn trở thành một đám mây trôi

Không muốn từ bỏ và sống mãi

Tôi đột nhiên hiểu được những dụng tâm và khó khăn của cha

Ông ấy hy vọng tôi không phải chăn cừu chăn dê

Ông ấy giúp tôi mở đường, để cho tôi không phải chịu khổ

Cha yêu tôi

Như tôi yêu ông ấy

Nhưng ông ấy dựng cho tôi safety zone lớn hơn những gì tôi muốn phát triển

Và hôm nay ông ấy ở đây——"

Hát đến "ở đây", giọng Lương Chân đã phát run và kèm theo giọng mũi. Hơn nữa, cậu còn lặp lại câu "Hôm nay ông ấy ở đây" nhiều lần. Lương Sùng Vĩ không biết chuyện gì xảy ra, hắn nhìn Thiệu Minh Âm, trong mắt ngoại trừ hỏi thăm còn có thêm lo lắng.

"Em ấy không sao, cũng không phải quên từ," Thiệu Minh Âm đã xem qua lời bài hát của Lương Chân, anh biết nó chính là như vậy, "Em ấy thật sự rất vui vì hôm nay chú đã ở đây".

Anh cũng rất vui vì hôm nay hắn đã có mặt ở đây, có thể nghe Lương Chân bày tỏ qua bài hát——

"Hôm nay ông ấy ở đây

Ông ấy sẽ biết rằng con trai mình sẽ luôn là một con sói Tây Bắc

Lựa chọn con đường này, sẽ không sợ hãi, sẽ không ngại gánh vác

Từ sa mạc Kim Thành đến khắp chốn biển hồ Ôn Châu, chưa bao giờ mê man".

Thiệu Minh Âm ngân nga theo đoạn điệp khúc tiếp theo, vừa mỉm cười vừa di chuyển miệng. Anh hơi ngượng ngùng nhìn Lương Sùng Vĩ, phát hiện ra Lương Sùng Vĩ cũng đang cười. Khi đối mặt, ý cười trong mắt hai người càng đậm hơn. Ít nhất là trong vài câu điệp khúc này, bọn họ đều gác lại tất cả mọi chuyện, chỉ đắm chìm trong giai điệu và trong tiếng hát, chỉ tận hưởng vẻ đẹp của âm nhạc.

Đến khi hai người cùng nhau nhìn lên sân khẩu, Lương Chân đứng trên đó vô cùng thả lỏng. Không cần tận lực đi theo nhịp, Lương Chân nói, "Tôi nhất định phải hát".

"Tôi phải hát

Vì cái tên Lương Chân, vì hiphop"

Thiệu Minh Âm cũng tò mò, anh không nghĩ đến sau khi đoạn hook kết thúc Lương Chân còn tiếp tục hát ——

"Để không phụ lý tưởng âm nhạc và thời gian trôi qua

Tôi nghĩ rằng tôi đã không để người đó thất vọng."

Nhạc đệm dần biến mấy, nhưng Lương Chân vẫn chưa kết thúc. Ban đầu, Thiệu Minh Âm nghĩ rằng "người đó" trong lời của Lương Chân chỉ cha cậu, Lương Sùng Vĩ, người đang ngồi bên cạnh anh.

Nhưng khi Thiệu Minh Âm nhìn về phía Lương Sùng Vĩ, Lương Sùng Vĩ hơi nghi ngờ lắc đầu. Đồng thời, bọn họ nghe thấy Lương Chân nói, "Vì vậy, tôi đứng ở đây muốn hỏi anh ấy".

Lương Chân hai mươi tuổi đứng trên sân khấu, trên tay cầm micro, cậu hét lớn tiếng đến vậy, vì cậu muốn hỏi Thiệu Minh Âm——

"Người yêu ơi! Anh có nguyện ý về Lan Châu với em không?"

Lương Sùng Vĩ nhìn Thiệu Minh Âm cười rộ lên, che miệng mỉm cười, bả vai khẽ run lên bởi vì độ cong của khóe miệng.

Trước đó, anh đã thấy căn gác này khi đứng trên sân khấu, anh biết nơi anh đang ngồi rất tối. Chắc chắn Lương Chân đứng dưới ánh đèn sân khấu không thể nhìn thấy biểu cảm và cử chỉ của Thiệu Minh Âm.

Nhưng Lương Chân vẫn chuẩn xác nhìn về phía Thiệu Minh Âm, cực kỳ khéo léo nháy một mắt, sau đó hôn xuống ngón trỏ và ngón giữa đang khép lại. Nụ hôn dừng ở đầu ngón tay cũng chỉ về đúng hướng.

Cậu đứng trên sân khấu, cười rạng rỡ đến mức lộ ra răng nanh. Cậu không biết rằng người yêu của cậu đang rơi nước mắt, và cha cậu đã đưa cho anh một tờ khăn giấy.

"Thật xin lỗi...Tôi......" Dường như không lường trước được bản thân sẽ rơi nước mắt, Thiệu Minh Âm nói năng hơi lộn xộn. Không phải anh cảm thấy bi thương, nhưng nước mắt cứ thế rơi xuống. Anh nhận lấy khăn giấy, nhưng nó vô dụng, anh chỉ siết chặt nó trong lòng bàn tay. Nhìn thấy những giọt nước mắt còn đọng lại trên hàng mi, Lương Sùng Vĩ cảm thấy lòng mình mềm nhũn. Khi thấy Thiệu Minh Âm qua loa lau mặt rồi lại nhìn về phía Lương Chân, hắn lựa chọn mỉm cười.

Lương Sùng Vĩ dựa lưng vào thành ghế, điều này làm cho trong tầm mắt hắn có Thiệu Minh Âm, và liếc xéo qua có thể thấy hình ảnh mơ hồ của Lương Chân.

Hắn nhìn hai chàng trai trẻ tuổi. Hắn đã không thể làm như lúc trước, gay gắt chối bỏ, nói rằng giữa bọn họ không phải tình yêu. Thế nhưng đây chính là tình yêu——

Là tình yêu...

Lương Sùng Vĩ nhìn bọn họ, trong lòng lặp đi lặp lại hai từ đó, tình yêu.

Quan niệm của hắn vẫn không thay đổi. Vẫn giống như trước đây, hắn tin rằng tình yêu không thể được định giá rõ ràng, hư vô mờ mịt và không có sự đảm bảo tuyệt đối. Tình yêu cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào, tựa như giờ phút này rõ ràng đã biết Lương Chân có người yêu, vẫn sẽ có một số ít người hâm mộ bị thu hút và lớn tiếng đáp lại "Nguyện ý".

Hắn biết rõ và khẳng định Thiệu Minh Âm cũng biết rõ, rằng có bao nhiêu người yêu thích Lương Chân, thì có bấy nhiêu người nguyện ý cùng Lương Chân quay về Lan Châu.

Nhưng chàng trai trẻ mà đáng lẽ nên nói "Nguyện ý" lại trầm mặc, bởi vì không cần nói nên lời, thiếu niên đứng trên sân khấu kia đã biết câu trả lời của anh. Anh vuốt mặt lần nữa để lau sạch sẽ những giọt nước mắt còn sót lại, hít mũi một cái rồi mỉm cười. Khi anh quay đầu, chưa kịp thu lại nét cười chan chứa tình cảm bên trong. Lương Sùng Vĩ đã nhìn thấy Thiệu Minh Âm như vậy, trong nháy mắt hắn cảm thấy hâm mộ con trai mình.

Con trai hắn có được tình yêu.

Khoảnh khắc đó khiến hắn hiểu ra tình yêu không thể được định nghĩa không phải bởi vì nó rẻ rúng, mà bởi vì nó vô giá, tựa như cái nháy mắt của Lương Chân và nụ cười mỉm của Thiệu Minh Âm. Không ai có thể đảm bảo ngày mai 100% an toàn, nhưng hôm nay bọn họ có nhau, và bọn họ giàu có như nắm trong tay cả thế giới.

Khoảnh khắc đó cũng khiến Lương Sùng Vĩ từ bỏ ý nghĩ tách họ ra. Hắn đứng dậy và vỗ vai Thiệu Minh Âm trước khi đi. Động tác và độ mạnh vừa đúng như trưởng bối chấp nhận hậu bối.

Có lẽ hắn nên ở lại và ăn mừng chuyến lưu diễn kết thúc mỹ mãn của Lương Chân, nhưng hắn đã rời đi trước. Với tư cách là một người cha, lúc này tâm trạng của hắn rất phức tạp và vi diệu. Một mặt, những quan niệm truyền thống vẫn khiến hắn lo lắng về tương lai của con trai mình. Mặt khác, hắn đã bắt đầu buông lỏng và chấp nhận mối quan hệ giữa hai người họ, bởi vì hắn biết hai người trẻ tuổi ấy giống như dư âm lượn quanh kéo dài bất tận, không thể tách rời.

Bọn hắn chảy chung một dòng máu, hắn có thể không hiểu con trai mình sao? Dù có nhiều người hơn nữa nguyện ý cùng Lương Chân quay về Lan Châu, Lương Chân cũng chỉ nguyện ý cùng Thiệu Minh Âm quay về Lan Châu.

- --------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha ha: lil chính là little. Một số rapper sẽ thêm lil đằng trước tên của những rapper nổi tiếng để lấy làm nghệ danh, ngụ ý là hy vọng có một ngày sẽ giống như thần tượng của mình. Lương Chân một mực dùng tên của mình, vì cậu hy vọng mình không phải trở thành người thứ hai của ai khác, mà chỉ là Lương Chân đầu tiên. Khi tôi đang viết《 Vượt núi băng đèo》, giai điệu của bốn câu điệp khúc giống như phiên bản chính thức bài《 Tôi muốn》của Pharaoh và Linh Phong, nhưng phần verse chắc chắn là không giống. Nếu như mọi người hứng thú, có thể thử nghe bài hát đó, rất êm tai, là một bài hát rất chân thành!

- --------------

Editor: tên phiên âm tiếng anh của Lương Chân là Liang Zhen. Trong đoạn rap, Lương Chân có viết "Listen, I"m A Newrap God and REAL"

Khi ghép các chữ đầu của mỗi từ lại sẽ được họ của bạn ấy:3

Bài hát "Tôi muốn" mà tác giả nhắc đến tôi để link ở đầu chương cho bạn nào muốn nghe nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc