EM YÊU CÔ MẤT RỒI

- Cậu ngủ chung vs mình luôn cho vui nha! (Lan Anh)

- Sao cũng được (Ana)

- Cậu chờ mình ra khóa cửa cái nha!

- Ờ...

Lan Anh chạy ra khóa cửa còn Ana đang tò mò nhìn xung quanh, những bức ảnh gia đình được treo trên tường, có những tấm hình chụp vs Tuệ Lâm, thì ra từ khi còn bé họ đã là bạn thân của nhau.

- Thấy sao? Hình mình hồi bé đẹp không? (Lan Anh mỉm cười)

- Cũng không đến nổi xấu. (Ana nói mà cố gắng nhịn cười)

- Cậu dám trêu mình ư, cho ăn đấm bây giờ!

- Thôi, thôi mình xin hàng! (Ana giơ 2 tay)

- Tốt đấy! Xém là ăn cú đấm của mình rồi.

- Mà nè... nhà cậu có 4 người à?

- Ừm, Ba, mẹ và anh 2 điều có việc... chỉ còn 1 mình mình ở nhà.

- Cậu không thuê người làm sao?

- Thôi, mình chẳng thích chút nào hết. Mà khi mọi người có việc thì mình qua nhà Lâm không à!

- Gần nhà ư?

- Ừm... chỉ cách có vài căn thôi!

- Oh...

- Thôi lên phòng đi, mình buồn ngủ rồi nè

- Ờ...

Cả 2 lên phòng, Ana nhìn xung quanh rồi nói

- Phòng con gái có khác há!

- Điệu đà quá đúng hông?

- Ờ... nhìn nữ tính quá xá luôn...

- Cái này người ta được gọi là bánh bèo đó, haha

- Bánh bèo là sao???

- Thì... tiếng lóng của tuổi teen hiện nay á mà...

- À... mình cứ tưởng bánh ăn được.

- Thì nó là 1 loại bánh á, nhưng cư dân mạng ví nó như con gái vì quá yểu điệu thôi!

- Lộn xộn quá à!

- Cậu có tắm không? Mặc đồ mình đi...

Lan Anh đưa cái đầm ngủ cho Ana, Ana lắc đầu nói

- Cậu có áo thun vs quần đùi thì tốt hơn mấy cái này đó.

- Có chứ, cậu mặc này đi

Vệ sinh xong xuôi 2 người lên giường rồi họ trò chuyện

- Cậu này... (Lan Anh)

- Hở?

- Cậu ở Anh từ bao giờ thế?

- Từ bé lận

- Bên đó vui nhỉ

2 người họ nói chuyện này tới chuyện kia, cho đến khi Lan Anh ngủ thiếp đi cũng đã 2h sáng Ana thấy vậy cũng nhắm mắt rồi thiếp đi.

6h sáng tại bệnh viện XX

Khánh Băng tỉnh giấc rồi nằm đó nhìn khuôn mặt của Tuệ Lâm ngủ cô mỉm cười hạnh phúc, cô đưa tay vén từng sợi tóc trên khuôn mặt rồi nhẹ nhàng áp tay vào má, nó vẫn ngủ say xưa cô từ từ đưa mặt lại gần rồi gần hơn và gần hơn nữa. Nó mở mắt nhìn cô rồi nhanh nhảu hôn nhẹ vào môi cô, 4 mắt nhìn nhau đắm đuối rồi nở nhẹ 1 nụ cười nhưng vẫn giữ im lặng bằng việc 2 đôi môi căng mộng chạm vào nhau 1 hồi lâu rồi nó rút ra nói.

- Thế nào? Cảm giác thế nào?

Cô đỏ mặt ngại ngùng im lặng 1 hồi rồi nói

- Hình như chưa đánh răng

- Trời đất!!! Câu nói phá tan sự lãng mạng của đôi ta (đập đầu vàO gối)

- Sự thật là vậy mà!!! (Cô mỉm cười chọc tức)

- Dễ sợ thật. Cái sự vô duyên của cô đạt tới đỉnh điểm rồi!

- Thôi, thôi... đi đánh răng rữa mặt rồi thay đồ ra đi

- Đồ đâu thay???

- Chết mất, quên vụ đồ...

- Ồ men!!! A, để em điện cho Lan Anh qua nhà em lấy đồ của em cho cô mặc luôn nha!

- Ừm, cũng được...

Nói rồi Tuệ Lâm quay sang lấy điện thoại rồi gọi cho Lan Anh 1 hồi lâu mới bắt máy

- Alooooo (Lan Anh giọng ngáy ngủ)

- Baby à, thức dậy đi ngủ quài aaaaaaaaa

Tuệ Lâm hét trong điện thoại khiến Lan Anh giật mình đưa điện thoại ra xa mà vẫn nghe tiếng của nó

- Trời ơi là trời mày có biết mày đang phá giấc ngủ ngon của tao không hả con kia, mày hét 1 hồi là tao gϊếŧ mày bây giờ.

- Dạ, dạ em xin lỗi chị...

- Ngoan, chuyện gì? Nói mau

- Chị có thể mở lòng từ bi qua nhà em lấy giùm em 2 bộ đồ để 2 đứa em còn xuất viện, chứ chị đành lòng để em ở nơi này sao?

- Được rồi, chờ chị 45" chị sẽ đem đồ cho 2 đứa em thay!

- Rồi, cảm ơn chị nha!

Nói rồi Tuệ Lâm cúp máy quay sang giọng dịu dàng nói

- Cô chờ chút nha, tý nữa nó đem đồ vào cho em vs cô thay

- Ờ... Lâm đói không?

- Đói chứ, mà có cô bên cạnh khỏi ăn cũng chẳng sao (nó tựa đâu vào vai cô)

- Nịnh quá nha Lâm (Cô trách yêu)

- Kệ, tui nịnh người yêu tui chứ có nịnh ai đâu à!

- Đâu người yêu của mấy người đâu?

- Nè người ấy ngồi kế tui nè! (Chỉ qua cô)

- Đâu có thấy ai đâu ta? (Giả bộ tìm)

- Người đó... ở đây nè (nó ôm cô vào lòng)

- Ai cho ôm tui đó

- Không cho cũng ôm, của tui là tui có quyền ôm rồi nha!

- Con gì mà nịnh dễ sợ vậy

- Con người chứ con gì

- Đáng ghét! (Cô ôm nó vào lòng)

- Ghét sao còn ôm?

- Ôm vào để giữ, chứ không ôm người ta cướp mất thì lấy gì để mà ghét nữa hả

- Cô... Em Yêu Cô Mất Rồi...

Khánh Băng ôm chặt Tuệ Lâm mỉm cười mà không nói gì, rồi cả 2 ôm chặt nhau đến khi cánh cửa mở vào làm cả 2 giật mình buông ra

- Ý... sorry không biết 2 người đang tình tứ ở đây...

- Con phá hoại

- Biết vậy tao chả đem đồ vào cho mày thay đâu con

- Muộn màng rồi mày (Giật túi đồ trên tay Lan Anh)

- Mai mốt khỏi nhờ nha con.

- Cảm ơn mày, mày đã hết giá trị lợi dụng. Haha

- 2 cái đứa này...gặp nhau cứ cãi mãi.

- Vậy mới thắm thiết mà cô (cả 2 đồng thanh)

- À quên, có Ana đến nữa nè

- Vậy chút nữa Ana đi chung vs mình vs cô Băng đi ăn luôn nha!

- Ờ cũng được (Ana)

- Còn tao nữa chi, mày quên tao rồi à?

- Đâu có quên mày

- Tốt đó!

- Không quên mà tao không rũ mày đi chung. (Tuệ Lâm nhướng mày)

- Wow, chơi tốt dễ sợ vậy taaaa

- Nói chơi chứ 1 chút 4 đứa đi ăn chung luôn, vừa lòng chưa bà chị

- Vừa rồi cưng! (Lan Anh cười toe toét)

Vì đây là bệnh viện của ông Thành (ba nuôi Tuệ Lâm) nên khi Thay đồ xong xuôi cả 4 người tự do xuất viện mà khỏi cần sự đồng ý của các bác sĩ hay y tá nào. 4 người họ đi đến đâu thì bao nhiêu ánh mắt và những lời bán tán ngưỡng mộ theo tới đó, đang đi thì Tuệ Lâm bỗng sựng lại nói

- Ý chết, hôm qua xe em để ở đâu rồi ta?

- Hình như Ana nhờ ai đó chạy gửi vào bãi giữ xe ở bệnh viện rồi thì phải

- Ừm, hôm qua tớ nhờ người quen chạy gửi ở bãi giữ xe. Phiếu xe và chìa khóa thì mình đang giữ giùm cậu đây! (Ana đưa phiếu xe và chìa khóa cho Tuệ Lâm)

- Ồ, cảm ơn cậu nhiều lắm nha,vậy hôm nay để mình khao nha!

- Tán thành (cả 3 đồng thanh)

Nói rồi 4 người dẫn xe ra, Khánh Băng đi chung chiếc vision của Tuệ Lâm, Lan Anh đi chung xe của Ana chiếc mô tô phân khối lớn làm bao nhiêu người ngưỡng mộ

- Này, đi vs cậu mình thấy ganh tị dễ sợ luôn á!

- Lý do?

- Cậu chạy phân khối lớn người ta nhìn cậu mà không thèm nhìn mình luôn, buồn dễ sợ!

- Chẳng phải cậu cũng có 1 chiếc sao?

Ana nói mà cả 3 điều ngạc nhiên

- Có sao? (Khánh Băng ngạc nhiên hỏi)

- Sao cậu biết, mình chưa nói mà (Lan Anh ngạc nhiên)

- 1 người từng là tay đua thì chẳng lẽ không có xe phân khối lớn, chuyện đó khó tin vã lại cậu lại là con nhà giàu thì làm sao không có xe phân khối lớn, mình nói không sai chứ?

- Cậu tài thật, đoán rất hay!

- Vậy là đúng thật à?

- Ừm, cậu ấy nói đúng em từng là tay đua (Tuệ Lâm mỉm cười)

- Ừm... (Khánh Băng hạ giọng)

- Thôi tìm quán nào ghé vào đi, mình đói lắm rồi!

- Ok (Ana đồng ý)

Nói rồi cả 4 chạy vào quán ăn

- ----------

Tg: Happy New Year mọi người nha!!! Tác giả bữa nay hết văn viết hết nổi.... chủ nhật đăng tiếp nha!!! Chúc mọi người 2016 thật tốt lành!!! Hì hì

Bình luận

Truyện đang đọc