ENCORE, ENCORE

Đồ Thành đến một mình.

Tới trước hai người Dụ Gia Ban, để bọn họ xác nhận Đồ Thành không mang theo vũ khí, phía sau cũng không có ai theo, lúc này mới báo cho Lộ Khải Văn, để cho hắn vào.

Dựa theo địa điểm hẹn trước, Đồ Thành đi thang máy đến tầng 46. Cả tòa nhà đều đèn đuốc sáng choang, kèm theo ánh trăng lại càng thêm hỗn độn, nổi bật trên nền trời đen kịt.

Keng, theo tiếng mở của cửa thang máy, Đồ Thành bước ra, liếc mắt liền thấy Uông Tư Niên.

Uông Tư Niên bị một tên thủ hạ Dụ Gia Ban bắt giữ ở trước người. Thủ hạ không trói hai tay hắn, vừa nhìn đã thấy không cần, cậu đại minh tinh này thân không tới hai lạng thịt, chả ra nam chả ra nữ, mặt vừa trắng vừa nhỏ, có muốn cũng chạy không thoát.

Hơn nữa, gã bất cứ lúc nào cũng cần chuẩn bị để nghe lệnh ông chủ, ném người này từ trên tầng cao xuống. Nếu cột hai tay thì không thể ngụy tạo thành Đồ Thành đến trả thù hoặc tự trượt chân ngã được.

Vừa nhấc mắt nhìn đã sợ run, Uông Tư Niên cũng nhìn thấy Đồ Thành. Mấy ngày không gặp, tóc mái hắn có chút dài ra, cơ hồ che khuất nửa phần nhuệ khí của đôi mắt kia, cằm cũng lún phún râu, cả người đều rất không có tinh thần.

Nhưng người này dù có ra sao vẫn hiên ngang đứng thẳng.

Sau khi rời khỏi cảnh đội, Đồ Thành suốt ngày cúi đầu ngủ, dường như không thu xếp tốt cho bản thân cũng chưa từng ra khỏi cửa. Uông Tư Niên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sinh hoạt của đối phương trong thời gian sa sút tinh thần này, trong lòng liền dâng lên một trận khổ sở.

Đồ Thành mặc một bộ đồ rộng rãi màu lam, khá giống màu cảnh phục, vạt áo luộm thuộm. Hắn nhàn nhạt liếc nhìn Uông Tư Niên một chút, đôi mắt sâu xa không có chút rung động nào, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Lộ Khải Văn đang đứng một bên.

Sợ đối phương giở trò, bên hông Lộ Khải Văn giắt một khẩu súng, Desert Eagle mạ vàng, cũng không có ý định dùng. Gã không phải bọn xã hội đen tàn bạo, mà nếu đã muốn giá họa cho Đồ Thành thì không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể nổ súng. Gã rất yên tâm đối với thực lực của Dụ Tín Long và Dụ Gia Ban, xử lý một thằng nhãi chỉ có chút công phu như vậy là thừa sức.

"Tôi đã tìm được viên hồng ngọc trong ngôi nhà kia, quá trình tìm kiếm tôi đều quay video lại làm chứng." Đồ Thành lấy một túi nhỏ trong suốt cảnh sát thường dùng để thu thập chứng cứ, bên trong là một viên hồng ngọc, hình dáng đặc biệt, sáng lộng lẫy, không phải đồ có thể làm giả, chính là một bên mắt bị mất đi của chặn giấy cổ.

Hắn nói tiếp: "Đá quý cho anh, người để tôi mang đi."

Xác nhận trong túi chính là đồ mình muốn, Lộ Khải Văn làm một thủ thế. Thủ hạ đang áp giải Uông Tư Niên kia bước tới gần Đồ Thành, một tay giao người một tay giao vật.

Người được dẫn lại, hai người ở khoảng cách gần nhìn nhau, người đàn ông trước mắt này như cưỡi cân đẩu vân đến cứu người trân bảo nhất với hắn, thế nhưng hoàn toàn không có loại hăng hái nhiệt huyết như trong phim. Uông Tư Niên nhìn Đồ Thành, nhìn đến độ hai mắt ê ẩm, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống.

Đồ Thành không nói hai lời, dắt tay hắn, bước chân về phía cửa.

"Thong thả." Vật tới tay sẽ không sợ ném đồ vỡ chuột, Lộ Khải Văn cười, "Nghe nói những ngày ở đoàn phim, Đồ sĩ quan từng giao thủ qua với Dụ đạo của chúng tôi, anh ta rất thưởng thức anh, cả ngày nhắc đến tên anh trước mặt tôi, hiếm có khi có cơ hội như hôm nay, không giao lưu một hồi sao có thể đi?"

Dụ Tín Long bước ra từ sau lưng Lộ Khải Văn, gật đầu nói: "Tôi thực sự thưởng thức người trẻ tuổi lại trầm tĩnh như vậy, nhìn thấy hắn như nhìn thấy chính mình năm đó, đáng tiếc Đồ sĩ quan lại không có tâm nhãn, không nghe khuyên bảo, nhất định muốn tìm chết."

Lời này mang ý không cho hắn toàn thân trở ra.

"Toàn bộ quá trình tìm hồng ngọc tôi đều đã ghi hình, nếu như tôi không thể đúng lúc quay về, Doãn Bạch sẽ giao nộp video này cùng video tôi nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho cục thành phố." Không nghĩ có thể dễ dàng thoát thân, Đồ Thành còn có hậu chiêu, bình tĩnh nói, "Tôi đã không còn là cảnh sát nữa, cảnh phục tại người, bắt người là thiên chức, nhưng bây giờ tôi là một công dân bình thường, chỉ muốn cùng người tôi yêu về nhà."

Một tiếng "người tôi yêu" này ôn nhu lại kiên định, Đồ Thành nắm tay hắn càng thêm chặt, Uông Tư Niên cảm thấy mũi chua xót.

Viên hồng ngọc trong video dù trông tương tự nhưng không thể chứng minh đó chính là viên đá gã làm mất ở hiện trường, cũng không thể coi là bằng chứng gì. Lộ Khải Văn không sợ hãi, cười lạnh lộ sát ý: "Tôi sẽ giết hai người trước, sau đó giải quyết Doãn Bạch."

Dù sao cũng là khu náo nhiệt, một khi xảy ra súng đấu thì cho dù có hậu thuẫn mạnh cỡ nào cũng không che giấu được. Cho nên trước mắt chỉ có thể nhờ vào nắm đấm, tự mình đánh ra một con đường sống. 

Đồ Thành đứng chắn trước Uông Tư Niên, dùng cơ thể mình bảo vệ an toàn cho đối phương.

Ông chủ ra lệnh một tiếng, từ trong bóng tối lại hiện ra vài thành viên của Dụ Gia Ban. Đây đều là những khuôn mặt quen thuộc, từng giao thủ cùng Đồ Thành ở trường quay, kết quả đại bại. Vì lẽ đó bọn họ không dám tùy tiện tấn công, chỉ dám vây xung quanh Đồ Thành từ từ ép sát.

Dụ Tín Long đúng lúc lên tiếng: "Đừng tự làm bẽ mặt, tất cả lui ra."

Công phu của Đồ Thành quá đẹp đẽ, ngay cả Dụ Tín Long lần đầu nhìn thấy cũng không nhịn được, vì hắn mà khen một tiếng "Tốt". Đã biết thủ hạ không phải đối thủ của đối phương, Dụ Tín Long tiến lên trước vài bước, cởi áo khoác, lộ ra cơ thể cường tráng vô cùng dọa người, sau đó tựa như tham gia một cuộc đấu võ bình thường, rất lễ độ nói với Đồ Thành: "Mời cậu."

Ánh trăng càng thêm ảm đạm, theo từng bước của Dụ Tín Long, cả Uông Tư Niên cũng ngửi thấy một mùi máu tanh đáng sợ, loại mùi này xâm nhập qua từng lỗ chân lông trên người hắn, khiến hắn không rét mà run.

Cường địch trước mặt, hắn vô cùng lo lắng kéo tay Đồ Thành, sợ hãi gọi: "Thành ca."

Đôi mắt một khắc cũng không dám rời Dụ Tín Long, Đồ Thành nghiêm túc nhíu mày, nhưng lại dễ dàng đưa tay ra, dắt lấy tay của Uông Tư Niên, vỗ vỗ, nhàn nhạt nói: "Yên tâm, lúc anh đánh hắn bị thương, em cứ ở bên vì anh mà reo hò khen hay là được."

Nhẹ nhàng đẩy tay đối phương, Đồ Thành đi lên trước, lấy lễ nghi của võ giả, ôm quyền với Dụ Tín Long: "Đa tạ."

Đột nhiên, thực quyền hóa lập chưởng, trọng tâm của Đồ Thành nghiêng mạnh về sau, nhanh tựa báo săn chụp mồi, bắt lấy tay đối phương.(*)

Nhưng Dụ Tín Long ra chiêu quá nhanh, quá ác, biến hóa thất thường, trình độ võ thuật dĩ nhiên đã đạt tới đỉnh cao. Bởi Đồ Thành bị thuyên chuyển qua quá nhiều cục cảnh sát, còn chưa bao giờ đối đầu với đối thủ mạnh như vậy. Cơ hồ trong nháy mắt đối phương ra chiêu, hắn liền biết mình thua chắc rồi.

Cho dù đánh không lại thì vẫn phải đánh, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn Dụ Tín Long, cho Uông Tư Niên cơ hội chạy trốn.

Lại đỡ một sát chiêu từ đối phương, Đồ Thành vừa đánh vừa lùi, quay đầu nói với Uông Tư Niên: "Đi mau!"

Ở lại cũng không giúp được gì, Uông Tư Niên không muốn bản thân liên lụy đến Đồ Thành, ngơ ngác gật đầu rồi vắt chân lên cổ chạy ra phía cửa.

Thủ hạ của Dụ Tín Long không dám ra tay với Đồ Thành nhưng đối với Uông Tư Niên sẽ không khách khí, bọn họ cùng nhau tiến lên muốn bắt người trở về.

Bên trong tòa nhà tổng bộ được thiết kế tương đối đặc biệt, mặt tường, cầu thang và sàn nhà đều chủ yếu làm từ kính, inox chỉ là phụ, cấu tạo trong suốt, cầu thang xoắn ốc phản xạ lại ánh sáng, trông như rồng bạc uốn mình.

Uông Tư Niên phía trước có chặn đường, phía sau có truy binh, chỉ có thể chạy dọc theo cầu thang xoắn để xuống tầng tiếp theo. Trăm mét trên không, mỗi tầng đều là sàn thủy tinh hữu cơ trong suốt, nhìn là xuyên xuống tận cùng. Uông Tư Niên có chút sợ độ cao, nhưng thủ hạ của Dụ Tín Long rất nhanh đã đuổi tới, hắn cũng chỉ đành dùng hai cái chân của mình mà chạy về phía trước, vừa chạy vừa a a kêu loạn, đột nhiên trượt chân, ngã nhào ra đất.

Đồ Thành vừa chống đỡ công kích của Dụ Tín Long, vừa phân tâm quan sát tình huống của Uông Tư Niên. Hắn nhìn thấy một tên mặt sẹo đã đuổi đến chỗ Uông Tư Niên té ngã, lấy ra một con dao nhọn, không nói gì chuẩn bị hạ sát chiêu. Đồ Thành không để ý đến Dụ Tín Long, phi thân vượt qua mấy tầng cầu thang, đúng lúc chắn trước người Uông Tư Niên.

Hắn lên chân đá bay dao nhọn trong tay đối phương, sau khi tiếp đất thì nhanh chóng chuyển mình, kéo cánh tay vật ngã gã, ném tên mặt sẹo ra ngoài. Giải quyết xong một thì vẫn còn rất nhiều, chừng mười người đồng thời nhào tới. Mắt thấy Dụ Tính Long đằng đằng sát khí đã đuổi tới phía sau, Đồ Thành đưa tay kéo Uông Tư Niên lên, che chở hắn, lùi về sau hai bước.

Tình thế vạn phần hung hiểm, Đồ Thành nhanh chóng đánh giá tình hình bốn phía, sàn nhà là thủy tinh hữu cơ còn phần khung và tay vịn cầu thang là thép không gỉ. Hắn hô với Uông Tư Niên một tiếng "Ôm chặt anh", sau đó dùng gót chân đạp mạnh lên mặt kính___

Chừng mười cánh tay cường tráng nhào tới, kính nhanh chóng vỡ nát, lòng bàn chân mất điểm tựa trong nháy mắt, Đồ Thành một tay ôm Uông Tư Niên, tay kia lấy móc cảnh dụng giắt bên thắt lưng, móc chuẩn xác lên phần khung, bọn họ cứ như vậy treo giữa không trung.

Hơn mười người kia phản ứng không kịp, bị mất điểm tựa, tất cả đều té xuống.

Tầng tiếp theo cách tầng trên mười mét, không thể đáp chính xác ở chỗ mình muốn, chỉ sợ không ngã chết cũng bị quăng mất vũ khí. Mắt thấy thoát khỏi những tên đánh thuê kia, Đồ Thành một tay kéo dài dây móc, độ dài không đủ để tiếp đất bèn ôm lấy Uông Tư Niên lăn một vòng trên mặt sàn.

Hai người vừa đứng lên, Dụ Tín Long đã nhảy xuống từ bên trên. Tên đàn ông này như biết bay, độ cao mười mét cũng không làm khó gã nhảy xuống, hắn từng bước tiến về phía hai người, mặt kính dưới chân cơ hồ rạn nứt theo từng bước chân.

Hơi cong đầu gối, thân trên vẫn thẳng, Dụ Tín Long nở nụ cười quái dị, hai tay thành trảo, một hướng Đồ Thành, một hướng về phía Uông Tư Niên.

Một đối một còn không có phần thắng, huống hồ bây giờ còn phải bảo vệ Uông Tư NIên, lần này Đồ Thành không thuận lợi đỡ đòn, cánh tay trong nháy mắt bị năm ngón tay của Dụ Tín Long trói lại.

Không kịp tránh, chỉ thấy mắt rồng của Dụ Tín Long tối sầm, đột ngột động cổ tay, một tiếng vang giòn, cẳng tay hắn đã bị đối phương bẻ gẫy.

Âm thanh xương gãy vô cùng rõ ràng, cực kỳ đáng sợ. Đừng nói là Uông Tư Niên đứng bên cạnh Đồ Thành, ngay cả Lộ Khải Văn cũng nghe thấy. Gã ta như phát điên mà cười to, cầm súng chạy về hướng này, hận không thể kê ghế sa lông lại đây, mức độ hung tàn và máu tanh của trận đánh này còn thú vị hơn cả phim bom tấn hành động

- --

Hal: (*) Tôi cũng không chắc cái "thực quyền hóa lập chưởng" này là gì, cơ mà dựa vào dòng sau thì chắc cũng để miêu tả việc chiêu thức biến hóa nhanh và đột ngột ra tay ;;v;;

Bình luận

Truyện đang đọc