ÉP GẢ CHO CỐ TỔNG

Thấy Hạ Nghi có chút lưỡng lự Du Khiết Nhi liền hồi thúc vì thời gian của hai người không biết còn bao lâu, bọn người kia có thể quay lại bất cứ lúc nào, bây giờ từng giây từng phút đối với cô rất quý.

Hạ Nghi đứng lên vai cô khó khăn trèo qua cửa sổ, vai cô đau rất đau nhưng cũng cắn răng chịu, đợi đến lúc Hạ Nghi đã nhảy xuống an toàn cô mới nhảy lên để trèo qua.

Từng hành động lời nói phải cẩn thận tuyệt đối nếu không mạng của hai người có thể mất như chơi.

Đám người này sau khi ăn nhậu no say liền nghe lệnh Hạ Thiên mở cửa đi vào, nhưng đập vào mắt bọn chúng là căn phòng trống không, chỉ còn lại sợi dây.

Du Khiết Nhi nắm tay Hạ Nghi rón rén chạy đi, chưa được bao xa thì nghe tiếng đám người đó hô hoán lên, hai người biết bản thân bị lộ liền nắm chặt tay nhau chạy hết sức có thể, không biết chạy bao lâu thì rừng càng ngày càng ít có lẽ họ sắp thoát ra nơi này rồi.

Chưa kịp vui mừng thì phía đằng sau đám người đó đã đuổi kịp, sức hai cô cũng bắt đầu lả đi.

Bỗng dưng Hạ Nghi bị vấp ngã, bọn người thì đang tới gần, cô thấy vậy không nghĩ nhiều liền chạy lại đỡ Hạ Nghi dậy.

Cô biết chắc cả hai sẽ bị bắt nếu cứ tiếp tục như thế này, đưa mắt nhìn xung quanh thì biết đây là khu rừng ngoại thành phố, liền quay sang nói với Hạ Nghi.

" Cô cứ chạy đi, đi theo hướng Đông Bắc là có thể ra khỏi khu rừng này, lúc đó hãy nhờ người qua đường đưa về nhà.

Làm vậy cô sẽ được an toàn.

"

" Nh…nhưng…còn cô "

" Tôi tự lo được, mau đi đi.

Nếu không cả hai sẽ phải chết đó"

Đám người đằng sau chỉ cách cô vài mét nữa, Hạ Nghi liền nghe theo lời của Khiết Nhi mà chạy, chạy đến khi ra khỏi khu rừng thì gặp một chiếc xe cô liền chặn đầu xe lại, nhưng chiếc xe cứ thế chạy qua người cô.

Không còn cách nào Hạ Nghi liền chạy theo con đường dẫn xuống thành phố.

Chạy mãi, chạy rất lâu, cô cũng không biết mình thoát được chưa hiện tại Khiết Nhi như thế nào? Cô đều không biết.

Thấy phía xa có rất nhiều xe chạy đến cô liều mạng đứng ra giữa đường chặn đầu xe lại.

Trên trời cũng có rất nhiều trực thăng bay theo tạo nên một cơn gió không hề nhẹ

* Kítttt* Tiếng phanh xe gấp lại, cánh cửa xe mở ra, Hạ Nghi cũng dần dần mở mắt ra, cô vui mừng chạy đến.

" Cố Tĩnh Trạch, cuối cùng anh cũng đến rồi "

Cơ Lập Hàn và Hàn Di Băng chạy theo sau thấy vậy cũng dừng xe đi lại chỗ Hạ Nghi.

Bây giờ, Hạ Nghi mới dám bật khóc ôm lấy Cố Tĩnh Trạch.

Hạ Nghi ở đây vậy Du Khiết Nhi đâu rồi? Cố Tĩnh Trạch tính đẩy cô ra để hỏi nhưng Hàn Di Băng đã nhanh hơn cô đi lại kéo Hạ Nghi ra lắc mạnh vai Hạ Nghi hỏi

" DU KHIẾT NHI ĐÂU? TẠI SAO Ở ĐÂY CHỈ CÓ MÌNH CÔ? NÓ ĐÂU RỒI! HẢ!? "

" Cô…hức…cô ấy…bị…bị…bắt lại trên căn nhà hoang…hức…trong rừng rồi…hức"

Nghe vậy, Cố Tĩnh Trạch liền lên xe đạp ga mạnh đi vào khu rừng đó, Cơ Lập Hàn, Hàn Di Băng và Hạ Nghi cũng lên xe chạy theo sau.

Vì là đường rừng nên tất cả mọi người phải xuống xe đi bộ vào, họ nghe theo sự chỉ đường của Hạ Nghi mà đi đến căn nhà hoang đó.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường.

Cố Tĩnh Trạch rút sau lưng ra một cây súng ngắn đi đến đạp cửa xông vào.

Đám đàn em của hai người cũng ù ạt đi vào theo.

" DU KHIẾT NHI ".

Bình luận

Truyện đang đọc