"FAN VỢ" - BẠN ĐÃ BIẾT CHƯA?

Edit và beta: meomeoemlameo.

Thời gian dần dần vào hạ, số lần Thịnh Kiều và Hoắc Hi gọi điện cho nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bối cảnh cốt truyện “Manh Thương” đặt ở giai đoạn quân phiệt hỗn chiến dân quốc, nhân vật Thiên Nhân Đồ mà Hoắc Hi đóng vai là thủ lĩnh thổ phỉ, các cảnh của đoàn phim cơ bản đều ở núi sâu rừng già, tín hiệu yếu, đừng nói gọi video, gọi điện thoại cũng rất hay bị gián đoạn.

Thịnh Kiều vẫn nhân lúc đi WC thì trộm cầm điện thoại theo, ngồi xổm trên bồn cầu lướt lướt Super Topic, mới thấy được ảnh sân khấu mới nhất của Hoắc Hi thông qua weibo của studio.

Anh phơi nắng đen đi rất nhiều, kiểu tóc ngắn sắc sảo, đường cong gương mặt càng thêm cứng rắn, ngũ quan có thêm mấy phần máu me. Nếu nói trước kia anh giống tiên tử, thì bây giờ tựa như Ma Vương, quả thật đẹp trai rất có vị đàn ông.

Thịnh Kiều suýt thì chết chìm trong ánh mắt lạnh như băng của anh.

Sau đó cô nghe thấy gia sư ở bên ngoài nói với Bối Minh Phàm: “Tiểu Kiều đã ngây người trong WC được 40 phút rồi.”

Bối Minh Phàm: “Thịnh Kiều! Có phải cô lại chơi di động bên trong không?!”

Thịnh Kiều: “…………”

Cô vội vã rep hết đống tin nhắn chất chồng, lại nhân cơ hội share mấy bài tuyên bố chính thức trên Weibo tỏ vẻ chờ mong. A Phúc mấy tháng không đăng bài rốt cuộc sống lại, Club Hi Quang sôi nổi bình luận: A Phúc trốn trong cổ mộ chỉ lúc nào có tin tức của anh nhà thì mới hiện thân thôi.

Phúc Sở Ỷ: A Phúc đắng lòng lắm, A Phúc bận đến mức tư cách chơi di động cũng không có, giữa tháng sáu mới về được, mọi người chờ tớ nhé!

Lương Tiểu Đường đương nhiên biết cô đang chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học, nhắn tin thúc giục cô: Đừng lội Weibo nữa, mau đi làm bài!

Thịnh Kiều:…………

Trong không khí lo lắng nghiêm túc này, thời gian thấm thoắt thoi đưa, lúc học sinh lớp 12 được nghỉ, Bối Minh Phàm cũng đưa Thịnh Kiều bay tới thành phố mà cô dự thi.

Trước khi đi có công bố công khai lịch trình, lúc đến sân bay, banner và lightboard do fan Kiều tới tiễn sân bay giơ đều là “Thi đại học cố lên”, “Kiều Kiều fighting”, “Max điểm không phải là mơ”.

Người qua đường đều nói: Đây là minh tinh nhà ai sắp đi thi đại học à?

Hội lớp 12 đã nghỉ, cũng có thời gian rảnh tới tiễn sân bay, gọi cô cách đám người: “Kiều Kiều, chúng mình gặp nhau ở trường thi nha! Ngàn vạn lần đừng thua chúng em nhé!”

Thịnh Kiều: Thi chung với fan của chính mình, áp lực thật lớn.

Một ngày trước khi thi đại học, Bối Minh Phàm đưa cô tới xem trường thi, lại khiến trường học xôn xao một trận nhỏ. Thịnh Kiều lo lắng đúng hôm thi đại học mà xuất hiện thì sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của thí sinh, nên hôm nay xem trường thi cô cũng không đội mũ đeo khẩu trang, cứ hào phóng đi vào như thế, để thí sinh xem thỏa lần này đi.

Cô còn gặp được rất nhiều fan Kiều chạy tới xin chữ ký của cô. Thịnh Kiều ký cho từng bạn, nói các bạn phải thi thật tốt, ngàn vạn lần đừng để bị ảnh hưởng vì mình.

Mọi người đều xem trường thi xong thì về. Thịnh Kiều muốn chuẩn bị tâm lý cho các bạn thí sinh cùng phòng nên cô đi từ sáng sớm, ai tới thì chào hỏi bạn đó một cái, mãi tới sẩm tối, gần như đã gặp hết thí sinh chung phòng, lúc ấy cô mới đi về.

Đêm đó ở khách sạn, Bối Minh Phàm mua mấy món ăn thanh đạm cho cô, cũng không ép cô đọc sách, kiểm tra một lần tất cả những đồ cần chuẩn bị lúc đi thi, để cô điều chỉnh tâm thái nghỉ ngơi thật tốt, còn để điện thoại lại cho cô.

Đinh Giản và Phương Bạch trông đều lo lắng hơn cả cô.

Thấy cô nằm trên giường chơi di động, họ nhịn không được thúc giục cô: “Kiều Kiều, ngủ đi, dưỡng tinh thần cho tốt.”

Thịnh Kiều nhìn giờ giấc, mới 9 giờ hơn, thở dài hỏi: “Chị nói xem Hoắc Hi có gọi điện thoại cho em không nhỉ?”

Đinh Giản nói: “Đến bây giờ còn chưa gọi, thì chắc là không gọi nữa đâu. Hai hôm trước chị có xem bài up hằng ngày trên official weibo rồi, chỗ trong núi mưa to lắm, sóng sẽ càng kém hơn.”

Thịnh Kiều hơi hụt hẫng, không nói gì nữa, để điện thoại lên tủ đầu giường, “Thế thì em chuẩn bị ngủ đây, chị cũng về nghỉ ngơi đi ạ.”

Đinh Giản gật gật đầu, giúp cô tắt đèn, khép cửa rồi đi.

Bốn phía tối thui, cô lăn qua lộn lại một lúc, vẫn không ngủ được, lại cầm lấy di động. Ngẫm nghĩ một lúc, cô đăng nhập nick chính đã chứng thực của mình post bài Weibo:

——@ Thịnh Kiều: Thi đại học, chúng ta cùng cố lên.

Bình luận nhanh chóng đã hơn một vạn, toàn là kêu cô đừng lo lắng cố gắng thi tốt nhé. Cô lướt Weibo một lát, đã gần đến 11 giờ, cô mới rốt cuộc tắt di động, nhắm mắt ấp ủ cơn buồn ngủ.

Không mấy phút sau, di động đột nhiên rung lên.

Thịnh Kiều mở bừng mắt, rất nhanh lấy di động qua nhìn, điện báo hiện: Cục cưng của em.

Huhuhu rốt cuộc chờ được rồi.

Cô hơi có tí ấm ức: “Sao bây giờ anh mới cho gọi điện cho em, em sắp ngủ rồi nè.”

Ống nghe có tiếng rè rè do sóng yếu, và giọng nói đứt quãng của anh: “Tín hiệu trong núi…… Không tốt, anh vừa mới…… Xuống núi, em……”

Lại là một tràng tút tút rè rè.

Cách một lát, cô nghe thấy anh hỏi: “Kiều Kiều, nghe thấy được chưa?”

Cô nhớ ra Đinh Giản nói bên kia đang mưa lớn, sóng kém tới mức này, dường như có thể tưởng tượng được điều kiện quay phim của anh rất gian khổ. Chút ấm ức nhỏ nhoi trong lòng cô thoáng chốc tiêu tan, cô vội nói: “Em nghe được ạ.”

Giọng nói ở đầu kia vẫn lúc có lúc không: “……… Thi tốt nhé, anh ở bên em.”

Rõ ràng cách xa vạn dặm, nhưng nghe được những lời này của anh, cô cảm thấy như anh thật sự ở bên cạnh cô vậy. Không hiểu sao cô hơi muốn khóc, cô thấp giọng nói: “Hoắc Hi, em rất nhớ anh ạ.”

Anh hôn cô qua điện thoại: “Rất nhanh chúng ta sẽ gặp được nhau thôi, bây giờ em ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai thả lỏng tâm thái đi thi nhé, được không?”

“Được ạ.”

“Kiều Kiều ngoan.”

Cúp điện thoại xong, bóng đêm càng đậm, nhưng cô không còn lăn qua lộn lại như lúc nãy nữa, nhắm mắt chưa được bao lâu đã ngủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, Đinh Giản đúng hạn tới gõ cửa gọi cô thức dậy, sau khi ăn bữa sáng, ba người đưa cô đến trường học. Cổng trường biển người tấp nập, tất cả đều là cha mẹ đưa con đi thi, năm nào thi đại học cũng có cảnh mở màn thế này.

Những thí sinh thi cùng hôm qua đều đã gặp được cô, sự hưng phấn kinh ngạc đã qua đi, cũng không chịu ảnh hưởng gì. Nhưng thầy giám thị lại là lần đầu tiên thấy cô, còn hơi bất ngờ, ánh mắt thường xuyên dừng trên người cô.

Hôm nay cô không trang điểm, để mặt mộc, buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc cũng rất đơn giản. Tuy rằng vẫn rất đẹp, nhưng không hề nhìn thấy hào quang ngôi sao nào trên người cô.

Cô chỉ là một người giữa ngàn ngàn vạn vạn thí sinh.

Hai ngày tiếp theo bình tĩnh trôi qua khi các thí sinh múa bút thành văn.

Trước đây lo lắng ảnh hưởng đến trạng thái của thí sinh, trường học và công ty đều đã liên hệ với cánh truyền thông, cấm vào trường học phỏng vấn Thịnh Kiều. Hiện giờ cuộc thi rốt cuộc kết thúc, Thịnh Kiều vừa mới ra khỏi cổng trường, đã bị truyền thông chờ sẵn xung quanh bao vây.

Các bậc phụ huynh bấy giờ mới nhận ra có một ngôi sao nhớn cũng đi thi ở đây.

Bối Minh Phàm vội chen qua che chở cô đi ra ngoài, cô vừa đi phóng viên vừa hỏi: “Thịnh Kiều, cô cảm thấy mình thi thế nào?”

Vẻ mặt cô mang ý cười nhẹ nhàng: “Cũng được, vào được hàng ngũ của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh chắc là không thành vấn đề.”

“Cùng đi thi với các bạn nhỏ, cảm tưởng ra sao?”

Thịnh Kiều: “Rốt cuộc cũng hoàn thành giấc mộng thi đại học, tôi rất vui vẻ.”

“Kế tiếp cô có kế hoạch công việc gì không? Là an tâm vào đại học hay là tiếp tục đóng phim?”

Thịnh Kiều: “Đến lúc đó chắc sẽ phối hợp, tranh thủ để hai bên đều không chậm trễ.”

Thi xong cái sảng khoái cả người, tâm trạng cũng tốt, cô trả lời không ít câu hỏi của phóng viên, lúc lên xe còn lịch sự phất tay chào tạm biệt mọi người.

Đoạn video phỏng vấn này nhanh chóng đã được công bố trên mạng, thấy cô thoải mái nói chắc là không thành vấn đề, antifan lại vin vào cái này mỉa mai cô cuồng vọng tự đại, đừng để đến lúc công bố điểm cuối cùng lại bị vả mặt.

Vừa về đến khách sạn, Bối Minh Phàm đã đưa cho cô đáp án đề thi mua ở cổng trường, thúc giục: “Mau so đáp án chút đi! Đánh giá điểm giả thế nào!”

Thịnh Kiều quét hai mắt, nói: “500 điểm chắc là không thành vấn đề.”

Bối Minh Phàm vừa vui vừa kinh ngạc: “Thật à? Ai da, Tiểu Kiều của chúng ta giỏi quá!”

Cô chớp mắt cười: “Em thi tốt như thế, có được khen thưởng gì không ạ?”

Bối Minh Phàm hồ nghi nhìn cô hai cái: “Cô muốn làm gì?”

Thịnh Kiều nói: “Em muốn đi Quý Châu thăm ban.”

Bối Minh Phàm nghiến răng nghiến lợi: “Anh biết ngay mà!” Anh ta hung hăng chọc ngón tay lên đỉnh đầu cô, “Không được! Đoàn phim nhiều người nhiều miệng, cô mà đi chắc chắn sẽ truyền tai tiếng. Hơn nữa bây giờ thi xong rồi, cô tưởng là cô rất nhàn à? Cô có biết mấy tháng này lịch trình đã bị dồn ứ bao nhiêu không?”

Thịnh Kiều: “Anh không nên họ Bối, anh nên sửa thành họ Hoàng, Hoàng trong Hoàng Thế Nhân ý!”

(Hoàng Thế Nhân: Nhân vật trong vở kịch Bạch Mao Nữ. Nhân viên mà kêu sếp hay đàn áp mình thì gọi sếp là Hoàng Thế Nhân)

Bối Minh Phàm: “Cô là cái đồ vô ơn, anh không phải là muốn tốt cho cô sao! Mới hôm nọ nữ chính trong đoàn vừa có cái scandal với Hoắc Hi, đã bị Hi Quang xé cho nát nhừ, cô không……”

Nói còn chưa dứt lời, anh ta đã thấy mắt Thịnh Kiều trợn tròn lên.

Lúc này anh ta mới phản ứng kịp là lỡ mồm rồi.

Anh ta bèn im bặt ngay, cầm lấy đề thi trên bàn, “Ơ hay là cô cứ so đáp án thêm tí đi?”

Thịnh Kiều cắn răng: “Scandal gì ạ? Chuyện khi nào?”

Bối Minh Phàm: “…………” Mắt thấy tránh không khỏi nữa, anh ta ho khan một tiếng: “Scandal ấy à, có phải thật đâu, studio của cậu ta cũng bác bỏ tin đồn rồi. Đây không phải là vì anh không muốn ảnh hưởng đến trạng thái của cô sao, nên mới không nói cho cô đấy.”

Thịnh Kiều lười nghe anh ta xạo sự, tự mình lấy di động ra search.

Đây đã là tin từ cả tháng trước, cũng không biết ai tới phim trường truyền tin ra, Hoắc Hi và Tần Phán đóng vai nữ chính cùng ngồi chung xem kịch bản.

Tần Phán mặc áo yếm màu đỏ, bên ngoài khoác áo lụa trắng tinh, hai người ngồi rất sát nhau, nhìn từ góc độ của bức ảnh, tư thế trông khá thân mật.

Bài báo nói, Hoắc Hi cực kì chăm sóc Tần Phán trên phim trường. Nhân vật mà Tần Phán sắm vai là một kỹ nữ phong trần, lên phim ăn mặc rất hở hang, rất nhiều lần Hoắc Hi đều khoác áo khoác của chính mình cho cô ta.

Bối Minh Phàm ở bên cạnh thấy sắc mặt Thịnh Kiều càng lúc càng khó coi, vội nói: “Cái này nhìn là biết là do nhà gái đăng rồi! Thủ đoạn xào tai tiếng ké fame này có quen không kia chứ. Lúc ấy vừa ra tin đã bị fan của Hoắc Hi xâu xé rồi, studio cũng lập tức bác bỏ tin đồn nói là hợp tác bình thường, cái ảnh sân khấu ở phim trường kia chắc là do nhà gái chụp, cố ý lựa góc độ đấy.”

Anh ta nghiêm mặt: “Chẳng lẽ cô không tin Hoắc Hi sao?”

Thịnh Kiều click back khỏi trang web, “Em tin.”

Bối Minh Phàm vỗ đùi: “Đúng rồi, giữa người yêu với nhau phải có sự tin tưởng chớ, ấy ấy, cô làm gì đấy?”

Thịnh Kiều đang gọi điện thoại, gọi hai lần mới kết nối được, cô dịu giọng nói: “Đạo diễn Vương ạ, cháu là Tiểu Kiều đây. Dạ, vâng, cháu thi không tệ lắm ạ, cảm ơn đạo diễn Vương đã quan tâm. Ừm, có việc này, cháu muốn đến thăm ban, chú có thể sắp xếp một chút không ạ?”

Bối Minh Phàm: “…………”

Thịnh Kiều: “Đúng ạ, đoàn phim nhiều người nhiều miệng, cháu không muốn để cho người khác biết. Dạ, vâng, chú cũng đừng nói với anh ấy nhé, vâng, cháu cảm ơn đạo diễn Vương ạ, chúng ta liên hệ WeChat đi ạ.”

Bối Minh Phàm: “Tổ tông ơi!!!”

Thịnh Kiều: “Đừng cản em.”

Bối Minh Phàm: “…………”

Bạn gái muốn đi tìm bạn trai tính sổ, anh ta có thể ngăn được ư?

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Kiều bay thẳng tới Quý Châu, chỉ có Đinh Giản đi theo, hành trình kín đáo, không bị ai phát hiện.

Tới sân bay Quý Dương rồi, Đinh Giản liên hệ với xe trước. Căn cứ địa chỉ do đạo diễn cung cấp thì phải đi xe sáu tiếng đồng hồ, loanh quanh lòng vòng mãi mới tới chân núi.

Dạo này chỗ này hay có mưa to, đường trong núi gập ghềnh lầy lội, phải bỏ thêm một số tiền xe lớn, tài xế mới bằng lòng lái vào trong. Đinh Giản nhìn phong cảnh thiên nhiên ngoài cửa sổ, lòng còn sợ hãi nói: “Đạo diễn Vương thật biết chọn chỗ.”

Thịnh Kiều hơi say xe, uể oải dựa vào ghế, Đinh Giản hỏi: “Kiều Kiều, lúc gặp anh ấy em tính sao đây? Một khóc hai quấy ba thắt cổ à? Hay là chia tay luôn?”

Thịnh Kiều: “………… Không làm gì cả ạ.”

Đinh Giản: “Vậy em hùng hổ thế này, là tới làm gì?”

Thịnh Kiều: “Em không giả bộ rất tức giận muốn đi tính sổ với anh ấy thì anh Bối chắc chắn sẽ không cho em đi đâu.”

Đinh Giản: “???”

Vờ lờ? Kỹ thuật diễn thật con mẹ nó giỏi, lúc ra ngoài hồi sáng đến chị còn bị lừa, còn tưởng em muốn tới tát cho Hoắc Hi mấy bạt tai rồi nháo nhào đòi chia tay ảnh đó chứ!

Thịnh Kiều vỗ vỗ tay chị: “Em ngủ một lát, tới nơi chị gọi em nhé.”

Đinh Giản: “…………”

Vì gặp bạn trai, quả thật không từ thủ đoạn nào.

……

Thời gian ghi hình của “Manh Thương” đã gần đến kết thúc, qua mấy tháng này hầu như ai trong đoàn phim cũng gầy đi. Điều kiện trong núi lớn quả thực rất khổ, đoàn phim thuê mấy căn nhà của các hộ nông dân ven sườn núi để làm chỗ để giường. Mỗi ngày quay hết cảnh trong núi, kịp thì về nhà dân ngủ giường, còn muộn quá thì đành ngủ lều trên núi.

Buổi tối trước hôm Thịnh Kiều thi đại học, đoàn phim quay mãi tới tận 10 giờ tối mới kết thúc công việc, tình hình như này thì đều ngủ trên núi. Ai dè đêm đó Hoắc Hi một hai đòi xuống núi, đạo diễn khuyên mãi không được, dù gì lái xe đường núi vào ban đêm không an toàn, nhưng nói thế nào Hoắc Hi cũng đòi xuống núi, tự lái xe đi.

Đêm nay cũng vậy, quay tới gần 10 giờ mới kết thúc công việc, Hoắc Hi xoa cái cổ đau nhức chuẩn bị vào lều nghỉ ngơi, ai dè đạo diễn Vương lại qua nói: “Tiểu Hi, em xuống núi ngủ đi.”

Hoắc Hi nhìn giờ giấc: “Muộn quá rồi, em ngủ ở đây thôi ạ.”

Đạo diễn Vương: “Ngày mai tới qua trưa em mới phải diễn, cảnh cũng rất mệt, thầy lo em nghỉ ngơi ở đây không tốt, ảnh hưởng tới trạng thái ngày mai, em cứ xuống núi ngủ đi. Nghỉ ngơi cho tốt một đêm, để thầy kêu tiểu Lý đưa em xuống núi.”

Hoắc Hi còn định thoái thác, đạo diễn Vương đã xoay người kêu tài xế: “Tiểu Lý, cậu lái xe đưa Hoắc Hi xuống núi đi.”

Tiểu Lý vâng ngay, liền chuẩn bị xuất phát, Tần Phán ở bên cạnh nói: “Vậy cháu cũng xuống núi chung, cháu muốn tắm nước nóng.”

Đạo diễn Vương quay đầu lại nói: “Sáng mai cô đã có cảnh rồi, nào theo kịp, cứ ngủ ở đây đi.”

Tần Phán nhệch miệng, nhìn Hoắc Hi đang dọn dẹp đồ đạc. Cô ta đi tới dịu dàng nói: “Hoắc Hi, ngày mai lúc anh về có thể mang cho em một lọ dầu thơm không ạ? Muỗi nhiều quá, anh nhìn cánh tay em đây này.”

Hoắc Hi không thèm nghiêng đầu, lạnh giọng nói: “Nhân viên đoàn phim kia có, cô sang mà xin anh ta.”

Tần Phán ấm ức tủi thân: “Cái của nhân viên đoàn phim phun cũng vô dụng.”

Tiểu Đản ở bên cạnh không nhịn nổi nữa: “Chỗ chúng ta ở có phải chị không biết đâu, đi đâu mà mua dầu thơm, chẳng lẽ còn phải để chúng tôi xuống tận chân núi à?”

Tần Phán: “…………”

Hoắc Hi dọn xong đồ, xách ba lô đứng lên, liếc cô ta một cái, “Sợ muỗi cắn thì mặc thêm đồ vào.”

Dứt lời, anh chạy đi ngay.

Tần Phán đứng đằng sau tức đến dậm chân, trợ lý của cô ta đi vòng qua từ lều trại, thấp giọng nói: “Trông có vẻ anh ấy vẫn còn tức vì scandal đợt trước.”

Tần Phán cắn răng nói: “Trước lúc truyền scandal anh ta cũng vẫn thế, em nói xem anh ta uống phải tuyệt tình đan hay gì? Thả thính thế nào cũng không dính, chị thấy anh ta muốn cô độc cả đời ấy!”

Trợ lý nói: “Nói không chừng thích nam đấy.”

Tần Phán: “Chị có thấy anh ta nhiệt tình hơn với thằng đàn ông nào đâu, lúc nào cũng như bát nước sôi để nguội, phiền chết lên được.”

Đầu này còn đang bàn tán, đầu kia xe đã khởi động, đèn xe chiếu ra một đám bụi đất mù mịt giữa màn đêm, xe lung lay trờ xuống núi.

Hơn một giờ sau, họ mới rốt cuộc tới căn nhà của hộ nông dân mà họ thuê.

Chú chó cỏ màu vàng mà chủ nhà nuôi đang sủa ầm trong bóng đêm, lúc thấy là Hoắc Hi tới, nó lại phe phẩy cái đuôi vọt lên. Anh cúi người chơi với chú chó vàng một lúc, chờ Tiểu Đản lấy nước ấm từ trong nhà ra, anh đứng dưới tường viện rửa ráy đơn giản một hồi, rồi mới ai về phòng nấy.

Vừa vào cửa, tay còn chưa sờ đến đèn tường, anh đột nhiên ngửi được mùi hương thơm mát quen thuộc thoang thoảng trong phòng.

Tay anh khựng lại, nương ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn về phía trên giường.

Trên chiếc giường mắc mùng che là một người đang nằm nghiêng, thân mình cuộn tròn lại, mái tóc dài thả trên gối.

Hơi thở của anh căng thẳng.

Anh đứng tại chỗ hồi lâu, mới chậm rãi đi qua.

Càng tới gần, hương vị quen thuộc càng thêm rõ ràng, cô trở mình, bàn tay nhỏ xoa gương mặt bị áo gối áp thành mấy lằn đỏ.

Hoắc Hi lẳng lặng nhìn cô, thật lâu sau, anh nhẹ nhàng buông tiếng thở dài. Anh nằm lên giường thật cẩn thận, duỗi tay ôm cô vào trong lồng ngực.

Cô tỉnh lại, giọng nói ong ong, thì thầm gọi anh: “Hoắc Hi.”

Cánh tay anh run nhè nhẹ, anh cúi đầu hôn lên mặt cô, “Ừ, anh đây, ngủ đi.”

Cô dụi người vào ngực anh, cánh tay vòng qua eo anh, cả người đều rúc vào trong lồng ngực anh. Cô vừa mới tỉnh ngủ, còn mơ mơ màng màng, giọng nói vừa mềm vừa nhỏ: “Hoắc Hi, em rất nhớ anh.”

Anh suýt thì điên mất.

[HẾT CHƯƠNG 136]

Vở kịch Bạch Mao Nữ:

Câu truyện xảy ra vào những năm 1930. Gồm các nhân vật chính Thi Nhi ( bạch mao nữ) một cô gái nông thôn yếu đuối. Hoàng Thế Nhân một địa chủ thuộc giai cấp thống trị. Trường Công người yêu của Thi Nhi. Rồi Hoàng Thế Nhân gia thế hiển hách chỉ một lần nhìn lướt qua gương mặt đẹp đẽ lạnh lùng của Bạch Mao Nữ mà đã khắc ghi trong lòng, nhưng hắn không biết rằng đây là tình yêu, chỉ có thể dựa vào quyền thế của mình mà cướp lấy nàng. Thậm chí còn khiến cha con Bạch Mao Nữ phải chia lìa, nhưng cái này cũng là để chứng minh rằng dục vọng chiếm hữu của Hoàng Thế Nhân với Bạch Mao Nữ vô cùng mạnh mẽ. Cả cuộc đời nàng chỉ được phép có một người đàn ông duy nhất là hắn, trừ hắn ra, nàng không được phép nghĩ về ai, ngay cả người cha của mình.

Mãi tới khi Bạch Mao Nữ bước chân vào gia đình, Hoàng Thế Nhân mới bắt đầu ngược đãi cô. Hoàng Thế Nhân là người đàn ông có vị trí, phụ nữ qua tay nhiều vô kể nhưng chưa từng động lòng, đối với sự quật cường, không cam chịu khuất phục của Bạch Mao Nữ vừa yêu vừa hận, mà những người đàn bà khác trong nhà đều đã nhìn ra tình cảm đặc biệt hắn dành cho Bạch Mao Nữ, bèn hùa nhau cấu kết để hãm hại thiếu nữ lẻ loi kia. Bị các ả xúi giục, thêm vào tính cách của Hoàng Thế Nhân, hắn bắt đầu hành hạ thể xác Bạch Mao Nữ, đánh đập, chửi bới nàng chẳng hề nương tay. Nhưng mỗi lần hành hạ nàng, trong lòng hắn cũng đau đớn khôn nguôi.

Bạch Mao Nữ mang thai con của Hoàng Thế Nhân mà hắn không hề hay biết, đã thế lại còn bị lũ đàn bà đứng đằng sau gièm pha khiến hắn bực mình với Bạch Mao Nữ, trong một lần cãi nhau tới mức động tay chân đã khiến nàng bị sẩy thai. Bạch Mao Nữ buồn khổ không thôi, hồng nhan qua một đêm tóc đã bạc trắng, Hoàng Thế Nhân lúc này gần như phát điên, đập phá hết đồ đạc trong nhà, mọi người thấy vậy cũng sợ hãi, không ai dám bước ra khuyên ngăn. Nhưng cho dù có thế nào chăng nữa cũng không thể có lại trái tim của Bạch Mao Nữ. Nàng trốn lên núi sống trong một hang động, với mái tóc bạc trắng, người dân trong vùng cho nàng là quỷ phải tiêu diệt. Lúc này Trường Công đi lính về, tình cờ nhìn thấy và nhận ra nàng. Họ sống hạnh phúc bên nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc