FANS ĐỀU HI VỌNG TÔI SẬP NHÀ

Phùng Chiêu Chiêu nhìn thấy lập tức chạy tới, “Chị Thẩm Ca, chị không sao chứ, đi bệnh viện đi.” Cô ấy hoảng sợ nói.

Thẩm Ca chịu đựng cơn đau và cùng trợ lý đi đến bệnh viện ngay lập tức, Phùng Chiêu Chiêu định đi theo nhưng vì cô vẫn còn cảnh quay nên đã bị trợ lý ngăn lại.

Thẩm Ca vừa đến bệnh viện thì Giản Kỷ đã đến rồi.

Vừa nhìn thấy cô, Giản Kỷ vội vàng chạy đến.

“Có sao không, có đau hay không, chảy máu chắc sẽ rất đau.” Giản Kỷ lo lắng hỏi.

“Không sao, không chết được.”

“Nói cái gì vậy, phi phi phi.”

“Thẩm Ca, tới lượt cô.” Y tá bên cạnh gọi.

Thẩm Ca chạy vào phòng ngay lập tức, Giản Kỷ đi theo vào.

“Người nhà chờ ở bên ngoài.”

Nhưng lại bị đuổi ra ngoài.

Sau khi Thẩm Ca xử lý xong, Giản Kỷ lập tức đi vào.

Bác sĩ dặn dò một hồi, Thẩm Ca ngồi trên giường bệnh rối rít cảm ơn chuẩn bị rời đi, ai ngờ cô vừa nhìn xuống đất đã bị Giản Kỷ bế lên.

“Em…Em đang làm gì vậy?” Thẩm Ca sững sờ.

“Chị bị thương mà, em sẽ bế chị đi.” Với vẻ mặt lo lắng.

Thẩm Ca cười khúc khích “Chị đau vai chứ không phải đau chân.”

“À đúng nhỉ.” Nhận ra sự ngốc nghếch của mình, Giản Kỷ nhanh chóng đặt Thẩm Ca xuống.

Giản Kỷ lên xe ngồi bên cạnh Thẩm Ca, khi xuống xe cậu vô thức đưa tay ra bảo vệ cô.

Thẩm Ca đều nhìn thấy tất cả.

Giản Kỷ theo đuôi Thẩm Ca về phòng.

“Chị ơi, chị cứ ngồi đây đừng cử động lung tung, em đi mua đồ ăn cho chị.” Thẩm Ca vừa ngồi xuống ghế sofa Giản Kỷ đã vội vàng rời đi.

“Bà chủ, đạo diễn gửi tin nhắn đến giải thích rằng là do sai lầm của nhân viên công tác.”

“ Nói với đạo diễn là chị không sao, ngày mai có thể tiếp tục quay.”

“Bà chủ, vết thương của chị vẫn chưa lành, chị có cần vội vàng như vậy không?” Nghe Thẩm Ca nói vậy trợ lý có hơi lo lắng.

“Không sao, cũng không phải là bị thương ở mặt, có thể tiếp tục quay.”

Không lay chuyển được bà chủ, trợ lý chỉ có thể cúp máy.

Khoảng hơn mười phút sau, Giản Kỷ đã quay trở lại, trên trán có chút mồ hôi, tay đang xách đồ ăn.

“Chị đói bụng rồi, mau ăn đi.” Vừa mở thức ăn vừa đưa muỗng cho cô.

“Có thể gọi ship mà, sao em lại tự đi.” Thẩm Ca cầm lấy muỗng, khóe môi vô thức nở nụ cười.

“Gọi ship chậm lắm, em sợ chị đói.” Giản Kỷ nhìn cô ăn.

Thẩm Ca trầm ngâm, im lặng một lúc “ Giản Kỷ, em thích chị phải không?”

“Tất nhiên là em thích chị rồi.” Giản Kỷ nói không chút do dự.

“Thích kiểu như thế nào?” Thẩm Ca đặt cái muỗng trên tay xuống.

Giản Kỷ không ngờ rằng cô ấy sẽ hỏi vấn đề này.

Thẩm Ca tiếp tục nói: “Nếu em thích chị kiểu thích giữa nam và nữ thì chúng ta có thể thử hẹn hò.”

Sau khoảng thời gian ba giây, cằm của Thẩm Ca bị nâng lên, đôi môi của cô ấy bị chặn lại.

Đúng vậy, Thẩm Ca đã bị hôn rồi. (?? ω ??)

Bình luận

Truyện đang đọc