FANS QUÁ YÊU MÌNH THÌ PHẢI LÀM SAO

Editor: Tiên

Beta-er: Duy

“Cậu…”

Tống Cửu Cửu do dự mở miệng.

Vẫn còn nhớ trước kia Kỳ Mộ là fans của đội trưởng, lòng cô chợt trầm xuống.

Cô không tiếp tục nói chuyện, cũng không muốn nhìn phản ứng của Kỳ Mộ, yên lặng click mở biểu tượng của trò chơi đó.

Muốn xem qua một phen, lại phát hiện không có lịch sử trò chơi nào, như thể Kỳ Mộ chưa từng chơi trò này. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tống Cửu Cửu ổn định lại cảm xúc xong mới mở miệng nói: “Trò chơi này tôi là cao thủ đấy, để Tống lão sư này chỉ dạy cho cậu.”

Kỳ Mộ nhìn cô rồi chậm rãi mở miệng: “Được.”

Nói xong liền đi tới ngồi bên cạnh cô, tò mò nhìn vào máy chơi game, lại thấy cô ngồi ngây ngốc không có phản ứng gì, cậu mở miệng thúc giục: “Bắt đầu được rồi.”

Nhìn Kỳ Mộ gần trong gang tấc, Tống Cửu Cửu có cảm giác người mình đang nóng lên.

Tên này chắc chắn là cố ý.

Cô vờ như vô tình hỏi: “Đầu tiên phải chọn nhân vật, cậu muốn chọn ai?”

Hỏi xong thì chờ mong nghe được đáp án.

Kỳ Mộ lại không phát giác điều đó, cậu tùy ý hỏi: “Chiến lược của ai khó vượt qua nhất?”

Tống Cửu Cửu ấp a ấp úng đáp: “Của tôi… tôi?”

“Ồ? Vậy chọn cậu đi.” Cậu quay đầu lại, nhìn cô cười.

Mở game ra để xem nhanh cốt truyện, không bao lâu thì nhân vật đại diện trong truyện của cô đã xuất hiện.

“Tống Cửu Cửu” ngồi trên một chiếc ghế dài trong vườn, trên tay cầm một chiếc bánh mì đậu đỏ do một người bạn tặng, biểu cảm của cô ấy có chút rối rắm.

Bỗng nhiên một hình ảnh nhảy ra đưa tới ba lựa chọn:

“Hỏi cô ấy có phải không thích bánh đậu đỏ hay không.”

“Tiến lên lấy bánh mì trên tay cô ấy xuống.”

“Bạn đang đói bụng, khiến cô ấy đưa bánh mì cho bạn.”

Tống Cửu Cửu thần bí hỏi Kỳ Mộ: “Cậu cảm thấy lựa chọn nào thì chính xác?”

Kỳ Mộ liếc mắt nhìn cô, trả lời: “Câu thứ hai!”

Tống Cửu Cửu: “?”

Đại ca à! Nhìn kiểu gì cũng không thể là lựa chọn đó!

“Là cái thứ ba! Bởi vì chỉ có lựa chọn này thì tôi mới có thể không cần xử lý cái bánh mì bị rớt!” Tống Cửu Cửu đắc ý truyền thụ lại cho Kỳ Mộ.

Mặc dù cô cũng cảm thấy tình tiết này không được chính xác cho lắm.

Kỳ Mộ có lệ đáp một tiếng, sau đó tò mò hỏi: “Cậu thật sự không thích đậu đỏ à?”

Tống Cửu Cửu: “Đúng, nhân vật trong trò chơi dựa trên tính cách của bọn tôi ở ngoài đời đó.”

Đây cũng là một điểm cộng cho trò chơi này, nhưng cái hấp dẫn nhất chính là tất cả giọng nói mà nhân vật phát ra đều là do bọn họ tự phối âm.

Bỗng dưng lại cảm thấy ngượng ngùng.

Tống Cửu Cửu không biết mình nghĩ gì mà có thể bình tĩnh ngồi chơi game của cô với Kỳ Mộ, lại còn cẩn thận phân tích kỹ xảo của chính bản thân mình.

Cũng không ngoài suy nghĩ của cô, những đáp án kế tiếp Kỳ Mộ chọn đều là đáp án sai, may mà lúc trước cô đã trả lời vài câu, nên Kỳ Mộ cũng sắp chơi đến cuối cùng.

Màn cuối cùng, “Bạn” đã giải cứu “Tống Cửu Cửu” khỏi những kẻ xấu, cô ấy khóc lóc ôm “Bạn”, nói với “Bạn”: “Em sợ rằng không thể gặp lại anh, may mà anh đã tới cứu em.” Cô ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ: “Sau này anh vẫn sẽ bảo vệ em đúng không, chúng ta sẽ ở bên nhau chứ?”

Trên màn hình xuất hiện ba sự lựa chọn:

Bạn ôm chặt cô ấy, nói với cô ấy: “Tôi cũng không thể thiếu em, từ nay về sau tôi sẽ vĩnh viễn bảo vệ em.”

Bạn sờ đầu cô ấy, dịu dàng cười nói: “Đồ ngốc, tỏ tình thì cũng phải do anh mở miệng chứ.”

Bạn cau mày đẩy cô ấy ra: “Tôi chỉ giúp người khác làm niềm vui mà thôi, cô đừng nghĩ nhiều.”

Tống Cửu Cửu nhìn cảnh tượng này hơi quen mắt, đột nhiên có chút hoảng loạn nói: “Trò chơi này không thể như vậy, sao tôi có thể nói ra những lời này!”

Mặc kệ cô cảm thấy loại chuyện này không phù hợp với người thật chút nào, trò chơi vẫn là muốn chơi tiếp.

Cô thở dài: “Cậu chọn cái nào? Câu cuối cùng, ít nhất phải đúng một lần.”

Tuy rằng đây chỉ là một trò chơi, nhưng Kỳ Mộ không lần nào chọn đúng cũng khiến cô có chút khổ tâm.

Ai mà đoán được Kỳ Mộ lại ngang ngược nói: “Ba sự lựa chọn này tôi đều không thích, không chọn.”

Tống Cửu Cửu: “?”

Sao đột nhiên cậu ta lại ương bướng như vậy? Mới vừa rồi chẳng phải còn bình thường sao?

Cô không thể hiểu được, liếc mắt nhìn Kỳ Mộ một cái, Tống Cửu Cửu tò mò hỏi: “Vậy nếu là cậu, cậu sẽ trả lời như thế nào?”

Kỳ Mộ không trả lời, chỉ trêu đùa cô: “Tống Cửu Cửu, mới có bao lâu mà da mặt đã dày lên như vậy rồi, hỏi vấn đề như vậy mà cậu không cảm thấy thẹn thùng ư?”

Cậu đặt máy chơi game xuống: “Tôi mệt rồi, đi ngủ trước, cậu chơi đi. Sáng mai tôi đưa cậu về nhà.”

Tống Cửu Cửu: “?”

Tên này nghĩ cái gì là phải có cái đó à, cứ như vậy đi ngủ? Rõ ràng là đã sắp qua cửa rồi!

Nhìn bóng dáng vô tình của Kỳ Mộ ở đằng xa, cô thở dài thật sâu.

Bọn họ hiện tại…

Sao lại có thể như thế này…

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Mộ bảo tài xế của cậu đưa cô về nhà.

Cậu khoanh tay dựa vào tường, không nói một lời nhìn Tống Cửu Cửu đang ngượng ngùng trước mặt cậu.

Tống Cửu Cửu: “Cái đó… Tôi đi nha?”

Kỳ Mộ lại bắt đầu không đứng đắn: “Sao, luyến tiếc à, muốn tôi tự mình đưa cậu về nhà?”

Đột nhiên bị nói ra tâm sự trong lòng, kế tiếp Tống Cửu Cửu hoàn toàn không nói nên lời.

Cái tên ngu ngốc này chẳng hiểu lòng dạ thiếu nữ gì cả!

“Quên đi, không nói cái này nữa.”

Cô nghiêm túc đứng trước mặt Kỳ Mộ, khách sáo cúi chào cậu một cách lịch sự: “Cảm ơn cậu đã cứu tôi!”

Nói xong chỉ thấy cậu cười, cô đi ra cửa.

Tới cửa, Tống Cửu Cửu quay đầu nhìn lại, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Kỳ Mộ đang nhìn về phía này.

Đột nhiên cảm thấy cứ như vậy mà bỏ qua, sẽ không cam lòng.

Cô cắn môi, hạ quyết tâm nói ra những lời nghẹn ở trong lòng bấy lâu: “Tôi thích cậu!”

Tống Cửu Cửu nói xong gương mặt lập tức đỏ lên, nhưng vẫn quật cường nhìn vào mắt Kỳ Mộ, chờ cậu trả lời.

Kỳ Mộ nghe những lời cô nói, thái độ dần dần nghiêm túc, cậu thấp giọng mở miệng: “Cậu có biết cậu đang nói cái gì không? Hiện tại đang là thời kỳ mấu chốt trong sự nghiệp của cậu, cậu có biết yêu đương sẽ ảnh hưởng tới cậu bao nhiêu không? Cậu có thể chịu trách nhiệm cho cảm xúc nhất thời này không, hơn nữa về sau sẽ không hối hận chứ?”

Cậu chưa từng nói chuyện không chút kiêng dè, lại nghiêm khắc mà hỏi cô như vậy.

Trước mỗi một câu Kỳ Mộ nói ra, Tống Cửu Cửu cảm thấy dũng khí trước đó giảm đi một phần, đến cuối cùng lại cúi đầu không lên tiếng.

Chỉ là cô phát hiện, Kỳ Mộ giống như đang bắt học sinh yêu sớm, hận rèn sắt không thành thép trở thành giáo viên chủ nhiệm giáo huấn cô, nhưng cậu cũng không từ chối cô.

Vậy nó thể hiện cho cái gì?

Tống Cửu Cửu lại một lần nữa lấy hết can đảm nhìn thẳng vào cậu: “Những lời cậu nói tôi đều đã nghĩ đến, bây giờ tôi cũng không thể yêu đương. Tôi không biết cậu thấy thế nào về tôi, tôi chỉ là… Tôi chỉ là…”

Không biết vì cái gì mà câu cuối cùng vẫn chẳng thể mở miệng, cô nghẹn ngào: “Ba tháng rất nhanh sẽ trôi qua, có lẽ sau này tôi sẽ không thể gặp cậu. Nếu không nói ra, cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết tôi thích cậu.”

Cô cúi đầu, nhìn giọt nước mắt rơi trên mũi giày.

“Tôi ích kỷ như vậy, biết rõ nói ra sẽ làm cậu bối rối, nhưng tôi không muốn chỉ có một người biết chuyện này, tôi thích cậu.”

Vậy còn cậu? Nếu trong trò chơi cuối cùng ba sự lựa chọn cậu đều không chọn, thì đáp án của cậu là gì, Kỳ Mộ.

Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của Kỳ Mộ.

“Nếu cậu thực sự nghiêm túc, vậy câu trả lời của tôi là…”

“Tôi chờ cậu.”

Tống Cửu Cửu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Kỳ Mộ dịu dàng cười với cô.

“Chờ cậu trưởng thành làm điều cậu muốn, chờ cậu có thể đường đường chính chính thích một người.”

Kỳ Mộ chậm rãi thu lại ý cười, cậu nghiêng đầu, nhướng mày uy hiếp nhìn cô: “Nhưng nếu cậu dám đùa bỡn tình cảm của tôi, thì hậu quả thế nào cậu biết rồi đó.”

Tống Cửu Cửu chỉ cảm thấy trái tim của mình như đang ngâm trong mật ngọt, không nghe rõ lời uy hiếp của Kỳ Mộ nữa, cô cười xán lạn: “Ừ!”

Chỉ là ngoài ý muốn mới gặp nhau, ai mà biết được tôi lại có thể thích cậu như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc