Dành tặng MaiPhuong957, cám ơn sự ủng hộ của em
"HAHAHAHAHAHAHAHA" Người rừng đổ rạp xuống ghế sofa nhà tôi, ôm bụng cười sằng sặc như lên cơn bệnh.
Tôi vô cùng hối hận vì đã đem câu chuyện cuộc hẹn hò thất bại ra kể cho gã nghe. VÔ CÙNG HỐI HẬN. Sáng hôm nay người rừng lại lù lù xuất hiện trong phòng tôi như vừa nhảy ra khỏi lỗ đen thời gian, trông hơi mệt mỏi nhưng tinh thần gã bây giờ thì phấn chấn đến quái đản. Tất cả những gì tôi làm được trong lúc con bệnh tối cổ vẫn đang lên cơn động kinh là ngồi im trên chiếc ghế bành đối diện và nheo mắt nhìn gã bằng tất cả sự ghét bỏ tôi có thể thể hiện ra được.
"Cô không đùa đúng không?" người rừng dứt cơn cười, lổm ngổm bò dậy trên đệm ghế, đôi mắt sáng lên như vừa trải nghiệm thứ gì đó cần phải ghi nhớ cả đời.
Tôi chớp mắt nhìn trả Jack Harte, nếu có ai đấy cần phải ghi nhớ việc đấy cả đời thì người đó phải là tôi mới đúng.
"Pfft, hahahahaha" Chưa kịp mở miệng nói thêm một câu vô nghĩa nữa với khỉ đột thì gã đã lại bò lăn ra, tay đập thùm thụp xuống đệm ghế nhà tôi.
Tôi không hiểu tại sao mình lại có thể nghĩ là người rừng sẽ lộ ra một tí lòng cảm thông với cuộc đời xui xẻo của mình.
"Tôi mừng là vận xui của mình làm anh vui, Harte. Ít nhất có một người trong 2 chúng ta hạnh phúc." Tôi thở hắt ra, tay với lấy chiếc gối dựa, ôm vào lòng.
Jack Harte lập tức im bặt, đôi mắt xám nhìn tôi chằm chằm, không quẫy đạp nữa. Tôi cũng thử cố đấu mắt với gã một lúc, nhưng chưa được nửa chừng thì người rừng đã nhoẻn miệng lên cười đen tối.
"Câu nói của cô làm tôi tưởng tượng đến việc chúng ta là một cặp sinh đôi thay nhau đổi chỗ để sống cùng một cuộc sống."
"Hả? Sáng nay anh chơi nhầm thứ gì à?" tôi nheo mày, nhìn gã. Cái quái gì cho gã cái ý tưởng ngu ngốc ấy cơ?
Jack Harte ngồi thẳng dậy, chống một tay lên cằm, nhìn tôi. "Nhưng mà cô thấy đấy, viễn cảnh ấy không thể nào thật vì cô làm gì có cái ấy đâu!"
"Đồ bệnh hoạn." Tôi ném cái gối dựa đang ôm qua bàn trà, nhắm thẳng vào mặt người rừng. Đương nhiên là nó chẳng có tác dụng gì vì gã đã vươn tay ra gạt bay cái gối xuống đất.
"Anyway, cô biết đấy, các quyết định tồi tệ thường sẽ để lại những câu chuyện thú vị. Nên đừng nghĩ nhiều về nó. Quan trọng là cô làm tôi vui gần chết, tôi vô cùng hạnh phúc khi được biết một người như cô, 509." chẳng thèm nhìn đến cái gối hay tỏ ra bị xúc phạm, người rừng vẫn cười cười nhìn tôi. Câu an ủi của gã với cái vẻ mặt ấy nghe giống như đang giễu cợt hơn thì có.
"Okay" tôi đáp lại gã bằng một câu vô nghĩa. Tôi không nghĩ là mình cảm thấy buồn về chuyện Ibrahim, hơi sốc nhẹ thì đúng hơn.
Sốc là về tôi chứ cũng chẳng phải về anh ta. Tôi làm sao có thể tưởng tượng được cái viễn cảnh tệ hại theo một hướng khác hẳn với phần còn lại của thế giới lại có thể xảy đến với mình được. Nó giống như việc trên thế giới chỉ có nhóm khoảng 1% dân số là vô cùng giàu có trác táng, còn tôi thuộc nhóm 1% vô cùng xui xẻo. Ừ, thế đấy.
Cho nên kể từ sau khi tiễn Ibrahim lên tàu về nhà để chim chuột cùng bạn trai anh ta, tôi vẫn cứ luôn tự hỏi không hiểu mình đã làm việc quái quỷ gì để mà phải chịu đựng tình cảnh này. Được vậy còn thêm một con khỉ đột không lông chuyên đào bới niềm vui trên sự khốn khổ của người khác cứ nhảy choi choi bên cạnh. Tôi nghĩ hành trình từ khi chuyển nhà tới khu bắc Kỳ Lân này của mình có thể chuyển thể được thành series tiểu thuyết bi hài kịch best-seller, nhưng tôi thì lại chẳng có khiếu viết hài kịch cho lắm.
Còn một chuyện bực mình và khó chịu hơn là tôi vẫn tự ép bản thân mình trả lời tin nhắn và các thứ của Ibrahim như bình thường để giữ thể diện cho bản thân. Và việc này phiền phức khủng khiếp.
Ibrahim là một thằng cha thích nhắn tin nhiều, dài, cường độ liên tục, về những vấn đề đôi khi còn chưa xảy ra. Y hệt như Janice khi cô ả bị thiếu liều lượng chú ý cần có trong ngày/tuần/tháng đó. Đôi lúc tôi cảm thấy mình như một thằng đàn ông vừa bị người mình thầm yêu đã lâu friendzone, nhưng vẫn cứ phải tỏ ra là mình không có vấn đề gì với chuyện ấy cả. Nếu tôi cứ liên tục gặp những chuyện xui xẻo như thế này trong đời thì tới một mức nào đó tôi có thể tự tin ghi vào trong CV của mình thêm một kĩ năng tầm cao nữa là kĩ năng giả vờ.
"Ashley, cô có biết làm thế nào để chóng quên đi người cũ không?" giọng người rừng ồm ồm vang lên, kéo tôi ra khỏi luồng suy nghĩ tự vấn bản thân mình.
"Cái gì?" tôi có nhớ gì về Ibrahim đâu mà cần phải quên, chỉ 'hẹn hò' được có gần 1 tuần.
Jack Harte đưa một tay lên vuốt tóc, mắt xám hấp háy đầy vui vẻ. "Hẹn hò với người mới."
"Anh còn lời khuyên nào thiếu lương tâm hơn không?" mà tôi moi được người mới ở đâu ra? Tôi tiếp tục nhăn mặt nhìn người rừng, chẳng lẽ...
"À quên, bận rộn. Trở nên bận rộn hơn với một thứ gì đó. Làm thế thì cô sẽ không suy nghĩ về anh ta nữa." người rừng xua xua tay, cười trừ.
Ok, cuộc nói chuyện này càng ngày càng giống một buổi điều trị tâm lý mà con khỉ đột không lông kia sẽ chẳng bao giờ đủ tiêu chuẩn.
Tôi khoanh tay lại, tựa người vào lưng ghế "Tóm lại ý của anh là gì, bảo tôi viết thêm một quyển tiểu thuyết nữa à?"
Sau khi viết xong một cuốn, tôi cảm thấy mình nên nghỉ ngơi thì hơn. Tất nhiên chuyện thi thố tranh giành để xuất bản vẫn được quan tâm nhiều nhất. Nhưng ngoài ra thì tôi chẳng làm gì khác ngoài việc tiếp tục nhận mấy việc viết cho các tạp chí và báo địa phương như trước. Muốn làm gì thì làm, vẫn phải đủ sống đã.
Có muốn viết thêm truyện mới thì tôi cũng cần phải suy nghĩ ý tưởng và tìm thêm cảm hứng nữa. Truyện viễn tưởng không giống truyện tình cảm lãng mạn, cần có thời gian xây dựng ý tưởng, thế giới và logic. Nhưng thế không phải là ý chê truyện tình cảm không cần nhiều đầu tư, chỉ là truyện viễn tưởng sẽ cần nhiều tưởng tượng hơn là những câu truyện thuần túy về con người và các sự kiện trong cuộc sống.
Tôi mà dám đem suy nghĩ ấy ra nói trước mặt mấy chị gái Wattpad Star chuyên viết truyện lãng mạn hài hước kiểu phổ thông đại chúng, thì chỉ cần mỗi fan của mấy chị nhổ một bãi nước bọt thôi là tôi đã đủ khiến tôi chết đuối rồi.
Người rừng cho tay vào túi, rút điện thoại ra để xem gì đó. Vừa làm, gã vừa nói.
"Ý tôi là đã đến lúc đem ân huệ cô nợ tôi ra sử dụng rồi."
Shoot, tôi quên mất là mình còn có vấn đề ràng buộc với con đực bệnh hoạn này.
"Như tôi đã nói, ngoại trừ những thứ liên quan đến tình dục, tiền bạc, phạm pháp-" tôi nhìn người rừng, lên giọng.
"Yên tâm, chuyện này đơn giản thôi." chưa kịp nói hết thì gã đã cắt lời tôi, một tay bấm điện thoại rồi cho trở lại vào túi quần dài.
"Cô sẽ đến gặp bố tôi."
"Gì cơ?" Hả? Hả? Hả?
Jack Harte duỗi tay sang, gác lên lưng ghế sofa."Cô không nghe nhầm đâu."
"Ờm, tôi không có hứng tìm hiểu đàn ông lớn tuổi quá so với mình đâu, Harte." đặc biệt đấy còn là bố người rừng nữa thì có cho tiền tôi cũng không có bất cứ nhu cầu nào muốn dính vào. Tôi không hiểu Jack Harte sáng nay bị đập đầu vào đâu mà lại có thể nghĩ ra cái ý tưởng hãi hùng này.
Người rừng nhăn mặt, môi trề ra như vừa nuốt phải cái gì đắng lắm"Không, Ashley. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ để cô làm mẹ kế của mình đâu."
"Thế ai bảo tôi phải đi hẹn hò với người mới cơ?" tôi lườm trả gã.
"Ok, câu đó không thể hiện đúng ý tôi. Tôi muốn nói là ,tôi sẽ dẫn cô về gặp bố tôi." người rừng nhíu mày, xua tay nói.
Tôi bĩu môi"Anh có chắc là sáng nay anh không bị làm sao chứ? Vì câu nói vừa rồi của anh cũng chẳng khác gì câu đầu tiên đâu!"
"Tuần sau là sinh nhật bố tôi, màôngấyđangốmnêntôikhôngmuốnđivềmộtmình." nửa sau câu nói của người rừng ríu lại vào nhau, lộ vẻ bối rối.
"Gì cơ?" tôi nhíu mắt lại, cố tình tỏ vẻ chẳng hiểu gã vừa nói gì.
Đưa một tay lên lùa vào tóc, vẫn với vẻ hơi chật vật, Jack Harte thì thầm. "Đại loại là bố tôi hay lo lắng tôi ở một mình.."
"Aww, tôi không biết là anh cũng có một mặt này cơ đấy!" tôi chống tay lên má, cố gắng khiến cho điệu cười của mình tỏ ra châm chọc hết mức có thể.
Tôi nhận ra tôi cũng tận hưởng việc trêu đùa với người rừng như gã tận hưởng việc lôi tôi ra làm trò đùa bất cứ khi nào có thể. Có lẽ là chúng tôi cũng khá giống nhau, như những gì gã nói.
"Xùy, tôi chỉ cần cô tiếp tục đóng giả làm bạn gái của tôi để diễn thêm một màn tình cảm ngu ngốc nữa là được. Sau sự kiện anh chàng kia thì tôi nghĩ giao kèo của chúng ta không có ảnh hưởng gì chứ?" Jack Harte phủi tay, làm ra vẻ chẳng nghe thấy tôi, nói.
Tôi chẳng biết nên bắt đầu chuyện này từ đâu và còn chẳng hiểu khả năng thành công của phị vụ này sẽ là bao nhiêu. Theo như khỉ đột nói thì bố gã đang ốm, và tôi cảm thấy hơi không đành lòng lừa dối trong người đang trong tình trạng như thế. Hóa ra đây chính là cảm giác của người rừng khi bị tôi bắt phải đối phó với gia đình mình lần trước.
Thật ra tôi cảm thấy mình đã 70% muốn đồng ý rồi. Đằng nào tôi cũng muốn xử lý cho xong cái 'ân huệ' kia đi, nếu không đồng ý thì ai biết được khỉ đột có lôi ra cái yêu cầu quái quỷ nào hơn trong tương lai hay không. Suy nghĩ một cách công bằng thì lần trước tôi cũng đặt gã vào tình huống không mấy thoải mái cho lắm, nếu tôi có thể đáp trả lại được thì cũng nên làm?
Chúng tôi ngó nhau thêm cả chục giây nữa, trước khi tôi gật đầu"Được, bao giờ phải đi?"
Người rừng vỗ hai bàn tay vào nhau, cười hài lòng. "Tuyệt vời. Thứ 6 nhé, tôi đã đặt vé máy bay rồi."
"Bay gì cơ? Anh không lái xe hả?" Tôi trố mắt, hỏi. Gì thế, bay lượn gì thế? Nhà người rừng ở tận đâu cơ?
"Tất nhiên là bay rồi, làm sao lái con Jeep đi từ đây lên Thủ Đô được!" người rừng gật đầu.
"Thủ Đô?" tôi trố mắt nhìn khỉ đột đang xoay xoay điện thoại trong tay như một chiếc fidget spinner.
"Yes baby, nhớ đem theo một bộ váy dạ hội, sẽ có một bữa tiệc hơi xa xỉ. Tôi nghĩ cô mặc màu đỏ sẽ đẹp đấy." người rừng nháy mắt với tôi.
Bỏ qua chuyện tạo vật lươn lẹo quỷ dữ kia đã từ bao giờ xử lý xong cả việc đặt vé máy bay cho tôi trong khi còn chưa chắc chắn tôi sẽ đi, thì tôi cũng không ngờ là tôi sẽ quay lại cái nơi xúi quẩy như Thủ Đô sớm thế đâu. Điều bất ngờ hơn là Jack Harte lại đến từ Thủ Đô. RIDGE là tập đoàn lớn, trụ sở ở Thủ Đô lại càng lớn. Nếu không thì cũng có vô số cơ hội khác tốt chẳng kém dành cho người có năng lục như khỉ đột. Tại sao gã lại chọn Kỳ Lân để sống và làm việc? Rõ ràng là nếu làm công việc tài chính ở trung tâm kinh tế to nhất cả nước sẽ tốt hơn đủ đường, tôi đã chứng kiến không biết bao nhiêu người cố gắng bằng mọi cách có thể để bám trụ lại nơi phù hoa hiện đại ấy. Hay là bị thuyên chuyển?
Câu chuyện buồn là tôi chỉ có một bộ váy dạ tiệc không quá kinh khủng, nhưng cũng đã mặc lần trước trong buổi tiệc cuối năm ở công ty của Daniel rồi. Tôi cảm thấy ở bữa tiệc sinh nhật bố người rừng thì không nên mặc lại cái gì, với cái suy nghĩ nhập vai diễn bạn gái của gã.
Nhưng tôi cũng không đủ nhiệt tình (và điều kiện) để bỏ tiền ra mua một bộ váy mới. Thế thì ai trong số bạn bè của tôi có cái style ăn mặc lấp lánh, sang trọng, tỏ vẻ, và đặc biệt thích mặc màu đỏ nhất nào?
Janice.
.
Thuyền lại cập bến Kỳ Lân rồi các cháu :)))) Đoán xem bigcityboi sao lại bỏ xứ về đây? Đọc hết chapter này cũng tạm đoán được chủ đề của chiếc drama trong đầu truyện số 3 rồi đúng không :v
Đừng quên Vote và để lại vài Comment về dự đoán của các cháu về drama phía trước nào :p
Playlist cho bạn nào không sử dụng Spotify mà muốn nghe các bài nhạc trên đầu chap truyện: https://www.youtube.com/playlist?list=PLrstDDmXyYXAvWpn8KeheTU29VBNIUIhy
Hẹn gặp các cháu lại tiếp vào tuần sau nghen xD!