FIGHT! LOVELY LIFE

“Reng~~~~ Reng~~~~”

Đem đầu lưỡi đang cùng chính mình dây dưa trong miệng đẩy ra, Kim Jaejoong với tay lên chiếc bàn cạnh đầu giường để lấy điện thoại di động. Thấy điện bảo hiển thị thì rõ ràng nhíu nhíu lông mày một chút, rồi chế trụ bàn tay đang sờ loạn bắp đùi trong của mình, dùng ánh mắt ý bảo người đang đè trên thân cậu không được tiếp tục làm bất cứ hành động gì, sau đó liền cầm điện thoại lên nghe.

“A lô, tôi là Kim Jaejoong.” Ngữ khí bình thản.

“… …”

“Đúng vậy, tôi đang ở nhà.” Nhưng lại có điểm cứng ngắc.

“… …”

“Em ấy không có ở nhà, đã cùng bạn bè ra ngoài chơi rồi.” Càng ngày càng cứng ngắc.

“… …”

“Đó là quyền tự do của Junsu!” Dường như có điểm tức giận.

“… …”

“Chuyện của chúng tôi, tự chúng tôi quyết định!” Có dấu hiệu muốn nổi khùng.

“… …”

“Thực xin lỗi, điều này e rằng tôi không thể đáp ứng được.” Cố gắng kiềm chế.

Không biết người đang cầm điện thoại kia đang nói về cái gì, bất quá từ ngữ khí của Jaejoong có thể hiểu được đó không phải là một cuộc nói chuyện vui vẻ gì cả, vì vậy, tuy rằng trước đó đã bị Jaejong dùng ánh mắt cảnh cáo, nhưng vẫn đối với cuộc trò chuyện dài dòng này biểu lộ một chút bất mãn. Nghĩ, tay đã một lần nữa dán lên eo bụng của người đang nằm dưới thân mình, đầu lưỡi cũng bắt đầu đùa giỡn nụ hoa phấn hồng trước ngực cậu.

“A~~”

Tiếng rên rỉ bất giác bật ra khỏi miệng, Jaejoong lập tức lấy tay che miệng mình lại, hít sâu một hơi, nói: “Không có gì, chỉ là đụng trúng bàn mà thôi.”

Vừa dứt lời, một trận tê dại từ trước ngực cùng hạ thể liền truyền đến, Kim Jaejoong kiên cường tự trấn tĩnh bản thân mình rồi nói hết câu “Tôi còn có việc, khi nào rảnh sẽ gọi lại.” rồi cúp điện thoại, tiếng rên rỉ lại không thể đè nén mà phát ra ngoài: “A~~ Yun~~”

Trừng đôi mắt to nhìn người đang đè trên mình, Jaejoong im lặng tỏ vẻ bất mãn, Yunho dường như lại không nhìn thấy, cười hỏi: “Ai gọi vậy?”

“Một người nào đó…” Đôi mắt Jaejoong trở nên âm trầm.

Yunho nhìn thấy đôi mắt ấy, nhưng cũng không muốn ép cậu phải nói, vì vậy liền cúi người xuống, động tác trên tay ngày càng tăng nhanh.

“A… Yun… A… A… Yun… A…” Jaejoong vặn vẹo thân thể.

“Reng reng~~~ Reng~~~” Điện thoại di dộng lại vang lên, lần này là của Yunho.

“A… Yun… Yun… Đừng… Không được…” Điện thoại kiên nhẫn vang lên, Jaejoong rốt cuộc đưa tay ngăn cản Yunho, cầm chiếc điện thoại lên, “Điện thoại…”

Jaejoong vẫn thở hổn hển, tóc bởi vì mồ hôi mà bết lại trên mặt, đôi mắt to mơ màng phủ một tầng hơi nước, Yunho cảm thấy tâm phiền ý loạn, cầm lấy điện thoại rồi ngồi xuống cạnh giường, trong lòng thầm ra sức mắng chửi cái người gọi điện thoại này.

“Ai vậy!?” Ngữ khí rõ ràng là vô cùng tức giận.

“Yunho a, Jang giáo sư bảo mày mau tới trường học một chuyến…” Vừa nghe thanh âm của Yunho, Park Yoochun đã biết rằng chính mình chắc chắn đã quấy rầy ‘chuyện đó’ của hắn.

“Ngay bây giờ?” Yunho bực bội kéo chăn ra, trên người tràn đầy vết tích hoan ái đêm qua.

“Đúng vậy!” Yoochun cẩn thận, chẳng dám nhiều lời, nếu chọc giận Yunho vào lúc này, có thể chính mình sẽ hứng đủ hết đó a.

“Được.” Yunho trả lời cho có lệ.

Nghe thanh âm vội vàng từ đầu dây bên kia, Yoochun không khỏi thở dài, Yunho hiện tại nhất định là sắp điên tới nơi rồi a. Sáng sớm đang bận ‘vận động cơ thể’ thì lại bị điện thoại cỉa Jang giáo sư phá sạch, thử hỏi xem có tức không?

Vội vàng cúp điện thoại, Yunho lại phát hiện không thấy cậu đâu, bỗng nhiên nghe được tiếng nước, Yunho quăng điện thoại xuống rồi bước nhanh về hướng phòng tắm.

“Sao vậy?” Thấy khuôn mặt Yunho phồng lên như cái bánh nhân đậu mà bước vào, Jaejoong – người đang ghé vào bên cạnh cái bồn tắm lớn không khỏi có chút buồn cười.

“Cái ông già Jang Woo Hyuk kia vội vội vàng vàng gọi cho anh, thật là.” Yunho cũng ngồi vào bồn tắm lớn.

Jaejoong ghé vào cạnh cái bồn tắm lớn, nghiêng đầu nhìn về phía Yunho, mỉm cười đầy quyến rũ. Yun của cậu chính là như vậy, tuy rằng vừa cao to vừa suất khí, cả người tỏa ra khí phách không ai bì nổi cùng với khí chất của vương giả, thế nhưng tính cách thật sự lại giống như chiếc bánh nhân đậu dinh dính đáng yêu, đặc biệt là khi đứng trước mặt mình, quả thực là như một đứa con nít.

Yunho nhìn chăm chú vào khuôn mặt mỉm cười đầy vui vẻ của Jaejoong, ánh mắt hơi di chuyển, liền nhìn thấy mái tóc đen nhánh mượt mà xõa xuống bờ vai, lâu lâu lại nhỏ xuống vài giọt nước, trượt xuống làn da tuyết trắng bởi vì hơi nóng mà phiếm màu phấn hồng nhàn nhạt, cổ cùng bả vai còn có vài vết tích to nhỏ màu mận chín. Yunho chỉ cảm thấy một luồng nhiệt khí từ bụng dưới bỗng dâng lên, hắn híp mắt lại, bàn tay to mò tới thắt lưng của Jaejoong, đem cậu ôm vào trong lòng, phát ra thanh âm khàn khàn mà trầm thấp: “Jae, chúng ta tiếp tục…”

“Không được.” Jaejoong giãy giụa hòng thoát ra, “Phải đi đến trường chứ.”

“Jae~~” Lôi cái mặt phồng phồng như bánh nhân đậu ra để làm nũng.

“Không được!” Jaejoong đứng dậy lôi khăn lông, bước ra khỏi cái bồn tắm lớn, xoay người lại rồi chỉ chỉ vào mũi Yunho, “Ai bảo anh nói xấu Jang giáo sư!”

“Jae~~~” Nhìn Jaejoong ra khỏi phòng tắm, Yunho vẻ mặt tràn đầy thất vọng. Em thế nào lại đi thích cái ông Jang Woo Hyuk đáng ghét đó cơ chứ!!

___________________________

Bình luận

Truyện đang đọc