FOG [ĐIỆN CẠNH]

FOG [ Điện cạnh ]
Mạn Mạn Hà Kì Đa
Chương: 120
Beta: Sunny

Đại ca đội cưỡng chế đi phỏng vấn, mấy người còn lại về phòng nghỉ chờ Thời Lạc phỏng vấn xong rồi về khách sạn, tình bạn của Free cảm động lòng người, không ai phụ một tay giúp Dư Thúy, Dư Thúy hơi mất công tốn sức ôm balo thiết bị của hai người về phòng nghỉ, Chu Hoả không biết chuyện thay người phỏng vấn, nhíu mày nhìn Dư Thúy, "Cậu không đi phát ngôn ngoại giao trả lời phóng viên à, về làm gì?"
Thần Hoả nhún nhún vai, "Đổi người rồi, Evil đi."
Trong phòng nghỉ có cả người quay phim phía ban tổ chức và người quay phim của mình, người phía ban tổ chức là người từ nơi khác, không hiểu rõ tình huống nội bộ Free, đầu óc mịt mờ, thấy Dư Thúy cầm balo thiết bị của hai người thì thắc mắc hỏi balo này của ai thế.
Dư Thúy đặt balo thiết bị của hai người xuống bàn, vừa kéo balo Thời Lạc lại xếp cho gọn vừa nói một cách vô cùng tự nhiên, "Cái này hả? Của bạn trai tôi."
Người phía ban tổ chức nghe không hiểu tiếng Trung, không biết sao Dư Thúy vừa nói xong mấy người trong phòng đột nhiên cười lớn, lão Kiều chơi xấu, dùng tiếng Anh sứt sẹo gian nan nhấn mạnh với nhân viên phía ban tổ chức, nghe không hiểu cũng mặc kệ, nói chung câu này vô cùng quan trọng, nếu như quay được có thể suy xét cân nhắc cắt nối biên tập vào video của ban tổ chức.
"Chậc." Thần Hoả không chịu nổi Dư Thúy, "Mỗi lần chỉ cần Thời Lạc không ở đây lại gây chuyện...Đùa cậu ta như vậy thú vị lắm hả?"
"Thú vị, hơn nữa đây làm sao tính là gây chuyện." Dư Thúy xếp xong balo thiết bị của mình với Thời Lạc đặt sang một bên, ngồi xuống nhìn màn hình phát sóng trực tiếp trong phòng nghỉ, "Nếu muốn gây chuyện thật..."
Thần Hoả với Puppy cũng ngồi xuống xem trò vui, không lâu sau, phát sóng trực tiếp chuyển đến phỏng vấn ở hậu đài, trong màn hình trực tiếp, Thời Lạc kéo mũ xuống bỏ lên bàn, mở hai cánh tay ra, mặt không cảm xúc ngẩng đầu để nhân viên cài micro lên cho mình.
Năng lực nghiệp vụ của anh hai cài micro cho Thời Lạc có vẻ không thành thạo lắm, cài nửa ngày vẫn chưa cài được, anh hai này cũng rất sốt ruột, hết sờ lại chạm để chỉnh, xuyên qua màn hình trực tiếp nhìn vào, người này giống như đang ôm eo Thời Lạc, Dư Thúy nhìn một lát, không nhịn được nghiêng đầu nói với nhân viên phía ban tổ chức, "Các anh không thể tìm cô gái nào làm cho em ấy?"
Nhân viên phía ban tổ chức mờ mịt, lão Kiều nhịn cười nói, "Không có vấn đề gì là được, ai còn đi chiếm tiện nghi cậu ấy làm gì?"
Loay hoay một hồi, micro cuối cùng cũng cài xong, Thời Lạc kéo ghế qua ngồi xuống, hai tay đút vài túi áo đồng phục, vẻ mặt bình tĩnh.
Trong phỏng vấn chỉ có một mình Thời Lạc, sau dãy bàn chật hẹp, là vô số phóng viên cùng hàng loạt máy quay phim.
Chu Hoả nhìn Thời Lạc trong màn hình trực tiếp, thấp giọng cảm thán, "Vẻ đẹp này khi chất này, y hệt minh tinh..."
Puppy nhìn Thời Lạc, tấm tắc thành tiếng, "Xem vẻ mặt này, điệu bộ này, ai mà nghĩ tới, vị này là tuyển thủ lần đầu vào thi đấu thế giới, vào vòng trong từ một đám tép riu bảng A đâu chứ?"
Thần Hoả cũng cảm thán, "Ai không biết, còn tưởng rằng vị tuyển thủ này vừa giành được quán quân."
Dư Thúy bình tĩnh nhìn màn hình, "Im lặng."
Đối tượng phỏng vấn lâm thời đổi thành Thời Lạc, các phóng viên không hề bất mãn tí nào, ngược lại còn thấy vô cùng vui vẻ.
Tuyển thủ siêu sao lâu năm như Dư Thúy sẽ cao cấp hơn, nhưng những tuyển thủ này luôn rất cẩn thận, trừ khi người này tình nguyện, nếu không sẽ chẳng lấy được bất cứ một tin nóng nào.
Nếu phỏng vấn tuyển thủ mới như Thời Lạc đây thì càng dễ hơn, chỉ cần hơi đặt một tí bẫy, những tuyển thủ mới này không để ý là nhảy vào ngay.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của nhiều phóng viên trước khi phỏng vấn.
Các phóng viên Trung Quốc đặt câu hỏi trước, dưới tình huống cùng một khu thi đấu, các phóng viên thường sẽ bao che cho con, giữ thái độ bình thường như ở trong nước, đặt những câu hỏi không thể mềm mỏng hơn được nữa, chủ yếu đều chúc mừng Free thuận lợi vào vòng trong, những vấn đề chỉ xoay quanh tình huống thi đấu vòng bảng, Thời Lạc giữ thái độ rất hữu nghị với phóng viên của khu thi đấu mình, hỏi gì đáp nấy, những vấn đề nóng cũng trả lời vô cùng tường tận.
Sau đó các phóng viên nước ngoài bắt đầu đặt câu hỏi.
Vấn đề phóng viên nước ngoài hỏi sẽ không thân thiện như vậy nữa, đặc biệt lúc đến phiên phóng viên châu Âu, các câu hỏi dần trở nên cực kì sắc bén.
Phóng viên châu Âu hỏi, "Lần đầu tiên tiến vào thi đấu thế giới, là người mới duy nhất trong đội, còn liên tục cầm được mấy cái MVP, tỉ mỉ nghiên cứu nguyên nhân, là cậu phát huy quá tốt, hay các lão tướng trong đội năm nay sa sút quá nghiêm trọng?"
Thời Lạc nói, "Là tôi giành đầu người bẩn quá nhiều."
Phóng viên châu Âu hỏi, "Mọi người đều biết, trong đội Free có ba người từng là tuyển thủ câu lạc bộ Thánh Kiếm khu thi đấu châu Âu, ba tuyển thủ đều cùng câu lạc bộ cũ, trên sân thi đấu có thể còn gặp phải nhau, mấy vị tuyển thủ trong đội có lúng túng không?"
Thời Lạc nói, "Nói tới câu lạc bộ cũ, tất cả khu thi đấu trong liên minh hầu như thuộc về Thánh Kiếm nhiều nhất, tôi thấy tuyển thủ của bọn họ vẫn phát huy rất tốt, không lúng túng, mấy người trong đội chúng tôi hẳn cũng không đâu."
Thánh Kiếm chưa bao giờ bồi dưỡng người mới, luôn thấy tuyển thủ nào lợi hại là nghĩ trăm phương ngàn kế cướp người về, nổi danh tiếng xấu, Thời Lạc còn chưa dứt lời mấy phóng viên Trung Quốc đã cười vang.
Trong phòng nghỉ Free, Chu Hoả có hơi không chịu nổi.
"Cái này có gì thú vị?" Chu Hoả bất mãn đứng dậy, "Cái phỏng vấn nhỏ này bây giờ cũng cần quản lý đi cùng phải không? Tôi phục luôn rồi, tôi đi ra ngăn lại, mấy vấn đề này đều là gì cơ chứ..."
"Không cần." Dư Thúy nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, "Anh có đi ra cũng không ngăn được."
Trong nháy mắt tinh thần Chu Hoả tỉnh táo hẳn lên, ánh mắt sắc bén thêm mấy phần, "Tôi không ngăn được những phóng viên này?"
Dư Thúy nở nụ cười, "Anh không ngăn được Thời Lạc."
Chu Hoả nghẹn lời.
"Ngồi xuống đi." Dư Thúy bình thản ung dung, "Chỉ thiếu điều giáp mặt đánh một trận với Thánh Kiếm, trên mạng đã mắng nhau thành như vậy, anh còn trông cậy phóng viên khu thi đấu bọn họ có thiện ý với chúng ta? Qua mấy ngày nữa bảng D thi đấu vào vòng trong, phóng viên khu thi đấu chúng ta chắc chắn cũng không nói lời hay ý đẹp với bọn họ, như nhau thôi."
"Vậy...Vậy cũng đâu có giống nhau được." Chu Hoả nhìn Thời Lạc trong màn hình trực tiếp, nhíu mày, "Tuyển thủ nhà chúng ta mới 19 tuổi thôi đó..."
Chu Hoả không nhịn được oán giận Dư Thúy, "Cậu để cậu ấy đi làm gì?"
Dư Thúy mỉm cười, "Sao tôi có thể chủ động đẩy chuyện này cho em ấy? Là em ấy muốn đi."
"Cậu ấy muốn đi thì cậu đồng ý à?" Chu Hoả nhìn lướt qua mấy người ngoài trong phòng nghỉ, thấp giọng oán trách, "Thời Lạc trả lời thật...không hay lắm, thật hơi quá, quay ra chúng ta lại thua Thánh Kiếm thật."
Chu Hoả khẽ tát mình một cái, tiếp tục nói, "Quay ra cái kia thật, cậu có tin không? Thời Lạc kiêu căng như thế, bọn nhổ nước bọt trong nước lôi cậu ấy ra mắng thì làm sao bây giờ, đến lúc đó..."
"Đừng nói nữa." Không chờ Dư Thúy mở miệng, Thần Hoả đang xem trực tiếp chăm chú, thiếu kiên nhẫn ngắt lời Chu Hoả trước, "Nghe không rõ rồi này!"
Lòng tốt của Chu Hoả cho chó ăn, đang muốn nổi giận, Puppy cười nói, "Đừng dài dòng nữa, Dư thần của anh đau lòng Thời nhãi con thế nào anh còn không biết? Anh suy nghĩ đến, cậu ta sao có thể không nghĩ đến?"
"Cơn giận này Thời Lạc nín nhịn đã lâu, không để cậu ấy trút ra nữa có thể cậu ấy sẽ tức chết." Puppy gối lên cánh tay của mình, thản nhiên xem phát sóng trực tiếp, "Hơn nữa, quý trọng giây phút phỏng vấn của Thời thần chút đi, phỏng vấn thẳng thắn như thế, không phải ngày nào cũng được xem đâu."
Puppy tự giễu nở nụ cười, "Sợ bị phun, sợ mất mặt, sợ bị người ta dẫn dắt, thỉnh thoảng nhận phỏng vấn tôi hận cũng không mở miệng được, lúc nào cũng phải uyển chuyển...Tôi thật sự không nhớ lần cuối cùng được trả lời phỏng vấn thẳng thắn như vậy là chuyện năm nào nữa rồi."
"Trước đây tôi cũng giống như Thời Lạc, không phục là phải lập tức nghĩ cách mắng trở lại..." Thần Hoả bình tĩnh nhìn Thời Lạc trong màn hình trực tiếp, trong mắt mang theo vài phần ngưỡng mộ, thở dài, "Sau này bị phun cho thành thật, mệt tâm, lười thật lòng như vậy nữa...Phắc, sợ cái củ cải, lần sau để tôi đi nhận phỏng vấn. Tôi cũng muốn sảng khoái một lần, ai muốn mắng thì mắng, thích thì chiều."
Phỏng vấn vẫn còn đang tiếp tục.
Phóng viên châu Âu lại hỏi, "Thường sau thi đấu đều là đội trưởng đến nhận phỏng vấn, lâm thời đổi thành tuyển thủ Evil, là bởi vì tuyển thủ Whisper không muốn đối mặt với phóng viên của khu thi đấu trước đây mình từng phục vụ sao?"
Thời Lạc nói, "Không, chính tôi là tuyển thủ chưa từng đánh ở khu thi đấu châu Âu, đặc biệt muốn đến đối mặt một chút."
Phóng viên hỏi, "Tuyển thủ Evil thấy tình huống vào vòng trong của các bảng khác thế nào? Đặc biệt là bảng C và bảng D."
Thời Lạc nói, "Bảng C có câu lạc bộ cũ của tôi, mong đợi bọn họ thuận lợi vào vòng trong, bảng D không quen biết, không rõ."
Phóng viên hỏi, "Bảng D có Thánh Kiếm là quán quân giải vô địch thế giới, cũng xa lạ sao?"
Thời Lạc nói, "Tôi là người mới, gặp ai cũng là người lạ."
Tiếng xì xào bàn tán của phóng viên ngày càng nhiều, chủ đề phỏng vấn cơ bản đều xoay quanh Thánh Kiếm, các phóng viên bị Thời Lạc chọc lên cơn giận, vấn đề cũng ngày càng gian xảo.
"Tuyển thủ Evil mong đợi điều gì từ lần thi đấu thế giới này? Cảm thấy mình có thể lấy được thành tích gì?"
Thời Lạc nói, "Đương nhiên càng cao càng tốt."
"Lần đầu tiên vào thi đấu thế giới, còn có nhiều đối thủ mạnh như vậy, xác định mục tiêu quá cao cho mình có áp lực lớn lắm không?"
Thời Lạc nói, "Chiến đội khác đã nói những thi đấu trước chung kết đều vô nghĩa, tôi cảm thấy tôi đã dè dặt hơn rồi."
"Vừa nãy Evil nói Thánh Kiếm rất xa lạ, nghe đâu trước đây Thánh Kiếm cũng từng hẹn Free đánh thi đấu luyện tập, như vậy vẫn xa lạ sao?"
Thời Lạc nói, "Mới đánh 2 ván Thánh Kiếm bên kia lại bảo cúp điện, một lần BO3 còn chưa đánh xong, chỉ có thể xem là xa lạ."
Phỏng vấn quá đậm mùi thuốc súng, phóng viên châu Âu bên này đã bị Thời Lạc làm nghẹn chết, người chủ trì phía ban tổ chức sợ đến sặc một cái, vội vã ra hiệu phỏng vấn có thể kết thúc, có một phóng viên còn chưa từ bỏ ý định, xin hỏi thêm một vấn đề, nhân viên không còn cách nào, gật đầu đồng ý.
Phóng viên hỏi, "Evil vừa nói mình có thể lấy được quán quân, mà Thánh Kiếm là quán quân mùa giải trước từng nói lúc phỏng vấn là bọn họ đến vì chung kết, nhằm vào câu nói này, tuyển thủ Evil có gì muốn đáp lại không?"
Phóng viên lại vội vã bổ sung, "Dù sao trận thi đấu huấn luyện kia chúng tôi đều rất rõ ràng, cũng không phải đánh lừa dư luận, là Thánh Kiếm thắng trước."
"Lúc đó đúng là thua Thánh Kiếm một ván, tôi thừa nhận." Thời Lạc đứng dậy, "Đáp lại là..."
Thông minh như Thời Lạc, tất nhiên biết đối phương muốn kích thích mình nói ra một lệnh bảo đảm, thuận tiện ngày sau chiến đội mình thua thi đấu sẽ ném đoạn video này ra tát vào mặt mình.
Vào lúc này không trả lời là tốt nhất.
Nên dừng lại rồi.
Thời Lạc từ từ tháo micro bên hông mình xuống, đột ngột ngước mắt nhìn máy quay độc quyền trong phòng họp phỏng vấn.
Chiến đội, đồng đội và toàn bộ nhân viên đi cùng đều đang nhìn mình.
Đám Thánh Kiếm tâm cơ nặng như vậy, chắc chắn cũng đang nhìn mình.
Dư Thúy cũng đang nhìn mình.
Nghĩ đến Dư Thúy, ánh mắt Thời Lạc sắc bén lên mấy phần.
Ký ức không thể kiểm soát ùa về mấy ngày trước trong phòng huấn luyện tại khách sạn, mấy đồng đội cùng cười đùa, diễn lại tình cảnh Dư Thúy tranh chấp với quản lý Thánh Kiếm vì dùng tai mèo ngớ ngẩn để kinh doanh kiếm lợi.
Dư Thúy Thần Hoả với Puppy thật ra là đang động viên mình, Thời Lạc hiểu rõ trong lòng.
Cho nên lúc đó Thời Lạc tiếp tục huấn luyện với mọi người, không truy hỏi Dư Thúy nữa.
Cho nên, cái đồng hồ đó của Dư Thúy đâu?
Cho nên cái đồng hồ giá trị mấy triệu nhân dân tệ đó, bán được bao nhiêu, để trả tiền phạt bao nhiêu lần?
Ngày đó Dư Thúy vừa tới Đức, cũng không còn bao nhiêu tiền.
Đám súc sinh đó...
Rất nhiều chuyện không dám nghĩ, Thời Lạc hoàn hồn, trong lòng nói: Mình sợ cái con mẹ gì.
Thời Lạc nhìn về phía các phóng viên khu thi đấu châu Âu, "Đáp lại là, lần thi đấu thế giới này trước khi kết thúc chung kết, mặc kệ gặp phải chiến đội nào, tôi, đều, sẽ, không, thua."
Thời Lạc kéo micro trên người xuống đặt lên bàn, cầm mũ bóng chày của mình đội lên đầu, đi ra cửa.
Trong phòng nghỉ Free, Thần Hoả quỷ khóc sói gào, vỗ bàn ầm ầm, ôm nỗi hận nói, "Tại sao tôi không chủ động đi chứ?! Tại sao?! Mẹ nó! Lời này thật con mẹ nó, nói ra chắc chắn cực kì sảng khoái, tôi cũng muốn đi nói!"
Puppy cười cười, "Vừa nãy cho cậu đi, cậu dám không?"
Chu Hoả vốn đang lo lắng bây giờ nói ra quay lại mà thua Thời Lạc sẽ bị bình phun mắng, hiện tại cũng mặc kệ, "Mẹ nó, cứ mắng bọn họ đó! Sợ cái rắm, sảng khoái trước rồi nói sau, dù sao có thắng hay thua Thánh Kiếm cũng tấn công tâm lý chúng ta thôi, chúng ta coi như uyển chuyển đối phó, bọn họ có buông tha chúng ta không? Còn không bằng trực tiếp tuyên chiến, mẹ, đi đi đi...Lần sau các cậu có ai muốn làm càn thì cứ đi, chẳng may có vấn đề, tôi xử lý!"
"Thuê thuỷ quân, mua hotsearch! Chặn diễn đàn!" Chu Hoả không hiểu sao cũng bị khơi dậy một thân nhiệt huyết, đột ngột gào, "Đến đây! Hoạt động kinh doanh với ông! Ông cóc sợ cái gì, không phải là dùng tiền sao?! Nhiệm vụ cơ bản của một quản lý là gì? Không phải là xử lý tình huống khắc phục hậu quả cho các cậu hả?! Để ông xem lúc thất bại thật có ai dám phun tuyển thủ nhà ông! A a a a a a! ! !"
Dư Thúy: "..."
Mấy người trong phòng nghỉ bao gồm cả Thời Lạc vừa về đều bị Chu Hoả doạ, Thời Lạc nhìn trên dưới Chu Hoả, chần chờ, "Anh...Bị sao thế?"
"Tôi cảm nhận được nhiệt huyết! Cảm nhận được tuổi trẻ! ! !" Chu Hoả mặc một bộ âu phục bó chân bó tay hận không thể trẻ ra mười tuổi lên sân đấu một phen, "Đây chính là cảm giác sảng khoái chỉ đội mạnh mới có mà trước đây Dư Thúy nói đấy à? Tôi cảm nhận được rồi! ! !"
Lão Kiều mệt tâm nhìn Chu Hoả tự dưng hăng hái, không nhịn được thấp giọng phun, "Quản lý NSN...Hai ngày trước cũng phát rồ như thế, đang yên đang lành, đột nhiên nổi khùng, chạy lên mạng phun một trận...Cái này mẹ nó cũng có thể truyền nhiễm hả..."
"Cậu không hiểu." Chu Hoả làm nóng cười, vẻ mặt nghiêm túc thêm mấy phần, "Biết người trưởng thành bọn tôi, tại sao chơi game không bằng đánh rắm, lại cực kì thích xem các cậu thi đấu không?"
"Không phải để học kỹ thuật, kỹ thuật với bọn tôi có tác dụng chó gì, là bình thường bọn tôi quá nghẹn khuất, muốn xem kiểu không nghẹn khuất thế này!" Chu Hoả lấy điện thoại của mình ra, nghiến răng nghiến lợi, "Cho nên thích xem người trẻ tuổi các cậu trên sân thi đấu oán trời oán đất không phục một ai...Quá phấn chấn! Không được rồi, tôi có hơi kích động! Lão Kiều tới gọi điện cho ông chủ quán ăn Trung Quốc giúp tôi đi, tôi sợ tôi gào lên với người ta!"
Mọi người dở khóc dở cười, lão Kiều cầm lấy điện thoại Chu Hoả gọi điện cho quán ăn, mấy người còn lại không thay quần áo thì cầm lấy balo thiết bị của mình ra ngoài.
Bản thân Thời Lạc thấy sảng khoái rồi, lúc về lại hơi lo sợ, thừa dịp người khác không chú ý, Thời Lạc đi tới bên cạnh Dư Thúy nói, "Em...Em nói..."
"Cực kì tốt."
Dư Thúy đã thay xong quần áo từ lâu, một bên vai đeo balo thiết bị của mình với Thời Lạc, tay kia ôm lấy Thời Lạc, nghiêng đầu ở bên tai Thời Lạc nhẹ giọng nói, "Anh nghe đến cứng rồi."
Thời Lạc ho khan một tiếng, muốn cầm balo của mình, Dư Thúy lại tránh đi, "Em thay quần áo đi, thay xong rồi đi về."

Bình luận

Truyện đang đọc