GÃ ĂN XIN MÙ BẤT HẠNH



Một sáng nọ Tô Thảo Nhi thấy có vật gì lướt từ trong cửa ra còn tưởng là hồn ma chưa siêu thoát, suýt nữa đã nảy lòng từ bi tung Quan Âm Chưởng tiễn y về cõi cực lạc.

"Đêm qua ngươi đi ăn trộm à? Sao biến thành dạng này?" Tô Thảo Nhi tò mò hỏi.

"Ai cần ngươi lo."
Nói chuyện tốn sức, không có sức càng đói hơn, tốt nhất là nói ngắn gọn một chút.

Vương Cẩm Tài không muốn mở miệng nói nhiều run rẩy lấy từ trong ngực ra bánh bao lớn mà sáng nay nha hoàn mới hấp cho y, nhắm mắt lại nhét vào tay Tô Thảo Nhi rồi quay đầu loạng choạng chạy đi.

Phụt......!Sao cứ như dâng hiến bảo bối vậy, đây là màn kịch nào thế?
Bánh bao được Vương Cẩm Tài ủ trong ngực nóng hổi, Tô Thảo Nhi há to miệng cắn một cái, mùi thơm nức mũi lập tức tỏa ra.

Vừa nhai vừa nhìn theo bóng dáng Vương Cẩm Tài giống như cây trúc lả lướt về phòng, Tô Thảo Nhi ý vị sâu xa quệt miệng.

Nhưng sự thật là Vương Cẩm Tài muốn tiết kiệm sức lực và ngủ bù nên mới quyết định về phòng ngủ mà thôi.

Đợi đến giữa trưa Tô Thảo Nhi lại tới gõ cổng, y cũng lười đi đưa cơm nên gọi nha hoàn đưa cho Tô Thảo Nhi.


Không thấy bóng dáng Vương Cẩm Tài vốn luôn tự mình đưa cơm, nhớ lại bộ dạng kỳ quái sáng nay của y, Tô Thảo Nhi thấy không yên tâm nên chạy đến cửa phòng y hỏi một tiếng, "Này, Vương lão gia, ngươi bệnh rồi à?"
Qua nửa ngày trong phòng chẳng ai trả lời mà chỉ loáng thoáng có tiếng lẩm bẩm.

Tô Thảo Nhi mất kiên nhẫn đang nghĩ xem có nên đẩy cửa vào không thì nha hoàn đã đến giục hắn.

"Ê mau tới ăn cơm đi! Ngươi quan tâm lão gia làm gì, lão gia bị bệnh keo kiệt không chữa được đâu."
"Hả?" Tô Thảo Nhi quay lại hỏi nàng, "Lão gia các ngươi không phải bệnh thật đấy chứ? Có cần ta vào xem y thế nào không?"
"Ngươi xem?" Nha hoàn cười ha ha, "Đừng có khoác lác, ngươi bị mù thì làm sao xem được chứ!"
Nhìn nha hoàn vui vẻ thế kia chắc chủ tử nhà nàng cũng không sao.

"Thiên cơ bất khả lộ." Thuận miệng cười theo, Tô Thảo Nhi quyết định ăn cơm trước rồi tính.

Buổi chiều hắn lang thang trên trấn, đi ngang quán rượu thì xin rượu hoa quế uống, đi ngang rừng thì vào phơi nắng bắt chim, thời gian cũng trôi rất mau.

Chẳng mấy chốc khói bếp lượn lờ, nhà nhà bắt đầu nấu cơm tối, Tô Thảo Nhi theo lệ cũ, đúng giờ có mặt ở bàn ăn của Vương gia.

Trên bàn chỉ có ba người, lão quản gia hiền hậu nhưng ít nói, nha hoàn béo vội vàng bưng cơm và đồ ăn, cùng với Tô Thảo Nhi đi ăn chực nhưng không thấy chủ nhân nên đang thắc mắc.

"Nha hoàn, sao Vương lão gia không tới?"
"Vậy chẳng phải tốt lắm à, lão gia không ở đây thì được ăn nhiều hơn chứ sao." Nha hoàn vui mừng bưng lên một đĩa rau xào thịt, "Xem như ngươi gặp may đấy, không phải lúc nào cũng được một bữa như hôm nay đâu."
"Chúng ta ăn mau đi, đừng để thiếu gia biết." Lão quản gia hiếm khi nói chuyện, vừa mở miệng thì giống như ăn trộm, nghe xong Tô Thảo Nhi suýt phá lên cười.

Quả nhiên trên có chủ ác dưới có đầy tớ gian manh, không hổ là người hầu của Vương Cẩm Tài.

Điều hắn không ngờ là chủ tớ Vương gia này ngay cả nết ăn cũng giống hệt nhau, trước mặt là món chay thì còn đỡ, vừa thấy món mặn liền lộ nguyên hình, ai nấy cứ như hổ đói vồ mồi, không nói đến nha hoàn béo vừa nhìn đã biết ăn khỏe mà ngay cả Vương quản gia bảy tám mươi tuổi cũng ăn nhanh hơn cả Tô Thảo Nhi.

Trộm cũng có đạo lý, ăn xin cũng có phẩm giá.

Tô Thảo Nhi vội vàng gác đũa không giành với bọn họ, đợi ăn gần xong mới hỏi, "Các ngươi không chừa cho Vương Cẩm Tài chút nào à?"

"Ăn thịt sao có thể cho lão gia biết được......!Chẳng phải còn rau đó sao......!Đương nhiên để lại cho y rồi," Nha hoàn vội vàng ăn cơm nên trả lời đứt quãng, "Hơn nữa còn rất nhiều cơm nguội......!tối nay lão gia cũng không chết đói được đâu."
"Khụ khụ khụ......" Tuy không phải đang ăn nhưng hắn vẫn bị sặc nước bọt.

Nghe nha hoàn nói xong, Tô Thảo Nhi lập tức vỡ lẽ.

Thì ra là thế, quả là một tài năng ăn xin trăm năm khó gặp.

"Ta ăn xong rồi, cáo từ." Tô Thảo Nhi cười khẽ rồi đứng dậy đi, chưa ăn no nên còn hơi đói, phải tìm món gì ngon ngon lấp bụng mới được.

Hơn nữa đêm nay còn có bữa ăn khuya.

Ban đêm ở trấn nhỏ hẻo lánh ngoại trừ dịp Tết thì chẳng có gì vui.

Trăng khuyết vừa nhô lên đầu cành thì không ít người đã đi ngủ sớm.

Có mấy nhà chưa ngủ cũng rất yên tĩnh, ngoại trừ......!
Ầm ầm ầm!
Cổng nhà Vương gia bị đập mạnh.

Tiếng gõ cổng quen thuộc đánh thức Vương Cẩm Tài, đây, đây là có chuyện gì?! Sao giờ này lại có tiếng gõ cổng?!
Mặc dù mấy miếng cơm thừa buổi tối không đủ no nhưng cũng giúp Vương Cẩm Tài phục hồi chút sức lực.


Đợi nửa ngày mà không thấy ngừng đập cổng, trái lại càng lúc càng to hơn, Vương Cẩm Tài đành run rẩy đứng lên chạy ra mở cổng.

Cổng vừa mở, quả nhiên Tô Thảo Nhi đang đứng bên ngoài, trong tay còn bưng cái bát ăn xin của hắn.

Vương Cẩm Tài hoảng hốt, "Ngươi ngươi ngươi, ngươi tới đây làm gì?"
"Ta đến lấy đồ ăn!" Tô Thảo Nhi thản nhiên nói, "Ban đêm đói bụng nên tới xin Vương lão gia bữa ăn khuya."
Cái gì?! Nghe xong Vương Cẩm Tài suýt nữa té xỉu, "Lão gia ta xưa nay không ăn khuya!"
"Nhưng ta ăn," Tô Thảo Nhi giơ cái bát không lúc ẩn lúc hiện trước mặt y, "Vương lão gia bố thí cho ta chút đi?"
Được một tấc lại muốn một thước! Vương Cẩm Tài chợt thấy đầu váng mắt hoa, đã đến mức này mà chưa chịu buông tha cho ta sao?! Lại còn từ ba bữa tăng lên bốn bữa?!
Trong bụng trống trơn cộng thêm cảm xúc kích động, thân hình Vương Cẩm Tài lảo đảo sắp ngã xuống đất.

"Hầy......"
Tô Thảo Nhi lắc đầu thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng túm cổ áo Vương Cẩm Tài níu lại.

Sau khi túm người lên ném ra cửa, Tô Thảo Nhi mới sột soạt lấy từ trong bao vải ra một gói giấy dầu..


Bình luận

Truyện đang đọc