GÀ CHIẾN NHÀ ĐỖ BẢO TIÊU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đỗ Kiêu cuối cùng cũng ăn được Chu tiểu thiếu gia mà mình đã ngày nhớ đêm mong, còn đạt được sự đồng thuận của toàn thể các thành viên nhà họ Chu. Nhưng màn happy ending này tới quá sớm có hơi khó tin khiến hắn sợ rằng mình vẫn đang ở trong mộng.

Vì thế, vào một ngày nọ sau khi vừa lăn giường xong, thừa dịp vẫn còn đang trong thời điểm tình nùng ý mật, Đỗ Kiêu ôm cậu chủ nhỏ nhà mình hôn hôn, thấp giọng hỏi: “Em thích anh ở điểm nào? Anh không nói nhiều, tính cách nhàm chán lại còn không biết tình thú.”

Chu tiểu thiếu gia bị hắn lăn lộn quá sức, ngáp một cái, sờ sờ cơ bụng rắn chắc của hắn, ánh mắt mê ly, lẩm bẩm: “Vì em tôn anh là “Anh hùng yêu gà” của em!”

Đỗ Kiêu: “…Hả?”

Chu tiểu thiếu gia trả lời hắn bằng tiếng ngáy, rõ ràng đã ngủ say.

Là một người trầm lắng, Đỗ Kiêu phải ấp ủ rất lâu mới dám hỏi ra một câu có vẻ quan trọng như vậy, ấy thế mà chẳng nghe hiểu đáp án, muốn hắn mở miệng hỏi câu thứ hai rất khó vì vậy đành phải tự suy nghĩ. Đến cuối cũng chẳng đúc kết ra được kết quả gì.

Vài hôm sau, Đỗ Kiêu nộp đơn từ chức cho chủ tịch Chu.

Hiện giờ hắn đã trở thành chồng của Chu tiểu thiếu gia, là con rể của chủ tịch Chu, là người một nhà lại mang danh vệ sĩ lãnh tiền lương của nhà họ Chu quả thật không thích hợp. Đây là thời điểm cần phải tìm một hướng đi mới.

Chủ tịch Chu thân thiết vỗ vai hắn, hiển nhiên rất vừa lòng với người con rể này: “Muốn làm gì cứ làm! Cũng là do nhà họ Chu ích kỷ đã làm chậm trễ tiền đồ của cậu. Nếu không phải thằng nhóc thúi kia cứ nhõng nhẽo muốn mời cậu về làm vệ sĩ thì hiện tại có lẽ cậu đã được thăng chức rồi.”

Đỗ Kiêu như lâm vào sương mù.

Năm đó hắn xuất ngũ trở về là vì có chuyện, nguyên bản kế hoạch của hắn sau khi về quê đó là từng bước từng bước tiến vào cơ quan nhà nước làm công chức. Lấy năng lực và nhân mạch của hắn, cố gắng ba năm thật sự có khả năng lớn được thăng chức. Nhưng không hiểu sao lúc đó nhà họ Chu biết đến mình mà tìm tận tới cửa năn nỉ ỉ ôi mời hắn về làm vệ sĩ. Đối với việc làm công chức nhà nước hắn cũng không để tâm lắm, xét đến mức lương nhà họ Chu đưa ra rất mê người, hắn đã đồng ý, từ đó vẽ nên một trang mới của cuộc đời.

Bây giờ nghe ý tứ của chủ tịch Chu, tất cả mọi chuyện hẳn là do Chu Trạm gây ra?

Chủ tịch Chu liếc nhìn lên lầu, ghé sát vào Đỗ Kiêu nói nhỏ: “Chắc cậu không biết, thằng nhóc thúi này yêu thầm cậu lâu lắm rồi, năm đó nó nghe thấy tin cậu gia nhập quân ngũ liền khóc lóc om sòm, vô cùng buồn bã. Vì vậy chúng tôi vẫn luôn chú ý đến hành động của cậu, vừa biết cậu xuất ngũ là đến gặp cậu ngay.”

Đỗ Kiêu cảm thấy mình như đang nghe câu chuyện “Nghìn lẻ một đêm”, mặt nghệt ra: “Tôi nhập ngũ năm 19 tuổi, lúc đó em ấy mới 9 tuổi.”

Tôi không hiểu biết nhiều lắm về loài gà, chẳng lẽ gà trưởng thành sớm như thế sao? Con cái nhà họ Chu đều ăn thức ăn chăn nuôi mà lớn?

Chủ tịch Chu cười khan: “Đúng là có lớn hơi sớm, nhưng đại khái khi đó chỉ là tình cảm sùng bái ngưỡng mộ trong sáng thôi, về sau khi nó đã trưởng thành, sự ngưỡng mộ ấy lại biến thành ái mộ đó!”

Đỗ Kiêu vẫn chưa hiểu nổi: “Nhưng trước đó tôi chưa bao giờ gặp em ấy mà.”

“Gặp rồi mà! Sao lại chưa gặp!” Chủ tịch Chu vội vàng phản bác, “Cậu còn cứu mạng nó đấy! Cậu là ân nhân của nhà họ Chu chúng tôi!”

Đỗ Kiêu: “…”

Không có ấn tượng gì cả.

Có chút sợ họ nhận nhầm người. Nhỡ đâu Chu Trạm thích sai người rồi…

Có lẽ do hôm nay chủ tịch Chu khá nhàn rỗi, bắt đầu dông dài kể chuyện năm đó. Chính xác là năm ấy khi Chu tiểu thiếu gia vẫn chỉ là một con gà con lông xám xấu xí, một ngày nọ rời nhà trốn đi bỗng bị lã đường. Làm một con gà vô dụng, nhìn ngã tư đường tấp nập đan xen, bị dọa thành chim cút ngồi bệt giữa vạch kẻ đường tiến không được, lùi không xong, bàng hoàng sợ sệt, ngây ra như phỗng. Đúng lúc đó, một vị anh hùng từ trên trời giáng xuống, đạp một chiếc xe đạp không biết từ góc nào chui ra, lướt qua như cơn gió, cúi người vớt nó lên, cứu nó thoát khỏi một chiếc xe ô tô lao nhanh đến từ khúc cua, sau đó tránh dòng xe cộ, đặt nó lên một cây ngô đồng cao lớn, xanh um tươi tốt trên vỉa hè.

* Cây ngô đồng:



Trong chớp nhoáng biến nguy thành an, gà con lông xám trợn mắt há hốc mỏ, vẻ mặt kinh diễm nhìn vị anh hùng cái thế của mình đạp xe càng ngày càng xa, sau đó…

Nhảy dựng lên chửi ầm: “Anh mẹ nó ném ông đây lên cây, ông đây xuống kiểu quái gì hả?!”

Từ đó trở đi Chu tiểu thiếu gia đối với hắn nhớ mãi không quên.

Đỗ Kiêu: “…”

Chủ tịch Chu vô cùng xúc động: “Đây chính là duyên phận đó!”

Đỗ Kiêu: “…”

Mình cũng hơi hiểu ra cái gọi – Em tôn anh là “Anh hùng yêu gà” rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc