GẢ CHO BA CỦA BẠN TRAI CŨ - ĐAM MỸ


Edit: Min
Lúc Bạch Thời Niên xin số điện thoại cũng không giải thích làm gì.

Lê Phong lòng mang thấp thỏm mà đợi mấy ngày.

Sau đó, gã cảm thấy vẫn là nên thẳng thắn với đối phương thì tốt hơn.

Dù sao, Hứa Đạo Sinh người nọ thủ đoạn bất chính, có lẽ sẽ bởi vậy mà xúc phạm tới Thời Niên cũng không chừng.
Không ngờ, sau khi gã nơm nớp lo sợ giải thích xong, Bạch Thời Niên vốn nên phất tay áo rời đi lại không tức giận.

Đối phương tỏ vẻ hiểu nỗi khổ tâm của mình, hơn nữa, còn chắc chắn là mình chưa kịp liên lạc với chủ nhân số điện thoại kia.
Tin rằng Thời Niên sẽ không lừa dối mình trong những chuyện nhỏ nhặt như vậy, Lê Phong biết mình đã làm chuyện ngu xuẩn mới thở phào nhẹ nhõm.

Sự tình nói ra, cuối cùng gã cũng không cần chột dạ xa lánh bạn bè nữa.
Nhưng Bạch Thời Niên gần đây lại rất bận rộn, y không rảnh hẹn rượu với Lê Phong, chỉ lo vụng trộm giao dịch với Hứa Đạo Sinh đã sớm liên lạc.
"Tướng mạo quả thật có chút thay đổi." Buông mấy tấm ảnh so sánh trong tay xuống, gã đàn ông khí sắc không tốt, giơ tay rót cho mình một ly rượu trắng, "Nhưng chuyện mượn xác hoàn hồn cũng không dễ nói, có lẽ cậu ta đã phẫu thuật thẩm mỹ cũng nói không chừng."
Quần áo sạch sẽ, nhưng trên khuôn mặt lại treo hai quầng thâm mắt lớn, gã đàn ông ngồi đối diện với Bạch Thời Niên xanh xao và gầy gò, rất dễ dàng để liên tưởng đến các sinh vật như quỷ hút máu.
Người này chính là Hứa Đạo Sinh, lần trước Đào Hoa Sát trận bị phá, gã bị cắn trả vẫn không khỏi hẳn.
"Cậu ta tuyệt đối không có phẫu thuật thẩm mỹ."
Nghe ra đối phương đang có lệ với mình, Bạch Thời Niên coi như bình tĩnh đáp.
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng vô luận từ trí nhớ của kiếp nào mà nói, Quý Lam cũng chưa từng động dao kéo trên khuôn mặt.
Nhớ lại những lời thẳng thắn của Lê Phong với mình, y bình tĩnh tung ra một bức ảnh khác: "Người phụ nữ tên Dư Phỉ này, Hứa đạo trưởng ngài còn nhớ không? "
Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm, sự tình mới qua nửa tháng, Hứa Đạo Sinh đương nhiên còn nhớ rõ chủ nhân đã tốn một số tiền lớn này.


Gã cúi đầu ho khan một tiếng, giương mắt nhìn đối phương: "Bạch tiên sinh đây là có ý gì? "
"Quý Lam chính là thiên sư lúc trước phá hư gỗ đào."
Dứt khoát lưu loát mà trả lời, Bạch Thời Niên tâm tính mất cân bằng đã không rảnh đi lo lắng chuyện khác.
Cho dù Hứa Đạo Sinh từng hại Lê gia, nhưng chỉ cần người này có thể diệt trừ dã quỷ trong thân thể Quý Lam, y liền nguyện ý ra mặt bảo vệ đối phương.
——Hóa ra đó là cậu ta.
Tinh quang trong mắt chợt lóe, Hứa Đạo Sinh ngửa đầu uống hết nửa chén rượu trắng.

Thiên sư dựa vào hơi thở cảm ứng lẫn nhau, chỉ nhìn ảnh chụp, gã đương nhiên không cách nào nhận ra Quý Lam chính là người đấu pháp với gã ngày đó.
"Trưởng bối lúc trước cậu nhắc tới là Tần Chinh?" Không cam lòng cứ như vậy mà phối hợp với đối phương, Hứa Đạo Sinh híp mắt nói gần nói xa.
Gần đây scandal liên quan đến Tần tam gia ồn ào huyên náo, Bạch Thời Niên cũng không ngoài ý muốn khi đối phương đoán được thân phận "thúc thúc" của mình.

Y nhẹ nhàng gật đầu, xem như cam chịu suy đoán của Hứa Đạo Sinh.
"Vị kia là nhân vật đại khí vận quanh thân, tuyệt đối sẽ không bị Đào Hoa Sát nho nhỏ vây khốn."
Nhớ lại công đức kim quang mà Lý Đại Cường từng khoe khoang trong nhóm, đáy mắt Hứa Đạo Sinh nhất thời có một tia tham lam không dễ phát hiện.

Nếu có thể thành công đánh cắp mệnh cách của Tần Chinh, thân thể bệnh tật này của gã cũng có thể trở nên sinh long hoạt hổ.
"Thật sự không có nửa phần khả năng sao?" Vội vàng lên tiếng hỏi ngược lại, sự thất vọng trong lòng Bạch Thời Niên bộc lộ ra ngoài.
Y như thế nào cũng không thể tin được, Tần tam gia mắt cao hơn đỉnh, cư nhiên sẽ thật sự thích một quái nhân có xuất thân hèn mọn như vậy.
Gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt đen tối của Hứa Đạo Sinh, y không từ bỏ ý định mà truy vấn: "Vậy mượn xác hoàn hồn thì sao? Cậu ta thực sự rất khác so với trước đây."
"Tướng mạo, tính cách, còn có bản lĩnh không biết học được từ đâu......" Không có biện pháp nói ra sự thật mình sống lại, Bạch Thời Niên chỉ có thể tận lực liệt kê những điểm đáng ngờ mà y phát hiện ra, "Ngay cả người bên cạnh cậu ta cũng nói, cảm giác cậu ta giống như là thay đổi thành một người khác.

"
Thờ ơ nghe đối phương nói bậy, trên mặt Hứa Đạo Sinh nổi lên hai tia huyết sắc bất thường.

Loại khách hàng như Bạch Thời Niên, gã đã gặp qua rất nhiều.


Nói đi nói lại, đối phương cầu mình còn không phải là muốn an tâm thoải mái mà diệt trừ đối thủ sao?
Phất tay cắt đứt lời nói lải nhải của Bạch tiểu thiếu gia, Hứa Đạo Sinh buông chén rượu, gằn từng chữ từng chữ: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Bạch tiên sinh, cậu rốt cuộc muốn cái gì? "
"Nếu như cậu ta thật sự không phải Quý Lam, tôi muốn cậu ta rời khỏi thân thể kia." Bị đôi mắt đầy tơ máu kia gắt gao nhìn chằm chằm, Bạch Thời Niên theo bản năng đem nguyện vọng chôn sâu trong đáy lòng thốt ra ——
Nếu không có Quý Lam, đặc biệt là Quý Lam chói mắt này, liệu cuộc sống hỗn độn của y lúc này, có phải cũng sẽ quay trở lại quỹ đạo vốn có hay không?
Tần thúc thúc sẽ không yêu bất luận kẻ nào, A Hành vẫn là tiểu bối xuất chúng nhất trong giới, còn mình, vẫn là con út Bạch gia mới du học trở về, cũng sẽ chỉ nhận những đóa hoa tươi và tiếng vỗ tay dưới đài.
"Bạch tiên sinh."
Nghe ra dục| vọng ẩn giấu trong lời nói của đối phương, Hứa Đạo Sinh cười như không cười mở miệng: "Cho dù cậu ta thật sự là Quý Lam, tôi cũng có biện pháp để cho cậu ta rời khỏi thân thể kia.

"
Suy nghĩ hoảng hốt bị giọng điệu âm trầm của gã đàn ông gọi lại, Bạch Thời Niên mở to hai mắt, cơ hồ không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì.
Dựa theo cách nói của Hứa Đạo Sinh, y cầu trừ tà chứ không phải là giết người.
"Yên tâm, tôi chính là một công dân tốt tuân thủ pháp luật."
Hồi tưởng lại tư vị thống khổ nôn ra máu của mình khi bị trận pháp cắn trả, giọng nói trầm thấp của Hứa Đạo Sinh nhiễm một tia tàn nhẫn: "Cậu ta chỉ là có chút xui xẻo, có chút suy yếu, sau đó ngây ngốc mà ở trên giường bệnh trải qua cả đời.

"
Thủ đoạn trả thù người có rất nhiều loại, "chết" chỉ là một trong những hàng lượng không có kỹ thuật nhất.

Đối với một thiên sư có thể gặp quỷ như Hứa Đạo Sinh mà nói, gã tuyệt đối không muốn bị oan hồn sau khi qua đời mà quấn lấy.
"Dù sao theo lời cậu nói, cậu ta chỉ là một cô hồn dã quỷ chiếm cứ thân thể người khác mà thôi." Rõ ràng đối với cách nói mượn xác hoàn hồn của Bạch Thời Niên khịt mũi coi thường, Hứa Đạo Sinh trên mặt vẫn giả bộ bị thuyết phục, "Thà rằng giết nhầm chứ không bỏ sót, Bạch tiên sinh phải vì hạnh phúc của mình mà suy nghĩ mới đúng.

"
Hạnh phúc của chính mình.

Liên tưởng đến đủ loại thăng trầm cùng gập ghềnh sau khi sống lại, Bạch Thời Niên nội tâm giãy dụa mà nắm chặt nắm tay.

Y rốt cuộc vẫn là thiếu gia thế gia được nuôi dưỡng cận thẩn, mặc kệ có bao nhiêu thống hận Quý Lam, y cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn giết chết đối phương.
Mình bất quá là muốn diệt trừ một con quỷ hoang dã đang chiếm sào huyệt mà thôi...
"Nếu Bạch tiên sinh còn đang do dự, vậy tôi đây xin lỗi không tiếp được nữa."
Uống hết nửa chén rượu trắng còn sót lại trong chén, Hứa Đạo Sinh đứng dậy làm ra một cái thủ thế tiễn khách: "Cửa ở ngay bên kia, cậu cứ tự nhiên.

"
"Thời gian âm nguyệt nhật tử này cũng không dễ tìm, nếu Bạch tiên sinh trở lại muộn một chút, chỉ sợ phải đợi đến năm sau."
Bẻ một câu nhắc nhở gần như dẫn dắt như vậy, Hứa Đạo Sinh chậm rãi giẫm lên bậc thang bước lên lầu.

Đây là một căn phòng nhỏ hai tầng, nó cũng coi như rộng rãi, là nơi gã làm việc và sinh hoạt ở chỗ này.
Khác với sự hùng hổ bức người khi đối mặt với đồng nghiệp trên mạng, Hứa Đạo Sinh trong hiện thực hiển nhiên am hiểu sâu sắc thuật ngữ marketing.

Gã luôn có thể ổn chuẩn mà dẫm cho khách hàng đau đớn, khiến bọn họ dưới sự xúc động làm ra lựa chọn.
Quả nhiên, không đợi gã đi lên tầng hai, Hứa Đạo Sinh đã nghe được thanh niên dưới lầu cố ý nâng cao âm lượng hỏi ——
"Hứa đạo trưởng, mời ngài ra tay thì cần bao nhiêu thù lao?"
*
Quý Lam Xuyên gần đây có chút buồn ngủ.
Sau khi lần thứ n bị Vu Dương dùng sức đẩy tỉnh, cậu mơ mơ màng màng mà dụi dụi mắt: "Sao vậy, giáo viên lại gọi tên tôi? "
"Gọi tên cái gì, hiện tại đã đánh chuông tan học rồi, có được không?!" Rõ ràng trên người đối phương không có bất kỳ tính tình thiếu gia nào, Vu Dương tùy tiện liếc mắt nhìn thiếu niên, "Tần tổng này cứ không biết tiết chế như vậy, nhất định phải làm cho cậu, ngay cả đến lớp cũng mơ màng sao?"
"Nói bậy gì đó."
Khuôn mặt nhỏ học theo bộ dáng căng thẳng của Tần Chinh khi tức giận, Quý Lam Xuyên lời lẽ chính đáng mà biện giải cho mình: "Tam gia gần đây bận đi công tác, căn bản không ở thành M."
"Cho nên, cậu đây là bệnh tương tư, độc thủ khuê phòng?"
Dư quang xẹt qua cái bụng bằng phẳng dưới áo sơ mi của thiếu niên, Vu Dương nửa chế giễu nửa đùa giỡn, trêu chọc nói: "Nói thật, nếu không phải xác định nam nhân không thể sinh, tôi thật đúng là cho rằng trong bụng cậu đang mang thai đó."
"Kiều thê hào môn mang bầu chạy trốn cái gì đó, trong phim truyền hình không phải ai cũng thích diễn cái này sao?"
"Đi đi đi." Lo lắng mà khoát tay áo, thiếu niên trong đầu hiện lên lời nói ngày hôm đó của nam nhân, không hiểu sao có chút nóng mặt.
Cậu che miệng ngáp một cái, nước mắt mơ hồ mà nhìn về phía Vu Dương: "Tôi thật sự ngủ rất nhiều sao? "
Bình thường thích nằm trên giường ngủ đọc tiểu thuyết, Quý Lam Xuyên thuộc tính trạch cũng không cảm thấy gần đây mình có bao nhiêu khác thường.


Xuân vây thu mệt hạ ngủ gật, huống chi cậu còn một chút cũng không thích đi học.
"Cậu có phải có quan niệm sai lầm gì về thời gian ngủ bình thường của con người không?" Vu Dương vừa lải nhải vừa thu thập cặp sách, "Cứ tiếp tục như vậy, tôi không chút nghi ngờ cậu sẽ ngủ trong lớp múa đó.

"
"Làm sao có thể?"
Bị biểu tình nháy mắt của đối phương chọc cười, Quý Lam Xuyên ôm lấy sách giáo khoa đi theo Vu Dương ra ngoài phòng học: "Có thể là buổi tối gần đây nghỉ ngơi không tốt lắm.

"
Thói quen là một thứ rất đáng sợ, sau khi dần dần quen thuộc với vòng tay của tổng tài.

Cho dù, cậu vẫn ngủ trong phòng ngủ chính có giường lớn xa hoa, nhưng nửa đêm tỉnh lại cũng sẽ cảm thấy thiếu cái gì đó.
Nếu không phải đối phương lúc đi công tác ngay cả một chai nước hoa cũng không lưu lại, mình cũng không cần ôm chăn ngửi không ngừng như si hán.
"Cho nên nói vẫn là bệnh tương tư?"
Bước nhanh ra khỏi tòa nhà giảng dạy số 3 cũ kỹ, Vu Dương tắm dưới ánh mặt trời, hừ lạnh một tiếng: "Người trong tình yêu nồng nhiệt này, thật đúng là tràn ngập..."
Rầm rầm!
Còn chưa dứt lời, Vu Dương chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng vật nặng thanh thúy rơi xuống đất.
Cậu ta kinh ngạc quay đầu lại, lập tức chú ý tới chậu hoa gốm sứ dưới chân thiếu niên bị vỡ tàn tành.

Bùn đất màu nâu cùng cành hoa rải rác khắp đất, nữ sinh nhát gan chung quanh bị một màn kinh hồn này, dọa sợ tới mức thấp giọng thét chói tai.
Dự cảm trong bóng tối làm cho cậu khó khăn lắm mới tránh được một kiếp, Quý Lam Xuyên dừng bước híp mắt ngẩng đầu, rất nhanh liền tìm được một gian phòng học trống trên lầu không có cửa sổ.
Là trùng hợp sao? Hôm nay gió lớn như vậy?
Dăm ba câu trấn an bạn học tiến lên quan tâm mình, Quý Lam Xuyên túm Vu Dương trốn vào một góc không đáng chú ý.

Quyết đoán bóp pháp quyết thay đối phương mở thiên nhãn, thiếu niên khép hai ngón tay giải phong mắt trái, dưới khuôn mặt khiếp sợ của bạn học Dương nghiêm túc hỏi ——
"Đừng sợ, cậu có thể nhìn thấy cái gì trên khuôn mặt của tôi?"
➖➖➖➖➖.


Bình luận

Truyện đang đọc