GẢ CHO BABA CỦA BẠN TRAI CŨ

Người quen gặp mặt, nhìn nhau không nói gì.

Kiều Nhan thật không nghĩ đến, người Triệu Cảnh Hàn muốn cô tới gặp chính là đại bá tổng, chuyện này sao có thể được?

Triệu Cảnh Hàn không biết quan hệ của cô cùng cha anh ta, nhưng đương sự Triệu Quân Khiêm đối với chuyện này lại vô cùng rõ ràng minh bạch, thậm chí trước đó anh còn theo đuổi cô, sáng tối đều có tin nhắn ân cần hỏi thăm, mỗi ngày đều có một bó hoa đỏ tươi, nghị lực vô cùng.

Kiều Nhan đã từng từ chối, nhưng anh vẫn kiên trì không ngừng, yên lặng chậm rãi chen vào cuộc sống của cô.

Nếu như không có Triệu Cảnh Hàn làm rắc rối mọi chuyện, nói không chừng không bao lâu nữa, cô sẽ bất tri bất giấc trầm luân trong bẫy tình của anh.

Hiện tại, áo giáp cô luôn bao bọc cơ thể nay đã rơi xuống, đứng trước mặt Triệu Quân khiêm giống như không có chỗ nào che giấu.

Người phụ nữ mình coi trọng thế nhưng lại là bạn gái cũ của con trai, hơn nữa bây giờ còn đang mang thai, đối với lão đại trong giới thương nhân như anh mà nói hẳn là vô cùng mất mặt.

Kiều Nhan không biết Triệu Quân Khiêm suy nghĩ thế nào, nhưng cục diện bây giờ đối với cô hết sức bất lợi.

Phía trước là lão đại tình một đêm cũng đang tiếp tục theo đuổi cô, cũng chính là cha ruột của đứa bé, phía sau là tên đầu heo không hiểu tiếng người vẫn tự xem như mình là ba đứa trẻ dưới danh nghĩa bạn trai cũ, hai người này lại quan hệ cha con…Thật như một cuộn chỉ rối.

Kiều Nhan yên lặng cúi đầu, tránh đối diện với ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo, có chút không dám tin của anh.

Hiện tại cô không hi vọng xa vời rằng có thể tối nay thuận lợi chạy trốn, cô chỉ hi vọng đại bá tổng hạ thủ lưu tình, xem đứa bé trong bụng cô dưới danh nghĩa “Cháu nội” mà buông tha cho mạng nhỏ này.

Kiều Nhan vốn còn đang thấp thỏm, lo lắng hai cha con này thông qua lời nói biết được “Sự thật”, sẽ thẹn quá hóa giận, tỷ như bạn gái cũ của con trai không an phận ngủ với ba, tỷ như đứa con trong bụng cô ta rốt cuộc của ai…blah blah blah.

Nhưng sự tình phát triển sau đó có chút vượt qua những điều Kiều Nhan đoán trước, cô nuốt nước bọt khẩn trương bất ổn.

Triệu Quân Khiêm nhìn bạn gái cũ bị chiếm tiện nghi thế nhưng lại là Kiều Nhan, ánh mắt áp bức sắc bén vẫn dừng trên người cô, ngay cả đứa con trai đứng đó anh cũng không thèm để ý.

Trong lúc nhất thời không khí vô cùng yên tĩnh, gần như tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe được.

Triệu Cảnh Hàn bất an nắm chặt tay, nghĩ ba mình sẽ không nguyện ý tiếp nhận một người phụ nữ chưa kết hôn mà đã mang thai đến trang viên của mình, chung quy ấn tượng của anh trong mắt ba cũng không tốt lắm, ông ấy nói cười cũng vô cùng nghiêm túc, kỳ thật chính xác là một người đàn ông truyền thống.

Chính như lúc này, có lẽ chính vì bất mãn hành vi không hợp quy củ của anh, đối phương ngồi trên sô pha tùy ý tư thái, khí tức cường đại xen lẫn chút lạnh lùng đem không gian nơi này ngưng trệ trong chốc lát.

Ở đây quanh thân thể mọi người đều có luồng khí lạnh, phảng phất giống như có cơn gió lớn thổi qua, kinh sợ người nọ bừng bừng lửa giận vô hình.

Vào giờ khắc này, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bỗng nhiên, tiếng vỡ của bình hoa vang lên phá vỡ không gian trầm mặc trong phòng, Triệu Cảnh Hàn từ trong trạng thái cứng đờ lấy lại tinh thần, kiên trì gọi một tiếng ba.

Kiều Nhan nghe tiếng gọi này, khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, âm thầm suy tính, nếu Triệu Quân Khiêm lựa chọn cùng con trai ngả bài, chờ Triệu Cảnh Hàn biết cô cùng cha hắn “Vận mệnh phong lưu”, cô phải làm thế nào để cha con bọn họ có thể hạ thủ lưu tình tha cho mạng nhỏ này của cô.

Triệu Cảnh Hàn chung quy tuổi trẻ non nớt, bên cạnh còn có mối tình đầu bạch nguyệt quang khắc cốt ghi tâm, tương đối dễ đối phó.

Nhưng Triệu Quân Khiêm ở thương hải chìm nổi nhiều năm như vậy đã đạt đến cấp bậc nhận vật lão làng, anh cũng không dễ lừa gạt như vậy, càng sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc bị người khác trêu đùa lừa gạt. 

Lấy trạng thái hiện tại vô cùng kiềm chế lửa giận, gương mặt không chút biến sắc này của anh, muốn anh không so đo chuyện lúc trước bỏ qua cho cô, chỉ sợ muốn khó lại càng thêm khó.

Kiều Nhan không kiềm chế được, trái tim bé nhỏ của cô run rẩy sợ hãi, hai tay không kìm lòng được đưa tay xoa bụng.

Đứa con này chính là kim bài miễn tử, nhưng cũng là một loại trói buộc, khả năng Triệu Quân Khiêm sẽ bởi vì đứa bé này mà tha cho cô lần này, nhưng cũng có khả năng, anh ta sẽ vì vậy mà giữ cô ở đây bình an sinh hạ huyết mạch của Triệu gia, rồi sẽ tính sổ sau.

Hơn nữa không phải không thể làm khác được, Kiều Nhan cũng không nghĩ lấy đứa con này để bảo đảm cho chính mình.

Hiện tại cô càng ngày càng hoảng hốt, tâm loạn như ma, rối loạn bất an không ngừng, nhưng sự việc không ngờ lại vượt ra khỏi dự kiến của cô, Triệu Quân Khiêm không bóc trần sự thật, càng không nói với Triệu Cảnh Hàn lời nói bất lợi nào về cô.

Chỉ là thái độ của anh vô cùng không tốt, hiển nhiên là vì chuyện này nổi giận, chỉ là sự kiềm chế của anh cũng rất tốt.

Nhìn ngoài mặt, anh vẫn là gia chủ bình tĩnh cơ trí, cho dù bởi vì con trai trêu chọc người khác gây ra cục diện rối rắm, nhưng biểu hiện vẫn vô cùng lý trí đáng kính. 

Ánh mắt Triệu Quân Khiêm nhìn về bụng nhỏ có chút nhô lên của Kiều Nhan, mắt phượng nhất thời tối xuống, trên mặt biểu cảm cành thêm lạnh lùng.

“Cút đi!”

Nam nhân tư thế bất động, chỉ có đôi môi mỏng phun ra từng chữ, giọng nói lạnh lẽo cùng lửa giận bừng bừng.

Hai cực nóng lạnh cùng xuất hiện, cho dù chèn ép thế nào, những người có mặt tại đây không ai dám tiến lên phản bác.

Ngay cả Triệu Cảnh Hàn tự cao tự đại thân phận cao quý, trước mặt người ba này cũng không dám cưỡng ép đối phương làm gì. 

Cho nên, muốn tìm ba hỗ trợ chiếu cố mẹ con Kiều Nhan, ý tưởng này xem như đổ bể.

Triệu Cảnh Hàn đối mặt với lời nói lạnh nhạt, đuổi người không lưu tình chút nào của ba, nét vui vẻ trên mặt liền biến mất, thần sắc ỉu xìu chuẩn bị mang Kiều Nhan rời đi, nghĩ biện pháp khác.

Vốn tưởng rằng có huyết mạch của Triệu gia, ba anh sẽ đồng ý để Kiều Nhan ở lại, không chỉ có thể bảo vệ hai mẹ con an toàn, mà thỉnh thoảng anh cũng có thể mượn cơ hội này gặp mặt ba anh nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm cha con một chút, cũng có thể học hỏi từ ông ấy thêm cái gì đó.

Ai ngờ, người nọ trước sau như một lạnh lùng, băng lãnh, khả năng ngay cả đứa cháu nội này cũng không cần.

Nếu bà nội mà biết chuyện này, bất chấp thế nào cũng phải giữ người ở lại bảo vệ che chở, đáng tiếc anh không dám nói cho bà biết, bởi vì một khi thông tin đến tai lão nhân gia, anh nhất định phải kết hôn với mẹ đứa trẻ.

Triệu Cảnh Hàn cúi đầu, nháy mắt liền không còn chút nào vui vẻ muốn thỉnh cầu, chuẩn bị vâng lời kéo Kiều Nhan rời đi.

Kiều Nhan cảm giác anh mắt dừng ở trên người người cô càng thêm lạnh lẽo, giống như muốn đem toàn bộ cơ thể cô đông cứng lại, theo bản năng rút lại tay.

Cô không để cho Triệu Cảnh Hàn đụng chạm, cũng không nghe theo lời hắn, xoay người chuẩn bị theo hắn rời đi, đồng thời trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng trước mặt đại tổng tài áo giáp rơi xuống lả tả, nhưng vẫn may còn chưa rơi hết, sự việc cũng chưa đi đến mức quá tệ, chỉ cần đêm nay cô có thể thuận lợi rời khỏi nơi này, cô sẽ áp dụng tất cả biện pháp để ứng phó xong Triệu Cảnh Hàn, tìm cơ hội rời đi.

Tránh được kiếp nạn này, lần này cô nhất định sẽ chân chính cao chạy xa bay.

Khóe miệng Kiều Nhan hơi nhếch lên, chuẩn bị tốt kế hoạch về sau, nhưng ngay sau đó, âm thanh phía sau lại vang lên.

“Đứng lại!” Giọng nói đàn ông rất nhẹ, nhưng thành công khiến mấy người sắp sửa rời đi cùng nhau dừng bước.

Triệu Cảnh Hàn vui mừng, cho rằng ba anh thay đổi suy nghĩ nghĩ, quay đầu thử gọi, “Ba?”

Triệu Quân Khiêm căn bản không phản ứng lại, ánh mắt nặng nề giơ ngón tay chỉ vào cô gái đang cúi đầu tránh né, Kiều Nhan, “Cô ấy ở lại!”

“Ba, ba đồng ý rồi sao, con biết người vẫn thương con mà…” Triệu Cảnh Hàn lập tức cười tươi như một đứa trẻ, vui vẻ dị thường.

Đáng tiếc người nọ căn bản không thèm cho anh một cái nhìn, lạnh lùng vô tình ngắt lời, sau đó ra lệnh.

“Cô ấy, ở lại.”

“Mày, cút đi!”

Triệu Cảnh Hàn “…” Phảng phất như cả người bị tạt chậu nước lạnh, lạnh đến tận tâm can.

Được. Như vậy cũng xem như nguyện ý hỗ trợ, ba vẫn không thích anh.

Chẳng qua như vậy cũng đã rất khá rồi, so với trước mà nói tiến bộ không ít, xem ra đưa Kiều Nhan tới nơi này chính là quyết định chính xác nhất.

Hiện tại bị đuổi ra ngoài cũng không sao, hai mẹ con Kiều Nhan đã ở đây, về sau thứ anh không thiếu chính là thời gian qua đây dùng cơm cùng bọn họ. 

Triệu Cảnh Hàn âm thầm suy nghĩ thủ đoạn nhỏ, vui sướng tự mình rời đi.

Kiều Nhan bị anh ta để lại,  dưới khí thế cường đại của đại bá tổng như ngọn núi lớn trước mắt, cô căn bản không dám có chút cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn tra nam đầu heo ngu xuẩn chạy trốn nhanh hơn cả thỏ, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Sau khi Triệu Cảnh Hàn rời đi,  những người khác chẳng biết lúc nào cũng đều lui xuống, chỉ còn lại người đàn ông ngồi trên sofa tản mát ra hơi thở khó chịu, cùng với cô gái đang lo lắng bất an đứng cúi đầu ở xa xa, còn có một người tận lực giảm bớt sự tồn tại của bản thân tiến vào trạng thái vô hình. 

Phòng khách rộng rãi lại lâm vào trầm mặc yên tĩnh, chỉ là lần này xung quanh bao phủ không phải gió lạnh cùng áp chế lửa giận, mà căng tức giống như dung nham sắp phun trào, lẳng lặng chảy đầy khắp không gian, chẳng biết lúc nào chỉ một ngọn lửa nhỏ cũng có thể nháy khiến không khí nổ tung.

“Sếp, thời gian cũng đã muộn, tôi về trước, sáng mai tới đón ngài.” Người thứ ba thư ký Lý sờ mũi, thức thời rời đi.

Sau khi ra khỏi biệt thự, anh nhìn đèn đuốc sáng trưng của tòa thành kiến trúc như con quái vật khổng lồ, kết hợp thêm không khí lạnh cùng nhau đến, phía sau lưng nhất thời rùng mình, mới phát hiện sau lưng đã thấm ướt một tầng mồ hôi lạnh.

Mẹ nó, hai cha con cùng nhau dây dưa cùng một người phụ nữ, anh không nghĩ tình huống cẩu huyết như vậy lại phát sinh trên người ông chủ nhà mình.

Phiền phức này, không biết ông chủ sẽ giải quyết thế nào, hi vọng Kiều tiểu thư có thể chống đỡ được.

Khác biệt với suy nghĩ của thư ký Lý,  tuy rằng giờ phút này không khí trong sảnh buộc chặt, nhưng Triệu Quân Khiêm không có lửa giận ngập trời hướng Kiều Nhan chất vấn cái gì, ngược lại anh thu liễm lại một chút tức giận, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh lý trí.

Kiều Nhan phát hiện chút thay đổi, nhưng không có cảm giác thoải mái, ngược lại tâm tình càng thêm trầm trọng, trái tim trong lồ ng ngực đập liên hồi.

Triệu Quân Khiêm đứng lên, thân ảnh cao lớn từng bước một đi đến bên người Kiều Nhan, trong không khí quỷ dị trầm mặc giúp cô mở trói tay.

Trong lúc đó, cánh tay lớn lạnh lẽo của anh khó tránh khỏi đụng chạm vào làn da mềm mại nhẵn nhụi của cô, bàn tay lớn dừng lại một chút, da thịt chủ nhân không khống chế được run rẩy một chút.

“Người tới, dẫn cô ấy lên lầu tắm rửa.” Triệu Quân Khiêm trầm giọng phân phó.

Anh không hỏi gì, không biết do không bận tâm quan hệ giữa cô và Triệu Cảnh Hàn, không định nói ra bí mật giữa hai người, không tính toán với cô, hay vẫn là tạm thời ẩn giấu chưa phát tác, chính là bình yên trước cơn bão.

Kiều Nhan bị giúp việc mang vào phòng tắm, trong đầu vẫn quanh quẩn suy nghĩ này không buông, cũng không biết bằng cách nào chính mình đi lên lầu.

Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng của người đàn ông ấy, cơ thể hay trong lòng cô đều không khống chế được mà run rẩy, nghĩ không cần sợ hãi, nhưng thân thể lại là thành thực như vậy.

Ngây người một lát, nữ giúp việc giúp cô xả nước vào bồn tắm, sau đó muốn giúp cô cởi qu@n áo, hầu hạ cô tắm rửa.

Kiều Nhan vẫy tay xin miễn, cho người đi ra ngoài, chính mình một mình đứng dưới vòi hoa sen xả nước.

Đột nhiên rầm một tiếng, phòng tắm đột nhiên mở cửa, người đàn ông cao lớn đi tới, hùng hổ bước đến trước mặt Kiều Nhan, kéo cổ áo cô cởi xuống.

Kiều Nhan nháy mắt lấy lại tinh thần, nhịn không được quát to lên tiếng.

“Triệu tiên sinh!”

Bình luận

Truyện đang đọc