GẢ CHO BỆNH KIỀU, TA SỐNG ĐỜI CÁ MẶN

Khi Vệ Lễ thật sự ôm một người, khí lực rất lớn, Triệu Hi Hằng không thoát được.


Hắn lại híp híp mắt, từng chút tiến lại gần, gương mặt nhọn tươi đẹp kia một chút một chút gần sát lại, thậm chí hô hấp đều mang theo hơi ái muội nóng rực, Triệu Hi Hằng biết hắn muốn làm cái gì .


...


Trên đầu nàng còn đang thoa thuốc mỡ lạnh man mát, cái cục u xanh xanh tím tím giờ chắc đang bóng loáng thêm rồi, chắc hẳn không thể nào đẹp mắt, nhưng dù như vậy Vệ Lễ cũng muốn hạ miệng cho được, hắn thật đúng là cái đồ súc sinh mà.


Kỳ thật Triệu Hi Hằng không phải quá để ý, bộ dáng nhan sắc của Vệ Lễ tốt vô cùng, hôn một cái cũng không lỗ. Nàng thậm chí trước khi đi hòa thân đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là phải cùng cái lão Cao Lệ vương sắp 60 tuổi kia sống uổng mấy năm phu thê rồi, nên tư sắc này của Vệ Lễ, xem như đã là niềm vui ngoài ý muốn.


Ăn ngay nói thật, Vệ Lễ còn dễ nhìn hơn nhiều cái đám nam sủng của biểu cô mẫu nàng.


Hơn nữa, nàng đã đi đến hoàn cảnh này , còn muốn chết muốn sống nỗ lực bảo vệ trinh tiết, mỗi ngày gào lên, "Ta không được, ta không muốn, ta không thể, ngươi đến gần ta, ta liền đi chết!" Thật nghĩ thôi đã thấy không thích hợp .


Nhưng mà Vệ Lễ vừa mới ấn đầu nàng bôi thuốc, cái này làm nàng rất không cao hứng.


Dựa vào cáu gì ngươi muốn bôi thuốc cho ta liền bôi, muốn hôn ta liền hôn?


Không được!


Triệu Hi Hằng có thể cảm giác được, bàn tay Vệ Lễ dán sau lưng nàng cũng không yên, thậm chí có chút phát run.


Tuy rằng sắc mặt hắn bình tĩnh, thậm chí động tác cúi người tới đây có thể nói là quen thuộc, nhưng Triệu Hi Hằng vẫn biết, hắn trên bản chất không thể nào chạy khỏi con hổ giấy, chỉ cố ráng chống đỡ thôi.


Nàng dám cam đoan, nếu như mình giống lần trước vậy, đột nhiên nhào lại gần, hắn còn có thể sợ tới mức chạy trốn.


Đôi mắt Triệu Hi Hằng vừa nhấc lên, con ngươi sáng ngời trong suốt .


Nàng vịn lấy cánh tay Vệ Lễ, thắt lưng thẳng lên, lập tức nhướng người về phía trước, dừng lại ở chỗ chỉ cách môi hắn chưa tới nửa tấc, hai người hô hấp giao triền, nàng chờ Vệ Lễ chấn kinh nhảy văng ra, sau đó như chạy trối chết y như lần trước, sau đó nàng sẽ ở sau lưng cười hắn một trận.


Vệ Lễ lần này không lui về phía sau, thậm chí nhướng mắt lên, thản nhiên nhìn nàng một chút, lông mi hắn thật dài quét lên trên gương mặt Triệu Hi Hằng, trong con ngươi đen nhánh mang theo châm chọc.


Triệu Hi Hằng bỗng nhiên ý thức được không tốt, chưa kịp làm ra phản ứng gì, Vệ Lễ liền đưa tay chụp lên ót nàng, ép người lại đây.


Triệu Hi Hằng quay đầu sang một bên, môi Vệ Lễ dừng ở trên má nàng.


Hắn nắm cằm Triệu Hi Hằng, chuyển mặt nàng quay trở lại, sau đó hôn mạnh lên trên môi nàng.


Con mẹ nó, đây không gọi là hôn, cái này gọi là đập, Vệ Lễ dựa vào sức lực mạnh mẽ, miệng hai người nện vào nhau .


Triệu Hi Hằng chỉ cảm thấy cánh môi hai người ép chặt vào nhau, môi của nàng còn dường như bị rách rồi, có mùi máu nhàn nhạt.


Đau quá, bàn tay nàng chống lên ngực Vệ Lễ, đẩy đẩy hắn, hắn chẳng những không buông ra, ngược lại ôm càng chặt hơn chút, thậm chí làm người ta thấy khó thở.


Vệ Lễ cũng cảm thấy không thích hợp, hình như trên bức tranh đó cũng không phải vẽ như vậy, nhưng hôn thì cũng đã hôn rồi, không thể tách ra, vì thế thử thăm dò, hé răng cắn cắn môi nàng một chút xíu.


Hắn dùng lực rất nhẹ, tê tê dại dại, không đau, Triệu Hi Hằng cũng liền không giãy dụa, nắm vạt áo, nằm ngửa mặt mặc hắn cắn.


Ánh mắt nàng trong lúc vô tình liếc về hai người giao triền trong gương.


Vệ Lễ khom người, tay áo hắn phủ lên tay nàng nàng, tinh tế hôn nàng, con ngươi vốn dĩ hẹp dài con ngươi có chút nheo lại, đuôi mắt nhướng thành một đường dài, xa hoa mà dụ hoặc.


Trên mặt Triệu Hi Hằng dần dần bắt đầu tăng nhiệt độ, thậm chí nụ hôn của Vệ Lễ dừng trên môi nàng, xúc cảm càng phát ra rõ ràng.


Ngoại trừ hơi đau một chút, còn rất nóng, rất mềm mại, có thể nghe được hắn hơi thở dốc, còn có chính nàng cũng vậy. Thậm chí còn có nhịp tim đập đang cùng nhau tăng tốc của hai người.


Loại thể nghiệm và cảm giác này vẫn là lần đầu tiên, rất kỳ diệu, rất luống cuống, lại rất mới lạ, trong lòng còn có chút say say.


Thân thể Triệu Hi Hằng có chút như nhũn ra, Vệ Lễ nâng sau eo nàng, không để cho nàng sụp xuống.


Không biết qua bao lâu, Vệ Lễ mới dừng lại, hắn lui về phía sau, sau đó mở to mắt, môi có chút đỏ, cũng có chút sưng, trong ánh mắt ướt sũng .


Bên trong phòng rất an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người hít thở, thỉnh thoảng còn có tiếng tim đập lệch lạc không đều.


Cảm giác rất kỳ quái, thậm chí khó có thể miêu tả.


Triệu Hi Hằng hít được không khí mới mẻ, cảm giác cả người đều sống lại , cũng không phải quá nóng như vậy.


Nàng thật hơi khó có thể miêu tả hiện tại là cảm giác gì .


Như là khi còn nhỏ, nương không cho nàng ăn đường, nàng vụng trộm ăn hai viên, khẩn trương thấp thỏm nhưng lại có được ngon ngọt, tuy rằng sợ hãi, nhưng lần sau vẫn còn làm chuyện mang lại kích thích kia.


Biểu cô mẫu từng nói cảm giác hôn rất tốt, hình như không có lừa nàng, trừ ngay lúc đầu đập vào có chút đau, sau này hình như cũng tốt.


"Ngươi nghĩ rằng ta đây có thể té cùng một chỗ hai lần sao?" Vệ Lễ nhìn vào mắt của nàng, giọng nói trong cổ họng hình như càng nghẹn một chút, giống như thời điểm hắn sáng sớm mới tỉnh dậy. Ngón cái xoa xoa một vệt nước trong suốt trên môi nàng, lỗ tai đỏ lên .


Là hắn lưu lại .


Triệu Hi Hằng hiện tại hai mắt phiếm hồng, đôi mắt rũ xuống đang đầy hơi nước, môi sưng đỏ, còn có thân thể mềm mại, hơi thở nhẹ nhàng khe khẽ, cùng với nhịp tim đập tăng tốc, đều là hắn làm .


Vệ Lễ có loại khoái cảm đánh vỡ cấm kỵ, tim đập nhanh hơn vài phần, máu sôi trào nóng bỏng, cả người đều đang xao động.


Khoé miệng Triệu Hi Hằng bị đập rách ban nãy đang chảy ra một tia máu tươi, ánh mắt Vệ Lễ tối sầm lại, vuốt ve gương mặt nàng, hôn lên, mút vào.


Eo mỏi, thắt lưng đau...


Triệu Hi Hằng bị đè nặng nghiêng thân về phía sau, eo vẫn hơi gồng lên, hiện tại có chút đau mỏi.


Vệ Lễ mút mút khóe môi nàng, hiện tại lại có chiều hướng tiếp tục, nàng đặt tay lên trên ngực của hắn, hung hăng đẩy ra.


"Triệu Hi Hằng, ngươi trở mặt không nhận người có phải không?" Vệ Lễ không phòng vệ, lảo đảo lui hai bước, biểu tình mờ mịt như sương mù rút lui, trở nên có chút hung ác.


Triệu Hi Hằng hất cao cằm, thắt lưng vẫn đang mỏi, kết quả trọng tâm không ổn, lập tức cả người cùng với băng ghế thêu lật xuống mặt đất .


Lần này Vệ Lễ chưa kịp giữ chặt nàng, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn nàng đầu chạm đất trước.


Triệu Hi Hằng phồng mặt lên, cơ hồ muốn oa một tiếng khóc ra.


Hiện tại cả đầu nàng đều là u rồi, còn mất mặt như vậy trước mặt Vệ Lễ.


Vệ Lễ vội vàng ôm nàng dậy, Triệu Hi Hằng hận không thể cắn chết hắn, nàng mặc kệ là nguyên nhân nào nàng lại ngã, dù sao hiện tại nàng cứ tức giận đấy.


"Lại u một cục, nhưng không to như cái phía trước." Vệ Lễ gỡ tóc nàng ra nhìn nhìn.


Triệu Hi Hằng thật không thích hợp mà nghĩ, trán Vệ Lễ vậy mà còn cứng hơn cả nền gạch !


Nhưng nàng không nói chuyện, Vệ Lễ lại mở cái bình thuốc mỡ kia ra.


Triệu Hi Hằng lúc này mới không được tự nhiên nói, "Ta không muốn bôi."


Bôi lên trên trán đã dính dính khó chịu không thoải mái, bôi vào trong tóc sẽ càng kinh khủng hơn.


Vệ Lễ rõ ràng thoả mãn, cũng dễ nói chuyện hơn nhiều.


Triệu Hi Hằng nói không muốn, vậy thì thôi, hắn buông bình thuốc mỡ nhỏ trong tay xuống.


Vệ Lễ thấy nàng không được tự nhiên, cũng không nói lời nào, thậm chí ngay cả mặt cũng không thèm nhìn qua hắn, hai má lại phồng lên như con sóc nhét đầy một miệng hạt dẻ.


"Muốn ăn cái gì?" Nam nhân thoả mãn đúng thật dễ nói chuyện, Vệ Lễ ngồi xổm xuống, ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ của Triệu Hi Hằng, chủ động mở miệng.


Triệu Hi Hằng không để ý tới hắn, rút ngón tay ra khỏi tay hắn.


"Không muốn ăn? Vậy tối nay không ăn , vừa lúc tiết kiệm được một chút lương thực, ngủ đi."


"Muốn ăn khoai lang sợi ngào đường." Triệu Hi Hằng không nhìn hắn, chỉ nhìn tay mình, sau đó đưa ra yêu cầu.


Vệ Lễ bóp bóp gương mặt nàng, "Buổi tối khuya ăn ngọt cũng không sợ đau răng."


"Đầu ta đau, muốn ăn ngọt ." Triệu Hi Hằng nói là nói cú ngã vừa ban nãy của mình.


"Ăn liền hết đau?"


"Ăn liền hết đau." Triệu Hi Hằng mười phần chắc chắc nói.


Khoé môi Vệ Lễ không tự giác cong lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, "À, ăn ngọt đầu liền hết đau."


Trước khi hắn đi ra ngoài, Triệu Hi Hằng nắm lấy vạt áo hắn một chút, "Còn muốn kẹo hồ lô."


Nàng tối nay đặc biệt muốn ăn ngọt .


"Ăn một loại là đủ rồi, dạ dày ngươi có bao lớn chứ ?" Vệ Lễ cự tuyệt .


Triệu Hi Hằng nghĩ cũng phải, tuy rằng hiện tại rất muốn ăn, nhưng đêm nay đã có khoai lang sợi ngào đường rồi .


Vệ Lễ ra ngoài nói cho thị nữ, bảo thị nữ thông tri phòng bếp.


Không được trong chốc lát, thị nữ trở về nói, "Chủ công, phòng bếp nói không có táo gai , bọn họ hiện tại liền xuống núi đi mua."


Trong phủ không nhiều người; thứ nhất, quay đi quay lại chỉ có bao nhiêu đó việc, hắn cũng không cần người hầu hạ, chỉ thỏa mãn mỗi Triệu Hi Hằng là đủ rồi; thứ hai, nhiều người lắm mắt, lại lời tạp, hắn nhìn cũng thấy mệt.


Phòng bếp còn ít người hơn, đi thu mua đồ ăn lẫn nấu cơm chỉ có một người, đêm nay nếu như hắn xuống núi đi mua táo gai, vậy cơm không biết khi nào mới có mà ăn.


Nếu phải một hồi phiền toái như vậy, nàng ta cho rằng Vệ Lễ hoặc là sẽ trách phạt người phòng bếp một trận, sau đó bắt bọn họ lập tức đi làm; hoặc là sẽ trở về nói cho Triệu Hi Hằng hôm nay tạm thời thôi đi, ngày mai lại ăn.


"Không cần, lát nữa nếu ta còn chưa trở lại, bảo phu nhân ăn trước đi." Hắn ném lại một câu, tiếp theo liền đi .


Vệ Lễ đi chuồng ngựa, leo lên ngựa đi về Bất Hàm.


Chợ đêm còn chưa toàn tan, rải rác còn mấy chỗ bán hàng rong.


Tiểu thương lần trước làm đồ chơi làm bằng đường kia vẫn còn ở tại chỗ, đang ôm tay ngồi, chán muốn chết.


Vệ Lễ đi qua, hắn kinh hô một tiếng, suýt nữa liền muốn gọi tên ra, dưới ánh mắt uy hiếp của Vệ Lễ, cuối cùng hắn cũng nuốt được thanh âm trở về .


"Bán kẹo hồ lô ở đâu vậy?" Hắn hỏi.


"Dọn sạp rồi, chủ công." Tiểu thương nói, "Kẹo hồ lô tiểu hài thích ăn lắm, lúc nào cũng bán rất chạy, hắn mỗi ngày làm còn không đủ bán ."


"Vậy bán táo gai thì sao?"


"Có hơi xa chút, ở đầu bán trái cây rau dưa tít cuối chợ."


Ánh mắt Vệ Lễ mờ nhạt, gật gật đầu, dẫn ngựa đi .


Mọi người sở dĩ nhận ra được Vệ Lễ phần lớn là bởi vì mỗi lần hắn xuất hành thì sau lưng đều có một đám người ngựa dũng mãnh đi theo sau. Thường ngày hắn phóng ngựa đi qua, khuôn mặt chợt lóe lên, căn bản người ta chưa nhìn được rõ hắn đến cùng là bộ dáng gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy giáp vệ phía sau hắn, liền biết là hắn. Mà hắn hiện giờ hắn một mình xuất hành, cho dù có người cảm thấy hắn nhìn quen mắt, cũng sẽ không liên hệ Vệ Lễ với chuyện đi dạo chợ lại với nhau.


Triệu Hi Hằng cầm cái gương nhỏ trong tay, dưới ánh sáng mờ nhạt nhìn nhìn cái cục u trên đầu mình.


Hình như thuốc kia dùng cũng tốt, máu bầm tựa hồ tan ra chút rồi.


Vệ Lễ mang theo một thân hàn khí trở về, nàng thuận miệng hỏi một câu, "Ngươi đi đâu vậy ?"


"Hình như tốt hơn chút." Vệ Lễ không trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại đi đến gần nhìn trán nàng.


Bất quá chỉ trong chốc lát, thị nữ bưng đồ ăn lên, không nghĩ đến cuối cùng trong đĩa còn có mấy cây kẹo hồ lô.


"Ngươi không phải không cho ta ăn sao?" Mắt Triệu Hi Hằng sáng lên.


"Vậy ngươi không phải muốn ăn sao ?" Vệ Lễ liếc nàng một cái, "Đại nghiệp của gia đây còn không cho ngươi được hai cây kẹo hồ lô ?"

Bình luận

Truyện đang đọc