GẢ CHO BỆNH KIỀU, TA SỐNG ĐỜI CÁ MẶN

Vệ Lễ bóp cằm của nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Triệu Hi Hằng nghe lời nói này, cứ cảm giác chỗ nào đó không đúng.


"Vậy nếu ta đây chủ động, chủ công không phải sẽ cự tuyệt Triệu Minh Cẩn?" Triệu Hi Hằng ngẩng đầu lên, đáng thương vô cùng nhìn hắn.


Vệ Lễ cong môi cười một tiếng, "Nói không chừng, nhìn biểu hiện của ngươi."


Triệu Hi Hằng triền triền ôm lấy cổ của hắn, thuận thế đổ vào trên người hắn, hai người cùng nhau lăn đến trên giường.


Mắt nàng long lanh, hôn hôn cằm Vệ Lễ.


"Như vậy có thể được chứ ?"


Hầu kết Vệ Lễ lăn lăn trên dưới, bên tai phiếm hồng, "Tiếp tục."


Trên người hắn bốc lên ngọn lửa, căn bản không nhớ được lời nói và động tác của Triệu Hi Hằng có gì không thích hợp.


Môi Triệu Hi Hằng dừng trên hầu kết hắn, nhẹ nhàng cắn cắn, lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua, cả người hắn đều run lên.


Nàng nhướng mi lên vừa nhìn, Vệ Lễ đã bị chọc đến không chịu nổi, con ngươi vốn dĩ đen nhánh, thản nhiên, sáng sủa dọa người bây giờ như có hơi nước bao phủ, răng nanh hắn nhợt nhạt cắn môi dưới của mình, thân thể đã nóng lên hừng hực, phản ứng cũng rất mãnh liệt.


Ngay lúc không khí trong phòng đang dần dần nóng rực.


Môi mắt Triệu Hi Hằng cong cong, bỗng nhiên đấy người sang bên cạnh, sau đó hai mắt trong trẻo đẫm lệ, hai tay ôm đầu, cuộn đệm chăn lên trên người một cục, lộ ra cái đầu nhỏ, "Chủ công, ta không thoải mái."


Đây rõ ràng chính là chọc người xong liền chạy, không cho chút cơ hội nào.


Vệ Lễ như bị tạt chậu nước lạnh, tâm thì lạnh, nhưng thân thể thì nóng.


"Triệu Hi Hằng !! Ngươi có phải có bệnh hay không ?!!"  Nàng đau đầu cái gì chứ?


Nàng từ khi nào có tật xấu đau đầu chứ, sao hắn lại không biết?


Triệu Hi Hằng tiếp tục nức nở lên vài tiếng, căn bản không xem vẻ hung thần ác sát của Vệ Lễ ra gì.


Vệ Lễ vẫn không thể gạt người, nói ba câu hai câu liền lộ ra. Hắn vừa rồi chả có câu nào là thật cả, cái gì cung kính thỉnh sứ thần ngủ lại , cái gì vì tiền tài mỹ nhân mà đáp ứng thỉnh cầu của Triệu Minh Cẩn.


Đầu Triệu Hi Hằng tỉnh táo lại một chút, suy nghĩ cũng biết là giả , hắn là cái tính tình gì chứ, cung kính ai? Triệu Minh Cẩn bảo cho hắn vàng bạc, tài bảo, Vệ Lễ chắc còn chê Triệu Minh Cẩn nghèo kiết hủ lậu.


Còn muốn nàng chủ động?


Triệu Hi Hằng nghĩ thầm, đây là hắn không biết làm, cho nên muốn nàng chủ động chứ gì ?


Về phần nàng vì sao cảm thấy Vệ Lễ không biết, cũng không phải không có căn cứ.


Mỗi lần hay người hôn hôn nhau, hắn phản ứng mãnh liệt như vậy, như hận không thể nuốt nàng vào trong bụng. Cho nên nếu hắn biết, bản thân nàng sẽ không an an toàn toàn đến bây giờ.


Vệ Lễ không biết, nhưng nàng có được học qua nha. Trước khi xuất giá, các ma ma trong cung cũng có giảng giải chi tiết về cái loại sự tình này cho nàng, trong của hồi môn trong còn nhét cả một thùng sách kìa. Tất nhiên lý luận là một chuyện, thực tiễn lại là một chuyện khác.


Nhưng bảo nàng chủ động là không có khả năng đâu, chủ động rất mất mặt, loại chuyện này lại phải do nữ hài tử chủ động sao? Hơn nữa nếu một khi chủ động, sau này ngày tháng sẽ không thể an nhàn rồi.


Từng ngày từng ngày, chỉ mỗi hôn hôn thôi hắn đều thực tủy biết vị , đừng nói đến loại sự tình này .


Mấy Tiệp dư trong cung mỗi lần thị tẩm xong, ngày hôm sau đều sẽ xin hoàng hậu miễn cho không phải đi thỉnh an, ngoại trừ ý tứ khoe khoang với người khác, có thể đoán được là loại chuyện xác thật cũng không phải nhẹ nhàng.


Nàng liếc một cái, thấy mặt Vệ Lễ tức hổn hển, trong lòng liền một mảnh thư sướng, cho ngươi gạt người!


Vệ Lễ giờ cũng giống như con chó điên bị cướp mất xương, hắn di chuyển trong phòng vài vòng, sau đó bổ nhào trên giường, đi kéo chăn của Triệu Hi Hằng, "Đứng lên cho ta!"


"Không dậy, đầu ta đau." Triệu Hi Hằng núp ở bên trong, chỉ chừa ra một đầu tóc đen, rầu rĩ nói.


Thấy nàng chết sống không dậy, sức lực của Vệ Lễ thật thả lỏng một chút, cũng không còn xúc động như vậy, hỏi, "Ngươi đau đầu thật ?"


"Đau." Một chữ thôi, Triệu Hi Hằng cong môi kéo dài âm.


Hắn buông tay ra, "Ngươi đừng nói ta là hôm nay ngươi lại đứng trong phòng hóng gió? Mỗi ngày ta đều nói với ngươi đừng có đưa đầu ra đứng cửa sổ cho gió nó thổi mà ngươi liền không nghe."


Giường kêu lên "xoẹt" một tiếng, là Vệ Lễ đi xuống , "Ta đi tìm y sư cho ngươi nha ?"


Nói xong liền muốn đi ra ngoài.


Triệu Hi Hằng bị hắn nói như thế, tâm có chút mềm ra.


Nàng vốn dĩ liền muốn nhìn bộ dạng Vệ Lễ tức hổn hển, không nghĩ đến tính tình hắn hiện tại lại tốt như thế.


"Được rồi , không đau ." Triệu Hi Hằng từ trong chăn vươn tay ra, cầm lấy cổ tay Vệ Lễ.


Vệ Lễ ngừng một chút, sau đó ngồi lên trên tháp, kéo nàng từ trong đệm giường ra, "Ngươi xảy ra chuyện gì ?."


Triệu Hi Hằng đúng lý hợp tình, "Hiện tại đột nhiên không đau nữa ."


"Không đau ?" Vệ Lễ thâm trầm cười một tiếng, "Ta thấy ngươi vẫn nên tiếp tục đau đi." Nói xong, hắn hung hăng búng lên trán Triệu Hi Hằng một cái muốn sụp sọ.


Lần này thì đúng thật là đau , nước mắt sinh lý của Triệu Hi Hằng trào ra khỏi hốc mắt đỏ, nàng ôm đầu, "Ai bảo ngươi vừa rồi lừa gạt ta trước ."


"Ngươi làm sao biết được ?" Vệ Lễ nghĩ, biểu hiện của hắn mới vừa rồi không đúng sao? Cho nên mới một chút liền có thể nhìn ra là nói dối.


"Hai ta biết nhau cũng sắp nửa năm rồi, ta mà còn không nhìn ra lời đó của ngươi là thật hay giả, đầu ta mới thật sự có vấn đề. Ngươi từng nghe theo ai dụ dỗ hay đe dọa à ?"


Vệ Lễ nâng tay, Triệu Hi Hằng cho rằng hắn lại muốn búng vào đầu mình một cái nữa, liền né ra sau tránh, Vệ Lễ ôm lấy cổ của nàng, kéo nàng về, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa cho nàng.


"Ngươi cứ dụ dỗ ta thêm một chút, nói không chừng ta liền nghe ."


Bàn tay hắn to lớn lại ấm áp, lực đạo vừa phải, đặt trên đỉnh đầu rất thoải mái, Triệu Hi Hằng nửa híp mắt, "Ta cũng không có tiền như ngươi, ta lấy cái gì dụ ngươi?"


Vệ Lễ không nói chuyện, ánh mắt tại lướt trên dưới nàng một vòng, "Cũng đúng, sắc dụ thì cũng chưa có tư cách."


Triệu Hi Hằng nhìn hắn, trong mắt viết sáu chữ lớn, "Thật vậy sao? Ta không tin."


Mới vừa rồi là ai thở hổn hển như vậy? Dù sao không phải nàng.


Vệ Lễ bị ánh mắt nàng chọc giận, cúi đầu cắn một cái lên môi nàng, thấy chút máu, "Hôn ngươi hai cái, ngươi lên mặt đúng không?"


Sau đó lại ngậm lấy môi của nàng, tinh tế mút sạch máu .


Mạnh miệng như vậy, thân thể còn rất thành thực.


Chuyện sứ thần bị sát hại tàn nhẫn truyền về Tấn Dương, trên dưới triều dã đều chấn động.


Một số người lo lắng sứ thần đắc tội Vệ Lễ, lại tạo thêm cho Đại Chu đang lung lay sắp đổ một kình địch, bất luận binh mã Bình Châu có bao nhiêu, Triệu Minh Cẩn hiện nay, ai cũng không đắc tội nổi.


Một nhóm người lại cảm thấy Vệ Lễ khinh người quá đáng, tốt xấu gì cũng là sứ thần của thiên tử, cho dù Thiên gia vẫn chưa thừa nhận ngươi, nhưng ngươi đến cùng cũng là đường tỷ phu của Thiên gia.


Triệu Minh Cẩn nghe được tin tức, mấy đêm đều ngủ không được, hai niềm lo âu trên đều có.


Một bên hắn lo lắng đắc tội Vệ Lễ, Bình Châu tạo phản, làm cho quốc thổ Đại Châu vốn dĩ đã không còn rộng lắm lại mất thêm một phần lớn, một bên lại cảm thấy Vệ Lễ không biết điều.


Đợi đã lâu, cũng không thấy tin tức Bình Châu tạo phản truyền đến, lúc này mới cảm thấy an tâm một chút.


Chỉ là mới an tâm không bao lâu, Triệu Minh Thần liền lại tập kết binh mã, khiêu khích ở Trần Bình.


Tình huống nguy cấp không lạc quan, nếu Vệ Lễ không chịu cho hắn sử dụng, vậy phải sử dụng biện pháp khác.


Hắn suốt đêm cho người chạy đi đến phía tây tìm Khương Tố giúp, Khương Tố lấy cớ không thân chẳng quen, không có lý do giúp đỡ để cự tuyệt hắn.


Một câu "Không thân chẳng quen" làm cho Triệu Minh Cẩn thấy được từng tia ánh rạng đông.


Nếu không thân chẳng quen thì không thể giúp, vậy nếu có quan hệ họ hàng thì có thể giúp nha ! Vì thế liền truyền tin nói muốn gả công chúa liên hôn.


Khương Tố lấy làm kỳ quái, thế hệ này tổng cộng chỉ có hai vị công chúa, một là Triệu Hi Hằng, nữ nhi của Huệ Vũ hoàng đế, một là Triệu Minh Tâm, nữ nhi của Thuận Hoà hoàng đế, hai người đều đã gả ra ngoài, Triệu Minh Cẩn lấy cái gì để kết thân với hắn? Nếu như tùy tùy tiện tiện tìm một nữ nhi của thần tử nào đó hoặc là cung nữ, hắn nhất định không thèm .


Trong lòng Triệu Minh Cẩn đánh bàn tính, muội muội của hắn hiện gả cho Cao Lệ là hữu dụng, hiện giờ Cao Lệ vương bị nàng ta mê hoặc đến xoay vòng vòng, đưa cho hắn không ít tiền tài vật tư đến, hắn phải nắm chặt lấy vị muội phu người Cao Lệ này.


Mà Vệ Lễ cự tuyệt không xuất binh hỗ trợ, còn chém giết sứ thần hắn, bất kính đối với hắn như thế, vậy thì chuyện mưu phản cũng bất quá là chuyện sớm hay muộn. Triệu Hi Hằng ở Bình Châu cũng chẳng khác nào một nước cờ phế, căn bản không kiềm chế nổi Vệ Lễ, không có tác dụng gì cho hắn.


Vệ Lễ không kính trọng hắn như thế, chắc hẳn cũng không coi Triệu Hi Hằng ra gì, bất quá chỉ là Triệu Hi Hằng nhan sắc hơn người, mới để nàng ta lại làm phu nhân.


Nam nhân đều thích mỹ sắc , mặc kệ Triệu Hi Hằng có là một người mỹ mạo đến thế nào, nhưng sao có thể đọ lại mười mấy hai mươi mỹ nhân xinh đẹp ngày đêm hấp dẫn.


Hắn lần này phái sứ thần đi, dùng một đám mỹ nhân đổi lấy Triệu Hi Hằng từ trong tay Vệ Lễ trở về, lại đem nàng ta gả cho Khương Tố, vấn đề này không phải đã được giải quyết rồi sao.


Triệu Minh Cẩn hỏi Khương Tố, Triệu Hi Hằng mỹ mạo trẻ tuổi, lại là hoàng thất chính thống, cũng được đi ?


Khương Tố do do dự dự , Triệu Hi Hằng có tiếng là dung mạo xinh đẹp, hắn cũng có nghe thấy, nhưng vừa mới gả cho Vệ Lễ ở Bình Châu, như thế nào lại gả cho hắn? Một nữ chẳng lẽ muốn nhị hôn ?


Triệu Minh Cẩn trấn an hắn, "Triệu Hi Hằng tuy hiện tại đang tại Bình Châu, nhưng Vệ Lễ cùng nàng ta chưa được hoàng thất thừa nhận, cho nên đến cùng không tính là phu thê chân chính. Thiếp canh của Triệu Hi Hằng vẫn đang còn nằm trong Thái Miếu của hoàng thất ở Nam Chu, tất nhiên là ta muốn gả cho ai thì gả cho người đó, đem công chúa liên hôn với ngươi để tỏ lòng hữu hảo."


Khương Tố lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý, nếu như Triệu Hi Hằng thật sự gả lại đây, hắn liền cho Triệu Minh Cẩn mượn gấp ba vạn binh.


Khương Tố đồng ý liên hôn cho mượn binh, ngược lại không phải là vì sắc đẹp của Triệu Hi Hằng hay hắn yêu thích gì Triệu Hi Hằng, dù sao ngay cả người hắn còn chưa từng gặp mặt mà.


Khương Tố tạo phản khởi binh, tuy đã chiếm được quyền thế, nhưng đến cùng thì vẫn "danh bất chính ngôn bất thuận", trong mắt bách tính thiên hạ vẫn là loạn thần tặc tử, nhưng nếu như hắn có một công chúa làm thê tử, vậy liền danh chính ngôn thuận hơn nhiều.


Đặc biệt Triệu Hi Hằng lại là nữ nhi của Triệu Tinh Liệt, Triệu Tinh Liệt nổi danh là hoàng đế tốt nhất của Đại Chu, làm con rể của hắn, được trợ lực lớn từ dân tâm.


Về phần cho mượn binh ba vạn, đến thời điểm đó, có cho mượn hay không chính là chuyện của hắn .


Thấy Khương Tố đáp ứng, Triệu Minh Cẩn đại hỉ, liền vội vàng hỏi trong triều có ai nguyện ý đi cùng các mỹ nhân đến Bình Châu đổi Triệu Hi Hằng trở về không.


Có vết xe đổ của sứ thần lúc trước, đại thần trong triều hai mặt nhìn nhau, ai cũng không muốn đi Bình Châu.


Không nói tới Bình Châu xa xôi, đường xá mệt nhọc, chỉ cần nói ngươi bắt người đến đổi tức phụ của Vệ Lễ thì ai cũng run rẩy. Nếu như hắn đồng ý còn dễ nói, mà nếu như trong lòng hắn thật sự xem Kính Thành công chúa là thê tử, xưa nay người ta chỉ có đổi thiếp , không có ai đổi thê , Vệ Lễ chỉ sợ sẽ tức giận đùng đùng. Mà nếu như Vệ Lễ tức giận, bọn họ chỉ có đường đem mạng bỏ lại nơi đó, không có lời.


Lại có người nói, "Khương Tố đã hơn bốn mươi tuổi, hôn sự của công chúa tuy bệ hạ ngài có thể làm chủ, nhưng Bình Châu cách thiên sơn vạn thủy, nếu như công chúa không muốn trở về để gả cho Khương Tố, đó cũng là phiền toái."


Khương Tố so sánh với Vệ Lễ, Vệ Lễ tuy xuất thân dân dã, nhưng đến cùng cũng là người trẻ tuổi. Cân nhắc hai bên, Triệu Hi Hằng sợ rằng không bằng lòng gả.

Bình luận

Truyện đang đọc