GẢ CHO GÓA NAM NHÂN

Nhận được sính lễ, Kiều lão đầu lập tức xuống núi ghi danh, chuẩn bị cho Tiểu Cẩn bái thầy, thừa dịp sắc trời chưa tối lại lên núi Đại Từ, âm thầm muốn nhìn qua nhà trai một lần. Khi ông trở về đã là chạng vạng sắp tối, A Vi cùng Tiểu Cẩn đều đã ngồi trước bàn cơm chờ lão nhân trở lại.

Đồ ăn nguội lạnh, A Vi cẩn thận hâm nóng một lần.

Thừa dịp không có tỷ tỷ, Tiểu Cẩn vội vàng hỏi: "Ông nội, thế nào?"

"Yên tâm, đều đã ghi danh rồi, ngươi cứ chuẩn bị cho tốt, 3 ngày nữa đi nhập trường." Kiều lão đầu rít một hơi thuốc lào, thần sắc vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt già nua.

Tiểu Cẩn nhíu mày: "Ông nội, ý ta là cái người goá vợ kia kìa, người đã đi nhìn qua chưa? Hắn là tên cụt tay gãy chân, đặc biệt xấu xí không thể nhìn nổi nên mới định lấy sính lễ để lừa tỷ tỷ có phải không?"

A Vi cũng vừa bưng canh lên bàn, im lặng cúi đầu chờ lời của lão nhân.

Kiều lão đầu cười hắc hắc vài tiếng, vỗ đầu Tiểu Cẩn: "Nếu thật như ngươi nói thì ta đây có thể cười được sao?"

Giờ phút này, Kiều lão đầu lại nhớ đến tình cảnh ở núi Đại Từ lúc đó, nhịn không được cong cong khoé miệng.

Khi ông định đi qua nhìn cái nhà gỗ kia một chút thì vừa vặn trong nhà lại mở cửa, một nam tử cao lớn tuấn lãng đi ra, mơ hồ có chút quen thuộc. Kiều lão đầu nheo mắt nhìn kĩ, phát hiện ra người trước mắt chính là vị công tử hay đến trám sứ kia!

Trên tay người kia đang cầm một ấm Thanh Dụ sứ tinh xảo, hắn đem bã trà thả vào gốc cây, ngồi bên dòng suối cẩn thận rửa sạch, tráng qua một lần nước suối trong vắt rồi mới đứng lên trở vào nhà, lúc trở ra cũng đóng cửa lại, một mình đi xuống núi.

Giữa thanh sơn lục thuỷ, tay áo hắn lung lay trong gió, toàn thân khiến cho người ta có cảm giác thanh nhã thoát tục hiếm thấy.

Kiều lão đầu chờ bóng lưng cao lớn kia đi xa mới tới gần nhà gỗ, cửa không khoá, trong nhà cũng không có người nhưng đột nhiên có ý định muốn đi vào nơi riêng tư của người ta thế này thì cũng không tốt lắm. Cũng may cửa sổ khung gỗ rất lớn, màn trúc khẽ rủ xuống, bên trong cũng không có mấy đồ đạc nhưng được bố trí rất tao nhã, giữa phòng còn có một đỉnh trầm hương thơm ngát dễ ngửi.

Kiều lão đầu giật mình, nhà gỗ này căn bản là một trời một vực so với viện của các thôn hộ bình thường.

Ông cúi đầu, nhìn đến ấm trà đặt trên bàn, nhìn kĩ liền bất ngờ, ấm trà này tráng men rất khéo, bóng loáng sáng ngời mà không chói mắt, trên nắp còn được tỉ mỉ đắp một mảnh núm sứ hình cánh ve vô cùng khéo léo.

Kiều lão đầu cảm giác mình chút run rẩy.

Kiều gia đã nhiều thế hệ làm nghề trám sứ, thượng vàng hạ cám đủ loại đồ sứ đều đã được tiếp xúc qua, đến Kiều lão đầu mặc dù không mấy khi được tiếp xúc với cực phẩm nhưng đối với men sáng gốm đúc công phu cũng rất có mắt nhìn. Nếu phán đoán của ông là đúng, ấm sứ trước mắt là vật hiếm trong nhân gian từ lò Nhữ gia mà ra, tuyệt không phải là đồ giả. Lò Nhữ gia nổi danh xưa nay về chuyện lấy mã não đốt thành men, đồ sứ cực phẩm truyền lại cho đời sau cũng không tới trăm cái, mỗi món đều có thể nói là vô giá. Chỉ cần là đồ nhái ba phần của những loại hàng này đã có giá trị không nhỏ, thế mà người này lại có thể tuỳ ý đem ấm sứ từ chính lò Nhữ gia đi pha trà, còn đặt trên bàn gỗ kê ngay dưới cửa sổ thật lớn, không sợ người trộm hay sao?

Lúc trước đã biết người này giàu có, hôm nay nhìn thấy đồ vật cực phẩm thế này, xem ra phú quý của cải của đối phương là hoàn toàn vượt ngoài tầm dự đoán của ông.

Kiều lão đầu trông thấy bên cạnh còn có mấy tách sứ Thanh Dụ, xem ra là cùng một bộ với ấm trà kia, trên mỗi miệng tách đều khảm một vòng hoa văn kim loại tinh tế trên nền men xanh, vô cùng mĩ mãn hoà hợp. Bất quá với mắt nhìn của mình, Kiều lão đầu cũng nhìn ra thủ pháp cùng tay nghề của người kia, toàn bộ đường viền kim loại kia đều dùng để tu bổ tổn hại. Không có gì ngoài đường viền, với công cụ độc đáo cùng tay nghề khéo léo của đối phương, toàn bộ vết nứt vết mẻ trên tách đều được chỉnh sửa cẩn thận, làm cho người ta nhìn không ra sơ hở.

Lúc đầu nghe bà mối nói qua, ông tưởng đâu nam nhân này cũng giống như mình, chỉ là một người thợ trám sứ bình thường nhưng xem ra bản thân đã là lão nhân rồi mà nhãn giới cũng không đâu vào đâu.

Nghề tu bổ đồ sứ, trừ bỏ những người thường thường làm thợ kiếm cơm sống qua ngày giống như Kiều lão đầu còn có một loại khác có thủ pháp cũng như tay nghề cao hơn, rất khó có thể tìm gặp trong nhân gian, gọi là đại sư.

Những món đồ bọn họ tu bổ không phải đồ đạc thường nhật như chén mẻ đĩa bể mà là những món đồ sứ quý giá hiếm lạ. Vật liệu tu bổ trám dính của bọn họ cũng không phải mấy thứ kim loại bình thường mà là vàng bạc nguyên chất, khách nhân tìm đến cũng không phải thôn dân hương dã mà toàn là phú hộ quan sang. Mỗi món đồ qua tay bọn họ không chỉ đơn giản là để có thể tiếp tục sử dụng mà còn trở nên vô cùng sặc sỡ loá mắt, nói dễ hiểu chính là biến thứ tầm thường thành cực phẩm khó tìm.

Tổ tiên Kiều gia có rất nhiều người có được tài phú này trong tay, đại danh cũng lan truyền khắp nơi, về sau lại từ từ mai một mà mất đi.

Không hề nghi ngờ, trượng phu tương lại của A Vi chính là đại sư, hơn nữa còn là một ẩn sĩ say mê nghiên cứu tài nghệ. Càng nghĩ Kiều lão đầu lại càng thêm chắc chắn.

Giờ phút này Kiều lão đầu cũng không tiện đem những việc kia nói hết, chỉ cười với A Vi: "Ngươi yên tâm, ông nội đã thay ngươi đi nhìn rồi, tiểu tử kia thật sự rất tốt. Nhà cửa rộng rãi, phía trước còn có suối nước trong vắt, nấu cơm giặt giũ rất tiện, phía sau còn có một mảnh rừng trúc, một năm bốn mùa đều có thể lấy măng. Tóm lại, về sau cũng sẽ không quá khó khăn."

A Vi thấy ông nội hưng phấn, biết lão nhân đã nhìn qua rồi, trong lòng nàng cũng an tâm hơn, ý cười nhợt nhạt đã lâu không thấy lúc này mới lộ ra.

Tiểu Cẩn vẫn không tin: "Ở trong núi lớn đến người qua lại cũng hiếm thì có cái gì mà tốt cơ chứ? Tỷ tỷ tốt nhất là đừng gả đi."

Kiều lão đầu tức giận: "Tiểu hài tử như ngươi thì biết cái gì? Nam nhân đến tuổi phải thú nương tử, nữ nhân đến lúc cũng phải gả đi, ngươi muốn để cho tỷ tỷ ngươi trở thành bà cô già hay sao?"

Tiểu Cẩn le lưỡi, không dám lộng ngôn nữa.

Kiều lão đầu chuyển mắt nhìn A Vi, một thân đều là vải thô cũ kĩ, vì quanh năm vừa phải theo ông ra ngoài vừa phải quán xuyến gia vụ, cả người có chút nhỏ gầy, khiến cho người ta nhìn vào liền đau lòng. Da thịt dù thường xuyên dầm mưa dãi nắng nhưng cũng không đổi sắc là bao, so với những cô nương được nuôi nấng kĩ càng ở trấn trên lại càng thêm khoẻ khoắn dẻo dai, khó trách người kia coi trọng.

Nghĩ tới người kia thường xuyên ghé qua sạp trám sứ của mình, không chỉ vì so sánh cùng học hỏi mà còn là vì để tâm đến cháu gái mình, Kiều lão đầu không khỏi trách mình có mắt như mù, không hề hay biết…

Là lần đó hắn nhanh chóng mang lấy nước cho A Vi rửa vết thương có phải không….

Chính tiểu tử kia không muốn lộ ra thân phận, sính lễ phong phú cũng chỉ là mượn danh nghĩa của cha mẹ mà đưa qua, ông cũng sẽ không nói, miễn cho đứa nhỏ biết nhiều lại khổ sở, tưởng rằng người kia là sợ Kiều gia bọn họ tham tiền muốn trèo cao…

Ánh trăng đêm nay rất sáng, chiếu rọi khắp sân, Kiều lão đầu khó có hôm không ngủ sớm, ngồi trên bậc thềm miên man suy nghĩ….

A Vi thu dọn gọn gàng mọi thứ trong nhà xong, vừa bước ra sân liền thấy cảnh tượng như vậy, một mình ông nội ngồi đó, đối mặt với ánh trăng, không biết là đang nghĩ gì nhưng khoé môi giương cao không hề hạ xuống.

Nghe thấy tiếng động, Kiều lão đầu cũng không quay lại, chỉ hỏi: "Tiểu Cẩn ngủ rồi?"

"Dạ." A Vi khẽ đáp.

Kiều lão đầu ra hiệu cho cháu gái đến ngồi cạnh mình, hưng trí nói: "A Vi, còn nhớ chuyện ông nội hay kể cho ngươi lúc nhỏ không? Chuyện của tổ tông Kiều gia chúng ta."

A Vi gật gật đầu, cười: "Tổ tiên Kiều gia là nhân sĩ kinh thành, là người của phủ nội vụ, chuyên tu bổ đồ sứ cho cả hoàng cung, đại danh vang xa khắp nơi."

Kiều lão đầu cười cười, tiếp lời: "Đến đời ông nội của ta thì hoàng đế trong triều chỉ lo hưởng thụ, mặc kệ dân chúng lầm than. Hắn suốt ngày chỉ biết đàn ca hoang lạc, nghe lời hoạ quan xiển nịnh, rất nhiều người ngay thẳng bị đuổi ra khỏi hoàng cung, kể cả ông nội ta. Cũng may ông nội ta cũng dành dụm được không ít tiền, ngày đó trôi dạt đến Thanh Dụ trấn này, danh khí cùng tay nghề của ông nội vốn rất tốt, đương nhiên có thể sinh sống an ổn qua ngày, Kiều gia cứ thế liền cắm rễ ở nơi này."

A Vi từ nhỏ đã nghe ông nội nhắc đi nhắc lại những chuyện này, nhưng càng lớn lên nàng lại càng hoài nghi, liệu câu chuyện này có đúng không? Kinh thành kia, hoàng đế kia, xa vời như vậy…

Kiều lão đầu cười: "Ông nội ta khi ấy làm ăn rất tốt, tay nghề cũng rất cao, trám một chiếc tách sứ men xanh cổ phải thu được ít nhất 5 lượng bạc, bằng chi phí tiêu dùng nửa năm của cả nhà chúng ta lúc này."

"Thật lợi hại!" Lâu lắm rồi A Vi mới trông thấy biểu tình vui vẻ này của ông nội liền muốn phối hợp một chút.

Kiều lão đầu lại đột nhiên thở dài: "Đáng tiếc lão nhân lại đi sớm, bà nội lại không biết giá trị mấy món hàng, trong nhà càng lúc càng chật vật, bà đành phải mang mấy thứ quý giá này nọ của ông nội bán ra ngoài nhưng cũng chẳng được mấy đồng… Ta bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy tiếc đứt ruột, những thứ kia nếu có thể lưu lại thì Kiều gia cũng không lâm vào tình cảnh như bây giờ. Cũng may ông nội đã đem được tài nghệ của mình truyền lại, mặc dù không phải toàn bộ nhưng cũng nhờ đó mà hậu thế mới kiếm được cơm ăn. Đến thế hệ của ta, Thanh Dụ trấn cũng không còn mấy nhà nặn gốm tráng men sứ nữa, sinh ý cũng từ đó mà giảm bớt không ít. Lúc cha ngươi vừa ra đời ta đã quyết định không thể để cho hậu bối đi theo nghề của mình nữa, phải để cho hắn đọc sách, tương lai cùng tiền đồ mới có thể rộng mở. Nếu cứ bám vào nghề trám sứ này, chỉ sợ không thể nào nuôi nổi Kiều gia chúng ta."

Nói tới phụ thân của A Vi, Kiều lão đầu không khỏi chua xót, nghĩ lại còn có Tiểu Cẩn, đáy lòng lão nhân mới được an ủi hơn một chút: "Đệ đệ ngươi có thể lên trấn trên đọc sách ít nhiều cũng là nhờ ngươi, điểm ấy trong lòng ông nội hiểu rõ. Lúc trước chỉ sợ ủy khuất ngươi, hôm nay đi gặp tiểu tử kia, ta ngược lại cảm thấy hai ngươi thập phần xứng đôi, tảng đá lớn rốt cục cũng rơi xuống. Những lời này ông nội nói ra tuyệt không nói dối, chờ ngươi gả qua liền hiểu."

A Vi nhìn nụ cười thần bí của ông nội, trong lòng đoán mãi cũng không được. Nói đến chuyện hôn sự, tiểu cô nương ngại ngùng cũng không dám hỏi thêm, chỉ dám e thẹn cúi đầu đáp một tiếng.

Kiều lão đầu lại dặn dò: "Vừa rồi ông nội nói chúng ta làm nghề này không có tiền đồ là vì Kiều gia chúng ta thật sự không có đường sống, chỉ có thể ở loại địa phương nghèo túng hẻo lánh này trám vài cái chén bể. Nhưng người kia là học được thủ nghệ từ bên ngoài, cha mẹ lại ở Đàm Châu huyện lị giàu có, phương thức cùng tay nghề so với chúng ta sẽ có điểm khác biệt, ngươi chớ coi thường hắn."

A Vi cam đoan: "Ông nội, người yên tâm đi, ta sao lại ghét bỏ chứ? Chính chúng ta cũng là thợ trám sứ cơ mà."

Kiều lão đầu biết cháu gái từ trước đến giờ ngoan ngoãn, cũng là nhịn không được mà nhiều lời: "Gả cho người ta rồi, chuyện trám sứ này nếu hắn muốn ngươi hỗ trợ thì liền dụng tâm mà làm. Nếu không thì ngươi cũng không cần thể hiện, cũng không cần nhìn lén, chỉ cần quán xuyến gia vụ, lo lắng 3 bữa cơm, giặt giũ quét tước thật tốt là được. Mỗi nghề mỗi người đều có những bí mật bất truyền, ngươi vừa gả qua đương nhiên phải đợi người tín nhiệm mới được."

A Vi chăm chú ghi nhớ mấy lời dặn dò chu đáo này của ông nội, cũng lập tức cho ông nội một cái cam đoan.

Kiều lão đầu dùng sức nghĩ, sợ mình bỏ sót cái gì, quả nhiên lại nghĩ tới một vấn đề khác: "Bình thường chúng ta trám sứ cho người khác đều là dùng đinh đồng đinh thiếc, đinh bạc chính là loại tốt nhất, một năm chỉ dùng tới vài lần. Nhưng có không ít người thợ thường xuyên gặp được đồ sứ tốt, dùng vàng bạc làm vật liệu cũng không có gì hiếm lạ. Ngươi gả đi rồi, nếu thấy trong nhà có những vật liệu trân quý cũng không nên táy máy lộn xộn, miễn cho đối phương thấy mình không quy củ."

….

Một đêm này, Kiều lão đầu nói rất nhiều, nhiều hơn cả một tháng trước cộng lại. A Vi nghe vô cùng nghiêm túc, cảm thấy ông nội vẫn rất quan tâm đến nàng, đáy lòng ấm áp không thôi, đối với hôn sự của mình cũng có điểm chờ đợi.

Bình luận

Truyện đang đọc