GẢ CHO KIM CHỦ - KIM CHỦ LÀ CỦA TÔI

Càng nhìn càng thấy khó hiểu, Chỉ Hân liền đưa tay vào túi xách lấy ra chiếc điện thoại, chỉnh độ sáng màn hình xuống thấp nhất. Sau đó cô ấn ấn mấy cái rồi bấm gửi. Cô nhắn:

" Chính Đường, vì sao hôm nay lại đến?"

Một giây sau điện thoại của Chính Đường run run, anh vội mở điện thoại ra xem, ấn ấn vài cái anh cũng bấm nút gửi đi.

Chỉ Hân nghe có tiếng thông báo tin nhắn, cô nhanh tay mở điện thoại ra xem, trong tin nhắn vỏn vẹn có hai chữ:

"Nhớ em".

Ôi ôi tâm hồn thiếu nữ lần đầu biết yêu của Chỉ Hân vì tin nhắn này mà trôi lên tận mây xanh. Trong rạp đang khúc gây cấn đấu đá nhau, thấy Chỉ Hân cười khúc khích, Gia Hào liền hỏi:

- Em cười gì vậy, chê anh diễn cảnh này không đạt à?

Mãi nghĩ đến chuyện gì đâu đâu nên khi nghe Gia Hào hỏi đến, cô vội vàng gấp gáp trả lời:

- Ơ không có không có, em đang nhắn tin với một người bạn thôi, không liên quan gì đến vai diễn của anh đâu sư huynh.

Gia Hào được dịp hỏi đến:

- Bạn sao? Bạn nào mà quan trọng hơn cả việc xem phim đầu tay công chiếu vậy? Bạn trai em à?

Chỉ Hân cười gượng, cô lơ đễnh liếc mắt sang nhìn Chính Đường. Thấy anh vẫn như không nghe gì chỉ tập trung nhìn lên màn hình, cô mới khẽ tiếng trả lời trong ngại ngùng:

- À vâng bạn trai em.

Gia Hào giật mình:

- Thật vậy sao, anh cứ tưởng em chưa có bạn trai còn đang định đề cử lão bạn nhà anh cho em. Ôi thế thì tiếc quá đi mất, tiếc quá.

Chỉ Hân cười cười vén tóc, Gia Hào cứ theo cô hỏi mãi về bạn trai cô là ai. Chỉ Hân tất nhiên là không dám công khai Chính Đường, cô chỉ ậm ừ trả lời bạn trai cô là người bình thường không có trong showbiz.

Ghế bên cạnh, ai đó vừa nhìn lên màn hình vừa cười tủm tỉm một mình khiến cho đạo diễn Từ ở bên dở khóc dở cười rét run mấy bận. Nhiếp thị Nhiếp Chính Đường vừa xem cảnh chia tay nhau của nam nữ chính vừa cười....đây là loại biểu tình gì đây hả?

.....

Buổi công chiếu đầu tiên diễn ra tốt đẹp, ngày mai phim sẽ được bán vé trên tất cả các rạp lớn nhỏ toàn quốc. Muốn biết phim có thành công hay không đợi ngày mai sẽ rõ.

Vì có sự góp mặt đặc biệt của Chính Đường mà phía nhà báo có cái nhìn khác hơn về đạo diễn Từ, ngay cả mấy nhà tài trợ cũng có thái độ khác hẳn khi chưa có sự xuất hiện của Nhiếp thị Nhiếp Chính Đường, quả nhiên người lợi hại làm cái gì cũng lợi hại.

Ngoài sảnh lớn, đạo diễn Từ vừa nói chuyện vui vẻ với Chính Đường, quay sang thấy cô đang đi đến ông liền kéo cô lại, giới thiệu hết lời.

- Nhiếp tổng, cô ấy là nữ chính phim lần này cũng là người mà hôm đó ngài cứu trên phim trường. Diễn xuất của cô ấy rất tốt, ngài xem Chỉ Hân lên màn hình lớn cũng không bớt đi chút xinh đẹp nào.

Nói rồi ông quay sang tôi, cười vui vẻ:

- Chỉ Hân chắc cô cũng biết Nhiếp tổng phải không, qua chào ngài ấy một tiếng cho phải phép. Hôm cô ngã trên trường quay là ngài ấy kịp thời cứu cô đó.

Chỉ Hân đưa mắt nhìn Chính Đường, mà trước mặt anh ấy cũng đang nhìn cô chăm chú. Đạo diễn Từ chắc là không biết quan hệ của cô và Chính Đường, lần cô bị Tiểu Quỳnh hại ngã trên cao xuống, Chính Đường cũng không cho thông tin ngoài luồng khác lộ ra bên ngoài. Anh có khiển trách đoàn làm phim không tuôn thủ đầy đủ quy định an toàn chứ không hề trách cứ là vì đoàn làm phim làm Chỉ Hân bị ngã. Mà thật sự Chỉ Hân cũng không hề muốn quan hệ của cô và Chính Đường được tung ra ngoài trước khi cô thành công có chỗ đứng nhất định trong giới điện ảnh.

Chỉ Hân gật đầu mỉm cười thật tươi với Chính Đường, biểu cảm cứ như cô vừa gặp được một ân nhân một bề trên chứ không phải là một người đàn ông ngủ cùng cô mỗi đêm.

- Xin chào Nhiếp tổng tiên sinh, tôi là Liêu Chỉ Hân, rất cảm ơn hôm đó ngài đã cứu tôi.

Chính Đường cũng phối hợp với cô, anh hai tay đút vào túi quần, nhìn cô nhàn nhạt lên tiếng:

- Không có gì.

Thấy không khí không được vui vẻ nồng nhiệt, đạo diễn Từ rôm rả vài câu nữa cũng theo chân tiễn Chính Đường ra cửa lớn. Tôi chắc chắn sẽ không theo anh về nên mới tìm chỗ ngồi xuống đợi anh Mao và bé Thu xử lý vài việc xong sẽ đến đón cô.

Thấy cô ngồi một mình, Mục Đồng từ xa đon đả đi lại.

- Ôi Chỉ Hân vẫn còn ngồi ở đây sao, chị thấy Nhiếp tổng đã đi về rồi mà?

Chỉ Hân đang có chút mệt mỏi lại nghe giọng điệu chỉ trích của Mục Đồng, cô không vui lên tiếng:

- Mục Đồng, chị không có gì làm nên tìm tôi cắn mãi không buôn à?

Mục Đồng không ngờ Chỉ Hân nói năng thẳng thừng đến thế, cô ta hai tay siết chặt quai túi xách, cười gượng gạo:

- Cô nói vậy là oan cho tôi rồi, tôi chỉ là đang quan tâm cô thôi mà.

Chỉ Hân không tiếp tục đóng vai chị em tình thâm nữa, cô cương quyết nói:

- Từ khi nào thì diễn viên Mục Đồng lại quan tâm đến đời tư của đàn em vậy? Tôi không hiểu chị quan tâm đến tôi là có mục đích gì nhưng mà tôi thật sự rất là không thích. Mong sau này chị đừng đi theo tôi nói những lời vô ích vô nghĩa nữa. Còn về Nhiếp tổng, nếu chị quan tâm đến anh ấy thì có thể hỏi Trương Kiệt về lịch sinh hoạt ăn uống ngủ nghỉ của anh ấy như thế nào, đừng thông qua tôi hỏi về anh ấy nữa. Cả tôi và Nhiếp tổng đều không thích.

Chỉ Hân đứng thẳng dậy, phía sau bé Thu cũng chạy đến chỗ cô. Mục Đồng toàn thân thoáng run, ắt hẳn cô ta tức giận lắm.

- Chỉ Hân, tôi là người từng trải tôi có lòng tốt nhắc nhở cô...

Chỉ Hân phản bác:

- Cảm ơn lòng tốt của chị, Chỉ Hân tôi biết cái nào nên làm cái nào không nên làm. Cũng như biết cái nào là đủ cái nào nên dừng. Tôi nghĩ chị nên chuyên tâm vào diễn xuất đừng mãi đi theo tôi quan tâm đến chuyện của tôi nữa. Chuyện chị mãi lẽo đẽo theo tôi để đến tai Chính Đường thì không hay đâu, chị từng đi theo anh ấy chắc chị cũng hiểu tính tình anh ấy có đúng không?

Nói rồi cô đứng dậy đi ra trước, bên ngoài xe bảo mẫu cũng vừa đến. Bé Thu đi theo sau cô, cô bé lo lắng hỏi:

- Chị Hân, chị nói thẳng như vậy không sợ Mục Đồng ghen ghét tìm cách hãm hại chị hả?

Chỉ Hân cười nhạt:

- Cô ta không ưa gì chị, chị có nói hay không nói thì cô ta cũng sẽ không buông tha cho chị. Thay vì cứ im im để cô ta xỉa xói thì chi bằng mình nói cho thỏa lòng.

- Sao chị biết được là Mục Đồng sẽ hại chị, có người nói cho chị nghe hả chị Hân?

Cô lắc đầu:

- Không có ai nói gì cả, chị đoán thôi. Nhưng thôi không cần quan tâm đến cô ta làm gì, binh đến tướng chặn, không cần lo.

Đối với Mục Đồng, Chỉ Hân có nhường nhịn mãi cũng vô ích. Trừ khi nào cô và Chính Đường chính thức đương ai nấy đi thì khi đó Mục Đồng mới thôi lẽo đẽo theo sau cô lãi nhãi. Nhưng mà có điều cô chưa từng có ý định sẽ rời xa Chính Đường, cô và anh chỉ mới bắt đầu thì không có lý do gì cần phải chia tay. Ngay cả khi trước mắt có một Linh Lan nặng ký đang sống sờ sờ cô còn chưa có ý định từ bỏ thì nói gì là vì Mục Đồng mà rời xa Nhiếp Chính Đường.

Được vệ sỹ hộ tống ra xe an toàn, ngồi trên xe cô quay sang nói với anh Mao.

- Anh, thời gian này để ý đến Mục Đồng nhiều một chút. Có chuyện gì không ổn thì báo cho em ngay.

Anh Mao đang sắp lịch ngày mai cho cô, nghe cô nói anh thoáng sững sờ. Nhưng cũng không hỏi lại, cứ thế mà gật đầu nghiêm túc. Vì hơn ai hết anh Mao hiểu rất rõ rằng, Chỉ Hân rất ít khi kêu anh để ý đến ai nếu có thì nhất định là chuyện quan trọng. Chi bằng hỏi nhiều anh nên âm thầm nhận việc thì tốt hơn.

......

Về đến nhà đã là nửa tiếng sau, sau khi đưa cô đến trước cửa thì anh Mao mới lên xe đi về. Chỉ Hân hôm nay đủ mệt, cô mở cửa bằng dấu vân tay sau đó cởi giày đi vào nhà, mệt mỏi đến quên cả mang dép đi trong nhà. Đi được vài bước cô liền gặp Chính Đường từ trên cầu thang đi xuống, thấy cô lếch thếch đi từng bước mệt nhọc lại không mang dép bông. Anh liền đi nhanh xuống, ôm lấy cô sau đó nhấc bổng cô lên để cho hai chân cô quặp ngang hông anh, anh cau mày không vui.

- Sao lại không mang dép bông, em đi chân trần rất dễ nhiễm lạnh.

Chỉ Hân ôm lấy cổ anh, mắt cô nhắm nghiền mệt mỏi:

- Em quên mất....

Chính Đường một thân cao to uy vũ ôm lấy Chỉ Hân dáng người thanh tú hơi gầy. Anh cúi xuống nhìn mặt cô, thấy cô đã nhắm nghiền mắt, môi chu chu đỏ mọng chắc vì hơi say. Càng nhìn mắt anh càng nóng đỏ, thân dưới cũng bắt đầu rục rịch muốn làm việc.

Ôm lấy cô, giọng anh khàn khàn khác lạ:

- Mệt lắm à?

Chỉ Hân vẫn còn chút tỉnh táo, cô gật gù:

- Dạ....mệt....

Thật sự cô không giả vờ, hôm nay cô gần như dùng hết sức lực của mình cho sự kiện công chiếu phim. Vì là lần đầu tiên nên cái gi cũng kỹ lưỡng và chu đáo nên việc mệt mỏi là không tránh khỏi. Thấy cô mệt đến ngủ gật trên người anh tự dưng anh có chút chua xót. Ôm lấy cô thật chặt, ngã người ra sau cho cô dựa thoải mái một chút, tay anh nhẹ vỗ về:

- Ừ anh đưa em lên phòng ngâm nước ấm một chút cho dễ chịu rồi hãy phát biểu ngủ. Em có muốn ăn gì không?

Chỉ Hân lắc đầu, cô dụi dụi vào ngực anh, lí nhí nói:

- Không...em muốn ôm anh ngủ...

Nghe cô nói như rót mật vào tai, Chính Đường hít hít mấy hơi nâng mông cô lên một chút sau đó ung dung bồng cô lên trên phòng. Bộ dáng thảnh thơi khi ôm người đẹp, trên môi lại thoáng nở nụ cười hài lòng.

Tối hôm đó Chính Đường ôm Chỉ Hân vào phòng tắm, anh giúp cô thay quần áo rồi thả cô vào bồn tắm ngăm một chút nước ấm với thảo dược. Sau đó bồng cô ra ngoài rồi mới ôm cô lên giường cho cô đi ngủ thẳng giấc. Thấy cô ngủ say chân mày giãn ra không còn níu lại nữa anh mới yên tâm tắt đèn ngủ đi sang thư phòng tiếp tục làm việc.

......

Sáng hôm sau phải đến khi chuông báo thức reo cô mới lôm côm ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh đã trống không từ khi nào. Ngáp ngáp mấy cái thì từ phía phòng thay đồ Chính Đường một thân sơ mi trắng quần âu đen bước ra, cà vạt chỉ vừa mới đeo vào chứ chưa thắt. Thấy anh chuẩn bị đi làm Chỉ Hân liền đi nhanh đến ôm lấy eo anh, mặt ngái ngủ, giọng điệu nũng nịu:

- Anh đi làm à?

Chính Đường ôm lấy eo cô, anh khẽ cười:

- Ừ sao vậy?

Cô lắc đầu, dụi dụi vào áo anh:

- Không có gì, em buộc miệng hỏi vậy mà.

Chính Đường ôm lấy cô khẽ di chuyển cô đến bên giường, đặt cô ngồi xuống, anh nói nhỏ:

- Hôm nay không có hoạt động gì sao?

Chỉ Hân gật đầu:

- Có lát nữa em phải đi rồi, chắc tối nay về muộn lắm.

- Cần uống rượu không?

Cô lại gật đầu:

- Chắc là cần, dàn diễn viên hôm nay có tiệc với bên phía nhà đầu tư. Không uống chắc không được.

Chính Đường vừa thắt cà vạt vừa nhìn cô hỏi:

- Nhà đầu tư gì?

Chỉ Hân hếch mũi cố nhớ:

- À hình như là tập đoàn Quý thị.

Chính Đường gật gật, anh không nói gì chỉ khẽ xoa đầu cô. Một lát sau khi thấy anh chuẩn bị đi, cô mới lên tiếng hỏi nhỏ:

- À quên nữa em sắp có bộ phim sẽ đóng chung với thần tượng của em là Linh Lan. Em thật sự mê sắc đẹp của chị ấy...này anh có biết diễn viên Linh Lan không?

Bước chân đang bước về phía cô của Chính Đường có chút khựng lại, ngay cả ánh mắt cũng đôi chút sụp xuống không nhìn thẳng vào cô. Nhưng rất nhanh Chính Đường đã khôi phục lại gương mặt và bộ dáng như ban đầu. Anh đi lại phía cô, nhàn nhạt trả lời:

- Không rõ lắm.

Chỉ Hân quan sắt biểu cảm của anh, nghe câu trả lời của anh, cô bất giác có chút đau lòng. Cô biết rằng anh chắc chắn sẽ không trả lời là có nhưng dù biết rồi cũng không khiến cô bình tĩnh xem như không có chuyện gì được. Linh Lan là ai vậy chứ?!

Đợi Chính Đường đi rồi cô ngồi một lát nữa mới uể oải nhấc chân đi vào trong phòng tắm, thói quen không mang dép bông trong nhà cũng không cải thiện được bao nhiêu....

......

Ngày hôm đó lịch trình của Chỉ Hân rất dày, cô vừa đi dự các buổi họp báo gặp gỡ fan hâm mộ tại các rạp, vừa đi đóng quảng cáo chụp ảnh cho vài thương hiệu, buổi tối lại phải canh đúng giờ đến dự tiệc kỷ niệm của Quý thị.

7 giờ tối, sảnh lớn tòa nhà Quý thị đông kín người, Chỉ Hân đi cùng đạo diễn Từ, Gia Hào và Thanh Thanh đến dự lễ kỷ niệm. Mục Đồng cũng thuộc vai diễn phụ quan trọng nhưng không biết sao Quý thị lại không mời. Nghe nói cô ta từng đắc tội với thiên kim đại tiểu thư của Quý thị nên trong tất cả lễ tiệc cho dù Mục Đồng có nổi tiếng đến đâu đều không có thiệp mời. Chỉ Hân càng nghĩ càng thấy đúng, loại người như cô ta thì không đắc tội với người này cũng sẽ đắc tội với người kia, việc bị vài công ty tập đoàn ghét là điều không tránh khỏi.

Buổi tiệc diễn ra vô cùng long trọng, từ đầu đến cuối Chỉ Hân chỉ đi theo sau đạo diễn Từ. Vì trong giới kinh doanh cô không quen biết với ai nên tốt nhất chỉ cần đi theo cười cười là được, lỡ đi loanh quanh đắc tội với ai chắc 10 cái mạng này của cô đỡ cũng không nổi.

Tiệc của tập đoàn lớn như thế này chắc chắn không thể thiếu sự có mặt của Nhiếp thị nhưng mà cô để ý một vòng tìm mãi cũng không tìm được bóng dáng Chính Đường. Sựt nhớ khi trưa anh có gọi cho cô nói anh đi công tác bên tỉnh B chắc đêm muộn mới về. Nghĩ nghĩ liền thông suốt lý do vì sao không thấy anh chứ Nhiếp thị là 1 trong 3 tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn nhất nhì nước thì hỏi sao Quý thị không mời cơ chứ.

Buổi tiệc diễn ra quá nửa, Chỉ Hân không uống rượu vì phục vụ bàn chỗ cô không mang rượu đến. Nhìn nhìn xung quanh ai cũng uống rượu mà bàn cô không có thì cũng thấy không đúng lắm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại không có rượu cô càng thích, cô uống rượu không tốt lại dễ say nếu lỡ xảy ra chuyện gì nhất định sẽ mất mặt lắm.

Thấy đằng bàn kia có bánh ngọt, cô mới đứng dậy đi lấy một ít. Chiều này bà dì cả vừa đến thăm, bụng cô đang rất khó chịu may sao có bánh ngọt, ăn vào một chút chắc sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Gắp một cái bánh cho vào đĩa trắng lại lấy thêm một chút mứt anh đào, đang hí hửng chọn bánh thì đằng sau cô nghe được một giọng nói trong trẻo truyền đến. Quay người lại, cô chút nữa giật mình.

- Chỉ Hân, chào cô.

Giọng nói mềm mại dễ nghe, gương mặt xinh đẹp xuất thần.....Linh Lan....là cô ấy...

Tay cầm đĩa bánh vô thức siết chặt hơn chút, trong lòng có chút dậy sóng nhưng trên mặt biểu cảm vẫn rất tự nhiên. Chỉ Hân vui vẻ đáp lời.

- Chào tiền bối, nghe danh đã lâu nay mới có dịp gặp chị.

Linh Lan một thân váy trắng, gương mặt xinh đẹp trắng hồng hào. Mỗi cái nhấc tay chớp mắt đều khiến người khác si mê nhìn theo.

- Ấy Chỉ Hân không nên nói vậy, tôi mới phải là ngưỡng mộ tài năng và diễn xuất của cô. Còn trẻ mà diễn xuất rất tốt, thần khí lại hơn người. Được cô nhận ra quả là vinh hạnh cho tôi lắm.

Cô nhìn Linh Lan, gương mặt xinh đẹp này có đến 8 phần là giống cố diễn viên người mẫu Hoa Vũ, một diễn viên từ nhỏ cô đã rất hâm mộ. Ngay đến cả giọng nói cũng giống một chút, vừa êm dịu mát tai vừa mang một chút gì đó lưu luyến mê say. Đừng nói là Chính Đường ngay cả cô cũng mê mẩn đến quên trời quên đất... cực phẩm, Linh Lan đúng là cực phẩm trong cực phẩm.

Chỉ Hân chưa kịp trả lời thì phía sau có người đi đến gần Linh Lan, cô gái kia nói không lớn không nhỏ nhưng đủ cho cô nghe được.

- Linh Lan, ông chủ tìm chị.

Linh Lan nfhe đến hai chữ ông chủ, mắt chị ấy sáng lên, môi khẽ cong thành một nụ cười xinh đẹp. Chị ấy hỏi:

- Anh ấy đâu?

- Ở biệt thự, chị mau về gấp đi.

Linh Lan thoáng gật đầu, sau đó chị ấy quay sang Chỉ Hân tỏ vẻ ngại ngùng:

- Thật xin lỗi hẹn cô dịp khác nói chuyện, hôm nay tôi có chút việc gấp cần về giải quyết.

Chỉ Hân vừa cưới vừa trả lời khách sáo:

- Không sao chị cứ thong thả về trước, hẹn tiền bối có dịp em sẽ mời cà phê.

Linh Lan nhận túi xách từ tay cô gái khi nãy, bộ dáng gấp gáp:

- Được nhất định sẽ để cô Liêu đây mời một bữa. Tôi đi trước, cô ở lại vui vẻ.

Chỉ Hân gật đầu mỉm cười nhìn theo bóng lưng vội vàng của Linh Lan. Ông chủ...người mà cô gái kia gọi là ông chủ là ai...có phải là Chính Đường hay không???

Không hiểu sao trong lòng sinh ra một chút... à không nhiều hơn một chút sự khó chịu. Ngay vị trí quả tim tự dưng nhoi nhói đau, Chỉ Hân nhìn theo Linh Lan đến khi cô ấy đi khuất mới thôi không nhìn nữa mà quay vào trong. Trong lòng tự nhủ ngàn lần... không phải Chính Đường....người ấy không phải là Chính Đường...

......

Bên ngoài sảnh Quý thị, Linh Lan đang đi vội vã tự dưng dừng lại, bước chân nhẹ nhàng thong thả cứ như là chưa từng có những bước đi vội vã kia vậy. Cô gái đi theo Linh Lan vội hỏi:

- Chị Lan, không cần đi nhanh nữa à?

Linh Lan khẽ cười xinh đẹp, chị ta trả lời với trợ lý:

- Không cần đâu, anh ấy không có tới.

Gương mặt cô trợ lý dường như hiểu ra điều gì đó nên cũng thôi không hỏi thêm nữa. Cứ thế trong đêm một thân ảnh xinh đẹp yêu kiều cùng một cô gái dáng dấp thanh thanh đi trong màn đêm rực rỡ. Mặc dù xinh đẹp là thế nhưng nét u phiền trên mặt thì không thể nào xóa bỏ đi được.

......

Đêm đó lúc Chính Đường trở về sau chuyến công tác thì Chỉ Hân đã ngủ say trên giường. Anh đến đắp chăn hôn trán cô vài cái rồi mới nhẹ nhàng đi sang thư phòng.

Anh đâu biết rằng lúc anh vừa quay lưng đi thì Chỉ Hân liền mở mắt. Trong ánh đèn vàng mờ mờ, ánh mắt cô sáng rực như sao đêm trên trời.

Bên thư phòng Trương Kiệt đã chờ sẵn từ lâu, sau khi thấy anh qua, Trương Kiệt một lần nữa báo cáo công việc, hai người cùng làm việc đến gần khuya mới kết thúc. Lúc chuẩn bị ra về, Trương Kiệt có chút khó xử lên tiếng.

- Nhiếp tổng, thật ra khi tối cô Linh Lan có gọi cho anh không được...cô ấy nói cô ấy phát bệnh..không biết anh có thể...

Chính Đường không nhìn đến Trương Kiệt, anh thẳng thừng trả lời:

- Không rảnh, chú bảo cô ấy tự lo.

Trương Kiệt gật đầu định đi ra ngoài nhưng không biết nghĩ gì, anh lại quay vào, từ tốn nói:

- Mấy hôm trước bên công ty Ánh Sao có thuê thám tử điều tra sơ qua về kịch bản phim "Mê Tình" do cô Linh Lan đóng vai nữ chính. Qua tìm hiểu được thì người thuê thám tử điều tra cô Linh Lan là chị Hà người đại diện của chị dâu nhỏ.

Chính Đường bây giờ mới dừng tay, anh xoa xoa hai huyệt thái dương, cau mày hỏi:

- Tiếp theo.

Trương Kiệt do dự một hồi cũng quyết định nói:

- Chắc do bên chị dâu ngại khi nhận kịch bản đóng phim cùng với cô Linh Lan vì hầu hết những diễn viên trẻ chưa có độ nổi tiếng nhất định sẽ không chọn chung kịch bản với Linh Lan. Chỉ có điều này.... hình như bên phía cô Linh Lan thả ra tin tức cô ấy là người của anh cho cho bên phía chị dâu biết...

Chính Đường có chút không vui:

- Tức là Chỉ Hân đã biết?

- Em không rõ nhưng rất có thể chị dâu đã biết.

Chính Đường tức giận thật sự, anh bực dọc quát:

- Trương Kiệt chú gọi cho Linh Lan báo cô ấy mai tôi đến gặp, kêu cô ấy đừng đi lung tung.

Trương Kiệt gật đầu, anh thật sự không quá yêu mến Linh Lan, qua chuyện lần này anh lại càng không có một chút tình cảm nào với Linh Lan nữa. Linh Lan nói không thủ đoạn thì không đúng rồi.

Trương Kiệt đi ra ngoài, Chính Đường lại rơi vào trạng thái trầm tư đầy suy âu. Mệt mỏi thở dài anh xoa xoa thái dương một lần nữa. Lát sau anh khẽ ngồi thẳng dậy, tay cầm tấm ảnh trên bàn lên xem. Trong ảnh một đứa bé nhỏ xíu được một người phụ nữ xinh đẹp bồng trên tay, gương mặt người phụ nữ trong ảnh vừa xinh đẹp rạng ngời vừa chứa đầy vẻ hạnh phúc. Chính Đường khẽ xoa xoa gương mặt người phụ nữ trong bức ảnh kia, ánh mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết.

Đặt tấm ảnh xuống cạnh tấm ảnh một cô bé mặc bộ đồ bệnh nhân đang cười rạng rỡ, anh đứng thẳng dậy thong dong đi ra ngoài. Hôm nay mệt mỏi rồi, anh cần ôm cô ngủ một giấc thật thoải mái. Mọi chuyện để sau vậy.

Trong tấm ảnh kia ít ai biết được rằng, gương mặt người phụ nữ bồng đứa bé có đến 7,8 phần giống Linh Lan. Giống đến không thể tin được

Bình luận

Truyện đang đọc