GẢ CHO NAM PHỤ CÂM ĐIẾC

Cô bị cái gì mê hoặc vậy trời? Lại muốn ngủ cả đời với một người vừa câm vừa điếc?
 
Là do buổi tối ăn bún gạo nói nhiều trong đầu cũng muốn sao, hay là cô ăn nhiều ớt đến mức đốt cháy não rồi?
 
Quân Nguyệt Nguyệt không chỉ hối hận mà nghĩ lại còn thấy sợ, với cô mà nói anh là nam phụ không thể thoát khỏi cốt truyện chính - anh và nữ chính còn có đất diễn chung nữa, là nhân vật quan trọng thúc đẩy chuyện tình nam nữ chính. Nếu như cưỡng ép tách ra thì liệu ai biết được kết cục cuối cùng sẽ như thế nào?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đây là thế giới tiểu thuyết, nếu như lúc này nam nữ chủ xảy ra vấn đề thì liệu thế giới này có thể sụp đổ hay không?
 
Ba chữ Phương An Ngu đúng là vô cùng phiền phức, nếu thật sự cô dám gắn bó với một người như thế thì viễn cảnh cô tự do tự tại tùy ý hoang phí đời người thì hoàn toàn vô nghĩa. 
 
Cô càng nghĩ càng thấy sợ vừa rồi thiếu chút nữa là cô vượt quá giới hạn rồi, cô tựa người vào cửa ngồi hơi nghiêng kéo dãn khoảng cách lớn với Phương An Ngu. Phía trước là gáy của Phương An Yến, hiện tại cô nhìn gáy của tên này mà lại cảm thấy có chút thân thiết. 
 
May là vừa rồi cậu kịp thời xuất hiện, quả thực giống như vũ khí thần kỳ từ trên trời rơi xuống. 
 
Phương An Ngu ngồi ghế bên cạnh không nhận được tin trả lời của cô cũng không thấy cô đọc tin nhắn, khuôn mặt đầy vẻ không hiểu liên tục nhìn Quân Nguyệt Nguyệt. 
 
Anh có thể cảm nhận được cảm xúc của cô không bình thường, thường thì hai người ngồi ở ghế sau chưa bao giờ có khoảng cách rộng như thế này. 
 
Anh nhìn sườn mặt cô mà cô vẫn nhìn ngoài cửa sổ tối đen như mực, cả đoạn đường không quay lại nhìn anh một cái. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng mấy ngày nay anh được cô vô tình hay cố ý rèn luyện nên phản ứng nhanh hơn không ít nhưng đối với nguyên nhân của phản ứng cảm xúc, anh vẫn vô cùng chậm chạp. 
 
Phương An Ngu không biết cô bị làm sao, lúc xuống xe đi theo Phương An Yến đến một phòng trong sân đi ra, anh đoán không phải cô tức anh chuyện gì đấy chứ.
 
Nhưng sao lại tức giận cơ chứ?

 
Anh theo sau cô, đi nhanh hai bước thì đưa tay chạm vào vai cô. Anh muốn hỏi thẳng vì sao cô lại tức giận, anh có thể xin lỗi. 
 
Nhưng cô cảm nhận được cái chạm vai của anh cũng không trả lời lại, tâm còn yếu đuối hơn thận, nhanh chóng bước chân từ trong phòng đi vào. 
 
Ở đây xem như nhà ngói bình thường ở nông thôn, trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ, không gian phòng cũng vừa đủ lớn. Vừa vào nhà là giường đất cực kỳ dài nhưng đuôi giường lại dùng tấm bình phong ngăn cách một căn phòng nhỏ. 
 
Ngồi cạnh giường là một bà lão nhìn qua cũng thấy có tuổi, bà cụ ngồi bên cạnh cười ha hả nói chuyện với Quân Du. 
 
Ba người vừa đi vào bà cụ cũng vừa quay đầu lại, sau khi trao đổi ánh mắt với Quân Nguyệt Nguyệt thì sắc mặt thay đổi dải ra đến mức muốn rơi xuống.
 
"Hừ!" Bà cụ cầm tẩu thuốc gõ bên cạnh giường điệu bộ giống như người bản địa nói chuyện cũng quái gở, "Không muốn gặp tôi còn tới đây làm gì...?"
 
Ban đầu Quân Nguyệt Nguyệt có ít cảm xúc giống như bị chó đuổi, nghe câu nói quái gở của bà ta lại trầm tĩnh một cách thần kỳ. 
 
"Đây là dì." Quân Du gọi Quân Nguyệt Nguyệt qua, cười giảng hòa nói:
 
"Dì chờ mọi người lâu lắm rồi."
 
Quân Nguyệt Nguyệt đi vào bên trong vài bước nhưng không mở miệng chào vì cô biết rõ bà già bản địa có vẻ như bà dì nhà mình lại là hàng giả mạo. 
 
Hai bài khảo nghiệm của ông cụ Quân nhìn qua có vẻ là công bằng, cùng thời gian bắt đầu cùng điểm xuất phát nhưng dù suy nghĩ thế nào thì đều giống như cố tình nhằm vào cô...
 
Có điều ông cụ cũng là người lọc lõi, quen hô to gọi lớn trên thương trường nhiều năm, thủ đoạn chỉ có như vậy thôi sao?
 
Không bằng đi tìm mấy đứa học sinh tiểu học ném đá cô có khi còn có lực sát thương hơn chứ đối với cô thủ đoạn này không khác gì gãi ngứa cả. 

 
Nghĩ lại thấy nguyên chủ thật sự đáng thương, lòng dạ của ông nội thì chỉ để ý trên lưng quần, có em gái là một đóa tiểu bạch hoa đơn thuần vô tội, ngốc nghếch thích một người là Phương An Yến như vậy thì cô ấy có thể bình thường mới là kì quái đó. 
 
Cô cứ lạnh lùng nhìn bà ta, đối mắt với mắt tam giác của bà ta, khoanh tay vung vẩy tóc xoăn đừng nói là nói lời nhẹ nhàng, ngay cả ý định diễn cô cũng không có. 
 
Vẻ mặt Quân Du hơi xấu hổ, nhỏ giọng gọi: "Chị…"
 
Phương An Ngu đứng sau lưng cô không xa, bởi ánh mắt Quân Nguyệt Nguyệt luôn chú ý đến anh nên anh chỉ động nhẹ đã bị cô phát hiện. 
 
Tuy anh chậm chạp nhưng không hề ngốc, tất nhiên anh biết bà cụ trong phòng này là dì Quân mà ông cụ nhắc đến. Anh đi thẳng đến bên cạnh bà ta, lễ phép chào, còn Quân Nguyệt Nguyệt đưa tay ra nhưng không giữ chặt nên quyết định mặc kệ anh.
 
Bà lão này có xương gò má đặc biệt cao, luôn có vẻ mặt cay nghiệt hừ một tiếng đưa tay về chiếc sàng trên giường lấy tẩu đã được nhét đầy thuốc, ngậm trong miệng nhìn Phương An Ngu. 
 
Dù gì bà ta hiện tại cũng lấy tên tuổi nhà họ diễn vai dì của Quân Nguyệt Nguyệt và Quân Du, hành động này là muốn cháu rể mới châm lửa cho bà ta. 
 
Nhưng anh ngốc nhìn không hiểu ý bà ta. 
 
Phương An Yến định nhắc nhở anh nên đi đến bên cạnh đưa tay qua nhưng Phương An Ngu lại không đưa sổ cho cậu...
 
Cậu không viết được nên dùng ánh mắt ra hiệu, cũng thử làm như Quân Nguyệt Nguyệt dùng khẩu hình miệng nói chuyện nhưng anh trai lại có vẻ mặt mờ mịt không hiểu. Bởi đây không phải tình huống đặc biệt nên được ra hiệu anh cũng không hiểu…
 
Phản ứng đầu tiên của anh là quay đầu nhìn Quân Nguyệt Nguyệt nhưng ánh mắt cô lại nhìn anh. Ánh mắt cầu cứu đảo qua đảo lại chỗ cô rồi thu về cứ thế ngây ngốc đứng ở bên cạnh giường sau đó lấy điện thoại trong túi quần ra đang định gõ chữ thì bà lão kia đứng dậy cầm tẩu thuốc đi vào buồng trong, thẳng tay bỏ rơi anh ở bên ngoài. 
 
Đi con mịa nó.
 

Quân Nguyệt Nguyệt mắng trong đầu một câu rồi đi đến bên cạnh giường cầm bật lửa lên, dứt khoát mở cửa buồng trong đi vào rồi đóng cửa lại. 
 
"Dì ạ, cháu vào châm thuốc cho dì." Cô đến gần bà dì giả mạo, bật cái bật lửa lên thật sự châm lửa cho bà ta hút thuốc. 
 
Bà dì nhìn ánh mắt cô không tốt, bờ môi toàn nếp nhăn run run không biết định nói gì nhưng cô không muốn nghe trực tiếp ngắt lời hạ giọng nói: 
 
"Tôi thừa biết bà là người mà ông Quân dùng tiền thuê, tôi không cản bà kiếm tiền. Bà cứ diễn như bình thường là được, nhưng người vừa định châm thuốc cho bà là người bị câm điếc. Bà già, bà cũng có con cháu đúng không nhỉ?"
 
Bà dì trợn mắt tam giác, cô gái này cũng tìm hiểu đầy đủ đấy. Bà ta không ngờ Quân Nguyệt Nguyệt lại biết được mình là người được thuê bằng tiền, lập tức có phần hoảng hốt, dẫu sao cũng chẳng phải diễn viên chuyên nghiệp gì. Một tay vốn đang cầm tẩu thuốc lập tức biến thành hai tay đỡ. 
 
"Không sao không sao." Cô vỗ vai bà ta.
 
"Trừ tôi ra không ai biết chuyện này, bà cứ diễn như bình thường là được."
 
Bà dì tỏ vẻ có lỗi bởi vì vừa rồi lúc vào nhà bà ta thật sự không hề tỏ thái độ tốt với cô. Quân Nguyệt Nguyệt không để ý xua tay rồi mở cửa đi ra ngoài. 
 
Buổi tối bốn người nằm chung ở giường đất cực kỳ dài bên ngoài. Theo ông cụ Quân thì bà dì không có con cái nhưng theo bài trí trong nhà rõ ràng là nhà có vài người dù cố ý trốn đi nhưng cũng không khó phát hiện giày vẫn để dưới ngăn tủ.
 
Có lẽ Quân Du và Phương An Yến cũng nhìn thấy nhưng chỉ nghĩ có thể bà ta không ở một mình chứ không nghĩ ra đó là người được ông cụ Quân dùng tiền thuê. Người biết rõ nội dung sách chỉ có một mình cô. 
 
Khi sắp sửa đi ngủ, bà dì đi từ trong phòng ra chỉ cho bọn họ chỗ để chăn sau đó trở về phòng không ra ngoài nữa. Dù nhận tiền rồi... nhưng bị bại lộ thân phận nên không dám soi mói nữa. 
 
Bốn người cũng không nói lời nào chủ yếu là Phương An Ngu không thể nói được, Quân Nguyệt Nguyệt từ chối giao lưu nên đều cả bốn nhanh chóng nằm xuống. 
 
Quân Nguyệt Nguyệt tựa vào một bên sau khi nằm xuống thì quay lưng về phía tường, khó chịu trùm chăn nghịch điện thoại. Bên cạnh cô là Phương An Ngu, tiếp theo là Phương An Yến, cuối cùng là Quân Du. 
 
Giường này rất rộng, cả bốn người trải rộng bốn cái chăn ở giữa vẫn còn chỗ. Nằm xuống xong chạy đi chạy lại cả ngày trời đều thật sự mệt mỏi nhất là nam nữ chính Phương An Yến và Quân Du. 
 
Ban đầu hai người họ định xuống xe buýt sẽ đi cùng với Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu nhưng do Quân Du đi lại không tiện mà đường thị trấn nhỏ này lại gồ ghề khó đẩy xe lăn vì thế tìm vài lần không thấy người, gọi điện thì Quân Nguyệt Nguyệt lại không nghe máy đành tìm xe tới huyện Đài Sơn trước. 
 
Có điều quá trình đi lại vô cùng phức tạp, một từ gian khổ không thể miêu tả hết được. Ông cụ Quân sắp đặt khó khăn hiểm trở mà hai người Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu trốn đi thành ra lại tránh được hết tất cả, mọi chuyện đổ hết lên đầu nam nữ chính. 

 
Chuyển xe hai lần, gặp người khác đánh lộn mà Phương An Yến suýt nữa bị đánh đến ngất xỉu - những chuyện này không nhắc đến nữa, lúc hai người ngồi xe chở gà đến huyện Đài Sơn thì trên người toàn mùi phân gà giặt ba lần vẫn không hết. 
 
Cuối cùng cũng đến được nhà dì Quân thì thấy trong sân có một chiếc xe nhà họ Quân chở bọn họ ra ngoài bị hỏng giữa đường, nói là ông cụ sai người đưa xe tới khiến Quân Du và Phương An Yến khóc không ra nước mắt. 
 
Xe có thể đưa đến đây vậy sao giữa đường không thể đưa thẳng cho hai người họ được hay sao?
 
Dù sao thì ăn cơm chiều xong, Phương An Yến nhanh chóng ra ngoài tìm Quân Nguyệt Nguyệt và anh trai.
 
Mệt mỏi cả ngày, Quân Du và Phương An Yến đã bắt đầu mơ màng sắp ngủ nên chuyện hai người nằm ngủ cạnh nhau cũng không thể khiến bọn họ lúng túng ngượng ngùng được. 
 
Trái lại Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu sau khi nằm xuống thì chưa ai định đi ngủ luôn. Cô đối mặt với tường, cố tình không trả lời tin nhắn của anh, thực ra là cô không biết nói thế nào. 
 
Tôi động lòng với anh nhưng bây giờ lại vô cùng hối hận nên không muốn nói chuyện với anh, cũng không muốn nhìn thấy anh nữa?
 
Mịa nó nói cái này ra thì khác gì người bệnh tâm thần.
 
Dù Quân Nguyệt Nguyệt bị tang thi đập nát ăn hết cũng chưa từng sợ, thế mờ giờ nằm quay lưng với Phương An Ngu đến mức tê hết nửa người cũng không dám quay người lại. Mặc dù cô không nhìn thấy nhưng vẫn biết rõ, chắc chắn anh đang nhìn cô. 
 
Tin nhắn trên điện thoại nhận được cũng vô cùng nhiều. Cô tắt âm thanh để chính mình không nghe thấy, liên tục vào mạng xem tin tức muốn chuyển sự chú ý. Có điều sự chú ý của cô vẫn ở sau lưng - ánh mắt anh như kim chích trên lưng khiến cô không tài nào nằm yên được…
 
Chưa được bao lâu mà tin nhắn trên điện thoại đã lên tới năm mươi. Quân Nguyệt Nguyệt nằm đối diện với tường, không xem tin tức nữa lại hơi buồn đi vệ sinh. 
 
Nhưng cô lại không dám động đậy giả bộ như mình đã ngủ rồi, mặc chân tê rần giống như có vô số con kiến đang cắn. 
 
Cô cũng không biết tại sao mình lại căng thẳng như vậy, quên mất cả việc Phương An Ngu không thể nghe được nên cũng không dám thở mạnh sợ anh đoán được cô vẫn chưa ngủ. 
 
Không biết cầm cự được bao lâu nhưng thực sự cô không nhịn thêm được nữa, nhẹ nhàng động đậy chân sau đó cảm nhận được người nằm không xa bên cạnh mình đột nhiên bật dậy...

 


Bình luận

Truyện đang đọc