GẢ CHO TA

Triệu Giản mắt sáng lên, bỗng nhiên có chút cao hứng, giọng nói hưng phấn tung tăng như chim sẻ: "Vợ à, thì ra là em đang ghen. Vợ yên tâm, trong lòng anh chỉ có em, anh thích em còn đếm không hết đây, sao dám đi nhìn người khác được chứ, em tuyệt đối đừng hiểu lầm."

Triệu Giản nói xong lại sáp tới, thừa dịp Cố Trường ĐÌnh không chú ý, thoáng cái đoạt đi còn dao đang bị vợ yêu nắm trong tay, sau đó giơ tay lên.

"Loảng xoảng loảng xoảng" một tiếng.

Triệu Giản liền đem con dao oanh oanh liệt liệt ném vào trong bồn rửa bát, ném thật xa.

Cố Trường Đình mở to hai mắt nhìn, nói: "Bồn rửa chén cũng bị anh ném thành cái hố luôn rồi."

Cố Trường Đình muốn đi nhặt con dao về, nhưng Triệu Giản lại không cho cậu đi, thừa cơ ôm lấy Cố Trường Đình trong tay đã không còn hung khí, đè người ngay trước kệ bếp, dùng hai cánh tay cường tráng vây lấy.


Triệu Giản lại bắt đầu giở trò làm nũng ăn vạ: "Vợ ơi, lát nữa làm cơm tiếp đi, giờ vẫn còn sớm mà."

Triệu Giản cố ý ở bên tai Cố Trường Đình nói chuyện, Cố Trường Đình cảm giác hô hấp của Triệu Giản đang phun lên cổ lên lỗ tai mình, đặc biệt ngứa, hơn nữa còn nóng hổi khiến cho tim cậu đập nhanh hơn.

Triệu Giản nhìn người tỏng lòng không nói câu nào, bỗng có chút nóng nảy nói: "Vợ yêu à, hai ta là lưỡng tình tương duyệt, em nhất định phải tin tưởng anh, đời này anh chỉ thích mỗi em. Em xem anh còn chưa ăn được vợ đâu, sao có thể chạy đi tìm người khác được chứ."

Triệu Giản nói xong lời thật lòng, Cố Trường Đình nghe được cũng đỏ bừng mặt, không biết làm sao mở miệng nói chuyện tiếp.

Triệu Giản lại nhìn cậu mặt đỏ rần rần, lại đặc biệt nhớ lại cảnh tượng được hôn nhẹ, nhẹ giọng nói: "Vợ à, em đừng thẹn thùng, em nhìn anh xem, em có nghĩ muốn ăn tươi anh không  a?"


Cái tên Triệu Giản này da mặt dày không tầm thường, lúc này lại còn muốn câu dẫn vợ yêu nhà mình, quả thực là hooc-môn toàn lực xuất kích, vô cùng nỗ lực phô bày bản thân có bao nhiêu sức hấp dẫn.

Thật ra nói cũng đúng, Triệu Giản không chỉ có gương mặt đẹp, dáng người cũng đặc biệt cao to, thực tế còn có khí chất kinh người nữa, anh còn cố ý giả vờ cười nhẹ, Cố Trường Đình vừa nhìn liền cảm giác mặt mình càng đỏ hơn trước.

Bởi vì lý do thân thể, mặc dù Cố Trường Đình đã kết hôn cùng Triệu Giản, nhưng chung quy vẫn không dám cùng Triệu Giản có tiếp xúc gì thân mật. Mặc dù anh cũng biết, Triệu Giản hiểu rõ thân thể cậu khác biệt, nhưng mà anh thật sự muốn chân thành thẳng thắn đối diện, Cố Trường Đình lại cảm giác bản thân chưa chuẩn bị xong.


Triệu Giản lại mở ra thế câu dẫn tấn công, ánh nhìn nồng cháy này thoáng cái đã bùng lên, Cố Trường Đình có chút chịu không nổi, cảm giác hô hấp đều nhanh hơn.

Triệu Giản nhìn lên, cái không khí mập mờ này thật đúng là quá tuyệt vời, dứt khoát cúi đầu xuống, hôn xuống ngay bên môi Cố Trường Đình: "Vợ à, em thật là ngọt a, cho anh nếm thử được không?"

Cố Trường Đình như ngừng thở, tim đập nhanh đến chịu không nổi áp lực từ bầu không khí này.

Ngay tại lúc không khí đang trở nên nóng rực, đột nhiên chợt nghe thấy giọng nói từ phía sau: "Ngọt cái quỷ ấy, Triệu Giản mau tới đây cho tôi."

Cố Trường Đình lại càng hoảng sợ, lập tức dùng sức đẩy Triệu Giản ra.

Triệu Giản cũng hoảng sợ không kém, không chuẩn bị thiếu chút bị Cố Trường Đình đẩy cho ngã nhào một cái, đang làm chuyện mờ ám lại bị người ta bắt tại trận đúng là xấu hổ chết người rồi.
Triệu Giản quay đầu nhìn xem là ai, vậy mà lại là Trâu Tòng!

Trâu Tòng lại tới quấy rối.

Thật ra không chỉ có mình Trâu Tòng, còn có Đào Kỳ, cậu ta đi theo sau Trâu Tòng. Triệu Giản lại nhìn ra sau, nhức đầu chết đi được, anh không cần nghĩ cũng biết, nahats định là Đào Kỳ đem chuyện mình "hồng hạnh vượt tường" nói cho Trâu Tòng, vậy nrnr Trâu Tòng mới chạy xuống lầu tìm anh tính sổ.

Cố Trường Đình vội vàng nói: "Tôi muốn nấu cơm, các cậu tránh qua một bên mà ồn ào đi."

Trâu Tòng xắn tay áo lên, muốn lôi Triệu Giản còn đang đứng yên tại chỗ kia. Nhưng với cái thân hình nhỏ của Trâu Tòng ấy mà, hoàn toàn không có cách nào so sánh với Triệu Giản, đi đến trước mặt Triệu Giản, phát hiện khí thế còn chưa đủ, phải ngửa đầu để nhìn đối phương.

Triệu Giản bị gọi vào phòng khách, thấy Tống Hữu Trình còn đang đoan chính ngồi trên ghế sofa xem tivi, một bộ dáng rất an nhàn bình tĩnh.
Trâu Tòng tức giận nói: "Họ Triệu, anh có ý gì, mới kết hôn vài ngày, anh lại bắt đầu chơi trò nɠɵạı ŧìиɦ hả?"

Triệu Giản cảm giác mình rất vô tội, nói: "Tôi thật sự không có."

"Không có?" Trâu Tòng đếch tin: "Ở đây, Đào Kỳ đều có đầy đủ bằng chứng."

Triệu Giản thấy kỳ quái, quay đầu lại nhìn Đào Kỳ, Nghịch ngợm cái gì nữa đây, còn có cả bằng chứng cái khỉ gì a.

Kết quả là nhìn thấy Đòa Kỳ giơ ra điện thoại của nhóc, Triệu Giản lập tức đưa tay gải bộ lau mặt, một bộ khóc không ra nước mắt.

Đào Kỳ vậy mà lại chụp được bức ảnh Triệu Giản "hẹn hò" cùng Giang tam thiếu. Không hổ là con cá trạch lăn lộn trong giới giải trí, bộ dáng rất có kinh nghiệm, chuyện này chỉ cần tấm ảnh đó giơ ra đã có thể làm chứng cứ chính xác không thể cãi được.
Ảnh chụp cách một lớp kính thủy tinh, chất lượng đúng là không được tốt lắm. Mặt của Triệu Giản và Giang tam thiếu không rõ thì cũng thôi đi, kính thủy tinh còn phản chiều cả Đào Kỳ lên đó, nếu như làm chó săn, từng phút một đều bị công ty giải trí nắm được tiết tấu hành động rồi.

Triệu Giản nói: "Đây chỉ là hiểu lầm."

Trâu Tòng tin mới lạ: "Anh coi tôi là Cố Trường Đình dễ nói chuyện như vậy á? Cố Trường Đình chính là quá ôn nhu, nếu là tôi, nhanh gọn lấy dao chặt đứt cái chân thứ ba của anh cho rồi."

Triệu Giản trong lòng tự nhủ, vừa nãy vợ anh đây còn cầm dao thật đấy, may mà mình thông minh đã đem con dao đó vứt ra xa.

Tống Hữu Trình ngồi một bên xem tivi nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Trâu Tòng.

Trâu Tòng thấy vậy trừng mắt: "Nhìn cái gì mà nhìn, nếu anh dám học theo họ Triệu nɠɵạı ŧìиɦ, em cũng cắt cái chân thứ ba của anh."
Tống Hữu Trình không sợ nói: "Đừng lo, em thỏa mãn anh như vậy, anh làm gì còn thừa tinh lực đi nɠɵạı ŧìиɦ?"

Tống Hữu Trình nói đến là nghiêm trang, Đào Kỳ ở bên cạnh đang cùng công khai lên án Triệu Giản nghe được cũng đỏ mặt.

Trâu Tòng tức vô cùng nói: "Anh đừng ở đây quấy rối em nữa, đi lên lầu."

Tống Hữu Trình bị đuổi không đi, trái lại ngồi bên cạnh Trâu Tòng, hắn vừa đi qau ngồi xuống liền thấy ảnh chụp trên điện thoại của Đào Kỳ.

Tống Hữu Trình có chút kinh ngạc: "Cậu đưa ảnh chụp cho tôi xem một chút."

Đào Kỳ đưa di động qua, tò mò nói: "Tống đại ca, chẳng lẽ anh biết người đàn ông trong ảnh này sao?"

Tống Hữu Trình nhận lấy điện thoại, cần thận nhìn vào tấm ảnh liền cười cười.

Trâu Tòng cũng tò mò: "A? Anh biết người này? Người này lớn lên nhân mô cẩu dạng, nào có đẹp trai như Đình Đình nhà ta chứ?" 
*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người lịch sự nghiêm túc, nhưng bên trong tư cách/ tính tình/ nhân phẩm thấp kém, hay mưu mô.

Đúng là Triệu Giản không nghĩ tới Tống Hữu Trình còn quen biết Giang tam thiếu, thoáng cái sau lưng mồ hôi lạnh túa ra.

Ngược lại, Tống Hữu Trình không nói gì thêm nữa, chỉ bâng quơ: "Có chút ấn tượng mà thôi." Đại ý là hắn không quá quen biết người kia, chỉ gặp vài lần mà thôi.

Cố Trường Đình rất nhanh đã làm cơm xong, nấu cơm ước chừng chỉ hơn bốn mươi phút, Triệu Giản vẫn đang bị tra khảo, đến khi Trâu Tòng và Đào Kỳ hài lòng mới coi như xong. Triệu Giản giải thích đến mức miệng đắng lưỡi khô, lúc nói xong làm một hơi ba ly nước lớn.

Ăn xong cơm, Triệu Giản chủ động đi dọn dẹp rửa bát, muốn biểu hiện bản thân có bao nhiêu mặt tốt, như vậy khả năng vợ sẽ vui hơn.
Anh đang cần cù chăm chỉ, cẩn thận rửa chén, không ngờ Tống Hữu Trình đi tới.

Tống Hữu Trình cầm trong tay quả táo, thực không có thành ý mà rửa rửa dưới vòi nước, nói: "Không nghĩ tới anh còn quen biết cả Giang tam thiếu?"

Triệu Giản nghe xong, Tống Hữu Trình quả nhiên biết rõ người trong hình là ai.

Tống Hữu Trình đã lăn lộn trong giới giải trái mấy năm nay, bị nhuộm cũng không tệ lắm, hiển nhiên là cũng gặp qua đủ kiểu người tầng lớp thượng lưu, đặc biệt Giang gia cũng có công ty giải trí,  Tống Hữu Trình đương nhiên biết rõ Giang tam thiếu này.

Triệu Giản nhức đầu không thôi, dứt khoát không nói lời nào nữa, coi như tôi không nghe, tôi không biết.

Tống Hữu Trình cũng chỉ nói một câu như vậy, rửa xong quả táo liền đi luôn.

Triệu Giản cảm giác ngày hôm nay thật sự quá là mệt mỏi, anh mệt đến tinh bì lực tẫn, rửa xong hết chén đĩa tranh thủ thời gian chạy lên lầu.
Triệu Giản chạy về phòng, phát hiện vợ yêu tắm rửa xong rồi, đang ngồi trước máy tính xử lý mail công ty.

Triệu Giản chân chó chạy tới, ngồi sau lưng Cố Trường Đình, bóp vai cho cậu, nói: Vợ yêu à, có mệt không, anh xoa bóp cho em, thư giãn chút đi."

Cố Trường Đình "Ừm.." một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn hòm thư.

Triệu Giản nắn bóp hơn nửa ngày, Cố Trường Đình mới dừng lại công việc trong tay, nói: "Anh cũng đi tắm đi."

"À à, vâng thưa vợ." Triệu Giản quả thực là nghe lời cực kỳ.

Triệu Giản định đứng dậy vào phòng tắm, còn lén lút mang cả di động vào, tranh thủ lúc chuẩn bị tắm, lén trao đổi cùng Đường Quý Khai chút, hỏi ý Đường Quý Khai xem có ý muốn kết hôn với Giang tam thiếu không.

Triệu Giản vội vàng đi, ngồi trong bồn tắm, bắt đầu gửi tin nhắn cho Đường Quý Khai. Anh không dám gọi điện thoại, sợ trong phòng tắm không có cách âm, Cố Trường Đình ở bên ngoài sẽ nghe được, cho nên chỉ có thể gửi tin nhắn.
Triệu Giản soạn một tin nhắn ngắn, chọn lọc từ ngữ rất lâu, tận lực dùng từ cho thấy bản thân có bao nhiêu chân thành, miễn cho Đường Quý Khai thấy tin nhắn lại xù lông.

Cuối cùng Triệu Giản cũng gửi tin nhắn đi.

 Trong đó ghi: Hôm nay anh có gặp Giang tam thiếu, đột nhiên phát hiện Giang tam thiếu không giống với khi còn bé, bây giờ người ta vô cùng thân sĩ, hơn nữa đặc biệt cao lớn! Giang tam thiếu nhờ anh hỏi ý em một chút, có muốn kết hôn cùng hắn hay không.

Triệu Giản gửi tin nhắn đi, liền cầm di động chờ, mỏi qua vài giây, đột nhiên có người gọi đến.

Là Đường Quý Khai gọi.

Triệu Giản nhìn thoáng qua, nhanh tay ấn từ chối, anh cũng không muốn để cho vợ nghe được.

Nhưng Đường Quý Khai bị ông anh trời đánh nhà mình ngắt máy, lại vẫn không biết khó mà ngừng tiếp tục gọi tới, ngắt một lần gọi một lần, một hai ép Triệu Giản nhận diện thoại bằng được.
Triệu Giản cũng hết cách rồi, chỉ có thể nhận, giống như ăn rộm, nhỏ giọng nói: "Chú không thể gửi tin nhắn sao? Anh không tiện nghe máy."

Bên kia Đường Quý Khai kích động hét lên một tiếng, la lét nói: "Anh là tên khốn bán chủ cầu vinh, em quản anh có tiện nghe máy hay không làm chi, anh vậy mà dám bán đứng em. Giang tam ngốc trở nên cực kỳ tốt há, sao anh không nói hắn biến thành nữ luôn đi? Anh muốn đẩy em vào trông hố lửa sao, em có phải là em trai ruột của anh hay không?!"

"Xuỵt xuỵt xuỵt, nói nhỏ chút."

Triệu Giản nhấn nút âm lượng điện thoại xuống mức thấp nhất, thanh âm Đường Quý Khai vẫn rất lớn, anh liền vội vàng khuyên nhủ: "Giang tam thiếu đặc biệt thành khẩn nói với anh, hắn thích em từ rất lâu rồi, anh đây không phải là bị cảm động hay sao? Cho nên anh chỉ đang hỏi ý kiến em mà thôi, không có ý khác."
Đường Quý Khai khinh bỉ: "Anh cho rằng em không biết anh đang nghĩ gì trong đầu sao? Nhất định anh đang nghĩ, em kết hôn với Giang tam ngốc rồi, giao kèo của anh về chuyện giữa anh và Cố Trường Đình liền vô nghĩa, đúng hay không? Anh thế nhưng muốn bán em đi, hu hu hu. . ."

Đường Quý Khai nói xong, còn giả vờ khóc um lên, gào đến nỗi một bên tai của Triệu Giản đau nhức.

Đường Quý Khai không nói lời nào, liền biết là giả khóc, Triệu Giản nói gì y cũng giả khóc, khiến Triệu Giản không có cách nào, đành phải bắt đầu áp dụng sách lược dụ dỗ.

Triệu Giản nói: "Anh sai rồi, anh sai rồi, em bình tĩnh một chút, anh lại không ép em kết hôn, anh đây không phải..."

Triệu Giản ở trong đang nói được một nửa, chợt nghe thấy "cùm cụp" một tiếng, cửa phòng tắm vậy mà bị mở ra.

Lúc Triệu Giản vào không khóa trái cửa, dù sao trong phòng chũng chỉ có Cố Trường Đình cùng mình, cũng không phải người ngoài, trước kia anh cũng không có thói quen khóa cửa, mặc dù muốn vụиɠ ŧяộʍ làm chút chuyện, nhưng lần này quên mất khóa cửa, anh làm sao mà ngờ tới, Cố Trường Đình đột nhiên xông vào a.
"Ùng ục" một tiếng.

Triệu Giản không có chỗ giấu điện thoại, nhất thời có chút sợ, điện thoại thoáng cái liền rơi tọt vào bồn tắm, ở trong bồn tắm chao đảo vài cái liền chìm ngỉm, điện thoại trong nước nhấp nháy sáng lên một cái, sau đó liền tối đen.

Triệu Giản lại càng hoảng sợ, những vẫn cố duy trì trấn định, vội vàng thò tay xuống lấy điện thoại giấu dưới mông, giấu kĩ, sau đó vẻ mặt ngây ngô nhìn Cố Trường ĐÌnh đang đi đến, nói: "Vợ, sao em vào đây được?"

Cố Trường ĐÌnh mặt áo tắm màu trắng, lộ ra bắp chân cùng đầu gối. Triệu Giản ngồi trong bồn tắm, vừa vặn có thể nhìn thẳng lên, thiếu chút nuốt nước miếng ừng ực.

Cố Trường ĐỊnh bình tĩnh đi nói: "Anh đi vào nửa ngày vẫn chưa chịu ra, em nghĩ anh ở đây..."

Triệu Giản mới đầu nghe còn chưa hiểu Cố Trường Đình còn đang có ý gì.
Cố Trường Đình nói tiếp: "Còn tưởng anh ở đây dùng tay giải quyết, cho nên liền vào xem anh chút."

"Ực..."

Lúc này Triệu Giản nhịn không được nuốt nước bọt, cảm giác cổ họng đều phát khô, trng lòng còn đang nhủ thầm, ý vợ đây là 'muốn'? Chẳng lẽ em ấy muốn câu dẫn ngược lại mình? Không thể nào, vợ không cần câu dẫn, chính mình đã muốn nhào tới rồi.

Trong khi Triệu Giản còn đang suy nghĩ lung tung, Cố Trường Đình thực bình tĩnh rũ mắt nhìn anh, nói: "Muốn em giúp anh không?"

"Ực..."

Triệu Giản lại nuốt nước miếng một cái, anh cảm giác mình không phải trong bồn tắm ngủ thϊếp đi, bắt đầu nằm mơ mộng tưởng hão huyền, chính là tai xuất hiện ảo giác nên mới nghe nhầm hay sao.

Triệu Giản kinh ngạc: "Vợ, Vợ yêu... Em nói cái gì? Anh không nghe rõ?"

Cố Trường Đình không nói lại nữa, nhưng càng khiến Triệu Giản khϊếp sợ, vậy mà để Triệu Giản tự cảm nhận xem cậu rốt cuộc muốn lằm gì.
Triệu Giản cảm giác mình thật sự đã nằm mơ, đây là nằm mơ giữa ban ngày a.

Sáng ngày thứ hai, báo thức còn chưa kêu Triệu Giản đã tỉnh rồi. Vừa tỉnh liền thấy Cố Trường Đình nằm trong lồng ngực mình.

Cố Trường Đình vẫn còn đang ngủ, nằm nghiêng tựa trong lòng anh, ngủ rất an ổn, khóe mình hơi nhếch, có chút sưng, hồng hồng, nhìn qua vừa đáng thương vừa kiều diễm.

Triệu Giản lập tức nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cảm giác đúng thật như nằm mơ.

Hôm qua Cố Trường Đình nói muốn giúp Triệu Giản, cũng không phải nhất thời đùa giỡn, mặc dù hai người chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng Cố Trường Đình vậy mà dùng miệng giúp anh giải quyết một lần, khiến Triệu Giản sợ đến ngây người.

Cố Trường Đình không có kinh nghiệm, lúc làm không chú ý đem miệng kàm cho sưng, Triệu Giản nhìn mà đau lòng.
Triệu Giản cảm thấy, nội tâm vợ anh nhất định có chút bất an.

Chuống báo thức rất nhanh liền kêu lên, Cố Trường Đình mở to mắt, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Triệu Giản. Cậu nhất thời không phản ứng kịp, đợi trong chốc lát, sắc mặt ngày càng hồng, vội vàng xoay người ngồi dậy, nói: "Em đi rửa mặt đây."

Triệu Giản mỹ mãn đi theo Cố Trường Đình, cậu rửa mặt, Triệu Giản liền ở bên cạnh xoay quanh, thật giống như còn mèo bự, hận không thể theo Cố Trường ĐÌnh cùng đi toa-lét.

Cố Trường Đình rửa mặt xong, soi soi trước gương, hối hận khủng khϊếp, khóe miệng của cậu bị rách, mặc dù đã hết đau, nhưng vết thương đã kết vảy, còn sưng đỏ, liếc mắt là có thể nhìn ra, vô cùng rõ ràng, thật sự là quá mất mặt rồi.

Cố Trường Đình cảm thấy, tình trạng bản thân hiện giờ thật đúng là không có cách nào gặp người, hôm nay còn có hợp đồng muốn lý, còn cuộc họp phải dự, thật sự là tự bê đá đập chân mình.
Cố Trường ĐÌnh đúng là rất ghen, cậu thật không nghĩ đến, có một ngày vậy mà nội tâm sẽ chua loét như vậy.

Triệu Giản lén lút một mình đi gặp người khác, còn là một người có ngoại hình đẹp nữa, xem ra người đó cũng là người có tiền, mặc dù bình thường Cố Trường Đình lý trí, những cậu cũng sẽ ghen.

Mặc dù Triệu Giản đã giải thích, những Cố Trường Đình nửa tin nửa ngờ.

Lúc cậu ở phòng bếp nấu cơm, có nghe thấy lời nói Tống Hữu Trình cùng Trâu Tòng đùa giỡn.

Tống Hữu Trình nói Trâu Tòng thỏa mãn được hắn, cho nên sẽ không thừa tinh lực đâu mà đi nɠɵạı ŧìиɦ. Vì vậy mà Cố Trường Đình rơi vào trầm tư, nhớ lại cậu cùng Triệu Giản kết hôn cũng không phải mới một hai ngày, ăn ngay nói thật thì hoàn toàn chỉ có nắm tay, hôn môi bên ngoài, không có bất kì cử chỉ thân mật nào hơn, hình như có chút. . . 
Chỉ là Cố Trường Đình giãy dụa cả buổi, vẫn không thể vượt qua giới hạn của chính mình, vẫn sợ hãi khi Triệu Giản nhìn thấy nơi bất thường ấy, cho nên cậu mới dứt khoát cắn răng quyết định đảm bảo chất lượng hôn nhân trước, trước tiên giúp Triệu Giản giải quyết vấn đề sinh lý trước mắt rồi lại nói.

Hiện tại Cố Trường Đình liền ảo não, cậu như vậy làm sao gặp người bây giờ?

Cố Trường Đình kiên trì đi xuống lầu, Đòa Kỳ, Trâu Tòng cùng Tống Hữu Trình đều ở đây cả, nghe thấy động tĩnh liền đồng loạt ngẩng đầu nhìn qua.

Cố Trường Đình thấy vậy lập tức cúi đầu xuống, hận không thể cúi xuống sát ngực, miễn cho hội nhiều chuyện này phát hiện ra manh mối gì.

Triệu Giản hớn hở theo sau, vẻ mặt vui mừng khôn xiết.

Đào Kỳ nhiệt tình hỏi: "Cố đại ca, lại đây ăn cơm đi, thức ăn vẫn còn nóng hổi luôn."
"Được." Cố Trường Đình đồng ý.

Đào Kỳ bưng phần cơm của Cố Trường Đình và Triệu Giản đặt lên bàn ăn, kết quả mới ngẩng đầu liền ai da một tiếng, lo lắng hỏi: "Cố đại ca, miệng anh bị sao vậy?"

Triệu Giản: "..."

Triệu Giản vốn dĩ còn đang đắc ý, kết quả nào biết được Đào Kỳ chính là đứa trẻ ngốc không hiểu phong tình, vậy mà nói toẹt hết ra làm lộ bí mật của Cố Trường Đình, thật sự là giờ có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, oan uổng "tuyết rơi tháng sáu" aaaa.

Nhưng cũng may chỉ có mình Đào Kỳ là người thuần khiết ở đây, Trâu Tòng cùng Tống Hữu Trình nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức lộ vẻ bất thường, dường như hai cái người này đã làm trò gì, bọn họ đều hiểu rõ trong lòng.

Cố Trường Đình chịu không nổi áp lực vô hình, ăn hết hai miếng bữa sáng, liền vội vàng kéo theo Triệu Giản chạy mất, lái xe thẳng hướng công ty.
Suốt đường đi Triệu Giản luôn thấy thật mỹ mãn, tâm tình đặc biệt tốt, đến công ty vẫn giống như con chó cỡ bự, vây quanh Cố Trường Đình chạy tới chạy lui.

Thọ yến của Lăng gia Lăng Chính Trung rất nhanh đã đến ngày tổ chức, Cố Trường Đình cần phải an bài chút chuyện, sau đó chuẩn bị mang theo Triệu Giản và Đào Kỳ cùng nhau ngồi máy bay đến Lăng gia dự tiệc.

Cố Trường Đình đặc biệt yêu cầu Triệu Đan Tình đi mua chút quà mừng thọ, dù sao đây cũng là lần đầu tham gia thọ yến, cũng không biết nên mua cái gì thì tốt, ít nhất không thể để mất cấp bậc lễ nghĩa.

Gần đây, ngoài chuyện học tập thì Đào Kỳ cũng không có chuyện gì, dứt khoát gọi cho người đại diện xin nghỉ, chuẩn bị theo Cố Trường Đình cùng ra ngoài chơi, thư giãn một chút.

Triệu Giản nhìn Cố Trường Đình cười cười nói nói với Đào Kỳ, còn thảo luận về hành trình mấy ngày tới, thật sự là lịch trình kín mít. Triệu Giản cảm thấy, mình mới là bóng đèn, nội tâm gào thét một tiếng.
Triệu Giản cảm thấy như vậy không không ổn, liền lén lút tránh sang một bên gửi tin nhắn cho Lê tiên sinh, nói cho Lê tiên sinh, Đào Kỳ muốn đi thành phố khác.

Triệu Giản vô cùng xấu xa, chỉ nói ngắn gọn là Đào Kỳ muốn đi nơi khác, gửi thông tin ngày và địa điểm cho Lê tiên sinh, cũng không nói rõ Đào Kỳ đến đó làm cái gì, chỉ nói mơ hồ để Lê tiên sinh hiểu lầm.

Trước đó Lê tiên sinh tới tìm Đào Kỳ, sau nữa Đào Kỳ bị Lê tiên sinh đón đi nhà hàng rồi đưa người về, từ lần đó là Lê tiên sinh chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa.

Mặc dù mấy ngày gần đây Đào Kỳ đều không nói gì, nhưng thoạt nhìn tinh thần không được tốt lắm, nhất định là đang nghĩ về Lê tiên sinh, nhưng mãi không thấy người đâu.

Lê tiên sinh giống như biến mất khỏi thế gian, cũng không biết đi làm cái gì, thật ra Lê tiên sinh đang cố ý tránh mặt Đào Kỳ, hắn cảm thấy bản thân cần phải cẩn thận suy nghĩ về tình trạng hiện tại của cả hai.
Lê Thịnh Uyên là người dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, cha hắn đã mất từ khi hắn còn rất nhỏ, là mẹ một thân một mình nuôi hắn lớn, Lê tiên sinh hồi nhỏ rất nghèo, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sau này trưởng thành rồi, trong thương giới lăn lộn vài năm, vậy mà liền trở nên phi thường giàu có.

Chỉ là mẹ của Lê tiên sinh một thời gian ngắn sau cũng qua đời, căn bản không có cơ hội hưởng phúc, trước khi qua đời bà vẫn vô cùng tiếc nuối, đó chính là bà không thể chứng kiến con trai kết hôn sinh con, không thể bế cháu trai.

Trước khi qua đời, mẹ của Lê Thịnh Uyên ngàn dặn vạn dặn, nhất định phải sống thật tốt, tìm người mình thích có thể chăm sóc hắn.

Sau này Lê Thịnh Uyên đúng thật là muốn kết hôn, dù sao thì một mình sống cũng rất cô đơn. Hắn từng đi gặp mặt vị phu nhân họ Lâm, hắn mơ hồ nhớ rõ người phụ nữa kia cười rộ lên vô cùng ôn nhu, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng êm tai, tuy rằng lớn tuổi hơn Lê Thịnh Uyên một chút, nhưng là một vị phu nhân nhỏ xinh, lớn lên cũng rất ngọt ngào.
Lúc Lê Thịnh Uyên còn đang đi học, đã từng nhận được tài trợ của nàng, nếu không có khoản trợ cấp đó e rằng hắn phải nghỉ học.

Chỉ là Lê Thịnh Uyên đến quá muộn, vị phu nhân kia đã sớm kết hôn, còn sinh được một đứa trẻ, không chỉ có vậy, trước đó không lâu nàng đã qua đời rồi.

Vị phu nhân kia dĩ nhiên chính là mẫu thân của Đào Kỳ.

Lê Thịnh Uyên cũng không còn cơ hội gặp lại vị phu nhân kia nữa, chỉ gặp được con của nàng, đứa trẻ có một đôi mắt to tròn, không rành thế sự, bên trong tràn ngập sợ hãi cùng cô độc, tuổi còn nhỏ như vậy, khiến người khác nhìn vào liền thấy vô cùng đau lòng.

Lúc ấy Đào Kỳ sống thật sự không quá tốt, không ai bằng lòng nuôi cậu nhóc, đứa trẻ nhỏ như vậy, nhưng lại không có khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn như bao đứa trẻ khác, trái lại gầy teo.
Lê Thịnh Uyên cảm thấy, chính bản thân hắn cũng đang sống cô độc đây, không bằng đưa đứa trẻ này đi cùng, nếu như mẹ hắn ở trên trời có linh thiêng biết được, có lẽ sẽ được an ủi phần nào.

Lê Thịnh Uyên muốn đưa Đào Kỳ đi, người Lâm gia lúc ấy còn không đồng ý, mỹ danh nói với bên ngoài là không muốn giao Đào Kỳ cho một người xa lạ không quen biết, sợ người lạ đối xử không tốt với Đào Kỳ.

Thật ra là người nhà họ Lâm thấy Lê Thịnh Uyên có tiền, muốn lừa tiền hắn.

Lê Thịnh Uyên đưa cho Lâm gia một khoản tiền lớn, Đào Kỳ giống như đứa trẻ bị hắn mua đi từ Lâm gia. Nhưng Đào Kỳ không có nhập vào hộ khẩu nhà Lê Thịnh Uyên, thậm chí Lê Thịnh Uyên còn không phải người giám hộ của cậu nhóc, người giám hộ của Đào Kỳ là một người cậu của Đào Kỳ.
Lâm gia không muốn buông tay vị trí người giám hộ này, dường như còn muốn sau này lại tống tiền Lê Thịnh Uyên lần hai.

Dào Kỳ theo Lê Thịnh Uyên mà lớn lên, Lê Thịnh Uyên đối xử với cậu vô cùng tốt, không đánh không mắng, vẫn luôn nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi, coi cậu như bảo vật, sợ Đào Kỳ chịu chút ủy khuất.

Thật ra mẹ của Lê Thịnh Uyên cũng đối xử với hắn như vậy, mặc dù lúc ấy trong nhà rất nghèo, nhưng mẹ hắn vẫn luôn dành cho hắn đồ tốt nhất, không muốn hắn phải tự ti, không muốn hắn chịu uất ức.

Lê tiên sinh không muốn kết hôn, nhưng bởi vì nguyên nhân kinh doanh, có người ném cành ô-liu qua, Lê Thịnh Uyên cảm thấy cũng không tệ, dù sao cũng là liên hôn thương mại, sau khi kết hôn vẫn là tự mình sinh hoạt.

Nào biết được cuộc nói chuyện của Lê Thịnh Uyên và đối tượng kết hôn bị Đòa Kỳ nghe được, Lê Thịnh Uyên còn chưa đồng ý người ta, Đào Kỳ đã chạy mất tiêu, chuyện này nhưng khiến Lê tiên sinh lo lắng vô cùng, chạy khắp nơi tìm người, ngững chuyện khác đều bị gác lại hết.
Sau đó, Đào Kỳ đột nhiên thổ lộ với Lê Thịnh Uyên, có chút dọa sợ Lê Thịnh Uyên.

Lê Thịnh Uyên biết đúng là mình rất thích Đào Kỳ, cũng không thể nói rõ ràng đó là tình yêu hay tình thân, dù sao thì hy vọng Đào Kỳ vĩnh viễn ở bên mình, dường như cùng chưa từng nghĩ tới sẽ cho Đào Kỳ yêu đương, hoặc là để cậu cùng người khác kết hôn, hắn avanx luôn tự an ủi mình, nhưng kỳ thật lý do của tất cả là Đào Kỳ còn quá nhỏ.

 Đào Kỳ nói thích hắn, Lê Thịnh Uyên cũng không khó chịu, chỉ là có chút hoang mang không xác định.

Lê Thịnh Uyên đã là người trưởng thành, hơn nữa còn là người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi, mặc dù vẫn còn trẻ, nhưng so với Đào Kỳ thì lớn hơn nhiều lắm. Chủ yếu là, Đào Kỳ mới vừa tròn mười tám tuổi, cậu bị Lê Thịnh Uyên bảo vệ quá tốt, tốt đến mức có nhiều thứu vẫn không hiểu, cũng chưa từng thấy qua đủ hạng người trong xã hội, càng chưa từng lăn lộn trong xã hội này bao lâu.
Lê Thịnh Uyên thật không chắc chắn, Đào Kỳ có phải thật sự thích hắn hay không, hay có lẽ đó chỉ là sự ỷ lại. Chờ đến khi cậu ở trong xã hội này phát triển một thời gian, thấy được đủ loại người muôn hình muôn vẻ rồi, liền sẽ phát hiện ra, thật ra Lê tiên sinh nhà cậu rất bình thường, cũng không có gì mới mẻ cả.

Nếu về sau Đào Kỳ thích những người khác, trái lại muốn xin lỗi Lê Thịnh Uyên, hắn cảm thấy, chính mình chỉ sợ sẽ chịu không nổi một kích như vậy.

Cho nên Lê Thịnh Uyên cảm thấy, có lẽ nên để Đào Kỳ tĩnh tâm suy nghĩ, có lẽ nên để cậu tỉnh táo nhìn rõ vấn đề mà cậu đang đối diện là gì mới được.

Nên là những ngày gần đây, Lê Thịnh Uyên cũng không đi tìm Đào Kỳ, khiến cho Đào Kỳ có chút buồn bực.

Bình luận

Truyện đang đọc