GẢ CHO TA

Trong phòng quả thực như một đống hỗn độn, mà Đào Kỳ chạy xuống dưới lầu bưng cháo trắng cùng chút thức ăn, lập tức chạy lên lầu.

Lê Thịnh Uyên ở phía sau y, vẫn luôn nói: "Nhóc bướng bỉnh, đừng chạy, cẩn thận té ngã, đến lúc đấy bị bỏng thì sao."

Đào Kỳ cảm thấy bản thân căn bản không phải đứa trẻ con, sao có thể bưng bát cháo cũng để bị bỏng được. Y nghe nói Cố Trường Đình bị bệnh, cho nên sốt ruột vội vàng muốn đưa bữa sáng đến cho Cố Trường Đình, đi đương nhiên là nhanh rồi.

Lê Thịnh Uyên theo ở sau, nhịn không được cười cười, rồi lại cảm thấy chua loét, Đào Kỳ trước kia chỉ có một mình hắn, mỗi ngày đều vây quanh một mình hắn, cũng không có bạn bè gì nhiều, Lê Thịnh Uyên cảm thấy như vậy cũng khá tốt. Nhưng hiện tại, Đào Kỳ chạy ra ngoài, gặp được rất nhiều người, có bạn bè, còn đối xử với người khác tốt như vậy, Lê Thịnh Uyên tự nhiên thấy đáy lòng ghen tuông lạ thường.


Đào Kỳ chạy đến của phòng Cố Trường Đình, phát hiện cửa phòng đang mở toang, bên trong truyền ra từng trận âm thanh "loảng xoảng rầm rầm", không biết xảy đang làm cái gì.

Đào Kỳ kinh ngạc gọi một tiếng: "Đại ca? Cố đại ca? Các anh làm gì vậy."

Sau đó liền vội vã chạy vào, y vừa đi vào liền trợn tròn mắt, người trong phòng vô cùng nhiều, mấy tên vệ sĩ, còn có mấy hộ sĩ absc sĩ, Triệu Giản vẻ mặt hùng ác đang đánh người.

Một tên vệ sĩ bị Triệu Giản vòng ra sau quật ngã, té ngã lộn nhào một cái, lập tức va vào bát cháo nóng Đào Kỳ đang bưng.

Đào Kỳ nhìn mà trợn tròn mắt, căn bản không kịp né ra, khay cháo vốn dĩ rất năng, bị va mạnh một cái, căn bản giữ không nổi, lập tức liền rơi xuống đất, "xoảng" một tiếng, cháo trắng trong bát bắn ra tứ tung, còn có một ít bắn lên tay Đào Kỳ.


Đào Kỳ bị bỏng, hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng lau tay, nhưng cháo trắng sền sệt vô cùng dính, nhất thời không thể lau sạch vết cháo trên tay.

Lê Thịnh Uyên chầm chậm bước vào, theo sau liền nghe được Đào Kỳ đau đớn hét lên.

Lê Thịnh Uyên cũng gọi y "Tiểu Kỳ", vội vàng chạy vào, giúp Đào Kỳ lau cháo nóng dính trên tay. Mu bàn tay Đào Kỳ trắng nõn bây giờ đỏ một mảng lớn, xem ra là bị phồng rộp lên rồi, có dấu hiệu sưng lên.

Lê Thịnh Uyên nhìn thấy, tức khắc đau lòng không chịu nổi.

Tay Đào Kỳ rất đau rát, nhưng y lại càng kinh ngạc, trừng mắt nói: "Đây...... Đây là làm sao vậy?"

Trong phòng hỗn loạn, đám vệ sĩ và bác sĩ thấy có người khác đi vào, dường như cũng không biết nên làm gì tiếp theo.

Động tĩnh bên này của bọn họ thật sự quá lớn, hận không thể phá nát tầng lầu cho khách này. Bởi vì đại thọ tám mưới của Lăng lão gia, rất nhiều khách mời đã sớm đến đây, đều đang ở tầng dành cho khách, ngoài cửa lập tức có thật nhiều người vây xem.


Triệu Giản bảo vệ Cố Trường Đình ở sau người, liền nhìn thấy một người mồ hôi đầy đầu chạy tới, là người trước đó đón tiếp bọn họ Lục Sang Uy.

Lục Sang Uy chạy hổn hển thở gấp tới, tiến vào liền vội vàng nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, đây là hiểu lầm thôi, mọi người đừng tức giận đừng tức giận, có chuyện gì thì bình tĩnh nói."

Nhóm vệ sĩ cùng bác sĩ nhóm thấy Lục Sang Uy tới, đều không động tay chân nữa, nhanh chóng đứng ra phía sau Lục Sang Uy.

Triệu Giản híp mắt nhìn Lục Sang Uy, đây là địa bàn của Lăng gia, nhất định vệ sĩ cũng là người Lăng gia, bác sĩ cũng khẳng định là Lăng gia thuê, bọn họ làm như vậy, tuyệt đối là do đám người Lăng gia bày mưu tính kế.

Lục Sang Uy bị Triệu Giản nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa run rẩy, cười nói: "Cậu nhìn một chút, căn phòng này quá bừa bộn, không thể ở được nữa, như vậy đi, tôi đưa các cậu đến ở phòng khác, giờ liền sai người đi quét tước lại một chút."
Triệu Giản cười lạnh một tiếng, nói: "Không cần, nơi của Lăng gia, chúng tôi không dám ở."

Lục Sang Uy cười làm lành nói: "Triệu tiên sinh nói vậy gì vậy, là do chúng tôi tiếp đãi không chu toàn. Thật ra chỉ là chút hiểu lầm mà thôi, tôi nghe nói Cố Trường Đình bị bệnh, vô cùng lo lắng, mới yếu cầu bác sĩ giúp Cố Trường Đình làm kiểm tra tổng quát, cũng chỉ là rút hai ống máu mà thôi, không có gì ghê gớm cả."

Lão vừa nói như vậy, Đào Kỳ lúc này mới nhìn thấy ống tiêm bị rơi trên mặt đất, nói: "Cố đại ca chỉ là cảm mạo mà thôi, sao lại muốn rút nhiều máu như vậy?"

Đào Kỳ cũng nhìn ra có vấn đề ở đây, Triệu Giản sao có thể không nhìn ra ý đồ của bọn họ, cũng không biết Lăng gia đang che giấu dã tâm gì, trong hồ lô bán thuốc gì.

Cố Trường Đình choáng váng, không có sức lực, lúc này mới miễn cưỡng nói: "Lục tiên sinh, tôi nhận được thiệp mời mới đến nơi này tham gia tiệc mừng đại thọ tám mươi của Lăng lão gia, ta không biết là Lăng gia muốn mượn tiệc mừng thọ lần này làm cái gì, chẳng lẽ kỳ thật đây là một hồi Hồng Môn Yến?"
"Cái này...... Chuyện này sao có thể nói như vậy được?" Lục Sang Uy vội vàng né tránh.

Cố Trường Đình miễn cưỡng cười, nói: "Có phải Hồng Môn Yến hay không, tôi cảm thấy Lục tiên sinh không thừa nhận cũng không sao cả, dù sao thì hiện tại đã có không ít khách mời biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mọi người đều sẽ cân nhắc xem có nên rời đi không?"

Cậu vừa nói như vậy, trên trán Lục Sang Uy đều bắt đầu đổ mồ hôi, có thật nhiều khách mời đang ở trước cửa vây xem, lúc này còn chưa chịu rời đi đâu. Lục Sang Uy vội vàng lau mồ hôi, để vệ sĩ mời những vị khách quý ra chỗ khác.

Cố Trường Đình nói mấy câu xong, cảm giác đầu mình càng đau hơn, dường như còn không thể đứng được. Triệu Giản vội vàng nửa ôm cậu vào lòng, để cậu dựa vào lồng ngực mình, như vậy cũng giúp cậu thả lỏng một chút, thoải mái hơn.
Lê Thịnh Uyên thực tức giận bởi tay Đào Kỳ bị bỏng, cho nên đối với người Lăng gia cũng có thiện cảm, nói: "Lục tiên sinh, tuy rằng việc này không liên quan tới tôi, nhưng tay Đào Kỳ nhà tôi bị vệ sĩ nhà ông khiến cho bỏng rồi, cho nên tôi nghĩ Lục tiên sinh cũng nên cho tôi một lý do chính đáng đi?"

Lục Sang Uy nhìn qua, Lê tiên sinh thế nhưng cũng tới chặn lại một đường, càng khó xử, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Ngay tại lúc này, điện thoại của Triệu Giản đột nhiên rung lên, là Đường Quý Khai gửi tin nhắn đến.

Triệu Giản vốn dĩ không có thời gian xem, nhưng trước đó anh có nhờ Đường Quý Khai đi điều tra chuyện của Lăng gia, giờ Đường Quý Khai gửi tin nhắn qua đây, không chừng chính là chuyện về Lăng gia. Hành động của Lăng gia thật đúng là quá quỷ dị, khiến Triệu Giản không thể nắm rõ.
Triệu Giản lấy điện thoại ra vừa nhìn, tức khắc sắc mặt đen xì.

Đường Quý Khai dường như sợ Triệu Giản không nhìn thấy tin nhắn, hoặc là không chú ý đến có tin nhắn, lại lo lắng sốt ruột trực tiếp gọi cho Triệu Giản.

Triệu Giản một tay ôm Cố Trường Đình, một tay nhận cuộc gọi.

Đường Quý Khai lập tức nói: "Anh có nhìn thấy tin nhắn em gửi đến không? Lăng gia có người có ý đồ xấu, anh nhanh đưa Cố Trường Đình rời khỏi Lăng gia đi!"

"Anh đã biết, việc này anh sẽ xử lý." Triệu Giản nói.

Cố Trường Đình không biết là ai gửi tin nhắn và gọi điện cho Triệu Giản, nhưng sắc mặt Triệu Giản thật sự rất khó chịu, càng khiến Cố Trường Đình thêm lo lắng.

Triệu Giản cảm giác được Cố Trường Đình trong lòng bất an, lại ôm chặt Cố Trường Đình, thấp giọng an ủi nói: "Vợ à, anh đưa em đi nghỉ ngơi, chúng ta bây giờ lập tức rời khỏi Lăng gia."
Cố Trường Đình mệt mỏi, gật gật đầu.

Triệu Giản chặn ngang ôm Cố Trường Đình lên, sau đó sải bước đi ra ngoài, lập tức phải rời khỏi Lăng gia quỷ quái này.

Vệ sĩ vẫn đang đứng ở cửa, nhưng lại không dám động thủ nữa, tựa hồ là còn sợ Triệu Giản, Triệu Giản lúc đánh nhau thật sự là quá tàn ác, hơn nữa Lục Sang Uy không nói gì, bọn họ cũng không dám tùy tiện động thủ.

Đào Kỳ nhìn thấy, cũng muốn đi theo.

Lục Sang Uy nóng nảy, đuổi theo nói: "Triệu tiên sinh, đây thật sự chỉ là một hiểu lầm nhỏ."

Lục Sang Uy dường như đuổi không kịpbước chân Triệu Giản, Triệu Giản ôm Cố Trường Đình, từ cầu thang trực tiếp đi xuống dưới, chân dài đi cũng vô cùng nhanh.

Lúc bọn họ đi đến cửa khu nhà cho khách, bên ngoài trời vẫn còn đang mưa xối xả, Đào Kỳ vội vàng bùng dù, miễn cho Cố Trường Đình đang sốt cao lại nhiễm lạnh.
Nhưng là bọn họ còn chưa ra khỏi cửa, dưới cửa toà nhà cho khách đã dừng mấy chiếc xe hơi màu đen, một ông lão đầu tóc hoa râm được người đỡ xuống xe, dìu vào trong phòng khách.

Ông lão kia thoạt nhìn tuổi rất lớn, tóc đều đã bạc hết, ăn mặc rất trang nghiêm, chống quải trượng, được người dìu, thoạt nhìn không tính quá khỏe mạnh, nhưng cũng không đến mức lú lẫn hồ đồ.

Ông lão này vừa đi vào, Lục Sang Uy đang đuổi theo phía sau lại càng hoảng sợ, đột nhiên không dám nói gì nữa, tựa hồ rất sợ ông già kia.

Không cần nói cũng đoán được, ông lão này nhất định là Lăng lão gia chủ, Lăng Chính Trung.

Lăng Chính Trung vừa vào đã chắn ở cửa, nhìn thoáng qua Triệu Giản đang ôm Cố Trường Đình.

Lăng Chính Trung nói: "Cố Trường Đình là cháu ngoại tôi, hiện tại nó sinh bệnh, anh muốn đưa nó đi đâu. Ai cũng không thể đưa nó đi, để nó ở lại dưỡng bệnh cho tốt."
Lăng Chính Trung nói chuyện vẫn còn vững vàng, ngữ khí cũng không loạn, mồm miệng lại rõ ràng từng chữ, nhìn qua tám mươi tuổi, nhưng lại bảo dưỡng không tồi, trách không được vẫn còn bá chiếm vị trí Lăng gia gia chủ không muốn buông tay.

Triệu Giản híp mắt đánh giá vài lần Lăng Chính Trung, trong mắt anh chỉ có lo lắng cùng khinh thường, cười lạnh nói: "Cố Trường Đình là cháu ngoại ông? Thật là nực cười, lúc còn nhỏ Cố Trường Đình phải chịu khổ, sao lại chưa từng thấy ông nói những lời này ra ngoài?"

Lăng Chính Trùn cầm quải trượng hung hăng nện xuống đất mấy cái, phát ra tiếng "bang bang", dường như dọa sợ mọi người ở đây, nhưng Triệu Giản ngay cả mắt cũng lười nháy một cái, một chút cũng không tỏ ra sợ hãi, vẫn cứ ung dung bất động đứng đó.

Lăng Chính Trung nói: "Anh dám nói chuyện kiểu đó với tôi? Nếu anh đã kết hôn cùng Cố Trường Đình, vậy tôi chính là trưởng bối của anh!"
Triệu Giản còn đang bế ngang Cố Trường Đình, cảm giác nhiệt độ cơ thể Cố Trường Đình tương đối nóng, khẳng định tình trạng đã nghiêm trọng hơn so với vừa nãy, đã không chỉ còn sốt nhẹ nữa.

Cố Trường Đình bị ôm từ trên lầu xuống dưới, mơ mơ màng màng, tuy biết bên cạnh rất ồn ào, nhưng căn bản không mở nổi mắt, ý thức càng ngày càng mơ hồ, thế nhưng nửa ngủ nửa hôn mê.

Triệu Giản cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, thấy Cố Trường Đình ngủ rồi, cũng không muốn quấy rầy cậu nữa, hạ thấp thanh âm nói chuyện. Nhưng anh đè thấp thanh âm xuống, lại càng có vẻ uy nghiêm hơn.

Triệu Giản nói: "Đừng ngoài miệng nỏi những lời nói đàng hoàng đó nữa đi, ông tự nhận mình mang thân phận trưởng bối lại dám làm ra những chuyện này, có chỗ nào giống một trưởng bối chứ? Có điểm nào để tôi tôn trọng?"
Lăng Chính Trung tức đến mặt đỏ bừng, nói: "Anh...... anh, được lắm, anh nói chuyện với tôi kiểu đó, anh cho là mình đến Lăng gia làm khách, tôi cũng không muốn tính toán với anh!"

Triệu Giản nói: "Tính toán? Đương nhiên là muốn tính toán rồi, tôi muốn cùng các người tính toán cẩn thận lại một phen. Tôi hỏi trước mặt đương gia chủ Lăng gia, các người muốn rút nhiều máu của Cố Trường Đình như vậy là có ý gì? Hơn hai mươi năm các người đều không đến Cố Trường Đình là cháu ngoại Lăng gia, sao đột nhiên lại thiện tâm nhớ ra rồi? Còn nói tìm được di vật của mẹ Cố Trường Đình, nhất định phải cho Cố Trường Đình, tôi thấy tất cả e rằng đều là nói dối đi?"

Triệu Giản mỗi một câu nói, sắc mặt Lăng Chính Trung liền biến đổi một ít, càng biến hóa lại càng khó coi.
Lúc này vốn dĩ khách mời đều ở trên lầu, tất cả đều đã nghe được ồn ào bên dưới, sôi nổi xuống dưới lầu hóng hớt, mọi người đều muốn biết, trận ầm ĩ sáng sớm này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khách mời vốn ở nhà ăn cũng đi ra xem.

Tất cả khách mời đều là những người có địa vị có danh dự, có rất nhiều tới tham gia tiệc mừng thọ Lăng gia, còn lại đều là đối tác làm ăn, bởi vì không ở cùng thành phố, cho nên muốn phòng nghỉ dùng hai ngày.

Triệu Giản thế nhưng không ngại sự việc ồn ào quá lớn, liền nghĩ đem chuyện này nháo đến lớn hơn nữa, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, người Lăng gia người rốt cuộc là hạng người gì.

Vừa rồi Đường Quý Khai gọi điện cùng gửi tin nhắn cho Triệu Giản, Triệu Giản nhìn xong liền tức điên.

Lăng gia thật sự đúng là nhà mẹ đẻ của Cố Trường Đình, nhưng hơn hai mươi năm Lăng gia chưa từng quan tâm đến Cố Trường Đình, không khác gì hai người xa lạ. Cố Trường Đình cũng là vì di vật của mẹ, cho nên mới ngàn dặm xa xôi đi đến nơi này.
Nhưng Cố Trường Đình tuyệt đối không ngờ tới, đám người Lăng gia lại bày một bàn Hồng Môn Yến, căn bản không có ý tốt.

Đường Quý Khai gọi người đi điều tra chuyện về Lăng gia, ai ngờ lại tra ra được chuyện lớn động trời.

Nghe nói người Lăng gia vô cùng coi trọng tiểu thiếu gia bị bệnh, không biết đã bị bệnh gì, vô cùng nghiêm trọng.

Điều đầu tiên Triệu Giản nghĩ đến, là thiếu niên họ nhìn thấy trong hoa viên kia.

Thiếu niên so Cố Trường Đình cũng không cách biệt quá nhiều, cũng đã hai mươi mốt tuổi, nhưng thoạt nhìn, lại lớn chỉ như mười lăm tuổi, đặc biệt gầy yếu, làn da cũng trắng nõn có chút trắng bệch, vừa nhìn liền biết bệnh rất nghiêm trọng.

Thiếu niên đó là em họ Cố Trường Đình, con trai của em gái mẹ cậu, vốn dĩ không phải họ Lăng, mà là họ Lục. Thật ra cha của thiếu niên là Lục Sang Uy. Nhưng Lục Sang Uy là đến đây ở rể, con trai phải theo theo họ Lăng gia, là đứa cháu trái Lăng Chính Trung coi trọng nhất.
Lăng thiếu gia đột nhiên bệnh nặng, bác sĩ thế nhưng nói, cần phải thay thận cho Lăng thiếu gia, tình hình cấp bách cần phải có thận của người nhà.

Nhân mạch của Lăng gia cũng không phải đặc biệt cường thịnh, bởi vì trước đó vẫn luôn có một nhánh, cho nên kỳ thật người cũng không nhiều lắm, thiếu gia Lăng gia trực hệ lại càng ít ỏi không có mấy người.

Vợ của Lục Sang Uy đã sớm qua đời, Lục Sang Uy tuy rằng tuổi có chút lớn, nhưng nếu muốn hiến một quả thận cho con trai ông ta, cũng có thể, chỉ cần phù hợp là được. Nhưng cố tình Lục Sang Uy lại là trợ lý cho Lăng Chính Trung, nếu hiến thận cho con trai, sức khỏe không còn đảm bảo như trước, về sau sao có thể làm các công tác kia nữa.

Lăng Chính Trung tuổi quá lớn, đã tám mươi tuổi, tuy rằng vẫn nắm vị trí Lăng gia chủ, nhưng lại thật sự là tâm ý có thừa mà sức lực lại không đủ, cho nên mọi chuyện đều phân phó Lục Sang Uy đi làm thay, Lục Sang Uy vâng vâng dạ dạ khúm núm dễ bảo, đúng là tính cách mà Lăng Chính Trung thích, dễ khống chế.
Lục Sang Uy không muốn hiến thận cho con trai, uyển chuyển nói với Lăng Chính Trung, đương nhiên nói lý do đến đàng hoàng hcinhs đáng, nói nếu không có một bên thận, về sau khả năng liền không thể chia sẻ áp lực với lão gia.

Lăng Chính Trung sợ những người chi thứ đó, thừa dịp cơ hội này đàn áp chính mình, liền đồng ý với ý muốn của Lục Sang Uy. Lục Sang Uy lại nói với Lăng Chính Trung, có thể từ chi thứ tìm người có thận phù hợp, cho bọn họ chút tiền tiền, hỏi bọn họ có nguyện ý hay không đi làm kiểm tra, nếu ai phù hợp liền ghép một quả thận cho con trai hắn.

Bác sĩ nói, cũng không yêu cầu bắt buộc phải là quan hệ máu mủ trực hệ, nhưng nhất định phải có cùng huyết thống mới được, nếu chi thứ ruột thịt nguyện ý, hơn nữa làm xét nghiểm đủ tư cách lại phù hợp, cuộc giải phẫu mới có thể thực hiện.
Lăng Chính Trung tìm mấy người tuổi trẻ ở chi thứ, nhưng không một ai nguyện ý, rốt cuộc nhà người ta cũng không thiếu chút tiền đó, bọn họ cũng chỉ thiếu vị trí Lăng gia chủ kia thôi. Nếu Lăng thiếu gia tuổi còn trẻ đã chết yểu, vậy bọn họ lại càng bớt đi một người cạnh tranh, cớ sao mà không làm?

Không ai nguyện ý hiến cho Lăng thiếu gia một quả thận, điều này khiến LĂng Chính Trung lo lắng không yên.

Đúng lúc này, Lục Sang Uy lại nói bên tai lão, nhà bọn họ còn có một người trẻ tuổi nữa, khả năng Lăng Chính Trung cũng đã quên mất, chính là Cố Trường Đình.

Lăng Chính Trung đúng là đã sớm quên mất, mẹ ruột của Cố Trường Đình chính là vật hi sinh của Lăng gia năm đó, Cố Trường Đình còn là một tên quái vật, ai sẽ nhớ rõ nó?

Nhưng hiện tại bọn họ cần một quả thận, đột nhiên lại nhớ ra Cố Trường Đình, muốn tìm cậu trở về, dùng thận của Cố Trường Đình thay cho Lăng thiếu gia.
Lăng Chính Trung sợ Cố Trường Đình không tới, chuyện này lại không tiện nói thẳng, sợ Cố Trường Đình không nguyện ý, Lục Sang Uy liền tự mình đi một chuyến, dùng di vật của mẹ Cố Trường Đình dẫn dụ cậu đến đây.

Mẹ của Cố Trường Đình đúng thật là có để lại di vật, nàng biết con trai mình sinh ra không giống người thường, sợ con trai về sau chịu khổ, cho nên tích cóp một chút tiền riêng, mua nhà và để lại một khoản tiền cho cậu, muốn dành cho con trai về sau cần dùng.

Nhưng là mẹ Cố Trường Đình chết đột quá đột ngột, Cố Trường Đình lúc ấy lại còn quá nhỏ, căn bản chưa kịp nói với cậu.

Lăng gia thấy mẹ Cố Trường Đình đã sớm viết sẵn di chúc, nhưng lại không đưa cho Cố Trường Đình, căn bản chưa từng nói với cậu về chuyện này, liền cứ như vậy giấu bản di chúc kia đi. Bây giờ đột nhiên có chuyện cần đến Cố Trường Đình, dứt khoát lấy ra khối di sản kia làm mồi nhử.
Đường Quý Khai tra ra được tin tức Lăng tiểu thiếu gia, lại đi nghe ngóng, liền rõ ràng bọn họ gọi Cố Trường Đình đến có mục đích gì. Việc này vô cùng khẩn cấp, cậu ta sợ Cố Trường Đình bị trúng bẫy, nóng lòng nhanh chóng gọi điện thoại nói cho Triệu Giản.

Triệu Giản tức khắc liền phát điên, cảm thấy đám người Lăng gia này chính là lũ súc sinh.

Triệu Giản lạnh lùng nhìn Lăng Chính Trung, nói: "Hơn hai mươi năm chẳng thèm quan tâm đến Cố Trường Đình, hiện tại đột nhiên nhớ tới Cố Trường Đình, hóa ra là muốn quả thận của em ấy. Sao những thứ tốt đều bị Lăng gia các người chiếm hết đi vậy, các người coi Cố Trường Đình là cái gì? Đồ vật sao?"

Lăng Chính Trung không nghĩ tới anh đã biết, buổi sáng hôm nay , Lục Sang Uy cho người lại đây, chính là nghĩ lấy cớ thừa dịp Cố Trường Đình sinh bệnh, nhanh chóng trộm rút ít máu của Cố Trường Đình, làm kiểm tra, xem thận của cậu có phù hợp với con trai mình hay không.
Nhưng thật không lường trước được, kế hoạch còn chưa có thực hiện được, lại bị Triệu Giản giữa chừng phá ỏng, Triệu Giản còn thực không cho bọn họ mặt mũi náo loạn hết lên.

Lăng Chính Trung gõ quải trượng trong tay, mặt mũi cũng coi như mất hết, những khách mời đang vây xem cùng đối tác làm ăn đều đang nghị luận sôi nổi.

Lăng Chính Trung nói: "Cố Trường Đình là cháu ngoại tôi, tôi đương nhiên đau lòng nó. Nhưng Lăng Sơ Nam chính em trai Cố Trường Đình, bọn nó có quan hệ huyết thống, sao có thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ chết đi như vậy?"

Triệu Giản cảm thấy lời này quá nực cười, nói: "Nói rất đúng nói rất đúng, phụ thân cậu ta cũng có thể trơ mắt nhìn mà không giúp, dựa vào cái gì muốn Cố Trường Đình giúp? Cố Trường Đình không nợ Lăng gia các người một cắc."
Lăng Chính Trung vốn ở bên đuối lý, nhưng lão cho rằng tia hy vọng cuối cùng là Cố Trường Đình, căn bản không chịu thả bọn họ đi.

Lăng Chính Trung lạnh mặt, nói: "Mặc kệ ra sao, trước hết nếu không để Cố Trường Đình làm kiểm tra, tôi sẽ không dễ dàng để các người rời đi."

Lăng Chính Trung hiển nhiên là ỷ vào nơi này là địa bàn của Lăng gia, thế nhưng vô cùng ngang ngược hiếu thắng yêu cầu rút máu Cố Trường Đình làm kiểm tra.

Triệu Giản nghe xong, nhịn không được bật cười thành tiếng, nói: "Tôi muốn đi đâu, trước nay còn chưa có người có năng lực cản được. Cố Trường Đình hiện tại là người của tôi, Lăng gia các người, thật đúng là khẩu khí thật lớn, hôm nay ngược lại muốn xem xem, các người ai dám động đến một sợi tóc của Cố Trường Đình."

********************
Edit: Ngầu chết bé rooifiiiiii (*3*)

Bình luận

Truyện đang đọc