GẢ CHO TA

Thiếu niên kia nói, thật sự làm Cố Trường Đình nghe mà không hiểu nổi. Giờ đang đêm tối, còn có gió lạnh thổi qua, lời của thiếu niên nói nói ra lúc này, khiến Cố Trường Đình cảm giác sống lưng lạnh buốt.

Triệu Giản nhíu nhíu mày, đang định mở miệng, lại nhìn thấy có một bóng người từ nơi xa bước nhanh tới.

Người nọ vừa đi vừa nói: "Thiếu gia, ngài ở chỗ này, tôi tìm ngài đã nửa ngày rồi."

Thiếu niên quay đầu nhìn, nhìn thấy người nọ tới, liền chậm rãi ngồi lại trên ghế đá, nói: "Trong phòng quá buồn chán, ra đây đi dạo một chút."

Người kia đến gần, là một người đàn ông thoạt nhìn không đến 30 tuổi, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng bộ dáng lại vô cùng thành thục ổn trọng, ăn mặc một thân đồ vest lịch sự, nhưng nhìn kĩlại kiểu dáng, hẳn là trang phục của vệ sĩ.


Người đàn ông nhìn thấy còn có người ở đây, lễ phép cười nói: "Hai vị hẳn là khách quý đến tham gia tiệc mừng thọ, thiếu gia thân thể không tốt lắm, không thể bị gió đêm thổi quá lâu, tôi muốn đưa thiếu gia về, thất lễ rồi."

Người đàn ông nói xong, đi đến trước mặt thiếu niên, cong người xuống, thiếu niên liền thuận theo giơ tay lên ôm lấy cổ hắn. Nam nhân dễ như trở bàn tay liền chặn ngang bế bổng thiếu niên lên, thoạt nhìn một chút cũng không tốn sức, có lẽ là do thiếu niên bệnh nặng, cho nên thân thể quá nhẹ.

Người đàn ông lại lễ phép cười với Cố Trường Đình, lúc này mới ôm thiếu niên bước nhanh rời đi.

Thiếu niên dựa vào ngực người đàn ông, thoạt nhìn có chút mệt mỏi, đôi mắt khép hờ. Chờ người đàn ông đi được vài bước, thiếu niên lúc này mới mở to mắt, ghé trên bả vai người đàn ông, nhìn về phía Cố Trường Đình ở xa.


Bởi vì vấn đề ánh sáng, thiếu niên không thấy rõ lắm, chỉ nhẹ giọng nói: "Lăng thúc, ông nhìn thấy người kia không, là con trai của cô, tên là Cố Trường Đình."

Người đàn ông quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: "Hóa ra là Cố thiếu gia, vậy vừa rồi thật đúng là thất lễ. Thiếu gia, mệt thì ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, bệnh của cậu rất nhanh liền sẽ khỏi."

Thiếu niên cười lắc đầu, nói: "Nếu tôi mãi không khỏe lại thì sao?"

"Thiếu gia nói lời gì ngốc nghếch vậy." Lăng thúc an ủi: "Rất nhanh sẽ khỏe."

Thiếu niên không để ý: "Lăng thúc chắc là ông biết rồi, tôi không còn sống được mấy ngày nữa, ông phải trò chuyện cùng tôi nhiều hơn đấy."

"Thiếu gia......" Lăng thúc dường như không quá đồng tình với sự bi quan của thiếu niên, lại nói: "Thiếu gia ngài yên tâm, tôi vẫn luôn chăm sóc ngài, bất luận đến khi nào."


Thiếu niên gật gật đầu, dựa vào vai Lăng thúc, liền không nói thêm gì nữa.

*******

Cố Trường Đình cùng Triệu Giản nhìn thiếu niên rời đi, còn đang chưa hiểu ra sao, cái gì cũng chưa hỏi cho rõ ràng.

Cố Trường Đình thắc mắc: "Cậu ta nói vậy là có ý gì?"

Triệu Giản lắc lắc đầu: "Anh không biết."

Triệu Giản cũng không quá rõ ràng, nhưng trong lòng lại có thêm chuyện cần chú ý, quyết định lát sau trở về gọi điện thoại cho cái máy vạn năng Đường Quý Khai, để Đường Quý Khai đi điều tra, miễn cho thực sự có chuyện gì mờ ám trong đây.

Lại nói tiếp cũng rất kỳ quái, Cố Trường Đình đã hơn hai mươi tuổi, người của Lăng gia cũng chưa từng đi tìm cậu, khi còn nhỏ Cố Trường Đình bị ngược đãi như vậy, cũng không thấy người Lăng gia xuất hiện. Nhưng cố tình bây giờ, người Lăng gia bỗng nhiên xuất hiện, thái độ còn ân cần như vậy, cũng không biết rốt cuộc là có ý đồ gì.
Triệu Giản cảm thấy,nên cẩn thận một chút tương đối tốt.

Triệu Giản lại nắm chặt tay Cố Trường Đình, nói: "Vợ à, em đừng lo lắng, cho dù có chuyện gì cũng đều có anh ở bên em ."

Cố Trường Đình nghiêng đầu nhìn anh, bởi vì có chút tối, cho nên Triệu Giản không thấy rõ lắm biểu tình của Cố Trường Đình, nhưng Cố Trường Đình có đôi mắt vô cùng sáng, bên trong còn long lanh lập lòe, chỉ là......

Không biết vì sao cái ánh mắt long lanh này, khiến Triệu Giản nhìn thấy mà sống lưng lạnh toát.

Triệu Giản bị cậu nhìn chằm chằm mười mấy giây, có chút chịu không nổi, nói: "Làm sao vậy vợ?"

Cố Trường Đình nói: "Chỉ là đột nhiên nhớ tới, chuyện mấy ngày trước anh trộm chạy ra ngoài uống cà phê cùng người khác."

Triệu Giản: "......"

Triệu Giản vừa nghe, chuột rút thẳng từ lòng bàn chân lên đến bụng, vội vàng xin tha, nói: "Vợ à, em tha thứ cho anh đi, đó là hiểu lầm, anh thật sự không có tâm tư khác."
Triệu Giản một bên xin tha, một bên ở trong lòng thoá mạ Giang tam thiếu một trận, Giang lão tam hại người quá thảm rồi.

Cố Trường Đình xoay người muốn đi về, Triệu Giản vội vàng đuổi theo, tung ta tung tăng theo theo sau, trái một câu vợ, phải một câu vợ, gọi một tiếng so với một tiếng càng thân mật hơn.

Hai người dạo quanh một vòng, mới trở về phòng dành cho khách trên lầu không lâu, đột nhiên nghe được một tiếng vang lớn, vậy mà lại là tiếng sét đánh, tia chớp chiếu sáng bừng đêm đen, xem ra, rất nhanh trời sẽ có mưa to.

Triệu Giản nói: "Vợ à, cũng may chúng ta trở về nhanh, nếu không lát nữa sẽ bị dính mưa ớt hết."

Hai người trở về phòng mởi chỉ vài phút đồng hồ, mưa to lập tức ào ào như thác đổ, nước mưa đập vào cửa sổ, âm thanh vang lên bùm bùm, dường như còn có dấu hiệu của mưa đá, cửa sổ cũng nhanh bị đập như sắp rớt xuống.
Ở Lăng gia cũng không có khu vực vui chơi giải trí, Cố Trường Đình về phòng liền đi tắm, sau đó nằm ở trên giường ôm ipad chơi trò chơi.

Vốn dĩ mùa hè nên mặc ít quần áo, Cố Trường Đình thay quần áo ở nhà, nằm trên giường lộ ra một đoạn eo nhỏ, thoạt nhìn trắng nõn non mềm, còn mờ mờ ảo ảo, muốn nhìn nhiều hơn nữa nhưng lại không nhìn được nữa.

Triệu Giản nhịn không được chạy tới, nằm ở bên cạnh Cố Trường Đình, duỗi tay khoác lên cái eo trắng trắng nộn nộn kia, giống như vô ý sờ sờ hai cái.

Xúc cảm này thật là sướng, Cố Trường Đình tuy rằng có chút gầy,nhưng những nơi có thịt trên người sờ vào lại rất có xúc cảm. Tuy không có cơ bắp, nhưng xúc cảm kia đem lại thật tốt, cũng không phải kiểu gầy như que củi.

Cố Trường Đình đang chơi trò chơi, tính toán thời gian trong game, quả thực tranh thủ từng phút từng giây, cau mày phi thường nghiêm túc. Trên eo cậu vốn là nơi dễ bị nhột, Triệu Giản lại vẫn luôn giơ tay sờ chỗ đó, làm cho Cố Trường Đình nhột muốn đánh người.
Cố Trường Đình vốn chơi không qua ải, còn bị Triệu Giản quấy rối, cuối cùng không chơi được mấy lần lại chết mất.

Triệu Giản đang 'dâʍ dê' chiếm được đầy mặt sắc xuân phơi phới, bỗng nhiên bị Cố Trường Đình trừng mắt liếc nhìn một cái.

Triệu Giản nhanh chóng rút tay về, nói: "Sao vậy...... Làm sao vậy vợ?"

Cố Trường Đình hỏi: "Anh đã tắm chưa? Sao lại bò lên giường, còn chưa cả thay quần áo, mau đi xuống."

Triệu Giản bị Cố Trường Đình đuổi xuống giường, ảo não đi tắm rửa.

Chờ cho Triệu Giản xuống giường, Cố Trường Đình trở mình, đặt lại gối ngay ngắn lên giường, chính mình thì ngã ra nằm lỳ trên giường, tiếp tục chơi ải kia một lần nữa, xem rat còn rất có lòng tin.

Triệu Giản đi đến của phòng tắm, quay đầu lại nhìn, Cố Trường Đình đang nằm trên giường, mông vểnh lên, phong cảnh kia thật đúng là vô cùng tốt đẹp, Triệu Giản nhìn đến mức thiếu chút nữa không nhịn được chảy máu mũi.
Triệu Giản thở ngắn than dài vào phòng tắm, lúc này mới nhớ ra còn chưa gọi điện cho Đường Quý Khai.

Triệu Giản lại vội vàng cầm di động của mình đi gọi điện, lần trước anh ngồi xổm trong bồn tắm gọi điện thoại, di động đã hi sinh thân mình không hối tiếc, rớt vào trong bồn tắm đầy nước, ai ngờ Cố Trường Đình còn vào trong, Triệu Giản không dám vớt lên, di động ở bồn tắm chìm ngỉm suốt đêm, chờ đến lúc Triệu Giản nhớ ra nó, di động đã hoàn toàn báo hiệu nó hỏng rồi, thử cách nào cũng không lên.

Kia chính là chiếc di động mà Cố Trường Đình đưa cho anh, Triệu Giản cũng không dám để Cố Trường Đình biết, chỉ có thể trộm đi mua một chiếc khác giống như đúc, may mắn không phải thương hiệu thượng vàng hạ cám tạp nham khó kiếm nào, rất thuận lợi đã mua được, không để Cố Trường Đình phát hiện ra.
Lúc này Triệu Giản nhớ kĩ, mở vòi nước vào bồn tắm, bồn tắm đầy nước, Triệu Giản cũng không vào  trong bồn ngồi, mà là ngồi xổm bên ngoài gọi điện thoại cho Đường Quý Khai, như vậy sẽ không trượt tay làm rơi di động vào trong nước.

Đường Quý Khai không nhận điện thoại, điện thoại vang lên rất lâu, đều mức tự động dập  máy, Triệu Giản chuẩn bị gọi lại một lần nữa, điện thoại lúc nào lại thông.

Triệu Giản muốn hỏi một chút vừa rồi Đường Quý Khai đang làm cái gì, nhưng còn chưa kịp hỏi, Đường Quý Khai bên kia đã rống giận nói: "Em bây giờ rất muốn gϊếŧ người, tốt nhất anh không nên chọc em."

Triệu Giản bị y quát cho ngu ngốc luôn, nói: "Gϊếŧ người là phạm pháp."

Đường Quý Khai tức muốn chết, Triệu Giản thăm dò: "Em làm sao vậy? Ai chọc giận em? Bình thường không phải đều là em chọc giận người khác tức chết sao?"
Đường Quý Khai vẫn chưa hạ nhiệt nói: "Còn có thể là ai?! Chính là cái tên Giang thỏ trắng kia, con mẹ nó, ở trước mặt ông nội thì giả bộ như con thỏ trắng, ông nội cond tưởng là em bắt nạt hắn, trách mắng em nửa ngày, nói em không được tùy ý làm bậy."

Triệu Giản vừa nghe, nhướng mày, nói: "Giang tam thiếu hôm nay đến Đường gia sao?"

"Đúng vậy." Đường Quý Khai bắt đầu kể lại: "Em về nhà một lúc, liền nhìn thấy Giang thỏ trắng ở nhà chúng ta ăn cơm, ông nội còn gắp đồ ăn cho hắn, nói hắn càng ngày càng có năng lực, để em theo hắn học hỏi."

Triệu Giản công bằng nhận xét: "À thì, thật ra mấy năm này Giang tam thiếu làm ăn cũng không tồi, đúng là có chút thành tựu."

"Lão Đường!" Đường Quý Khai nghe không nổi nữa, nói: "Em có phải em trai ruột của anh hay không a, chẳng lẽ anh là anh ruột của Giang tam ngốc sao?"
Triệu Giản cẩn thận suy nghĩ, nói: "Giang tam thiếu hình như lớn hơn anh đây mấy tháng, anh không phải anh trai hắn ta đâu."

Đường Quý Khai nghẹn một bụng tức giận: "Cút, em muốn cúp máy!"

"Đừng đừng." Triệu Giản thiếu chút nữa đã quên mất chuyện quan trọng, nói: "Đừng cúp đừng cúp, anh có chuyện quan tọng đây."

"Chuyện gì?" Đường Quý Khai hung tợn nói: "Vừa rồi em tức giận đến không ăn nổi cơm, bây giờ đói muốn chết, em muốn đi ăn đầu thỏ kho, chân thỏ kho, đây mới là chuyện quan trọng nhá."

Triệu Giản cười ha hả, nói: "Được được được, ăn ăn ăn. Em ăn xong rồi thì giúp anh đi tìm hiểu chuyện này đi."

"Chuyện gì?" Đường Quý Khai nói.

Triệu Giản nói: "Em biết người nhà mẹ ruột Cố Trường Đình không? Lăng gia đó."

Đường Quý Khai mơ hồ không hiểu nói: "Không rõ lắm, không phải anh dâu đã không còn quan hệ gì với Lăng gia sao?"
Triệu Giản nghe Đường Quý Khai hàm hồ vừa ăn vừa nói không rõ như ngậm trái cà tím, e là thằng nhóc này đang gặm đầu thỏ, tốc độ gọi đồ ăn này cũng thật kinh người.

Triệu Giản mặc kệ: "Anh đang cùng vợ anh ở Lăng gia. Lăng lão gia chủ sắp tổ chức đại thọ gần tám mươi tuổi, mời vợ anh đến tham dự tiệc mừng thọ."

"Gì?" Đường Quý Khai hình như có chút hứng thú, nói: "Sao anh không nói sớm cho em biết, em còn cho rằng các anh đi hưởng tuần trăng mật, xem ra là do em suy nghĩ nhiều."

Triệu Giản cảm giác trái tim nhỏ bé bị đâm một nhát, nói: "Người Lăng gia còn nói, bọn họ tìm được mấy món di vật mà mẹ để lại cho em ấy, cho nên vợ anh mới quyết định đến đây, anh nghĩ lại, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, anh muốn điều tra."

"Làm sao mà qua nhiều ngày như vậy anh mới phát hiện ra có chỗ không đúng hả." Đường Quý Khai chửi bậy nói: "Nhiều năm không liên lạc, đột nhiên giữa đường xuất hiện, xem ra thực sự có gì đó mờ ám, việc này em sẽ tra giúp anh."
Triệu Giản nói: "Nhưng chú em cũng phải điều tra nhanh lên, bọn anh đều đã ở Lăng gia hết rồi."

"Biết rồi, biết rồi. Ai da......"

Triệu Giản nói: "Làm sao vậy? Đột nhiên kêu thảm thiết vậy làm gì."

Đường Quý Khai tức điên nói: "Cắn phải lưỡi rồi! Gặm cái đầu thỏ cay xè còn cắn phải lưỡi, quả nhiên em với con thỏ là khắc tinh a."

Triệu Giản vừa nghe, thiếu chút nữa cười ngất, nói: "Vậy em cứ từ từ phân cao thấp cùng đầu thỏ đi, anh cúp đây."

Đường Quý Khai thả điện thoại xuống, liền chạy đi súc miệng. Cậu cắn phập một cái vào đầu lưỡi, đầu thỏ cay lại còn cay đến nóng rát, kíƈɦ ŧɦíƈɦ lên miệng vết thương, khiến Đường Quý Khaichayr cả nước mắt.

Đường Quý Khai súc miệng xong, sờ sờ cái bụng đói xẹp lép của mình, vừa rồi cậu ở trên bàn cơm bị làm cho tức giận, không ăn được mấy miếng cơm, bây giờ đói không chịu được. Dứt khoát súc miệng xong lập tức chạy đi tìm đồ ăn, chuẩn bị đến phòng bếp kiếm một chút, dù sao thì cũng không thể bạc đãi chính mình.
Nhưng là Đường Quý Khai mới vừa ra khỏi cửa phòng, đi chưa được mấy bước, liền không hẹn mà gặp oan gia ngõ hẹp Giang tam thiếu.

Giang tam thiếu một thân giày da âu phục, đặc biệt thân sĩ liền đi đến trước mặt cậu, xa xa nhìn lên, thật đúng là nhân mô cẩu dạng, tuyệt đối là kiểu người ông nổi tán thưởng nhất, thoạt nhìn đặc biệt ổn trọng, còn lễ phép, cười rộ lên vô cùng ôn nhu thân thiện, nói chuyện cũng đúng mực thỏa đáng, quan trọng nhất chính là, sinh hoạt cá nhân phi thường sạch sẽ, không có chút tai tiếng hay tiếng xấu nào.

Nhưng ở trong mắt Đường Quý Khai, Giang tam thiếu chính là cái loại mặt người dạ thú.

Đường Quý Khai liếc mắt trừng hắn một cái, sau đó liền hất cao cằm, chuẩn bị mắt nhìn thẳng lướt qua người Giang tam thiếu, coi hắn như không khí.
Giang tam thiếu nhìn thấy bộ dáng này của cậu, thiếu chút bị chọc cho tức cười. Chủ yếu là Đường Quý Khai lúc này đã tắm xong, mặc một thân áo tắm, lộ ra cần cổ mảnh khảnh trắng nõn, còn có hai chân nhỏ trắng nõn thon dài thẳng tắp, đang dẫm lên hai vành dép lê, nhìn như nào cũng không có chút uy nghiêm gì.

Giang tam thiếu vẫn đi qua, lúc đi đến trước mặt cậu, vừa lúc chắn lối Đường Quý Khai.

Đường Quý Khai lập tức trừng mắt nhìn đối phương, nói: "Anh muốn làm gì? Muốn đánh nhau sao?"

Giang tam thiếu cười vỗ vỗ đầu đỉnh Đường Quý Khai, nói: "Đứa nhóc này, không nên học đánh nhau."

Đường Quý Khai lập tức hất tay hắn ra, nói: "Ai là đứa nhóc?"

"Không phải em sao?" Giang tam thiếu cười hỏi.

Đường Quý Khai đúng là hận đến nghiến răng nghiến lợi, cậu đúng là tuổi không lớn lắm, bởi vì có gương mặt trẻ con, cho nên thoạt nhìn còn nhỏ hơn bốn năm tuổi so với tuổi thực, đây chính là cái gai trong lòng Đường Quý Khai, đau khổ muốn chết.
Hắn cũng không rõ, sao mà hai anh em nhà này lại khác biệt nhiều vậy nhỉ, Triệu Giản rõ ràng lớn lên cao tao cường tráng, khỏe như trâu, cơ bụng cơ ngực kia, ai nhìn cũng đều hâm mộ.

Mà Đường Quý Khai vóc dáng không bằng Triệu Giản thì cũng thôi đi, tố chất thân thể cũng kém không phải một chút. Trước đó cậu còn nghĩ, có lẽ là do bản thân ít rèn luyện, vì thế cần mẫn đi phòng tập thể hình chạy bộ một tuần, kết quả là dùng lực quá độ, bị căng cơ khiến toàn thân đau nhức, Đường Quý Khai khóc không ra nước mắt, tổn thương không nhẹ, phải nằm trên giường vài ngày, thiếu chút nữa không xuống được giường.

Lúc ấy ông nội còn hiểu lầm, cho rằng Đường Quý Khai cùng người nào ở bên ngoài chơi bời, đến nỗi không xuống giường nổi. Đường Quý Khai lại càng khóc không ra nước mắt, cảm thấy Triệu Giản không phải anh trai ruột của cậu, ông nội cũng không phải ông nội ruột.
Nhắc tới chuyện này, Đường Quý Khai liền tức giận, nhưng cho dù cậu có dùng miếng độn giày, e là cũng không cao bằng Giang tam thiếu.

Giang tam thiếu nhìn bộ dáng xù lông của cậu, bỗng nhiên cười cười, tiến lên phía trước một bước, tới gần Đường Quý Khai.

Đường Quý Khai theo bản năng lui về phía sau một bước, dù sao thì Giang tam thiếu cũng cao hơn so với cậu, khoảng cách hai bên bị rút ngắn lại, cảm giác áp bách mười phần.

Đừng nhìn Giang tam thiếu thoạt nhìn không quá cường tráng, lại thuộc kiểu vừa cao vừa gầy, nhưng đến gần mới phát hiện, kỳ thật nhưng đồn đoán đó là vớ vẩn, bờ vai của hắn rất rộng, vòng eo săn chắc, thời điểm mặc áo sơ mi hay âu phục thì khá là gầy, điển hình cho kiểu người mặc quần áo thì gầy gò nhưng cởi đồ ra thì dáng người cơ bắp hoàn mỹ.
Giang tam thiếu có đôi mắt đào hoa cứ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Đường Quý Khai, Đường Quý Khai bị nhìn chằm chằm đến mức sau lưng run lên, lui từng bước một, sau lưng đụng vào vách tường, quả thực không còn đường lui nữa.

Đường Quý Khai buồn bực, nói: "Anh lại bắt nạt tôi, tôi phải đi mách ông nội!"

"Mách ông?" Giang tam thiếu cười nói: "Chỉ sợ Đường gia gia sẽ không tin em đâu."

Đường Quý Khai quả thực đau lòng muốn chết, nếu chính mình và Giang tam thiếu xảy ra xung đột, tám phần là ông nội sẽ đứng về phía Giang tam thiếu, này thật đúng là thảm kịch nhân gian.

Đường Quý Khai càng tức, nói: "Anh cho rằng tôi không có cách trị anh á?"

Cậu nói xong, thế mà lại cầm điện thoại giơ lên, sau đó thao tác hai ba cái, liền chĩa thẳng camera về phía Giang tam thiếu, nói: "Thức thời thì mau tránh ra, đừng cản đường tôi, tôi nói cho anh biết tôi đã mở camera rồi đấy, đây là bằng chứng, nếu anh lại bắt nạt tôi, tôi liền đưa video này cho ông nội xem, vậy là bằng chứng như núi rồi. Hừ hừ . . ."
Giang tam thiếu bộ dáng một chút cũng không bị dọa sợ, cười nói: "Em thật đúng là quá đáng yêu, so trước kia còn giống trẻ con hơn."

Đường Quý Khai trừng mắt, nói: "Anh còn nói tôi là trẻ con nữa, tôi liền đánh anh."

Giang tam thiếu nói: "Được, không nói nữa. Vậy em có muốn làm chút chuyện người lướn không?"

"Cái quái gì?" Đường Quý Khai nhìn hắn chằm chằm, cảm thấy lời nói của Giang tam thiếu thật khó tin.

Giang tam thiếu cười một tiếng, nâng lên hai cánh tay, liền vây Đường Quý Khai lại trước bức tường, sau đó cúi đầu, nói: "Đương nhiên là...... làm chút chuyện mà người lớn thích làm nha."

Đường Quý Khai còn đang giơ điện thoại, nháy mắt liền bối rối, cũng chưa kịp phản ứng lại, Giang tam thiếu vậy mà áp sát lại, hôn lên miệng Đường Quý Khai, môi hai người lập tức dán vào nhau, mà Đường Quý Khai còn đang trừng to hai mắt, hoàn toàn mất khả năng phản ứng như rơi vào trong mộng.
"Lạch cạch", di động trong tay Đường Quý Khai tuột ra, rơi xuống đất.

Đường Quý Khai sửng sốt ba bốn giây, di động rơi phát ra âm thanh rất lớn, lúc này cậu mới hoàn hồn, xúc cảm trên môi vẫn còn thật đúng là kinh tâm động phách.

Đường Quý Khai lập tức xù lông, muốn mắng to tên khốn Giang tam thiếu, đồng thời còn giơ tay lên định đánh người, nâng chân lên muốn đá qua.

Nhưng cậu vừa mở miệng, Giang tam thiếu nhân cơ hội đưa đầu lưỡi vào trong miệng cậu, vội vàng ở trong đó men theo răng mà mút mát lưỡi người ta.

Đường Quý Khai đây mới là lần đầu hôn môi, hơn nữa vừa ra trận lần đầu lại còn là kiểu hôn lưỡi kiều diễm, quả thực đổi mới tam quan của Đường Quý Khai. Cậu cảm thấy, khoang miệng đột nhiên bị đảo lộn, chính mình giống như bị kim đâm nhói một cái, nháy mắt cả người run lên, bỗng nhiên giống như toán thân không còn sức lực.
Giang tam thiếu phản ứng rối nhanh, còn duỗi tay ra bắt lấy cái tay muốn đánh người của Đường Quý Khai, dứt khoát nắm chặt hai tay cậu lại với nhau, giơ cao ép lên trên đỉnh đầu, lúc này Đường Quý Khai không còn cách nào đánh người nữa.

Đường Quý Khai vừa kinh vừa sợ, hai tay bị nắm chặt giơ cao, cái eo cũng bị nắm đến đứt rời, căn bản không có sức lực phản kháng. Đường Quý Khai lúc hôn không biết cách hô hấp, còn phải dùng sức ưỡn ngực ra, cố gắng để chính mình cao một chút.

Bởi vậy nên, Đường Quý Khai liền cứ thế dán chặt vào trong lòng Giang tam thiếu, giống như yêu thương nhung nhớ lâu ngày không gặp, gấp không chờ nổi muốn hôn càng nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc