GẢ CHO TA

Lăng Chính Trung vừa nghe liền ngây ngốc, trong đầu hình như còn chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, chuyện giữa bọn họ và Cố Trường Đình sao lại có liên quan đến Đường gia rồi, hơn nữa Đường lão thái gia Đường Bỉnh Kiến còn tự thân xuất mã đến đây?

Lăng Chính Trung đúng là từng nghe nói qua, có người đồn thổi cái gì mà Đường đại thiếu gia Đường Hoài Giản yêu say đắm Cố Trường Đình từ lâu rồi, nhưng là trong lòng Cố Trường Đình đã có người mình thích, đó là kết hôn cùng một tên đàn ông ở nông thôn, vậy mà lại không chọn Đường Hoài Giản.

Bất quá người Lăng gia cũng chỉ là nghe một chút mà thôi, tất cả đều coi như nghe một câu chuyện hài, đều cảm thấy chuyện này là lời đồn vô căn cứ. Đường Hoài Giản là dạng người gì chứ, Lăng Chính Trung cũng chưa từng gặp qua, Cố Trường Đình kia sao có thể quen biết được Đường đại thiếu gia?


Ngay lúc Lăng Chính Trung ngây người, một tên vệ sĩ vội vàng chạy vào, nói: "Tiên sinh, tiên sinh, Đường lão tiên sinh cùng Đường đại thiếu gia đã tới phòng tiếp khách rồi, đang chờ tiên sinh đi qua đó!"

Lục Sang Uy hoảng sợ, nói: "Này...... Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Hoảng cái gì?" Lăng Chính Trung phấn chấn lại tinh thần một chút, xụ mặt nói: "Đây tốt xấu gì cũng là chuyện của Lăng gia chúng ta, Cố Trường Đình là cháu ngoại tôi, cùng Đường gia bọn họ có quan hệ gì chứ? Theo tôi qua đó gặp người Đường gia, tôi cũng không tin, người Đường gia thật sự đều là mấy tòa đại Phật!"

Lăng Chính Trung lời lẽ chính đáng, sau đó liền dẫn theo Lục Sang Uy hướng phòng khách đi.

Lần này Đường Bỉnh Kiến cùng Triệu Giản tới, là để hưng sư vấn tội, cho nên tự nhiên là tư thái gây chiến, dân theo một đống vệ sĩ. Trước đó, lúc Giang Vãn Kiều tới, mang theo mười mấy vệ sĩ, kia đã là khí thế tiền hô hậu ủng*. Lần này Đường Bỉnh Kiến chính là muốn chơi tới bến luôn, ông đã làm chủ Đường gia vài chục năm, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cuộc sống vẫn luôn là dáng vẻ dễ như trở bàn tay.


* Tiền hô hậu ủng:  Trước hô sau ủng. Ngày trước, vua chúa hoặc các quan to đi đến đâu, có đông quân lính đi hầu. Đằng trước có lính hô dẹp đường, đằng sau có lính ủng hộ.

Đường Bỉnh Kiến ngồi xe đã tới rồi, xe đi theo bảo vệ ông ước chừng có mười mấy chiếc, đoàn xe kia, chỉ sợ so với nhà người ta lúc kết hôn còn khoa trương hơn, một đoàn siêu xe. Những người trong xe đi theo phía sau tất cả đều là vệ sĩ, mấy chục vệ sĩ, đương nhiên, Đường Bỉnh Kiến còn cố ý dẫn theo cả luật sư đặc thù phục vụ riêng cho chủ tịch Đường gia đến.

Lăng Chính Trung cùng Lục Sang Uy vào phòng tiếp khách, vừa rồi còn tự cổ vũ cho chính mình, hiện tại đã bị khí thế hùng hổ này đâm cho một mũi xẹp lép, một phòng khách toàn vệ sĩ như kia, đen nghìn nghịt. Phòng khách lớn như vậy, ngày thường thoáng đãng cực kỳ, hiện tại dường như muốn đứng cũng không nổi.


Đường Bỉnh Kiến đang thoải mái ngồi trên ghế sô pha, mặc một thân áo Tôn Trung Sơn, tuy rằng tuổi đã cao, nhưng khí thế mười phần. Triệu Giản đi theo bên cạnh, cũng không ngồi xuống, chỉ đứng ở bên người Đường Bỉnh Kiến như người goài cuộc.

Lăng Chính Trung vừa tiến đến, thiếu chút nữa đã bị tư thế này dọa cho ngốc, cảm giác chân có chút  nhũn ra, rốt cuộc thì tuổi cũng đã lớn, đầu váng mắt hoa.

Lục Sang Uy vội vàng lại đỡ Lăng Chính Trung một phen, nhỏ giọng nói: "Lão gia, không việc gì chứ?"

Lăng Chính Trung sợ người khác nhìn thấy liền chê cười, vội vàng lắc đầu, nói: "Không có việc gì, không có việc gì."

Đường Bỉnh Kiến ngồi ở sô pha lỗ tai cũng thật thính, hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Nhưng ngàn vạn đừng có chuyện gì, nếu như có chuyện, vậy sau đó chúng ta sao mà nói chuyện tiếp được?"
Nhìn thấy tư thế kia của Đường Bỉnh Kiến liền rõ ràng ông không phải tới để vui vẻ nói chuyện, nóng giận mười phần, lời nói lạnh nhạt, vừa thấy người khác đã bắt đầu nói lời ác độc.

Lăng Chính Trung chống quải trượng, đi tới bắt đầu giả bộ hồ đồ, nói: "Đường lão tiên sinh, Đường lão tiên sinh, ngài đột nhiên tới chỗ này của tôi, thật đúng là vinh hạnh cho kẻ hèn này, không biết Đường lão tiên sinh làm sao lại đột nhiên tới đây, cũng không báo trước cho tôi chút thời gian chuẩn bị."

Đường Bỉnh Kiến mới không nuốt nổi cái điệu bộ giả tạo này của lão ta, mọi người đều nói giơ tay không đánh người mặt cười, Lăng Chính Trung cứ luôn khách khách khí khí, nhưng Đường Bỉnh Kiến lại không cho lão ta sắc mặt hoà nhã nha, một hai muốn đánh sưng cái bẳn mặt giả tạo kia đến cười không nổi thì thôi.
Đường Bỉnh Kiến nói: "Được a, người Lăng gia vẫn không biết chính mình đã làm sai chuyện gì. Hoài Giản, vậy con nói cho bọn chúng biết, miễn cho người ta còn tưởng rằng chúng ta không có việc gì đến bới móc, ỷ lớn hϊếp nhỏ."

Đường Hoài Giản bị điểm danh, Đường Bỉnh Kiến còn chỉ chỉ Đường Hoài Giản. Lăng Chính Trung cùng Lục Sang Uy lập tức ngẩng đầu nhìn, cái nhìn này vừa ngước lên lập tức khiến bọn họ hoảng sợ.

Hai người trong lòng đều bắt đầu khua chiêng gõ trống, người đàn ông kia đang đứng ở bên người Đường Bỉnh Kiến, thân hình cực kỳ cao lớn, hơn nữa gương mặt phi thường có cá tính, là cái loại mà chỉ liếc mắt một cái thì tuyệt đối sẽ nhớ mãi không quên, cho nên Lăng Chính Trung cùng Lục Sang Uy vừa liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.

Người đàn ông này không phải là bạn đời của Cố Trường Đình hay sao, cái tên tiểu tử ở nông thông không quyền không thế càng không có tiền hay sao?
Lăng Chính Trung run rẩy chỉ vào Triệu Giản, nói: "Mày...... Mày không phải tên là Triệu Giản sao?"

Hiện tại Triệu Giản mặc một thân tây trang xa xỉ, tóc cũng được vuốt hết ra phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng, gương mặt vốn dĩ góc cạnh, lúc này lại càng lộ rõ nhan sắc vốn có, vẻ mặt lúc nghiêm túc trông có vẻ đặc biệt hung ác, người ngoài tuyệt đối không dám tùy tiện trêu chọc anh.

Lúc này Triệu Giản nhưng cùng với tên tiểu tử nghèo ăn mặc tùy tiệntrước đó khác biệt rất lớn, cũng không biết có phải ảo giác hay không.

Triệu Giản cười cợt một tiếng, nói: "Lăng lão gia quả nhiên là già cả mắt mờ, lỗ tai cũng không còn dùng được tốt lắm. Tôi là ai, ông nội của tôi đã nói rất rõ ràng, không phải sao?"

Lục Sang Uy so với Lăng Chính Trung còn kinh hoảng hơn, dù sao cũng chưa có trải qua nhiều sóng to gió lớn như Lăng ChínhTrung, thiếu chút nữa đặt ông ngã ngồi trên nền nhà.
Vệ sĩ bên cạnh Lăng lão gia chạy nhanh vào kêu một tiếng tiên sinh, vội đỡ Lục Sang Uy nâng hắn dậy tới.

Triệu Giản nói: "Lăng lão tiên sinh, Cố Trường Đình là bạn đời của tôi, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, chuyện của Cố Trường Đình, đương nhiên chính là chuyện của tôi, việc này vốn là tôi muốn tới tự xử lý, bất quá ông nôi cũng nghe nói, cảm thấy thực tức giận, cho nên liền tự mình chạy tới đây."

Lăng Chính Trung trong đầu một mảnh hỗn độn, cảm giác não mình bị đục thành cái tổ ong vò vẽ, nhưng không chỉ là bị chích cho mình đầy thương tích muốn ngủ đông, giờ lão cảm thấy rất có thể bản thân đã bị đông cứng đến chết rồi!

Đường Bỉnh Kiến lúc này liền nói: "Lăng gia cũng thật là tai to mặt lớn, thiếu gia của Đường gia cùng với con dâu Đường gia cũng dám cưỡng chế giữ lại, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua chuyện nào như này, hôm nay Lăng gia cần phải cho tôi một lý do chính đáng, nếu không e là tôi không rời đi được rồi, các người nếu có bản lĩnh, vậy cũng lại cưỡng chế đuổi ta ra ngoài là được rồi."
Lăng Chính Trung cùng Lục Sang Uy bị dọa cho run rẩy, cái trán Triệu Giản chỉ là đổ chút mồ hôi, ông nội bỗng nhiên lại bày ra tư thế khóc lóc òm xòm chơi xấu.

Lục Sang Uy vội vàng giả ngơ cười nói: "Đường lão tiên sinh, đây chỉ là hiểu lầm hiểu lầm a!"

"Hiểu lầm?" Đường Bỉnh Kiến cười, nói: "Được a, ta thích nhất là hiểu lầm, anh nói xem sao lại hiểu lầm, hiểu lầm như nào?"

Lục Sang Uy ở bên kia mồ hôi đổ giọt lớn giọt nhỏ như hạt châu, lập tức lăn xuống, căng da đầu nói: "Chúng tôi không có cường ngạnh giữ lại Cố Trường Đình a. Hiện tại, em trai Cố Trường Đình bị bệnh, ngài cũng biết, hiện tại thằng bé phải ghép thận, cần có thận có người thân phù hợp mới được, với người ngoài, bệnh viện không tiếp nhận giải phẫu ghép thận này, cái này phải chờ đợi tìm kiếm mới được, chính là em trai Cố Trường Đình đã không chờ nổi nữa, nếu lại chờ đợi, sẽ có thể phải mất mạng! Cho nên chúng tôi mới nghĩ tới Cố Trường Đình a. Em trai cậu ấy cũng mới hai mươi tuổi, còn nhỏ như vậy, thân thể yếu đến nổi không thể xuống được giường đi lại, ai......"
Lục Sang Uy bắt đầu muốn giả đáng thương, vừa nói vừa giả nước mắt tuôn rơi đầy mặt.

Đường Bỉnh Kiến một chút mặt mũi cũng không thèm cho, cười lạnh nói: "Cũng đúng thôi, tốt, cần một quả thận, cho nên mới nhớ tới Cố Trường Đình có phải hay không? Ta nghe nói Cố Trường Đình từ nhỏ đến lớn, Lăng gia các người đều chưng từng một lần ra mặt, có phải có chuyện như vậy hay không? Hiện tại muốn lấy của người ta một quả thận, nhưng thật ra trước đó đã phí bao nhiêu cồn sức nghĩ kế gặp mặt Cố Trường Đình, phí công các người còn biết đến sự tồn tại của một người tên Cố Trường Đình, cũng thật là vắt hết chút chất xám ít ỏi ra nghĩ nhỉ!"

Lục Sang Uy bị nói cho sắc mặt trắng bệch, chạy nhanh lại cứu vớt mặt mỗi: "Đường lão tiên sinh, chúng tôi cũng là không còn cách nào khác, huống chi, đưa nhỏ Cố Trường Đình này cũng giống mẹ của nó, là một đưa trẻ tốt bụng, chúng tôi hiểu rõ, nó tuyệt đối không đành lòng nhìn em trai mình cứ như vậy chết đi. Nó sao có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn em trai mình bệnh chết được mà thơ ơ được? Vậy cũng quá máu lạnh đi? Tôi cảm thấy, trong lòng nó hẳn là muốn giúp một tay."
Lúc này Đường Bỉnh Kiến còn chưa kịp mở miệng, Triệu Giản đột nhiên xông lên vung một quyền qua, thanh âm đặc biệt giòn, đặc biệt rõ ràng, nói: "Lục tiên sinh nói rất đúng, nói rất đúng. Trơ mắt nhìn con trai mình chết, người kia còn không phải là Lục tiên sinh sao? Lăng Sơ Nam là con trai Lục tiên sinh, ngay cả ông còn không muốn hiến thận cho con mình, lại nghĩ mọi cách tính kế lừa người khác. Ông thật ra lại nói cho tôi hiểu được, người máu lạnh vô tình lại muốn tư lợi cá nhân tỏng miệng ông nói là ai? Là cái loại chết tiệt nào không bằng cả súc sinh?"

Đường Bỉnh Kiến nói chuyện đã đủ khó nghe, Triệu Giản này còn nói chuyện càng khó nghe hơn, Lục Sang Uy mặt xám mày tro, bị mắng cũng không biết nên nói thêm cái gì cho phải.

"Đủ rồi!" Lăng Chính Trung thật sự là tức muốn chết, mặt mày đỏ bừng, dường như lập tức sẽ ngất lịm đi.
Triệu Giản nghe được tiếng hét lớn, hoàn toàn không sợ hãi, đứng im bất động, cười lạnh nói: "Đủ rồi? Chính là tôi còn chưa có mắng đủ đâu."

Lăng Chính Trung tức giận đến run rẩy, nói: "Đường gia các người khinh người quá đáng! Chạy đến Lăng gia ta mắng chửi người, thật sự là quá đáng! Cố Trường Đình là người Lăng gia chúng tôi, chuyện này cũng là chuyện trong nhà, muốn thế nào thì thế đó, Đường gia các người muốn quản cũng không được."

Đường Bỉnh Kiến vừa nghe, phát hỏa, thân thủ mạnh mẽ, lập tức từ trên sô pha thoáng cái đứng lên.

Triệu Giản chạy nhanh chóng ngăn lại ông nội nhà mình, nói: "Ông nội, đừng nổi giận quá mức."

Đường Bỉnh Kiến nói: "Đừng tức giận? Con nhìn xem, con nhìn mà xem, cái thứ Lăng gia này da mặt sao lại dày như vậy? Ta một ông già sống gần một đời người rồi, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy người một nhà ghê tởm như vậy."
Triệu Giản nghiêm mặt, nói: "Lăng lão tiên sinh, ngài không lầm chứ? Cố Trường Đình là vợ tôi, chuyện của cậu ấy sao lại không liên quan đến tôi? Huống hồ trước đó là Lăng gia các người đến đón tôi cùng Cố Trường Đình cưỡng ép mời tới, chẳng lẽ Lăng lão tiên sinh không nhớ rõ?"

Lăng Chính Trung đang muốn cãi lại, Triệu Giản lại tiếp tục nói: "Lăng lão tiên sinh yên tâm, lần này chúng tôi tới có đưa theo luật sư đến đây, Đường gia chúng tôi cũng không phải là loại người vô lý ngang ngược như nhà ông."

Anh nói xong, Đường Bỉnh Kiến liền vẫy vẫy tay, luật sư nhanh chóng chạy đến, lấy ra một phần văn kiện đặt lên bàn, nói: "Lăng lão tiên sinh, theo chúng tôi biết, mẹ của Cố Trường Đình có để lại cho cậu Cố Trường Đình một bút số tài sản thừa kế không nhỏ, nhưng người Lăng gia lại vẫn chưa từng báo cho cậu Cố Trường Đình, hơn nữa trong tình huống cậu Cố Trường Đình không biết, tự ý chiếm đoạt phần tài sản này mười mấy năm."
"Này......" Lăng Chính Trung ngốc luôn, không ngờ tới bọn họ còn muốn đem phần di sản này ra để nói.

Đường Bỉnh Kiến không khách khí nói: "Cái rắm ấy, Lăng gia thật đúng là nghèo đến không có xu dính túi, ngay cả tiền của mẹ đứa nhỏ để lại cho nó cũng chiếm đoạt, da mặt đúng là dày không bình thường nhỉ."

Năm đó, mẹ của Cố Trường Đình đúng là có để lại cho cậu không ít đồ vật cùng tiền bạc, còn có một căn phòng. Hồi sáng, Lăng Sơ Nam đem một cái hộp đến cho Cố Trường Đình, trong đó có chút di vật mẹ để lại cho Cố Trường Đình, nhưng cũng không phải tất cả.

Lăng gia đã từng phá sản, thiếu chút nữa không gượng dậy nổi, khi đó bọn họ thật sự là rất cần tiền, liền phát hiện ra số di vật của mẹ Cố Trường Đình, di chúc đã sớm viết xong, được công chứng đầy đủ, toàn bộ tài sản đều để lại cho con trai Cố Trường Đình.
Người Lăng gia kiểm kê lại, tài sản nhưng thật ra không ít. Mẹ Cố Trường Đình vì Cố Trường Đình về sau có thể sống thoải mái hơn một chút, bà cũng tích cóp được không ít tiền.

Lăng gia dứt khoát không hề giao số tài sản đó cho Cố Trường Đình, trực tiếp đem tài sản đó đều nhập hết vào ngân sách của Lăng gia, đã sớm tiêu hết sạch, chỉ còn lại một chút đồ nhỏ không đáng giá là bao, chính là những thứ Lăng Sơ Nam đưa cho Cố Trường Đình.

Kỳ thật mẹ của Cố Trường Đình đã mua căn phòng ấy từ lâu rồi, mua rất nhiều năm về trước. Thật ra là trước đó vài ngày, bởi vì muốn đưa Cố Trường Đình ra khỏi căn nhà đó, cho nên mới mua trọn căn biệt thự, nếu không thì trong căn nhà đó còn có những người khác nữa.

*******************

Triệu Giản sốt ruột trở lại khách sạn để chăm sóc Cố Trường Đình, cho nên không có ý định cùng Lăng gia ở nơi này giao tranh mất thời gian, liền nói: "Ông nội, Lăng gia này là nơi không sạch sẽ, không bằng để luật sư lại đây, chúng ta đi về trước thôi, miễn cho người Lăng gia chó cùng rứt giậu, vạn nhất bọn họ lại làm ra chuyện gì không thể tưởng tượng nổi, vậy cũng thật khiến người ta sợ hãi."
Đường Bỉnh Kiến còn chưa có làm nhục nhã đám người này đã miệng, bất quá nhìn thấy dáng vẻ Triệu Giản, hiểu được Triệu Giản là đang sốt ruột trở về, Triệu Giản vẫn luôn nhìn thời gian, lúc này mới ra ngoài không bao lâu, liền nhìn đồng hồ mấy lần liền.

Đường Bỉnh Kiến không còn cách nào khác, liền nói: "Nói cũng phải, chúng ta vẫn nên đi thôi, nhìn bọn họ ông liền thấy bực bội."

Đường Bỉnh Kiến đứng lên, Triệu Giản đỡ cánh tay của ông, sau đó được mấy chục tên bảo vệ vây quanh, lúc này mới rời khỏi Lăng gia.

Chỉ là Đường Bỉnh Kiến cùng Triệu Giản đã đi rồi, nhưng luật sư của Đường gia vẫn còn ở lại, không chỉ có luật sư, có cả vệ sĩ, số người cũng thật không ít.

Lăng gia mưu đồ chiếm đoạt di sản đó là vấn đề ván đã đóng thuyền, luật sư Đường gia thế nhưng đem chuyện bán căn biệt thự đó nói thật rành mạch, còn nêu ra các hạng mục Lăng gia dùng số di sản đó đi đầu tư vào, lỗ lã lợi nhuận bao nhiêu cũng kê khai rõ ràng, người Lăng gia muốn phản bác cũng nghĩ không ra lý do.
Lăng Chính Trung  sợ hãi, mau chóng nói: "Nhanh nhanh đi, mau lấy di vật mẹ của Cố Trường Đình để lại cho nó đem lại đây, để cho bọn họ mang đi."

Tuy rằng bọn họ đã tiêu sài gần như hết sạch, nhưng vẫn còn dư lại một vài đồ khác, những thứ đó ở trong mắt Lăng gia đều không đáng tiền, nên không có động vào.

Lục Sang Uy vừa định đi, bỗng nghe được một thanh âm nhỏ bé yếu ớt nói: "Không cần đi lấy nữa, con đã lấy đi đưa cho Cố Trường Đình."

Bọn họ ngước lên nhìn, liền thấy Lăng thúc bế ngang Lăng Sơ Nam từ trên lầu đi xuống.

Lăng Chính Trung cũng nhìn thấy cháu trai, đau lòng không chịu được, sắc mặt Lăng Sơ Nam ngày càng kém, càng ngày càng khó coi.

Lục Sang Uy lại vội hỏi: "Chuyện gì cơ? Con đưa cho Cố Trường Đình khi nào?"

Lăng Sơ Nam nói: "Những thứ đó vốn dĩ là cô cô để lại cho Cố Trường Đình, con vừa mới đưa lại số đồ đó cho anh ta."
Lục Sang Uy trừng mắt nói: "Con đi gặp Cố Trường Đình sao? Thân thể con đã như này rồi, thế nhưng còn ra ngoài chạy lung tung?"

Lăng Sơ Nam cười cười, khi cười rộ lên cũng thực vô lực, nói: "Dù sao con cũng sẽ chết, nếu vẫn không được ra ngoài một chút, chỉ sợ về sau cũng không có thời gian mà đi."

Hắn vừa nói xong, Lục Sang Uy liền ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa.

Lăng Chính Trung lòng đau như cắt, nói: "Con đừng nói như vậy, ông ngoại có thể chữa khỏi bệnh cho con."

"Làm sao mà chữa khỏi được a?" Lăng Sơ Nam cười nhìn Lăng Chính Trung, nói: "Ông ngoại, trong lòng ông hẳn là rõ ràng đi, con thật sự không còn sống được mấy ngày nữa, ngài là đang lừa con, hay là đang tự lừa chính mình đây?"

Lăng Chính Trung cố chấp nói: "Con đừng nói như vậy, đừng nói như vậy, nhất định có thể khỏi, Lăng gia về sau còn phải giao cho con nữa mà. Cái thằng Cố Trường Đình chính là quỷ ích kỷ, nó không chịu hiến thận cho con, không việc gì, ông ngoại có cách, có cách, còn có cách khác......"
Lăng Sơ Nam cười càng thê thảm hơn, nói: "Ông ngoại, Cố Trường Đình còn chưa bao giờ được gặp mặt con, vì sao anh ta phải cứu con chứ? Cố Trường Đình là một quỷ ích kỷ, vậy cha của con thì coi là cái gì chứ? Cha ruột con còn không muốn cứu con, vì cái gì lại muốn mắng chửi người khác?"

Lục Sang Uy vừa nghe vậy, có chút hoảng sợ, ông ta rất sợ Lăng Sơ Nam nhắc tới chuyện này. Quả nhiên cậu vừa nói tới, Lăng Chính Trung liền nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt kia đặc biệt khủng bố.

Lăng Chính Trung gằn giọng nói: "Lục Sang Uy, hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có anh mới có thể cứu cháu trai của tôi, anh cần phải hiến thận cho thằng bé!"

Lục Sang Uy sợ đến run rẩy tiến lên, nói: "Lão gia tử, không được đâu a lão gia tử!"

Lăng Sơ Nam lại nhìn tận mắt cha hắn phản đối, trên mặt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, thực lạnh nhạt.
Lăng thúc ôm lấy Lăng Sơ Nam một chút, ôm lấy cánh tay hắn còn nhẹ nhàng vỗ vỗ, dường như đang an ủi.

Lăng Chính Trung quát: "Sao lại không được? Anh muốn trơ mắt nhìn con trai mình chết hay sao!"

Lục Sang Uy ánh mắt đảo loạn, lại không vì Lăng Chính Trung nói mà dao động, mà là suy nghĩ biện pháp thuyết phục Lăng Chính Trung.

Lục Sang Uy vẻ mặt thống khổ nói: "Lão gia tử, không phải vì con không muốn cứu con trai, chỉ là. . . chỉ là. . . con hiện tại mới hơn bốn mươi tuổi, tuy đã không còn trẻ, nhưng là con nguyện ý giúp ngài chia sẻ chuyện Lăng gia a, ít nhất còn có thể phụ giúp lão gia tử san sẻ thêm bốn mươi năm công tác. Nhưng là. . . nhưng nếu con đem một quả thận cho Lăng Sơ Nam, vậy rốt cuộc không có cách nào giúp lão gia tử chia sẻ gánh nặng nữa. Lão gia tử ngài suy nghĩ lại a, bác sĩ nói, ghép  thận xong cũng không thể bảo đảm Lăng Sơ Nam nhất định không có việc gì, cho dù lúc ấy không có vấn đề gì, cũng không thể bảo đảm Lăng Sơ Nam có thể sống thêm bốn mươi năm nữa. Như vậy tính gộp cả hai cách tính lại, này...... này thật không đáng a!"
Lăng Sơ Nam vốn dĩ luôn đạm mạc, chỉ là khi nghe thấy những lời này, nước mắt vẫn không cầm được lập tức trượt xuống, trên gương mặt tái nhợt, có vẻ dị thường chói mắt.

"Thiếu gia......"

Lăng thúc đau lòng nói: "Thiếu gia, tôi đưa cậu lên lầu đi?"

"Không......" Lăng Sơ Nam ngăn lại nói: "Không, những lời này tôi muốn nghe, cảm giác chính mình sống hai mươi năm, kỳ thật chính là đang đợi những lời này. Cha nói rất đúng, mạng của con không đáng là cái gì."

Lăng Chính Trung tuy rằng thực tức giận Lục Sang Uy nói như vậy, nhưng lão ta đúng là bị Lục Sang Uy nói cho dao động. Lục Sang Uy chính là trợ lý đắc lực của lão, vạn nhất Lăng Sơ Nam ghép thận xong vẫn không sống được bao lâu, vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được, quá nguy hiểm, như vậy Lăng gia......

Lăng Chính Trung đang dao động, Lăng Sơ Nam sao có thể không nhìn ra đuộc chứ.
Lăng Sơ Nam cười nói: "Xem kìa, ông ngoại, ông vẫn nói ông thương con nhất, thật ra thì? Cái gì mà yêu thương với không yêu thương a, cái gì mà thân tình hay không thân tình, hóa ra đều là không đáng giá! Con trước kia vẫn luôn không thể tin được, rồi lại hoài nghi, hôm nay rốt cuộc nghe được chính miệng cha con nói ra, con không nhìn cho rõ là bản thân may mắn, hay là ai oán chính mình không nên tồn tại trên đời này."

Lăng Chính Trung nghe được lời Lăng Sơ Nam nói, lập tức kêu lên, nói: "Không không! Ông ngoại thương con nhất, ông ngoại không muốn vứt bỏ con."

Lão tuy rằng nói như vậy, nhưng biểu tình Lăng Sơ Nam vẫn là một mảnh tro tàn.

Lăng Chính Trung cầm lấy quải trượng, liền muốn đi đánh Lục Sang Uy, nói: " Anh nhìn xem, anh nói những lời khốn nạn gì đấy, anh phải cứu Lăng Sơ Nam, phải hiến thận cho thằng bé!"
"Lão gia tử, lão gia tử!" Lục Sang Uy "Thình thịch" một tiếng liền quỳ lạy cha vợ, ôm lấy chân lão gia tử chân, nói: "Lão gia tử, ngài phải nghĩ kỹ a, Lăng Sơ Nam thật sự không cứu nổi nữa! Thật sự không đáng a. Hơn nữa, hơn nữa...... lão gia, ngài vẫn luôn đối xử với con như con trai ruột a, con mới chỉ hơn bốn mươi tuổi thôi, con còn có thể sinh cho Lăng gia thêm một đứa cháu trai nữa a, nếu được vậy cũng có thể kế thừa sự nghiệp của Lăng gia."

Lăng Chính Trung ở điểm này nhưng thật không hồ đồ, trực hệ của Lăng gia không có cháu nội nào, Lăng Sơ Nam kỳ thật là cháu ngoại trai, bất quá theo họ Lăng, Lăng Chính Trung liền miễn cưỡng coi hắn coi như cháu nội mà chăm sóc.

Nói như thế nào thì, Lục Sang Uy lại không phải họ Lăng, Lăng Chính Trung sao có thể coi tên đó thành con trai của mình được, kỳ thật vẫn là người ngoài mà thôi. Lăng Sơ Nam tốt xấu gì cũng là con của con gái Lăng Chính Trung và Lục Sang Uy, Lục Sang Uy nói muốn sinh thêm một đứa con trai, con gái Lăng Chính Trung sớm đã chết, tên này nói muốn sinh cũng không biết đi nơi nào tìm một nữ nhân sinh con, cái người đó cùng Lăng gia một chút quan hệ cũng không có, căn bản không phải nòi giống nhà họ Lăng.
Lăng Chính Trung cảm thấy Lục Sang Uy nghĩ muốn chiếm đoạt hết tài sản của Lăng gia, tức khắc liền nổi giận.

Hơn nữa Lục Sang Uy nói những lời đó, kỳ thật đã khai sáng cho Lăng Chính Trung một chuyện. Thật ra lão cũng không cần Lăng Sơ Nam sống thêm bốn mươi năm nhiều như vậy làm gì, chỉ cần Lăng Sơ Nam có thể sống thêm hai ba năm là đủ, cố kéo dài thêm chút thì tốt rồi, Tranh thủ mấy năm này chọn cho Lăng Sơ Nam một người vợ, để Lăng Sơ Nam cùng nữ nhân đó sinh con, sinh ra một đứa cháu trai, Lăng gia vẫn có người kế thừa rồi.

Lăng Chính Trung hạ quyết tâm, nói: "Chó má! Chỉ có Lăng Sơ Nam là cháu trai của ta thôi, anh phải cứu nó! Người đâu! Vệ sĩ đâu! Bắt Lục Sang Uy lại cho ta, dẫn hắn đi kiểm tra, nahnh chóng làm phẫu thuật."

"Không không không!" Lục Sang Uy nhìn vào, quả thực giống như là bị điên rồi, bắt đầu vùng vẫy loạn xạ, như thế nào cũng không chịu đi.
Ông ta đánh loạn một cái, lập tức liền đụng vào Lăng Chính Trung. Lục Sang Uy, Lăng Chính Trung, còn có một đám vệ sĩ vây thành một đám, khó coi muốn chết, như là chơi xiếc khỉ, người ngã ngựa đổ.

Lăng thúc ôm Lăng Sơ Nam đứng một bên, hai người đều lạnh nhạt nhìn bọn họ.

Bên kia luật sư Đường gia cùng vệ sĩ còn chưa đi, đứng xem một vở tuồng miễn phí, lúc này lại bắt đầu xem xiếc thú ảo thuật.

Những người đó lăn lộn thành một đoàn, Lục Sang Uy kêu gào khóc lóc nói: "Lão gia, ngài không thể như vậy a, tôi vẫn luôn toàn tâm toàn ý làm việc cho Lăng gia, ngài không thể vứt bỏ tôi như vậy. Lăng Sơ Nam sắp phải chết rồi, không có cách nào cứu vãn được, chúng ta hà cớ gì phải cưỡng cầu."

Lăng Chính Trung gào lên: "Nó là cháu trai của ta, nó là con trai của anh a! Anh dám nói như vậy?"
Lăng Sơ Nam nhìn bọn họ, nước mắt đã không còn chảy nước, tình cảnh trước mắt nhưng lại không có gì khiến hắn tức giận nữa.

Lăng Sơ Nam nhàn nhạt nói: "Không cần tranh cãi ầm ĩ, con không cần ghép thận."

Hắn vừa nói, Lục Sang Uy lập tức liền không ồn ào nữa, nước mắt đầy mặt nói: "Con trai, con trai! Cha biết con là người hiểu chuyện mà, con phải thông cảm cho cha a."

Lăng Sơ Nam cười lạnh, nói: "Cha? Nực cười! Ông cũng đừng gọi tôi là con trai, ta không phải con trai ông, không chịu nổi cái xưng hô này."

Lăng Chính Trung cho rằng Lăng Sơ Nam đang bực bội, nói: "Sơ Nam, con đừng nóng giận, ông ngoại nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho con, yên tâm."

Lăng Sơ Nam cũng lạnh lùng nhìn qua Lăng Chính Trung, nói: "Tôi không phải con của ông ta, cũng không phải cháu trai của ngài, tôi không cần các người chữa bệnh cho tôi."
Lăng Chính Trung bị hắn nói cho sửng sốt.

Lăng Sơ Nam lại nói tiếp: "Tôi biết trong lòng ông ngoại nghĩ như nào, luôn mồm nói thương tôi, kỳ thật đều là gạt người. Bất quá chỉ chỉ vì tôi có huyết thống của Lăng gia mà thôi, nếu như Lăng gia còn có một cái người thừa kế nào khác, chỉ sợ là tôi đã sớm bị đuổi đi rồi cũng nên?"

"Không, sẽ không đâu." Lăng Chính Trung nói.

Lăng Sơ Nam nói: "Ông ngoại, ngài đừng tưởng rằng cái gì tôi cũng không biết. Tôi biết trước khi ông đi tìm Cố Trường Đình, còn từng phái người đi tìm một người. Người kia hẳn là con ngoài giá thú của ngài đi, chỉ tiếc, thuộc hạ sau khi tìm kiếm trở về báo cáo, người kia đã sớm chết rồi, chết vì xảy ra tai nạn xe cộ, có phải hay không?"

"Con......" Lăng Chính Trung không dám tin nhìn chằm chằm Lăng Sơ Nam.
Thời điểm Lăng Chính Trung biết Lăng Sơ Nam bị bệnh, suy nghĩ đầu tiên là muốn từ bỏ hắn, nhưng nghĩ lại Lăng gia không người kế thừa, Lăng Chính Trung liền nghĩ tới, chính mình trước kia nợ phong lưu, còn có một đứa con riêng lưu lạc bên ngoài, nhưng đáng tiếc đứa con riêng đó đã chết rồi, lại không có người kế thừa Lăng gia, lúc này mới vội vàng hoảng loạn tìm cách chữa bệnh cho Lăng Sơ Nam.

Cũng chính vì như vậy, giai đoạn trước Lăng Sơ Nam bị bệnh không có người chăm sóc, cho nên bệnh tình mới chuyển biến xấu nhanh như vậy.

Lăng Sơ Nam nói: "Như vậy hiện tại tôi cũng nói cho ngài biết, ông ngoại, tôi cũng không phải cháu ruột của ngài. Cứ coi như Cố Trường Đình đồng ý hiến thận, anh ta cũng thể cứu nổi tôi. Cho dù người cha này nguyện ý ghép thận, cũng cứu không được tôi."
"Con. . . Con nói lời hồ đồ gì vậy!" Lăng Chính Trung nói.

"Tôi không có hồ đồ." Lăng Sơ Nam cười, nói: "Là thật sự."

Hắn nói xong, đem một cái notebook cũ kĩ ném xuống đất, nói: "Notebook của mẹ tôi, trong đó viết rất rõ ràng. Mẹ tôi chưa từng sinh đứa trẻ nào cả, tôi là do bà ôm từ bên ngoài về, cùng Lăng gia một chút quan hệ cũng không có."

Lăng Chính Trung không thể tin nổi, Lục Sang Uy lại là thở ra một hơi.

Cái diễn biến này tới cũng quá nhanh, thật ra trước đó Lăng Sơ Nam cũng không biết thân thế của chính mình, vào lúc hắn bệnh vô cùng nặng rồi, trước khi Cố Trường Đình tới, hắn cảm thấy chính mình khẳng định phải chết, rất nhanh thôi, cho nên bắt đầu sắp xếp lại di vật của chính mình.

Ai biết được lúc hắn sửa sang lại di vật, thế nhưng phát hiện ra một cái notebook, được bảo quản rất tốt, thế nhưng lại là nhật ký của mẹ hắn viết trong notebook.
Trong nhật ký, còn ghi lại một bí mật......

Lăng Sơ Nam nhìn thấy rất khϊếp sợ, hắn không dám tin.Mẹ hắn viết, bác sĩ nói bà cả đời cũng không thể sinh con được, bà rất bi thương. Bà biết ở Lăng gia không có con đại biểu cái gì, khả năng căn bản ngày tháng sau này không dễ dàng.

Lục Sang Uy tuy rằng là ở rể, nhưng lại rất lăng nhăng. Mà cha của bà Lăng Chính Trung, trước kia lại càng có không ít phụ nữ bên ngoài, nghe nói còn có cả con riêng.

Nếu bà không sinh được con, Lăng gia không có người thừa kế, Lăng gia nhất định sẽ xoay chuyển, địa vị của bà cũng sẽ tuột dốc không phanh.

Vì thế bà liền nghĩ ra một cách, giả mang thai, sau đó ôm một đứa trẻ ở ngoài về, làm bộ đây chính là con mình sinh ra, đứa bé kia xấu số kia chính là Lăng Sơ Nam.

Ai cũng không biết, thần không biết quỷ không hay, bí mật này, thế nhưng lại bị giấu kín suốt hai mươi năm.
Lăng Sơ Nam quá khϊếp sợ, hắn không dám tin tưởng, trộm đi làm xét nghiệm, kết quả xét nghiệm ADN cho thấy, hắn đúng là  không phải người Lăng gia, cùng Lục Sang Uy cũng không có bất luận quan hệ gì.

Lăng Sơ Nam thực tuyệt vọng, nhưng hắn càng tuyệt vọng hơn chính là, Lục Sang Uy cũng không biết mình không phải con trai ông ta, nhưng Lục Sang Uy dù sao cũng không muốn cứu hắn.

Lăng Sơ Nam lúc ấy cảm thấy, có lẽ không phải con cháu của Lăng gia, thật ra lại là may mắn, như vậy ít nhất có thể tự an ủi chính mình.

"Thiếu gia, chúng ta đi thôi." Lăng thúc nói.

Lăng Sơ Nam gật gật đầu, nói: "Đi thôi, đưa tôi rời khỏi Lăng gia, không bao giờ quay trở lại nữa."

Lăng thúc lập tức nói: "Vâng, thiếu gia, cậu yên tâm, ta sẽ luôn chăm sóc cậu."

Lăng Chính Trung cùng Lục Sang Uy đều đang xem notebook, trong lòng bọn họ cũng là một mảnh tuyệt vọng, căn bản không có ngăn cản Lăng Sơ Nam cùng Lăng thúc, để cho Lăng thúc ôm người đưa đi.

Bình luận

Truyện đang đọc