GẢ CHO VAI ÁC XẤU SỐ TRONG TIỂU THUYẾT



Edit: Khả Khả.

Cố Minh Châu bực bội đến mức không muốn vuốt ve Cổn Cổn, bảo Hứa Nhất đưa Cổn Cổn đến rừng trúc ăn, còn nàng xoay người vào phòng, đôi mắt nhìn xéo qua chiếc giường mỹ nhân rơi vào khoảng không không biết đang nghĩ gì.

Mai nhi đóng cửa lại, bước đến hành lễ với Cố Minh Châu, nàng cẩn thận nói: “Vương phi, có cần dùng điểm tâm chưa ạ?”
Cố Minh Châu lười biếng đáp “Ừ” một tiếng.

Còn có thể ăn chứng minh không có vấn đề gì lớn, Mai nhi nhẹ nhàng thở ra, vội lui xuống đi thu xếp.

Đến khi nàng trở lại, Cố Minh Châu đến bàn ngồi, bộ dạng trầm tư.

“Mai nhi, ngươi có thấy cái hộp nhỏ nhỏ?”
Cố Minh Châu mô tả, Mai nhi cẩn thận suy nghĩ, từ bàn trang điểm lấy ra cái hộp nhỏ giống như nàng mô tả.

“Vương phi, cái này sao?”
Cố Minh Châu nhìn rồi gật đầu nói: “Ừm, chính là nó.


Mai nhi hỏi: “Cần nô tỳ mở ra không ạ?”
Cố Minh Châu suy nghĩ một chút rồi cự tuyệt, nàng nói nàng cần ở một mình, cho Mai nhi lui ra nghỉ ngơi.

Mai nhi nghe lời lui ra, nhưng trong lòng lại lo lắng, chỉ lui đến cửa, sau khi đóng cửa lại thì tự mình canh ở trước.


Cố Minh Châu vuốt lên chiếc hộp, nhớ tới lời mẫu thân đã nói.

Vì ngay từ đầu mẫu thân nàng cho rằng Hàn Mẫn không thể giao hợp, đêm tân hôn sợ nàng mất mặt nên dùng cách khác….

Tuy rằng nàng không nói rõ nhưng nhìn vào biểu hiện trên mắt nàng thì Cố Minh Châu liền rõ.

Một số đồ chơi ở thời hiện đại ngay lập tức hiện lên trong đầu nàng.

Ặc, Mẫu thân nàng quả nhiên không đơn giản.

Còn chưa xong, đến khi nàng biết Hàn Mẫn bình thường, sau khi biết chuyện viên phòng, lúc ở nhà mẫu thân nàng còn suy nghĩ cẩn thận bảo nàng khi trở về thì hủy cái hộp đó đi.

Bây giờ, cái hộp nhỏ đang ở trên tay Cố Minh Châu.

Ai cũng đều biết, con người có một loại tâm lý ngược, càng cấm cản việc gì thì càng tò mò càng muốn làm việc đó.

Cố Minh Châu cũng có loại tâm lý này.

Cuối cùng vẫn nhịn không được mở hộp ra.

Trong cái hộp có cuốn sách nhỏ cùng với vài thứ đồ.

Cố Minh Châu cầm lấy quyển sách nhỏ mở ra xem, xem được một trang mặt nàng liền đỏ như máu vội đóng sách lại.


Sách…sách này cũng kích thích quá rồi!
Cuốn sách nhỏ này là Xuân cung đồ.

Cố Minh Châu cũng từng xem không ít sách Xuân Cung Đồ, trước khi xuất giá, Từ ma ma cũng chuẩn bị Xuân Cung đồ cho nàng, hơn nữa đều là tinh phẩm của cung đình, nét vẽ tỉ mỉ tinh tế vô cùng đẹp.

Nhưng bản này với cái loại nàng đã xem không giống nhau.

Khác hoàn toàn, để cho dễ hình dung thì một quyển là hai người “gắn chặt” với nhau, một quyển là một người tự xử, hơn nữa còn chỉ dạy dùng những món đồ chơi kia như thế nào.

Hả? Món đồ chơi?
Cố Minh Châu lục lại cái hộp nhỏ, quả nhiên có mấy món đồ chơi.

Cố Minh Châu lui tay về, nàng sờ lên vành tai đỏ bừng của mình, lại nhịn không được cầm lấy quyển sách nhỏ lên nhìn, cái miệng nhỏ không tự chủ khẽ cong lên phát ra âm thanh hoảng sợ.

Nhìn đi, nàng còn cầm lấy mấy món đồ chơi lên trên tay, trong đầu tràn ngập đủ loại tưởng tượng, thậm chí còn có ý muốn thực hành.

Sau đó nàng đột nhiên nghĩ tới mẫu thân nàng.

Ôi, mẫu thân nàng thật không đơn giản!
Ai nói cổ nhân bảo thủ, rõ ràng đều tự chơi được!
Khoan! Hay là….

.

Có lẽ nào……Không thể nào……
……
Vừa lúc nghĩ ngợi, Cố Minh Châu bất chợt nắm chặt đồ trong tay.

“Châu nhi, ta về rồi….

Châu nhi, nàng đang làm cái gì vậy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc