Lý trang chủ hiển nhiên không ngờ rằng dưới sự bao vây chặt chẽ của Hoài Chương Vương, lại có một con cá cơ trí chui lọt vào.
Kinh nghiệm nhiều năm buôn bán nói cho Lý Lâm Mộc, gặp tình huống này đừng hoảng sợ, cần cân nhắc trước sau rồi hãy quyết định nên đứng về phe nào, hai bên cắn nhau, đứng ngoài cuộc xem tình hình.
Cá lọt lưới Trịnh Vân Hạm thấy Lý trang chủ không muốn đáp lại mình, liền bình tĩnh nói: "Ta chỉ biết rằng làm ăn quan trọng nhất là chữ tín, mua bán tuy rằng ai ra giá cao thì được nhưng cũng phải phân thứ tự trước sau, Thiên Mộc Trang may mắn được Vương gia coi trọng. Không có ý làm mất lòng Vương gia nhưng nếu Vương gia cũng muốn mua hàng của Thiên Mộc Trang mà còn mua rất nhiều thì mời Vương gia lấy ra bằng chứng về khế ước, chúng ta đối chiếu thời gian đặt hàng, nói chuyện đạo lý. "
Mặt sẹo chuẩn bị nổi giận, Hoài Chương Vương đột nhiên dùng tay ngăn lại, chậm rãi nói: "Ngươi đến từ Trường An?"
Trịnh Vân Hạm trở nên cảnh giác.
Vừa mở miệng liền hỏi xuất thân của nàng, chẳng lẽ muốn so xuất thân với nàng sao?
Thiên Mộc Trang quanh năm tiếp khách từ Trường An đến, đều thuộc vòng buôn bán cao tầng trong kinh thành, nàng sớm đã lộ rõ danh tính của mình, hiện tại che đậy đến khi bị vạch trần còn xấu hổ hơn.
Chỉ là đi mua bán thôi, không phải chuyện xấu hổ, Trịnh Vân Hạm đáp: "Đúng."
Ngay khi Trịnh Vân Hạm tưởng rằng Vương Hoài Chương sắp moi ra thân phận của nàng, hắn đột nhiên chuyển đề: "Bổn vương vẫn chưa từng ký khế ước, vậy ta làm sao có thể cùng ngươi đối chứng?"
Hắn dường như không có ý định moi ra thân phận của nàng, chỉ là hoàn toàn không muốn nói đạo lý.
Trịnh Vân Hạm bồn chồn trong lòng, liếc nhìn Lý trang chủ bình chân như vại ngồi ở bên cạnh, căng da đầu nói: "Vì Vương gia chưa từng ký khế ước, dù sao cũng nên xếp sau..."
"Đợi chút..."
Trịnh Vân Hạm bị cắt ngang, hơi mờ mịt.
Vương Hoài Chương chống cằm một tay: "Xem giọng nói và tướng mạo của ngươi nên là một cô nương đi, làm phiền đổi giọng nói của một cô nương bình thường. Cái giọng nén của ngươi làm bổn vương nghe rất không thoải mái."
Trịnh Vân Hạm nắm chặt tay, sau đó nhanh chóng thả lỏng, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Vâng."
Hoài Chương Vương bắt gặp động tác nhỏ của nàng trong mắt, khóe môi giương lên vòng cung nhỏ, nói: "Thứ tự đến trước sau, bổn vương đương nhiên không chiếm được ưu thế, nhưng bổn vương hôm nay đến là muốn mua hàng hoá của Thiên Mộc Trang, tất cả."
Hai từ cuối cùng thật sự bá đạo và làm người khác tức giận.
Hắn đột nhiên chuyển chủ đề: "Không bằng chúng ta nói lý do mua hàng là gì, dùng cái này đánh giá xem ai cần hơn, như vậy cũng không tính là ta cường thủ hào đoạt, cô nương cảm thấy như thế nào?"
Trịnh Vân Hạm sẽ không ngu ngốc đến mức tin rằng nam nhân này sẽ thực sự quyết định xem ai là người có đủ tư cách lấy hàng hơn chỉ căn cứ vào lý do.
Ai sẽ là người đứng ra phân xử? Người này kiêu ngạo như thể "Bổn vương đến định đoạt".
Nhưng nàng chỉ có thể mỉm cười, ôn hoà nói: "Sắp tới sinh thần của gia phụ rồi, tiểu nữ chỉ muốn tìm một khối gỗ tử đàn hương tốt nhất cho cha làm quà tặng. Xin Vương gia thành toàn cho tấm lòng hiếu thảo của tiểu nữ."
Hoài Chương Vương nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó lắc đầu: "Thật đáng tiếc."
Trịnh Vân Hạm: ?
Vương Hoài Chương: "Cô nương muốn chuẩn bị hạ lễ cho cha, thật cảm động. Nhưng bổn vương là chuẩn bị quà ra mắt cho cô nương sắp định thân. Cân nhắc xong, bổn vương cảm thấy ta vẫn là cần hơn một chút. Tiếc là cô nương vẫn nên chọn vật khác để tẫn hiếu đi."
Trịnh Vân Hạm rất muốn đem lệnh bài của Thiên Mộc Trang đánh vào bản mặt hắn.
"Trăm sự hiếu thuận làm đầu, tiểu nữ hiếu thảo với cha, tại sao lại xếp sau vương gia cùng nữ tử định thân?"
"Bổn vương quanh năm đi vắng, không quan tâm đến tình hình trong phủ, hơn nữa tính tình cũng không dễ kết giao với người khác. Có thể nói, đối với một cô nương cùng bổn vương định thân lại càng khó hơn. Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại (*), bổn vương cũng đã đến tuổi, nếu không ân bề gia thất, cô độc một mình, chẳng lẽ không phải là đại bất hiếu sao?"
(*) Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại 不孝有三无后为大: Bất hiếu có 3 loại, bất hiếu lớn nhất là không có hậu duệ nối dõi.
"Cô nương bỏ lỡ sinh thần lệnh tôn năm nay thì vẫn còn năm sau. Nhưng nếu bổn vương bỏ lỡ giai nhân thì chính là cô đơn cả đời. Trong trường hợp này, thê tử sắp đính hôn của bổn vương chẳng phải quan trọng hơn sao?"
Thật không biết xấu hổ.
Trịnh Vân Hạm sống ở Trường An đã lâu, biết rất ít về Hoài Chương Vương, nàng cũng không muốn hỏi. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tuổi trẻ tuấn tú của hắn lại nói ra những lời mặt dày này, rõ ràng chỉ đang tuỳ ý kiếm một lời giải thích để trấn áp nàng.
Bình tĩnh lại, nàng vẫn nên thức thời. Chuyện hôm nay, nàng xông vào đã không thoả đáng, đối phương cũng không giảng đạo lý, chèn ép nàng. Nếu nàng không đi nhanh khiến Hoài Chương Vương nhìn chằm chằm vào phủ Trung Liệt Hầu, lúc đó không sai cũng thành sai.
Hạ lễ tặng cha tuy quan trọng nhưng cũng không phải là không có sự lựa chọn thứ hai.
Trịnh Vân Hạm lộ ra vẻ mặt thất vọng, cũng không muốn dây dưa thêm nữa: "Đã vậy, tiểu nữ không quấy rầy vương gia mua lễ vật cho giai nhân, cáo từ."
Mặt sẹo vẫn nhớ bọn họ đã phong toả đường núi, vậy mà nha đầu này có thể xông vào, "Vương gia, nàng ta..."
Hoài Chương Vương đột nhiên nói: "Khoan đã."
Trịnh Vân Hạm trong lòng chùng xuống, cảm giác bất an.
Nàng xoay người: "Vương gia còn có gì phân phó?"
Hoài Chương Vương trầm giọng nói: "Hiếu tâm của ngươi chỉ đến thế thôi à?"
Trịnh Vân Hạm ngước mắt lên nhìn hắn.
Đôi mắt của nam nhân này sâu không thấy đáy, những người như hắn, không thể nhìn thấu.
Trịnh Vân Sơn: "Vương gia có lòng với giai nhân, hiếu thuận với vương phủ. Tiểu nữ không dám cùng Vương gia tranh cao thấp."
Hoài Chương Vương hơi nghiêng đầu: "Ra là vậy... Khi ngươi lừa bổn vương xông vào sơn trang, cũng là nghĩ như vậy?"
Trịnh Vân Hạm hơi sửng sốt, không nói tiếp.
"Không bằng thế này đi ..." Hắn ném thỏi vàng trong tay xuống chiếc bàn bên cạnh rồi đứng dậy.
Trịnh Vân Hạm thấy hắn ta thực sự rất cao, khắp người toả khí tức áp bách, khoanh tay đi đến. Cả đại sảnh rộng rãi dường như bị bóp nghẹt khi khoảng cách giữa hai người tiến gần.
"Cả hai đều là người có tấm lòng hiếu thuận, không nên phân biệt cao thấp ... Ngươi ăn mặc thế này là cưỡi ngựa đến sao?"
Trịnh Vân Hạm nhẹ nhàng gật đầu.
"Có thể cưỡi ngựa?"
Trịnh Vân Hạm tiếp tục gật đầu: "Biết một chút."
Hắn cười nhẹ một tiếng, Trịnh Vân Hạm bỗng nhiên ngửi được một mùi ô trầm hương (*).
Vừa làm tinh thần tỉnh táo vừa khiến lông tơ nàng dựng ngược.
(*) Ô trầm hương là một loại hương được trộn từ nhiều loại hương liệu, mùi hương thanh thuần, hiệu quả lâu dài; có tác dụng đuổi muỗi, loại bỏ độ ẩm trong không khí, khử mùi ẩm mốc trong phòng.
"Ngươi cùng bổn vương thi đua ngựa. Nếu ngươi thắng, ngươi có thể chọn hàng của Thiên Mộc Trang trước, thế nào?"
Đua ngựa?
Trịnh Vân Hạm nghe mà thấy hai chân đau rát.
Nàng rốt cuộc cũng là một cô nương khuê các, đi đường xa vẫn là ngồi xe ngựa. Hôm nay cưỡi ngựa chẳng qua là đến Thiên Mộc Trang lấy gỗ, cũng đã bị ăn khổ rồi.
Hắn là nam nhân được vinh danh trên sa trường từ nam chí bắc, lại muốn cùng nàng thi đua ngựa, đây rõ ràng là cường thủ hào đoạt mà lại còn âm hiểm muốn nàng chịu tội!
Hắn dường như sợ nàng chưa đủ xấu hổ nên tiến lại gần một bước, giọng điệu không biết là châm chọc hay dụ dỗ: "Làm sao? Đại hiếu nữ."
Trịnh Vân Hạm nắm chặt tay, không nói chuyện. Hộ vệ đang muốn tiến lên bảo vệ, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt đều là cung kính cùng rụt rè, đôi mắt óng ánh động lòng người: "Nếu Vương gia đã có hứng thú, vậy tiểu nữ xin phụng bồi. Chỉ cần tiểu nữ chiến thắng thì có thể ưu tiên mua hàng đúng không? "
Hắn nhướng mày: "Đương nhiên."
Không thể hiểu được sự phát triển của tình huống này, Lý trang chủ: ...
...
Con đường núi dẫn đến Thiên Mộc Trang rộng rãi và bằng phẳng vì quanh năm phải vận chuyển hàng về.
Trịnh Vân Hạm dắt ngựa đến điểm xuất phát.
Cách đó không xa, Hoài Chương Vương đã cưỡi ngựa đến nơi.
Hắn cưỡi là một con ngựa cao lớn, đen bóng, thân mặc giáp và có một nhúm lông trắng như tuyết trước trán.
Trịnh Vân Hạm sửng sốt trong chốc lát.
Hắn ta định dùng ngựa chiến đấu với nàng sao?
Trịnh Vân Hạm đã nghe nói về sự khác biệt giữa ngựa chiến và ngựa nuôi trong nhà.
Trên chiến trường, chiến mã đã được huấn luyện như thành tinh vậy, không chỉ chạy nhanh mà còn nhảy rất cao, dẫm chết người ngang dùng đao. Đây là lý do tại sao kỵ binh trong quân đội rất quan trọng, nuôi dưỡng cũng tốn nhiều của cải.
Trịnh Vân Hạm liếc nhìn con ngựa của nàng.
Đây là bảo mã do đại ca lựa chọn cho nàng năm sinh thần thứ mười bốn, tính tình dịu ngoan, thích hợp để các cô nương cưỡi.
Con ngựa này, đáng lẽ ra nên ra ngoài thành vào mùa xuân, tắm mình trong gió xuân nắng ấm, bây giờ phải đối mặt với chiến mã rong ruổi sa trường.
Đúng lúc này, ngựa của Hoài Chương Vương đột nhiên phì một tiếp, đầu ngựa lắc lư đâm về phía ngựa của nàng. Con ngựa của Trịnh Vân Hạm giật mình, nghiêng đầu theo bản năng, ngay cả vó ngựa cũng tránh sang một bên.
Nam nhân cưỡi ngựa bên cạnh cười nhẹ một tiếng.
Trịnh Vân Hạm vươn tay vỗ vỗ đầu ngựa, thầm nói: "Thua người lại thua trận, thật đúng là ngựa của ta..."
Nàng giả vờ không biết mặt mình đã đỏ lên vì xấu hổ, quay người lên ngựa, nhìn thẳng về phía trước: "Vương gia, tiểu nữ chuẩn bị xong rồi."
Đôi mắt của Hoài Chương Vương quét qua đôi má ửng hồng mơ hồ qua tấm mạng che mặt của thiếu nữ, siết chặt dây cương. "Theo những gì chúng ta ước định, chạy từ đây đến đoạn đường núi bị chặn thì quay về. Ai về trước sẽ là người chiến thắng."
"Một lời đã định." Trịnh Vân Hạm một tay cầm dây cương, tay kia cầm roi ngựa, hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, hai con ngựa lao đi cùng một lúc.
Tuy Trịnh Vân Hạm học tốt cưỡi ngựa và bắn cung, nhưng cũng không thể so được tốc độ cùng khí thế của ngựa chiến.
Thấy Hoài Chương Vương không hề tỏ ra khách sáo, thương hoa tiếc ngọc, cuối cùng nàng cũng nhận ra rằng con ngựa do đại ca mình chọn thực sự rất rất hiền lành.
Giới hạn tốc độ đúng là có thật.
Nàng còn tưởng ngựa của mình đã phi nhanh như gió ...
Nhưng một chân con ngựa của Hoài Chương Vương còn phi nhanh hơn cả ngựa của nàng nữa!
Nàng muốn đổi ngựa!
Cùng lúc đó, Trịnh Dục Đường đang làm việc thì đột nhiên hắt hơi.
Hai vị đồng liêu bên cạnh đều tỏ ra quan tâm: "Trịnh đại nhân bị bệnh sao?"
Trịnh Dục Đường xua tay lắc đầu: "Không sao, có lẽ là bông liễu bay qua mũi thôi, thất lễ rồi."
Hai đồng liêu tỏ vẻ không sao cả, đồng thời đem chủ đề quay về vị tiểu công tử nhà Trấn Viễn tướng quân đi đua ngựa ngày xuân kết quả bị ngựa quăng ngã, gãy một chân. Vị công tử này dù sao cũng là con nhà tướng lại bị ngựa quăng ngã, đúng là mất mặt lão tướng quân.
Trịnh Dục Đường cau mày, nghiêm mặt nói: "Đua ngựa rất nguy hiểm. Nếu hậu bối trong nhà không giỏi cưỡi ngựa bắn cung thì không nên dung túng. Nếu thật sự cần cưỡi ngựa thì cũng nên chọn mấy con ngựa dịu ngoan, nếu không sẽ xảy ra bi kịch. Đây là phòng hoạ khi chưa xảy ra ... "
Hai vị đồng liêu đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy sâu sắc rằng vị Trịnh đại nhân trẻ tuổi, học vấn uyên bác, tướng mạo đường đường này rõ ràng là lăng đầu thanh (*), nhưng cũng không thể để câu chuyện ngượng ngùng. Nên khi Trịnh đại nhân nói thao thao bất tuyệt, bọn họ ôm quyền kết thúc câu chuyện: "Trịnh đại nhân, cao kiến."
(*)Lăng đầu thanh 愣头青 :là từ dùng để nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng. Bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.