GÁI NGÀNH

Tình nhìn về phía Hạnh, cô giả vờ như vô tình hỏi Mạnh:

- Anh, cô gái kia em nhìn rất quen, giống như là đã gặp ở đâu rồi.

Mạnh nhìnTình rồi nói:

- Em muốn nói gì cứ nói, không cần vòng vo.Em biết tính anh rồi mà đúng không?

Tuy là Mạnh thật lòng yêu thích Tình nhưng không muốn bất kì ai thăm dò cũng như nhìn thấu tâm tư của hắn.

Nghe Mạnh nói Tình biết mình đã phạm một sai lầm mà trước giờ cô chưa từng mắc phải,từ trước đến nay Tình vốn là cô gái bình tĩnh, bản lĩnh, nhưng không hiểu sao khi đối diện với Hạnh cô mất đi vẻ điềm tĩnh vốn có. Nhất là với Mạnh, người đàn ông cô yêu, cô chỉ muốn Mạnh là của mình cô, con gái khi yêu ai cũng như vậy không riêng gì Tình cô không muốn người đàn ông của mình liếc nhìn cô gái khác.

Nhưng giác quan thứ sáu cho cô biết Mạnh đối với cô gái này không được bình thường. Tình nói thêm:

- Em thì có ý gì chứ,nhưng quả thật nhìn cô ấy rất quen.

- Quen gì chứ, người giống người thôi, em ăn đi.

Tình vờ như cúi xuống cắn miếng tôm rồi như nhớ điều gì Tình nhỏ giọng la lên:

- A... Em nhớ ra cô ấy rồi, là cô gái hôm mình gặp ở siêu thị, hôm đó cô ấy bị vướng bông tai vào váy em, anh gỡ ra giúp cô ấy đó, anh nhớ Không?

- Gặp cô ấy ở đây may quá, hôm đó mình vội quá, không hỏi cô ấy tên gì, ở đâu, em thấy tai cô ấy cũng bị không nhẹ, còn chảy máu nữa. Anh hay mình qua chào hỏi cô ấy chút nha,sẵn tiện hỏi xem cô ấy như thế nào?

- Tùy em, nhưng trước tiên ăn hết đã, anh thấy em dạo này hơi gầy.

Thấy Mạnh không có phản ứng gì,thái độ của anh không có vẻ gì là quan tâm cô gái kia, Tình yên tâm hơn,nhưng cô vẫn có cảm giác có cái gì đó không đúng. Nhưng vẫn không nghĩ ra là cái gì.

- Mình qua chào hỏi một chút đi anh, không cô ấy đi về thì lại lỡ dịp mất, mà ANH có nhìn thấy người đàn ông đi cùng cô ấy không, em thấy người đàn ông này không đơn giản chút nào.

- Em trở nên nhiều chuyện từ lúc nào vậy.

Mạnh gắt lên với Tình,mẹ kiếp nhắc đến Tài, Mạnh bực mình phát điên,tên khốn kiếp,xem ra cậu ta rảnh quá đây mà, phải cho cậu ta bận rộn một chút mới được. Mạnh đang suy nghĩ không để ý lời vừa rồi anh nói gần như là quát Tình, đây là lần đầu tiên Mạnh nặng lời với Tình như vậy, mắt cô đỏ lên. Mạnh nhìn Tình tỏ vẻ áy náy:

- Anh xin lỗi, mà em quan tâm nhiều đến bọn họ làm gì, anh dẫn em qua đó gặp mặt, em muốn nói gì với cô gái kia thì nói,đừng nghĩ linh tinh, anh biết em đang nghĩ gì đó Tình. Tuy em là người con gái anh yêu nhưng không nên đi xa giới hạn cho phép của một người đàn ông, em hiểu không?

Tình gật đầu, nhìn cô như vậy càng đáng yêu, như một cô gái nhỏ bị phạm lỗi, thấy vậy Mạnh bật cười cầm lấy tay cô nói:

- Đi, anh dẫn em qua chỗ bọn họ.

- ------

Hôm nay Hạnh thèm ăn lẩu đến lạ, cô gọi một nồi lẩu cá kèo, ngồi trước nồi lẩu khói bốc hơi nghi ngút, mùi thơm xộc vào mũi khiến Hạnh không nhịn được

- Đói quá.

Hạnh chẳng thèm giữ hình tượng trước mặt Tài,Cô mời Tài ăn xong đang định gắp bún vào chén chợt một giọng nói dịu dàng, êm tai cất lên:

- Chào cô, không biết cô còn nhớ tôi không?

Má nóa, trời đánh còn tránh bữa ăn, Hạnh có cái tật khi đói bụng cô vô cùng xấu tính, Hạnh nhìn cô gái trước mặt hỏi lại:

- Cô là...?

- Tôi là Thiên Tình, người vướn váy vào bông tai cô trong siêu thị nè. Cô còn nhớ không?

- Ồ, hóa ra là cô thật trùng hợp,mà cô đã ăn gì chưa, nếu chưa thì....

Chưa nói hết câu Hạnh lúc này mới nhìn thấy Mạnh, sao tên này đúng là xui xẻo, gặp phải hắn ta lần nào thì y như rằng chẳng có tốt đẹp gì, nhưng nhìn lại cô gái tên Thiên Tình này, quả là một thiên sứ đáng yêu, người đâu mà đẹp dữ thần vậy trời.

Hạnh thầm nghĩ lúc trước gặp ở siêu thị cô ấy nhìn đơn thuần tinh khiết, nay trông cô ấy quyến rũ gợi cảm hơn trong chiếc váy lụa satin khoét nhẹ trước ngực càng toát lên vẻ đẹp động lòng người. Hạnh nhìn lại chính mình,quần jean áo thun chẳng hợp với không khí sang trọng nơi đây chút nào, thôi kệ đi, lắp đầy bụng rồi hẳn tính. Thấy Hạnh đang nói rồi im lặng Tình lại nói tiếp:

- Gặp cô ở đây may quá, hôm trước tôi thật sự xin lỗi cô,cô đi vội quá tôi chưa hỏi được gì mà tai cô đã lành hẳn chưa?

- Tôi không sao, Cô cứ nói xin lỗi hoài tôi ngại, mà cô cũng không phải cố ý, không cần xin lỗi tôi đâu.

Tài thấy Hạnh có vẻ như quen biết với cô gái này,anh đang định mời cô gái ngồi xuống ăn cùng thì một giọng nói trầm tính, không thiện cảm cất lên:

- Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp cậu ở đây.

Nãy giờ Tài không nhìn về phía sau, nghe được giọng nói quen thuộc của thằng bạn mặt lạnh, Tài vội quay lại,lúc này anh mới nhìn rõ khuôn mặt cô gái tên Tình này, quả nhiên một nét đẹp không thể tả được, Tài thầm nghĩ...mà khoan cô gái này với Hạnh hai người họ sao lại giống nhau đến 6,7phần như vậy?

Không kịp nghĩ nhiều Tài đứng dậy quay sang Mạnh giả vờ nói:

- A!thì ra là mày không ngờ gặp mày ở đây, dẫn người yêu đi ăn à, xinh phết nhỉ, sao mày giấu kĩ không giới thiệu bạn bè gì hết vậy?

- Ồ, hóa ra mọi người biết nhau sao?

Thiên Tình bất ngờ hỏi lại Tài:

- Không những biết mà còn rất thân nha, giới thiệu với em anh là Thành Tài, bạn thân của anh Mạnh nhà em, còn đây là Kim Hạnh bạn gái anh.

Cái chữ Mạnh-nhà em và Hạnh-bạn gái anh, Tài cố Tình nhấn mạnh rồi nhìn về phía Mạnh đầy vẻ khiêu khích, Hạnh và Tình đều ngơ ngác trước lời nói của Tài, chỉ riêng Mạnh hắn ta nhìn Tài bằng ánh mắt đáng sợ, sự lạnh lùng tàn nhẫn hiện lên trong đôi mắt Mạnh mà chỉ có Tài thấy được.

Bình luận

Truyện đang đọc