GẤM RÁCH

Sỉ nhục đến người cha đã mất, Phó Thánh Hâm liền không nhẫn nhịn được nữa: “Bà Phó, mong bà nói chuyện hãy suy xét đến hậu quả. Tôi sa thải nhân viên là công việc yêu cầu, người có ích tôi sẽ không sa thải. Những người bị sa thải lần này tôi cũng trả phí tổn thôi việc theo pháp luật. Nếu bà không hài lòng, có thể kiện tôi lên tòa án lao động. Bà lấy thân phận gì mà gân hấn với tôi ở đây?”

Bà Phó bị cô làm cho nghẹn không nói ra lời, dứt khoát liền làm ầm lên: “Tôi có là cái gì chứ, ngay cả bụi dưới chân cô cũng không bằng! Bây giờ công ty do cô làm chủ, mấy mẹ con tôi đều ăn cơm dưới tay cô, chỉ có tôi không biết cân nhắc, còn muốn cô nể mặt, cô không đuổi cái bà già này ra ngoài, đã là độ lượng rồi!” Vừa nói, vừa khóc: “Ông ơi! Ông bỏ mẹ con tôi ra đi, bây giờ chúng tôi ngay cả chỗ để dừng chân cũng không có….”

Phó Thánh Hâm phiền muộn, hơi la lên: “Bà im đi!”

Lần này đã triệt để làm bà Phó tức tối: “Cô bảo tôi im đi? Cô là cái thá gì chứ! Dù gì tôi vẫn là vợ của cha cô, cô dựa vào cái gì mà bảo tôi im miệng, tôi khóc cha cô cô lại bảo tôi im miệng? Tôi biết ý của cô, dù gì cô sẽ gả vào nhà tốt, chết đói mấy mẹ con tôi là tốt nhất!”

Phó Thánh Hâm vô cùng tức giận, ngược lại liền cười ——–Đây cũng là do Dịch Chí Duy ép mà ra, càng tức giận anh càng ép cô cười. Cô cười cười, liền nói: “Bà Phó, cũng coi như bà vẫn biết quan hệ lợi hại. Tuy bà là vợ của cha tôi, nhưng cha tôi đã qua đời, trên di chúc rất rõ ràng, để lại cho tôi khoản lớn bất động sản và tiền mặt. Về tình người về pháp luật tôi đều không có nghĩa vụ nuôi bà, công ty và căn nhà này đều dưới tên tôi, tôi cho bà ở đây, chỉ là nể mặt người cha đã mất. Bà đừng cho rằng tôi có nghĩa vụ coi bà là ai, kệ cho bà đến can thiệp sách lược của tôi về việc công ty.”

Nói một loạt khiến bà Phó nghe đến đờ đẫn, Phó Thánh Hâm chầm chậm nói: “Nếu bà an thân an phận, tôi cũng sẽ nể mặt bà, không đuổi bà ra khỏi cửa. Nếu bà tiếp tục gây chuyện bám lấy tôi như thế này nữa, đừng trách tôi ngay cả chỗ dung thân cũng không cho bà!”

Không đợi bà Phó nói thêm gì nữa, quay người liền về phòng mình.

Đóng cửa lại, bây giờ mới bắt đầu phiền muộn. Đờ đẫn ngồi ở đó rất lâu, cũng lười không động đậy.Cuối cùng vẫn không nhẫn nhịn được, gọi điện cho Dịch Chí Duy. Chuông reo rất lâu cũng không có người nghe máy, cô cho rằng anh để quên điện thoại trên xe, đang định tắt đi, lại được nhấc máy.

“Là em.”

Anh cười: “Nói là về nhà cơ mà, sao lại gọi điện cho anh? Không phải là nhớ anh chứ.” Cô phì cười: “Ai nhớ anh chứ! Ở bên cạnh anh toàn mắng em ngốc, nói em đến mức tồi tệ.”

“Vậy em vẫn còn gọi điện cho anh làm cái gì?”

“Em sợ anh quên em.”

Anh ồ một tiếng: “Không phải là em nói ở bên cạnh anh luôn nơm nớp lo sợ sao? Anh quên em vừa tốt còn gì?”

“Vậy công ty em làm thế nào?”

“Những người phụ nữ quá thẳng thắn sẽ dọa chạy hết đàn ông đó.”

“Anh từng nói hận nhất là phụ nữ nói lời ngọt ngào lừa anh.”

Anh cười lớn: “Thật là kỳ lạ, mỗi lần đối mặt em đều không thích nói chuyện với anh, hỏi em 10 câu em chỉ trả lời một, hễ nói điện thoại, em lại ăn nói sắc bén thế.” Anh cười, tuy không nhìn thấy, nhưng cô biết. Anh nói: “Bây giờ em yên tâm rồi chứ, mấy ngày nay anh sẽ không quên em đâu.” Dừng lại một lúc, hỏi: “Thật sự không có chuyện gì, đặc biệt gọi điện thoại đến sao?”

Cô không giấu nổi anh, anh vĩnh viễn luôn hiểu rõ mọi chuyện. Cô cười đau khổ: “Cãi nhau với người khác, trong lòng rất buồn.”

“Với người nhà?” Anh nói, “Anh có thần dược linh đơn, em đi dạo phố 4 tiếng đồng hồ, mua một đống quần áo, đảm bảo sẽ vui vẻ.”

Cô hỏi: “Có chiêu nào mới mẻ hơn chút không?”

“Sao lại không có? Cuối cùng dùng thẻ tín dụng của anh ký hóa đơn. Hễ nghĩ đến là tiên tiền của anh, em nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”

Cô phì cười, anh nói chuyện luôn độc địa như vậy, ngay cả nói đến bản thân mình cũng khắc nghiệt vậy, ở chỗ cô có một tấm thẻ tín dụng của anh, anh nói đó là đạo cụ. Mấy ngày trước luôn muốn để người khác biết cô cầm thẻ tín dụng của anh mua quần áo kiểu mới nhất và đồ trang sức, như vậy người khác mới không nghi ngờ. Hôm nay bị anh nói vậy, quả thật là muốn thử xem sao.

Do đó cô thật sự lên phố mua quần áo, ở bên cạnh Dịch Chí Duy quần áo không bao giờ chê nhiều, những hoàn cảnh anh phải tham gia quả thật quá nhiều, bạn gái anh tốt nhất là đêm đêm quần áo mới, mỗi ngày một tạo hình mới. Mà Dịch đại thiếu gia tung hoành ngang dọc, khả năng quan sát đương nhiên là cặn kẽ, nếu trong một tuần cô mặc trùng quần áo, anh liền nói bóng nói gió, nhắc nhở cô nên đi mua quần áo mới.

Bình luận

Truyện đang đọc