GAMESHOW VÔ HẠN


Nhìn từ ngoài vào thì chuyện số 4 ném gấu bông cho Hứa Giai rất nguy hiểm.

Lỡ đâu Hứa Giai có ác ý thì sẽ lập tức xé bảng tên của gấu bông luôn.
Nhưng thật ra thì Tư Hải vốn không còn lựa chọn nào khác.
Cô ấy là con gái, số 7 lại là một người đàn ông trưởng thành, một đấu một đúng là đấu không lại.

Nếu cô ấy phân tâm bảo vệ gấu bông, một tay ôm gấu, một tay đấu với số 7 thì kết quả chắc chắn là thua thảm, tiếp theo sẽ bị loại.
Cô ấy đem gấu bông ném cho Hứa Giai, cô ấy không còn nhược điểm chết người.

Tư Hải chỉ đành buông tay đặt cược một lần.

Chỉ có như vậy cô ấy mới có cơ hội thắng cuộc.
Còn số 2 có xé bảng tên hay không...!Vậy thì phải xem số 2 muốn hợp tác với người nào.
Tư Hải cố tìm đường ra từ trong chỗ chết.

Cho dù sống hay không cũng chưa xác định, nhưng vẫn còn hơn là chắc chắn phải chết.
Thực tế thì ai sống sót cũng không quan trọng với Hứa Giai cho lắm.

Tuy thế nhưng cô bé nhỏ nhắn xinh xắn số 4 đương nhiên thuận mắt hơn số 7 có siêu năng lực Thay thế rồi.

Thế nên Hứa Giai ôm gấu bông, bình tĩnh đứng bên cạnh xem.
"Cô ngốc à!" Số 7 giận dữ, "Hợp tác với tôi đương nhiên hơn hợp tác với cô ta.

Tôi không có siêu năng lực, chỉ là người bình thường".
Hứa Giai mặt không biểu cảm, trong lòng oán thầm, anh mới ngốc, bị lừa rồi mà không biết.

Hơn nữa, anh bảo anh không còn siêu năng lực, nhưng tôi đâu có biết anh nói thật hay không? Để anh bị loại chẳng phải yên tâm hơn hả? Nói cho cùng siêu năng lực Thay thế quá mạnh, thật muốn loại anh ta ngay đi cho thoải mái.
"Chết đi." Tư Hải vò mẻ không sợ vỡ, không sợ hãi chút nào.

Cô bé không hề phòng thủ, tấn công rất mạnh mẽ.
Số 7 muốn chạy đến đoạt gấu bông với số 2, nhưng Tư Hải cố gắng hết sức mình, ra tay quá độc ác.

Vừa không chú ý cái, bảng tên số 7 đã bị cô bé chạm vào, sợ tới mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng áo – suýt chút nữa anh ta bị loại rồi!
Số 7 sợ hãi một trận, dứt khoát không dây dưa nữa, xoay người chạy đi.

Ai ngờ Tư Hải nhào qua, đè thẳng lên người anh ta.
"Con điên này!" Số 7 giãy dụa mạnh mẽ, cao giọng mắng chửi.

Tư Hải chẳng tỏ thái độ gì, "Tôi chỉ muốn sống tiếp thôi".
Xoẹt một tiếng, cô bé xé bảng tên của số 7 xuống.
"Cô cho rằng cô còn có thể sống tiếp sao? Ngu xuẩn!" Số 7 không thở nổi, hận không thể xé bảng tên số 4 ra.
Tư Hải lạnh lùng: "Ít nhất tôi sẽ không chết ngay bây giờ".
Loa phát thanh thông báo: "Số 7 OUT! Số 7 OUT!".
Như thế, trò chơi này chỉ còn lại bốn người Tề Viễn (số 1), Hứa Giai (số 2), Tư Hải (số 4), Lâm Đông Dương (số 6)
Tư Hải hít sâu mấy lần hồi phục nhịp thở, đưa tay phải ra yêu cầu: "Trả gấu bông cho tôi".
"Tôi đang nghĩ mình có nên loại cô luôn không".

Hứa Giai thành thật nói ra suy nghĩ của chính mình.
Tư Hải, "..."
Trong đầu nghĩ thì cứ nghĩ, chị còn có thể nói ra, đúng là một kẻ vô sỉ có cảnh giới nhất định đấy nhỉ?
"Sau khi tôi bị loại, một mình chị có thể đối phó với số 1 và số 6 sao?" Dù đang chất vấn nhưng nét mặt Tư Hải vẫn nhạt nhẽo như cũ.
Trong lòng Hứa Giai tự nhủ, sao lại không chứ? Có người còn chủ động đến tận cửa cho cô lợi dụng đó! Dù là nói xong thì chạy mất hút rồi, đến nay cũng chưa thấy mặt đâu.
...
Hứa Giai im lặng một lát, nghĩ thầm, nếu không phải người nói là Tề Viễn, chắc cô cũng cho là mình bị lừa rồi.
Tư Hải lại nói: "Chị nghĩ cho kỹ, số 1 và số 6 đều là đàn ông, thể lực trời sinh đã hơn phụ nữ.

So với họ, người sống cuối cùng là tôi, chị sẽ có phần thắng lớn hơn, phải chứ?"
"Mà chị cũng biết nhược điểm của tôi rồi, biết cách loại tôi".
"Nếu sau khi chị suy nghĩ vẫn muốn xé bảng tên tôi xuống thì tôi không còn lời nào để nói".
Hứa Giai không thể không thừa nhận, suýt chút nữa cô động lòng.
Nhưng siêu năng lực của cô là "Phản xạ".

Nếu cô và số 4 sống đến cuối cùng, siêu năng lực "Phản xạ" không có tác dụng với còn rối thì cô phải làm sao?
Nghĩ đến chuyện này, Hứa Giai đã định loại luôn số 4.

Ai ngờ Lâm Đông Dương đột nhiên xuất hiện, còn không biết ý, đi lại gần họ, chào hỏi: "Xin chào".
Trong nháy mắt, đầu Tư Hải hiện lên trăm vạn ý nghĩ.
Gấu bông đang trong tay số 2, cô bé không có cách nào tấn công.

Trò chơi này còn bốn người, nếu loại số 6, vậy chỉ còn số 1, số 2 và cô bé, tất cả ba người.
Số 1 là người chơi lv3, số 2 muốn thắng thì phải hợp tác với cô bé.

Cô bé có thể nhân cơ hội đó yêu cầu số 2 trả gấu bông cho mình thể hiện thành ý, chắc chắn không quá khó – không có cô bé giúp, số 2 ở thế yếu, không thể nào thắng nổi số 1!
Nghĩ đến chuyện này, Tư Hải tiến về phía số 6, chuẩn bị hành động theo kế hoạch.
Còi báo động trong đầu Lâm Đông Dương réo inh ỏi, vừa lùi vừa kêu lên: "Có chuyện gì thì từ từ nói, cô đứng xa tôi một chút đi".

Tư Hải không thèm để ý.

Cô bé đã không còn đường lùi bước, chỉ có cách loại bỏ số 6, cô bé mới có tư cách đàm phán, mới còn hi vọng sống sót.
Hứa Giai tiếp tục đứng xem.

Từ khi số 4 và số 7 tấn công nhau, kịch bản đã bắt đầu đi theo kế hoạch của cô.

Nhưng cho dù biết rõ đấy chỉ là cái bẫy, số 4 và số 7 sẽ từ chối sao?
Đương nhiên là không.
Trong mắt người khác, Hứa Giai có siêu năng lực nắm được tất cả siêu năng lực của người khác, là loại siêu năng lực phụ trợ rất mạnh, nhưng sức tấn công của cô coi như là số không tròn trĩnh.
Cô biết được tất cả siêu năng lực của người khác, chuyện này có nghĩa cô sẽ có cách tiêu diệt người chơi khác rất nhẹ nhàng.

Sức tấn công kém lại mang ý nghĩa khi chỉ còn hai người, cô sẽ không thể nào phản kháng họ được.
Không ai thích hợp làm đồng đội hơn cô, thế nên Hứa Giai nói "Ai thắng tôi hợp tác với người đó", số 7 dễ dàng nhận lời cô ngay.
Số 4 đã bị vạch trần siêu năng lực, cảm thấy chính mình không thể nào thắng, không còn đường lui, cô bé vẫn sẽ đồng ý.
Nhưng cứ như vậy, cho dù số 4 hay số 7 sống sót thì cũng sẽ bị Hứa Giai dắt mũi.
Ví dụ như ngay lúc này, Tư Hải không cần nghĩ đã muốn xé bảng tên của số 6, dùng cách tấn công để nhận lấy quyền đàm phán.
Lâm Đông Dương không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy Tư Hải đuổi theo không thôi, lập tức hoảng hốt, luống cuống tay chân, hét lên: "Đừng đến đây!".
Anh ta vẫn chưa nắm được siêu năng lực của số 4 là gì, anh ta không muốn đấu cùng cô bé.
Nhưng Tư Hải nào có nghe, đuổi theo anh ta đến cùng.
"Cô tới đây chút nữa tôi sẽ xé bảng tên cô đó!" Lâm Đông Dương uy hiếp.
Tư Hải không quan tâm, vẫn từng bước đến gần.
Lâm Đông Dương ỷ chính mình tay dài, một tay giữ chặt Tư Hải, một tay xé bảng tên của cô.
Nhưng vô dụng.
Tư Hải không những còn sống mà còn sống rất khỏe, tấn công anh ta ngay.
"Chỉ khi anh bị loại, tôi mới có thể sống tiếp".

Cô bé chân thành nói.
Lâm Đông Dương tức đến bật cười: "Nếu tôi nhớ không lầm thì siêu năng lực của cô cần thời gian hồi chiêu nhỉ?" Ai bị loại còn chưa biết đâu.
"Lừa anh thôi".

Tư Hải nói thật, thuận tay đưa bàn tay về phía sau lưng của Lâm Đông Dương.
Lâm Đông Dương uốn người, tránh thoát được một đòn tấn công vô cùng nguy hiểm này, lòng bàn tay không kiềm chế được toát ra mồ hôi lạnh.
Tư Hải vẫn đuổi theo tấn công không ngừng.
"Muốn loại tôi sao? Chắc chắn cô sẽ chết trước tôi!" Lâm Đông Dương nói lời quyết tâm, lấy thẻ và bút từ trong túi quần ra.

Siêu năng lực nâng cao tố chất thân thể gì gì đó chỉ là lời nói dối.

Siêu năng lực của Lâm Đông Dương vốn là - "Death Note".

Viết số của người chơi lên tấm thẻ là có thể loại bỏ người chơi đó, chỉ có thể sử dụng một lần.
Sau khi lấy ra bút và thẻ, anh ta không hề do dự, nhanh chóng viết xuống con số 4.
Không lâu sau đó, loa phát thanh thông báo: "Số 4 OUT! Số 4 OUT!".
"Khó trách trước đó anh tìm tôi hợp tác, quả nhiên anh có siêu năng lực khắc tôi".

Tư Hải im lặng chờ đợi tử vong bao phủ.
Cô bé hơi mệt mỏi nhưng cũng không chán nản gì.

Ai có thể ngờ một người chơi lv1 lại nắm được nhược điểm của cô bé chứ? Làm cô bé còn tưởng mình rất cẩn thận che giấu được siêu năng lực của chính mình.

Nhưng che giấu thế nào cũng vô dụng, Lâm Đông Dương muốn loại ai thì loại.

Nghĩ kỹ lại thì cô bé bị loại cũng chẳng oan chút nào.
Mặc dù đã loại được Tư Hải, nhưng Lâm Đông Dương lại không hề vui mừng.

Anh ta điên tiết nói: "Cô có biết tôi khó khăn lắm mới giữ lại được siêu năng lực không hả? Cuối cùng lại lãng phí ở chỗ cô! Còn sống không phải tốt lắm sao? Sao cứ phải đuổi theo tôi làm gì?"
Lúc biết được siêu năng lực của mình, anh ta đã lập ra kế hoạch chiến thắng hoàn hảo – ôm đùi kẻ mạnh, cố gắng sống sót đến cuối cùng, cho đến khi chỉ còn lại hai người chơi.

Thế thì cho dù đối thủ có lợi hại đến bao nhiêu, anh ta cũng chỉ cần trốn một bên, viết số của người chơi đó lên thẻ thì anh ta chiến thắng rồi!
Nhưng bây giờ thì sao? Tất cả kế hoạch đã đổ nát! Đều do đứa con gái này!!
Tư Hải cũng không biết làm sao: "Tôi còn có thể làm gì khác chứ? Tôi cũng muốn sống tiếp mà."
Nếu cô bé không giao gấu bông cho số 2 thì cô bé đã sớm bị số 7 loại rồi.
"Cô biến đi!".

Lâm Đông Dương không tin.
"Chơi qua nhiều trò chơi đến vậy, lần đầu tôi gặp một liên minh nội chiến tự tay tiêu diệt lẫn nhau đến mức không còn một ai đấy".

Tề Viễn từ chỗ khuất đi ra, dù bận vẫn ung dung dựa trên vách tường, nói lời thán phục.
Sau khi số 4 bị loại, gấu bông cũng biến mất theo.

Trên tay Hứa Giai không còn gì, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Khó trách số 3 và số 5 nhấn mạnh số 1 nguy hiểm nhưng vẫn có người lựa chọn phản bội, hóa ra là do họ ỷ chính mình có siêu năng lực mạnh hơn".
Số 6, số 7 có thể loại người chơi từ xa, thế nên dù đối thủ là ai, giỏi đến cỡ nào, họ cũng không thèm để ý.
Đáng tiếc kế hoạch không theo kịp thực tế.

Tình huống nguy hiểm đến quá bất ngờ, số 7 phải sử dụng siêu năng lực sớm, sau đó bị số 4 tấn công loại bỏ.

Còn số 6, có thể nhận ra anh ta cũng sắp bị loại rồi.
"Siêu năng lực của tôi có thể dùng hai lần, đừng đến đây!" Lâm Đông Dương nhấn mạnh năng lực của chính mình.
Nghĩ kĩ lại chút, sao mà lời này nghe quen vậy? Anh ta rơi lệ đầy mặt, sau khi số 7 dùng siêu năng lực Thay thế xong, không phải cũng nói lời giống vậy hả?

"Có dùng được 20 lần cũng không thể cứu nổi anh".

Tề Viễn nhẹ giọng nói: "Người điều khiển thời gian."
"Cạch".
Bên tai mơ hồ vang lên tiếng kim giây dịch chuyển, nhưng ngay sau đó, âm thanh này biến mất.

Lâm Đông Dương sợ hãi phát hiện, mình không thể nào cử động được!
Tề Viễn nhanh chân đi về phía số 6, thoải mái xé bảng tên của anh ta.
Toàn bộ quá trình xé bảng tên này, Lâm Đông Dương không có cách nào chống lại.
Anh ta nhìn chằm chằm số 1, vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa nghi ngờ, nhưng không thể nào mở miệng nói gì.
Tề Viễn cười cười: "Anh chưa hiểu sao? Siêu năng lực của một vài người tương khắc lẫn nhau.

Muốn dùng bút và thẻ loại người chơi khác thì anh phải có thời gian viết chữ.

Siêu năng lực của tôi lại không cho anh cơ hội làm được việc đó".
Lâm Đông Dương lúc này mới hiểu có chuyện gì xảy ra.

Chỉ tiếc rằng, đã quá muộn.
Thời gian kết thúc, siêu năng lực hết tác dụng, kim giây lại tiếp tục chạy.
Lâm Đông Dương không cam lòng, nhưng chẳng làm được gì khác, thân thể nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng.
"Chỉ còn hai chúng ta".

Tề Viễn nói với Hứa Giai.
Hứa Giai rất bình tĩnh.

Sau lưng cô có Phản xạ cho nên chắc chắn cô chiến thắng.

Nhưng nói thật thì cô không hề nghĩ trò chơi lần này sẽ thảm thiết đến vậy.
Số 3 bị siêu năng lực Thay thế của số 7 loại bỏ.
Số 4 bị siêu năng lực Death Note của số 6 loại bỏ.
Số 5 xé bảng tên của số 4, mất cảnh giác, bị số 4 thành công đánh lén.

(siêu năng lực Bất tử)
Số 6 bị siêu năng lực Người điều khiển thời gian của Tề Viễn loại bỏ.
Số 7 bị số 4 tấn công, loại bỏ.

(siêu năng lực bất tử)
Số 8 bị số 3 tấn công bất ngờ, dùng siêu năng lực bàn tay tử thần loại bỏ.
Chỉ cần không cẩn thận chú ý một chút, bạn sẽ ngay lập tức phải rời khỏi sân khấu trò chơi này.
Tề Viễn bên cạnh tiếp tục nói: "Tớ nói rồi, tớ nhường chiến thắng cho cậu".

Nói xong, anh quay người lại, lộ lưng ra, ra hiệu cho Hứa Giai xé bảng tên mình xuống..


Bình luận

Truyện đang đọc