GẮN KẾT BÊN EM



Mai Nhiễm suýt nữa quên chuyện này.

“Được, chị đã biết.” Cô bối quá nghiêng người, né tránh ánh mắt chăm chú tìm tòi đến tột cùng của cô trợ lý nhỏ, hít một hơi thật sâu để điều chỉnh hô hấp của bản thân.

Điền Điềm không phát hiện sự khác thường của cô, cười hì hì sán lại gần, “Sư tỷ, chẳng lẽ chị có tin vui à? Chậc, nam thần của em hành động nhanh thế à?”

Cô nghe ngoài cửa truyền tới âm thanh, quay đầu, hai mắt vụt sáng như hai ngọn đèn nhỏ, thật sự nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

“Phó……” Lúc đối diện với đôi mắt trầm tĩnh ấy, Điền Điềm vô cùng thông minh lâm thời sửa miệng, “Anh rể, anh đã đến rồi?”

Anh rể?

Hốc mắt Mai Nhiễm hoen đỏ, nghe vậy quên béng mình định nói gì, chỉ quay đầu ngơ ngác xem, nhìn người đàn ông hơi nhếch miệng, lộ ra nụ cười hiếm thấy xuất hiện trước mặt người ngoài, sau đó đôi chân dài sải bước đi về phía bản thân.

Cô trợ lý nhỏ cười “hì hì” đầy ám muội, không tiếng động đóng cửa thay họ.

“Em khóc à?” Trước tiên anh đặt bữa sáng mới mua bên ngoài lên trên bàn, kéo cô qua cẩn thận quan sát một lúc. Anh vươn tay đón lấy một giọt nước mắt trong suốt trên hàng mi dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê, nó đã tan mất.

Hôm nay hai người dậy sớm, trong nhà không có nguyên liệu làm bữa sáng, cũng không có tâm trạng làm, một lòng nhớ thương đến bệnh viện làm kiểm tra. Phó Thì Cẩn đi theo cô ra khỏi khoa phụ sản, khi cô về văn phòng, anh ra ngoài mua bữa sáng. Trên đường anh nhận được điện thoại Diệp Khởi Hàn, cũng biết sự kiện gây náo động kia.

“Nhiễm Nhiễm,” Bàn tay anh ấm áp khẽ vuốt ve hai má cô, ôm cả người cô vào trong lòng, “Không ai có thể chịu trách nhiệm cho mạng sống của người khác.”

Không cần nói, chỉ một ánh mắt, anh đã hiểu góc sâu nhất trong lòng cô, quả nhiên người đàn ông này là người hiểu cô rõ nhất trên thế giới này.

Mai Nhiễm siết cổ tay áo anh.

Anh cầm cánh tay cô, “Có quả ắt có nhân……”

“Được rồi,” Anh sờ tóc cô, dịu dàng nói, “Đừng suy nghĩ quá nhiều, em ăn sáng đi.”


Sau khi nghe anh nói một hồi, suy nghĩ Mai Nhiễm giống như đẩy ra mây mù gặp vầng trăng sáng vậy, trong sáng hơn lúc trước rất nhiều. Không biết vì sao, trong đầu cô có một suy nghĩ chắc chắn, Mai Mộng Nhiên sẽ không chết.

Có thể tiếp tục còn sống, đã là kết quả tốt nhất.

Mai Nhiễm uống một ngụm sữa nóng, “Kết quả kiểm tra đã có.”

“Được, đợi một lúc nữa anh đi cùng em.”

Mai Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông không tự giác cong cong khóe môi, trong đôi mắt ý cười khôn cùng. Cô bỗng nhiên cảm thấy buổi sáng ngày đông phá lệ tốt đẹp, làm cho cô tràn đầy chờ mong đối với những tháng ngày về sau.

Hóa ra trong sách nói đúng, thích một người, mỗi ngày cùng với anh đều là một đóa hoa bung nở.

“Đừng khẩn trương.”

Mai Nhiễm gật đầu, “Vâng.”

Người đàn ông cầm tay cô cũng hơi toát mồ hôi, thậm chí nắm hơi chặt. Từ đôi môi anh khẽ nhếch, cô phát hiện có lẽ lời này cũng có phần tự an ủi bản thân anh, nghĩ như thế, tâm trạng cô bình tĩnh hơn.

Bác sĩ Lưu hơn bốn mươi tuổi, hơi béo, trên sống mũi treo một bộ kính mắt, khi cười sẽ có hai má lúm đồng tiền, thoạt nhìn rất bình dị gần gũi.

“Có thể là gần đây áp lực khá lớn ảnh hưởng đến kinh nguyệt……” Bà tươi cười ôn hòa nhìn về phía hai người, “Các cháu còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, nếu không cố ý tránh thai, có bầu là chuyện sớm hay muộn.”

Nguyên nhân cùng là đồng nghiệp, bác sĩ Lưu lấy thân phận người từng trải truyền thụ kinh nghiệm bình thường không tiện nói cho hai người. Ví dụ: Tư thế nào có thể gia tăng tỷ lệ mang thai, sau khi kết thúc chuyện phòng the cần làm gì……

Mai Nhiễm thường xuyên liếc mắt quan sát người đàn ông bên cạnh thản nhiên lắng nghe. Hai mươi phút sau khi từ bên trong đi ra, cô đã đỏ mặt tai hồng, mơ hồ hòa tan vài phần mất mát sau khi biết kết quả.

“Tuy rằng kết quả này có phần tiếc nuối,” Phó Thì Cẩn nhìn cô nói, “Ban nãy anh đã nắm giữ điểm mấu chốt cơ bản……”

Giữa hành lang người qua kẻ lại, anh cứ thế thân mật ôm cô, hô hấp ấm áp đè nặng bên tai cô, “Nhiễm Nhiễm, buổi tối trở về chúng ta tiếp tục cố gắng.”

“Hả?”

Đón nhận ánh mắt khác lạ nhìn qua, hai má Mai Nhiễm nóng lên, nhẹ nhàng “dạ” một tiếng.

“Tan tầm anh tới đón em.”

Mai Nhiễm gật đầu, “Vâng.”

Trở lại văn phòng, cô đi rửa mặt. Nhìn người phụ nữ trong gương có đôi môi đỏ mọng sưng nhẹ, mắt hàm cảnh xuân, nghĩ đến trước khi chia tay hai người… ở cầu thang, trái tim không khỏi đập thình thịch.

Vốn cho rằng, từ nay về sau ở cạnh người đàn ông này sẽ gây cho cô càng nhiều sự bình yên, nhưng hiện tại Mai Nhiễm mới phát hiện, anh vẫn khiến cô rung động như lúc mới gặp nhau.

Mai Nhiễm dùng khăn mặt lau khô mặt, đang chuẩn bị đi ra ngoài, quay đầu phát hiện cô trợ lý nhỏ hai mắt đẫm lệ nhìn chính mình, cô vội hỏi, “Tiểu sư muội, em làm sao vậy?”

Cô trợ lý nhỏ trề môi không lên tiếng đi tới, đột nhiên ôm lấy cô. Mai Nhiễm ngẩn người, để yên cho cô bé ôm.

Gần năm phút đồng hồ, bên dưới có giọng nói hơi nghẹn ngào vang lên, “Chị quá xấu! Vì sao chị không nói cho em biết? Rõ ràng chị luôn biết em thích chị như thế cơ mà? Đồ xấu xa! Ghét chết đi được!”

Mai Nhiễm: “……”

Cô nghe mà như lọt vào trong sương mù, đành hỏi thử, “Em thất tình à?”

“Đúng vậy! Em thất tình, bị người ta đá,” Điền Điềm hít hít mũi, giọng mũi nồng đậm lên án, “Chị chính là kẻ phụ tình kia!”

Hai tay cô bỗng nhiên buộc chặt, gần như khiến Mai Nhiễm không thở nổi, “MR, cuối cùng em đã tìm được chị!”

Trong chớp mắt, cả cơ thể Mai Nhiễm cứng đờ, sau đó từ từ nâng tay vỗ về tấm lưng run rẩy của cô bé, từng chút một an ủi.

Cô trợ lý nhỏ khóc thỏa thích không kìm nén nổi, khóc đến nỗi thấm ướt một mảng lớn trên áo blouse trắng của Mai Nhiễm, một lúc lâu sau mới dịu xuống, đôi mắt vốn dĩ không lớn giờ sưng phù.

Mai Nhiễm than nhẹ một tiếng, rút mấy tờ khăn giấy lau nước mắt thay cô bé.


“Về sau chị…… Không, sẽ không đột nhiên biến mất chứ?” Đây là vấn đề quan trọng nhất, Điền Điềm tự nhủ với mình trong lòng.

“Sẽ không.”

“Bảy năm trước vì sao chị đột nhiên biến mất?” Vấn đề quan trọng thứ hai.

Mai Nhiễm im lặng một lúc lâu, xoa cổ tay, “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nơi này bị thương.”

Điền Điềm gần như nhảy dựng lên, trước kia sao cô không biết?

“Đau không?”

“Lúc ấy đau,” Mai Nhiễm nói, “Bây giờ không đau.”

Cô thở phào một cái, lại hỏi, “Nam thần của em chính là Ansel?”

“Phải.”

Điền Điềm vẫn ôm Mai Nhiễm như cũ, cô khẽ cười một tiếng, “Đến lượt chị hỏi em. Làm sao em nhận ra chị?”

“Video.”

“Có thể chi tiết hơn không?”

“Ngay từ đầu em cảm thấy bóng dáng người phụ nữ trong video thật quen thuộc, giống như gặp qua ở nơi nào, nhưng chỉ có một ấn tượng mơ hồ không nghĩ ra nổi. Đến khi em nhìn thấy chiếc váy xanh nhạt chị từng đặt trong ngăn kéo. Em nhớ rõ tối hôm đó chị mặc nó đi hẹn hò, lúc ấy em nhìn theo bóng lưng chị biến mất trong bóng đêm…… Vừa nãy em lại đứng ngoài cửa quan sát một lúc lâu, càng thêm xác định suy đoán của mình.”

Cuối cùng cô bé chịu buông tay, trịnh trọng tuyên bố, “Chị chính là MR.”

Hóa ra anh nói đúng, thật sự có người nhận ra cô chỉ bằng bóng lưng.

“Sư tỷ,” Cô trợ lý nhỏ cong lưng như một chú mèo cọ cọ, “Chị có thể thỏa mãn một tâm nguyện nho nhỏ của một fan MR thâm niên như em không?”

Chẳng lẽ cô bé muốn hát một bài ở hiện trường? Mai Nhiễm nghĩ.

Cô bé đã lấy ra sổ và bút chuẩn bị sẵn trước đó trong túi, đôi mắt còn ngấn lệ, nụ cười rạng rỡ như hoa, “Chị ký tên giúp em nhé.”

Đúng là yêu cầu đơn giản, Mai Nhiễm dở khóc dở cười.

Cô dứt khoát ký “MR” sau đó đưa lại quyển sổ, lại bị cô trợ lý nhỏ đẩy trở về, “Em muốn ký ‘to’.”

“Đó là cái gì?”

Điền Điềm chỉ mặt trên, “Chị viết trong đây ‘To Tiểu Điềm Tâm thân yêu nhất, MR.’”

“Như vậy có thể chứ?” Mai Nhiễm viết theo lời cô.

Cô trợ lý nhỏ đã cười toe toét, “Có thể có thể! Oa oa, thật hạnh phúc a! Em phải đi khoe mới được!”

Chỉ chốc lát sau, di động Mai Nhiễm đã phát ra một tiếng thông báo, ấn vào xem, cô không khỏi mỉm cười.

Tiểu Điềm Tâm của MR: A a a! Nữ thần của tôi kí tên, mới mẻ ra lò! Thế gian độc nhất, hạnh phúc muốn bay ra khỏi vũ trụ! [hình ảnh] [trái tim] [yêu chị] [choáng váng]

Chuyển tiếp 15, bình luận 30, ấn thích 100.

Mai Nhiễm cười, chuẩn bị rời khỏi, lơ đãng thoáng nhìn hòm thư riêng góc phía trên bên trái tăng trưởng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cô nghi ngờ mở ra đọc.

Mặt trời to lái phi cơ: Suy Nghĩ Thật Kỹ, chị chính là MR đúng không? Em còn nhớ trong trận chung kết [Ca sĩ giỏi Trung Quốc], Thiên Hậu Dư Thanh từng cô luôn luôn chờ một người trở về, hơn nữa cô ấy hát bài [gặp lại] chính là ca khúc thành danh của MR, có phải che đậy ý nghĩa gì đó không? Nếu em không nhìn lầm, lúc ấy chị có mặt ở hiện trường, khi cô ấy nói những lời này là hướng về phía chị. Hơn nữa, MR chính là viết tắt của hai từ Mai Nhiễm đúng không? Yên tâm, em sẽ không nói cho bất kỳ ai, đây là bí mật giữa em và chị [nháy mắt].

Xuân tới không ngờ: Em biết chị chính là MR…… Em là fan ruột của Phó Thì Cẩn, từng đường nét trên gương mặt anh ấy em đều quen thuộc, huống chi còn để lộ trọn vẹn nửa khuôn mặt. Cảnh cuối video, ánh mắt anh ấy nhìn chị giống hệt ánh mắt em chụp lại từ màn hình đêm chung kết [Ca sĩ giỏi Trung Quốc]. Em không thể tưởng tượng anh ấy sẽ để lộ ánh mắt thâm tình đó với người con gái khác, cho nên còn nghi vấn gì nữa? Em thích anh chị yêu thương nhau, còn gì đẹp hơn điều này? Nữ thần, em đã chờ chị rất lâu rất lâu! Em có rất nhiều lời muốn nói với chị, cũng muốn ôm chị một cái cách màn hình [ôm một cái].

Hi vọng: Hồi tưởng mấy tháng trước em còn tham gia buổi tưởng niệm chị, nghĩ lại em bất ngờ bật ngờ. Em muốn nói một câu kiểu cách cuối cùng đã đợi được chị, thật sự thật sự may mắn em không buông tay! Xin chị nhất định nhất định phải sống thật tốt!


Không muốn nói tạm biệt: Rất nhiều người trong club đều nói biết thân phận thật của chị, vẻ mặt em đơ luôn. Sau đó, làm một fan ruột của MR em mới biết được cần làm một bài kiểm tra, nội dung đều về chị, em không đáp sai một câu nào! Đến cuối cùng, đáp án xuất hiện, cho nên nói nếu thật sự yêu chị, thực ra không hề khó biết chị là ai. Có điều, bọn em hiểu chị, tôn trọng sự lựa chọn của chị, chúng em sẽ giữ bí mật, chúng ta sẽ một mực yên lặng bảo vệ chị! Yêu chị vĩnh vĩnh viễn viễn!

FC của MR: Em là hội trưởng FC, hoan nghênh trở về, MR thân yêu. PS: Chú ý 0 là vì chị là người duy nhất bí mật chú ý. Đợi đến ngày nào đó chị tình nguyện công khai, số 1 này vĩnh viễn giữ lại cho chị.

Tin nhắn riêng không ngừng tràn vào đã lên đến con số mấy ngàn, Mai Nhiễm không tiếp tục mở từng cái, cô ngẩn người nhìn nhành cây trụi lủi ngoài cửa sổ một lúc, tình cảm ấm áp trong lòng gợn sóng lăn tăn như hồ nước.

Cuối năm không đông bệnh nhân, điều đau đầu thực sự là các mục thanh toán và tổng kết. Mai Nhiễm đúng giờ tan tầm, về đến nhà đầu tiên cô đi tắm, khi đi ra thì thấy người đàn ông đang trên ghế sô pha nhỏ bên cửa sổ lật xem cái gì đó. Thần sắc anh cực kỳ chăm chú, mèo con Niệm Niệm ngoan ngoãn ghé vào trên đùi anh, tay anh lơ đãng xoa đầu nó……

Một người một mèo, khung cảnh thật ấm áp.

Niệm Niệm thấy cô, mắt sáng ngời, “Meo meo” một tiếng rồi nhảy xuống, lượn lờ quanh chân cô.

“Em đã tắm xong.” Anh cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Mai Nhiễm ôm chú mèo con không ngừng làm nũng đi qua, “Em bị các fan nhận ra……”

Anh hình như không cảm thấy ngạc nhiên, “Thích một người, đương nhiên sẽ đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ cho cô ấy,” Anh hơi nhíu mày, “Nhưng mà đã có đốm lửa, nói vậy sau này có khả năng giấy không thể gói được lửa……”

Mai Nhiễm cũng đồng cảm, nhớ ra, “[Nếu nỗi nhớ có âm thanh] phát hành đĩa đơn ạ?”

“Phía giải trí Thiên Hành có quyết định này, vốn dĩ tối hôm qua anh định nói với em.” Phó Thì Cẩn nghĩ, “Nếu em không muốn thì có thể từ chối.”

“Em muốn.”

“Hửm?” Anh giống như có chút không tin nổi.

“Thứ nhất là để đáp lại sự nhiệt tình của các fan,” Mai Nhiễm nói, “Hơn nữa, em muốn đóng góp tất cả lợi nhuận từ việc bán đĩa đơn.”

Ở nơi như bệnh viện gặp quá nhiều sinh lão bệnh tử, càng nhìn thấu nhiều tiếc nuối trên thế gian, cô đã nhận được quá nhiều, đã cảm thấy mỹ mãn, nếu như tỏ chút tấm lòng có thể giúp đỡ thêm nhiều người, như vậy cớ sao làm?

Người đàn ông đột nhiên cười, “Được.”

Mai Nhiễm ngó sang, “Anh đang đọc gì thế?”

Anh không kiêng kỵ trực tiếp đặt sách vào tay cô, mút nhẹ vành tai cô một cái, “Em cũng đọc đi, anh đi tắm trước, như thế này……” Giọng anh đã nhuộm cơn động tình mà cô quen thuộc, “Chúng ta thử xem.”

Thẳng đến khi trong phòng tắm vang lên tiếng nước, Mai Nhiễm vẫn ngạc nhiên nhìn quyển sách nhỏ bé màu sắc sặc rỡ trong lòng bàn tay, bốn chữ bên trên rõ ràng giống như đốm lửa, đốt cháy từ mắt cô vào trong lòng, ngọn lửa, cô bắt đầu nóng lên, cuối cùng cả người nóng bỏng.

Sách, Xuân, Cung, Đồ.

Còn là bản trân quý.

Trong tay anh tại sao có đồ vật này hả? Mai Nhiễm vừa thẹn vừa giận nghĩ, ban nãy anh nói cái gì?

Bảo cô cùng xem, thử như thế này?






Bình luận

Truyện đang đọc