GẦN NHƯ CÔ ĐỘC

Chương 29. Tất cả tôi đều đáp ứng cậu

Bọn họ cũng không biết, thời gian cho bọn họ cũng chỉ còn lại bảy ngày.

Hai người chẳng qua là dựa vào thân thể trống rỗng này mà kéo dài hơi tàn, một người liều mạng muốn giải thoát, một người lại chết cũng không buông tay. Trong quá khứ, tình yêu và thù hận kéo dài trong sâu thẳm cơ thể như kiến cắn, dần dần đem lý trí toàn bộ gặm nhấm sạch sẽ, chỉ còn lại chứng mất ngủ vô tận, tiêu hao và dằn vặt. Có lúc Hứa Duệ cảm thấy bên trong mình đã bắt đầu hư, vỡ thành một miếng nhỏ một miếng nhỏ, đụng một cái là hoàn toàn sụp xuống.

- Thế giới này là một viện người điên thật to.

Hứa Duệ không thể nói ra những lời mức độ cao như vậy, đây là xem trong tiểu thuyết Ninh Giác Thần viết. Hắn vẫn như trước chán ghét ngữ ăn, nhìn trang giấy chằng chịt chữ liền choáng đầu hoa mắt. Hắn buộc mình phải xem, lâu như vậy liền nhớ kỹ câu này. Thế giới này là một viện người điên thật to, có thể anh là giải dược của tôi.

Cõi đời này có ai không phải là bệnh nhân? Hứa Duệ nghĩ chính mình thuộc về bệnh đến giai đoạn cuối không thể cứu được, bây giờ dựa vào thuốc là Ninh Giác Thần mà kéo dài tính mạng.

Tính tình Ninh Giác Thần trở nên rất kỳ lạ. Có lúc Hứa Duệ không phân rõ cậu là ngây thơ nói mê sảng hay là cố ý thay đổi bản thân. Ninh Giác Thần tận lực bắt chước biểu tình của Lục Giác Lam, học cách nói của Lục Giác Lam, dùng tất cả câu từ cay nghiệt để đâm Hứa Duệ.

Hứa Duệ chẳng qua là bất đắc dĩ cười: "Đừng nghịch Thần Thần, chơi không vui." Ninh Giác Thần thất vọng dẹt cái miệng, rất nghiêm túc hỏi hắn: "Tại sao? Tôi học được, không giống sao?" Hứa Duệ chỉ chỉ băng keo dán trên mặt: "Lục Giác Lam sẽ trực tiếp đánh tôi."

Vết thương trên lông mày của hắn đã kết vảy, gò má xanh một mảng, trên người còn có bảy bảy bốn chín vết thương, có mấy cái là mấy ngày trước đánh nhau với Cừu Huy, - Hứa Duệ không muốn nhắc tới cái tên này trước mặt Ninh Giác Thần.

Có lúc Ninh Giác Thần không chịu ăn cơm không chịu uống nước, Hứa Duệ tức giận nắm quai hàm cậu bóp mạnh đút vào. Ninh Giác Thần một bên tê tâm liệt phế ho khan một bên không ngừng khiêu khích: "Hứa Duệ có phải anh, có bệnh? Như vậy, đút cơm cho, người thích? Một người thực vật, còn chưa đủ cho anh phát huy, không đủ cho anh thể hiện đúng không?"

Hứa Duệ hết sức đè lại lửa giận trong lòng, đưa tay lau sạch sẽ nước và dầu mỡ bên khóe miệng cậu: "Cậu không cần cố ý nói lời như vậy khích tôi, tôi sẽ không tức giận." Ninh Giác Thần cười nhạt, vung tay lên hất toàn bộ đồ trên bàn xuống đất, ly đĩa rơi xuống đất vỡ tan. Hứa Duệ không nói một lời thu dọn mảnh vụn cùng thức ăn thừa, sau đó sẽ mang một phần khác tới: "Tự mình ăn hay là tôi giúp cậu?"

Có lúc Ninh Giác Thần không nói câu nào, ngay cả hô hấp cũng trở nên rất nhẹ rất cạn, chẳng qua thẫn thờ nằm trên giường, thất thần nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì. Hồn vía của Hứa Duệ cũng bay mất theo, ngồi ở mép giường nắm thật chặt tay cậu giống như sờ được mạch đập mới có thể yên tâm: "Thần Thần, nói chuyện với tôi được không?" Ninh Giác Thần chỉ nhìn không nghe, tiếp tục duy trì trạng thái này để chống lại, hoặc là dứt khoát quay người để lại cho Hứa Duệ một bóng lưng.

Đây là lúc cậu còn tỉnh tảo, mấy ngày sau thần trí còn không rõ. Ngày đó Hứa Duệ trở về liền nghe được tiếng vang trong phòng, hắn buông đồ xuống đi tới thấy Ninh Giác Thần ngồi trên giường cúi đầu dùng sức đẩy cái còng tay ra ngoài. Huyệt Thái dương Hứa Duệ giật giật không nhịn được trực tiếp đạp trên cửa.

Ninh Giác Thần bị tiếng vang này làm giật mình run một cái, trợn to hai mắt nhìn tới, nước mắt như quay chậm mà chậm rãi chảy xuống. Hứa Duệ ngẩn ra, dường như giọt nước mắt kia trực tiếp chảy vào đáy lòng hắn. Ninh Giác Thần dùng tay trái nâng tay phải quơ quơ, vừa khóc vừa nhỏ giọng ai oán: "Duệ ca, thật là đau."

Đã mấy ngày nay Hứa Duệ đã quen Ninh Giác Thần đâm chọc hắn, từng câu đều đả thương người, nhất thời lại cảm thấy khó mà đối mặt. Hắn mang hòm thuốc tới, trầm mặc tháo còng tay ra.

Ngón tay bàn tay trái của Ninh Giác Thần đỏ một mảng, móng tay ngón trỏ còn bị gãy mộ đoạn lộ ra thịt hồng hồng bên trong, vết máu nửa khổ trên đầu ngón tay đông lại thành một cục, trên cổ tay phải có một vòng đỏ bị trầy da, là bị còng tay cọ qua cọ lại làm rách.

Hứa Duệ nâng tay Ninh Giác Thần, trước hết lau sạch vết máu sau đó quấn bông gòn thấm rượu cồn khử đọc. Hẳn thật đau, bàn tay Ninh Giác Thần trong tay hắn vẫn luôn run rẩy, nước mắt cũng một mực rơi, rơi làm khóe mắt Hứa Duệ cũng ê ẩm theo. Bôi xong thuốc Ninh Giác Thần rút tay về, kết quả vừa mới động đã bị Hứa Duệ giữ lại.

Khóa cạch một cái, sắc mặt Ninh Giác Thần chợt trắng: "Có thể, không khóa không? Tôi sẽ, nghe lời." Hứa Duệ chỉ coi là cậu thay đổi biện pháp muốn trốn, đổi lại bộ dáng ngoan ngoãn đáng thương, vì vậy trong lòng vừa mới ấm áp một chút ngây lập tức lại lạnh thấu: "Không thể, bởi vì cậu không tin tôi, cho nên tôi không tin cậu." "Cạch" một tiếng, Ninh Giác Thần nhỏ giọng nói một câu: "Rất đau."

Một người cư nhiên lại có thể gầy nhiều như vậy trong mấy ngày, cổ tay Ninh Giác Thần trong cái còng lớn đung đưa qua lại, nhỏ đến dọa người. Hứa Duệ nắm tay phải cậu thật chặt, bao hai lớp vải trên còng.

Phát hiện có chuyện không đúng là hai ngày sau, Ninh Giác Thần gấp gáp dùng sức cởi khóa: "Duệ ca, anh thấy, chìa khóa cái này không?" Hứa Duệ không biết cậu lại đang diễn cái gì, mọi mệt mỏi từ tới tới nay dồn lại ép cho hắn không cách nào thở được: "Thần Thần, đừng nghịch nữa, tôi rất mệt..."

Ninh Giác Thần gật đầu một cái, lập tức dừng tay không nháo: "Anh mới vừa, đi đâu vậy? Tôi muốn đi tìm anh, nhưng vật này, khóa tôi lại, tôi không đi được." Hứa Duệ thở dài: "Bệnh viện. Cậu cảm thấy tôi có thể đi đâu?" Ninh Giác Thần lại gật đầu một cái: "Có ai bị bệnh sao? Ngày mai, cũng phải đi sao?"

Lần này Hứa Duệ dùng tất cả kiên nhẫn: "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì? Thần Thần, tôi không chịu được nữa, đừng có như vậy được không." Về sau Ninh Giác Thần rõ ràng co rúm lại một góc, còng tay theo động tác của cậu leng keng kêu, chờ một lúc cậu mới nhút nhát mở miệng: "Nếu như cái này mở ra, tôi có thể đi theo anh, cùng nhau không? Tôi không muốn, một mình. Nơi này, không quen biết."

Hứa Duệ đột nhiên ý thức được Ninh Giác Thần là nghiêm túc, không phải đang diễn trò, là thật sự quên, thật sự hồ hồ không tỉnh táo, hắn cảm giác sống lưng lạnh toát: "Thần Thần..." Ninh Giác Thần nhíu mi cúi đầu chăm chú gảy cái còng tay, vết thương ngày hôm qua băng kĩ nay lại bật máu: "Anh chờ tôi một chút, rất nhanh. Thật, không lừa gạt anh."

Ninh Giác Thần như biến thành một đứa nhỏ có chút ngớ ngẩn, cậu cười rất nhiều, nói cũng rất nhiều, lời này không khớp lời sau, Hứa Duệ không rõ cậu đang nói cái gì, cậu vặn ngón tay đến mức mặt đỏ bừng.

Thời gian tỉnh táo ngày hôm nay phá lệ dài, đã đến buổi tối, lần thứ ba Hứa Duệ hỏi cậu có mệt hay không, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, Ninh Giác Thần có chút tức giận: "Tôi nói không mệt. Tại sao, cứ hỏi. Anh có phải hay không, phiền tôi? Vậy tôi cũng không phiền anh. Tôi đi, tắm." Nói xong mang dép con thỏ nhỏ lóc cóc chạy đi.

Trong lòng Hứa Duệ liền mềm nhũn, từ trước tới giờ trước mặt hắn Ninh Giác Thần đều đè nén khắc chế, đây vẫn là lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt trẻ con. Nhưng hắn không biết lúc Ninh Giác Thần còn là "trẻ con" cũng không có cơ hội nghịch, thậm chí khi ở bên cạnh hắn mới có sự ngây thơ, đơn thuần, hồ đồ, có thể không kiêng dè gì.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào, Hứa Duệ xoa xoa huyệt thái dương đau nhức. Hắn không biết mấy ngày rồi mình không ngủ tốt nữa, ngày hôm qua đi mua bánh bao nước xếp hàng đợi rất lâu, lại bị gió lạnh thổi sinh bệnh, bây giờ trong đầu ong ong như bị say xe.

Lúc Ninh Giác Thần không ở bên cạnh, một người yên tĩnh mới phát hiện đầu đau đến không chịu được, mắt cũng hoa lên. Hắn nuốt hai viên thuốc cảm mạo xuống, vốn chỉ muốn nhắm mắt lại nằm một lúc không nghĩ tới vừa đặt lưng xuống ghế sô pha lập tức mơ mơ hồ hồ mà ngủ thiếp đi.

Hứa Duệ mơ một giấc mơ ngắn, trong mơ hắn thấy mình cùng Ninh Giác Thần thật đi ngắm mặt trời mọc ở Cảnh Sơn, trời vừa tờ mờ sáng. Hắn rõ ràng nắm tay Ninh Giác Thần, còn có thể mò tới con bướm nhỏ lồi lõm trên cổ tay cậu, kết quả chỉ nắm được hư không. Ánh mặt trời chiếu tới, hắn phát hiện bên cạnh không có ai. Hứa Duệ chợt tỉnh dậy, phát hiện mình đã ngủ đến nửa giờ.

Phòng tắm còn sáng đèn, Ninh Giác Thần chưa đi ra. Hứa Duệ nhớ lúc nãy cậu tay không đi vào: "Thần Thần, tắm xong chưa? Tôi cầm quần áo cho cậu." Trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy không có người trả lời, Hứa Duệ lại hỏi một lần: "Thần Thần, tắm xong chưa?" Vẫn không có tiếng trả lời, Hứa Duệ chợt căng thẳng: "Thần Thần, sao vậy?... Lục Giác Lam?" Hắn đợi mười giây, có chút hốt hoảng đẩy cửa đi vào.

Nước tràn đầy trên nền, người trong bồn tắm trượt xuống đáy, tóc như bèo trôi lơ lửng ở trên mặt nước, mắt cậu nhắm thật chặt, miệng không ngừng thở ra bọt khí đi lên.

Hứa Duệ hoàn toàn là mơ, hắn choáng váng, nháy mát toàn bộ trống không. Chờ phản ứng lại, người còn chưa kịp động chân đã mềm nhũn. Hắn cơ hồ là nửa quỳ nửa bò nhào tới bồn tắm kéo người trong nước lên, người bị sợ đến phát run.

Hứa Duệ không biết bây giờ là Ninh Giác Thần hay là Lục Giác Lam, đầu óc như máy chết căn bản không thể nào suy nghĩ, không khí đi vào không cách nào vào phổi, chỉ vô ích dùng sức gấp gáp thở dốc giống như mình mới là người bị chết chìm.

Người trước mắt trên dưới đều ướt lạnh, nước tí tách nhỏ xuống, cậu dựa vào Hứa Duệ khó khăn ho ra nước, nhỏ giọng ngập ngừng: "Tôi đem Lục Giác Lam, trả lại cho anh, có được không..." Một câu nói này làm tim Hứa Duệ đau đến tê dại.

Hắn tháo nước trong bồn, đổi nước nóng, người Ninh Giác Thần lạnh thấu cuối cùng cũng có chút nhiệt. Hứa Duệ hoảng hốt nghĩ, người có thể ấm áp trở lại, vì cái gì mà tâm lại không được, tâm tại sao lại không thể chứ? Tất cả lời thật lòng của hắn trong mắt Ninh Giác Thần đại khái đều là chuyện cười đi.

Hắn lau khô thân thể Ninh Giác Thần, dùng khăn tắm bao lấy cậu ôm lên giường, chính mình lại nằm xuống một bên, nghiêng người ôm lấy cậu từ phía sau kéo vào trong ngực. Ninh Giác Thần nói chuyện nhẹ như động vật nhỏ kêu ô ô: "Thật đau..." Hứa Duệ bắt được cổ tay đỏ của cậu: "Chỗ này sao?"

Ninh Giác Thần khom người nhổm dậy: "Chỗ nào cũng, đau. Thân thể này, nó không để cho tôi, ở bên trong." Hứa Duệ nghĩ đến Lục Giác Lam nói "hồn vía biến mất", chính là ý này sao? Ninh Giác Thần trong ngực hắn run lập cập: "Làm sao, mới có thể, kết thúc a? Tôi không muốn, lại tiếp tục đau."

Hứa Duệ nhẹ nhàng xoa cổ tay cậu, nói như lầm bầm lầu bầu: "Nhưng cậu biến mất tôi phải làm gì đây?" Vẻ mặt Ninh Giác Thần thoạt nhìn là đang nghiêm túc nghĩ: "Vậy tôi liền, đem anh tôi, trả lại cho anh nha!"

Hứa Duệ thở dài: "Có thể trả lại Ninh Giác Thần cho tôi sao?" Ánh mắt Ninh Giác Thần có chút nghi hoặc, giống như đây là một vấn đề phức tạp, cậu không nghĩ rõ lắm: "Trả cái gì, cho anh?" Hứa Duệ âm thầm ôm cậu càng chặt hơn.

Ninh Giác Thần đẩy tay hắn ra: "Anh, không muốn, ôm hắn..." "Không có hôm hắn, là ôm cậu." Hứa Duệ sờ cái gáy đó cũng không có nốt ruồi nhỏ, "Thần Thần là ngốc hay giả ngốc vậy, tôi thích cậu, chỉ thích cậu. Đến bây giờ vẫn chưa tin sao?"

Sau đó lại nói lung tung thật nhiều, Ninh Giác Thần còn vặn ngón tay làm bộ đáng thương hỏi tại sao Hứa Duệ lại luôn đến bệnh viện, có phải trong đó có người ngoan hơn hắn thích sao, Hứa Duệ không nghĩ ngay cả tới mình cậu cũng ăn giấm chua. Cuối cùng Ninh Giác Thầy quay mình, hai người mặt đối mặt nằm.

"Tôi thật sự rất nhớ cậu, Thần Thần, lúc nào cậu mới trở lại chứ?" Hứa Duệ cảm thấy hốc mắt mình thật nóng, lỗ mũi xót xót, nước mắt lập tức chảy ra, lau cũng lau không xong, "Chờ cậu khỏe rồi, chúng ta sẽ đi ngắm cực quang." Ánh mắt Ninh Giác Thần chợt lạnh xuống: "Tôi căn bản là, không thể khỏe được! Anh có phải hay không lại, lừa gạt tôi."

Hứa Duệ chóng mặt sắp không nhìn rõ mọi thứ, hoàn toàn bằng bản năng mà nắm lấy tay Ninh Giác Thần không chịu buông: "Không lừa gạt cậu, ngày mai đi được không? Ngày mai sẽ đi..." Trong phòng rất tối, có một lúc hắn thật sự cho là người trước mặt là Ninh Giác Thần, mắt Ninh Giác Thần và Lục Giác Lam không giống nhau, cười lên cong cong đặc biệt đẹp. Bây giờ cậu chính là cười như vậy, nói: "Vậy anh, chờ tôi."

Tốt, tôi chờ cậu.

Chờ cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc