GẦN THÊM MỘT CHÚT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Về đến nhà, Phó Vân Hành thấy cô đổ mồ hôi, bảo cô đi tắm trước.

Khi Bác Mộ Trì bước ra khỏi phòng tắm, anh đã chuẩn bị xong bữa điểm tâm nhẹ.

Bầu trời bên ngoài hửng sáng, mặc dù vẫn có chút sương mù, nhưng so với lúc bọn họ ra ngoài thì sạch sẽ hơn rất nhiều.

Bác Mộ Trì biết mùa đông ở Bắc Thành đều thế này, cô cũng sớm quen với điều đó.

“Đang còn nóng, ăn đi.”

Phó Vân Hành thản nhiên: “Anh đi tắm.”

Bác Mộ Trì chậm rãi gật đầu. Cô bước đến bàn ăn, Phó Vân Hành kịp nấu một nồi cháo kê ngon nghẻ trước khi ra ngoài tập thể dục. Bên cạnh đó còn có món bánh hấp trứng và lồng bánh bao hấp cách thủy đơn giản.

Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Bác Mộ Trì lặng lẽ uống hai ly nước rồi ngồi yên chờ đợi. Cô vừa mở khoá màn hình thì phát hiện mới hơn bảy giờ rưỡi, thiếu nữ lơ đễnh nghịch điện thoại một lúc.

“Em không đói à?” Phó Vân Hành tắm nhanh đi ra, thấy cô đang phát ngốc.

Bác Mộ Trì: “Chờ anh.”

Tuy rằng không cần quá khách sáo với Phó Vân Hành, nhưng cô vẫn ý thức được bản thân đang làm khách. Chủ nhà còn chưa ra, sao cô dám tự ý ngồi ăn trước.

Đương nhiên, nhớ lại khi còn bé, kể cả lúc muốn duy trì không khí hòa thuận với Phó Vân Hành, cô cũng chẳng cần phải như thế này.

Nhưng bây giờ bọn họ đều đang dần trưởng thành, tất nhiên sẽ khác.

Phó Vân Hành liếc cô. 

Ánh mắt đó là ý gì? Bác Mộ Trì cảm thấy như thể anh rất ngạc nhiên vì cô đợi mình cùng ăn. Nghĩ đến đây, cô gái không khỏi tức giận: “Không tính đến hả?” 

Phó Vân Hành vẫn luôn rất thật thà: “Có một chút.” 

Bác Mộ Trì: “…”

Cô ậm ừ, điệu bộ không thích nói lý: “Đó là vì anh không hiểu rõ em.”

Cô lẩm bẩm: “Cũng lâu lắm chúng ta không gặp nhau, em đã không còn là Bác Mộ Trì nhìn thấy đồ ăn là hai mắt sáng lên như ngày xưa nữa rồi.”

Nghe vậy, Phó Vân Hành rất nghi ngờ, hỏi vặn lại: “Thật sao?”

“…”. Bác Mộ Trì không quá muốn quan tâm đến anh, “Là vậy đó.”

Phó Vân Hành nhướng mày, không tỏ rõ thái độ. Thiếu nữ từ từ cúi đầu ăn cháo, nhấp vài ngụm, cô nhớ lại những gì Trần Tinh Lạc nói với mình đêm qua.

“Hôm nay anh có phải trực không?” Bác Mộ Trì nâng mắt: “Thứ ba chị Tinh Tinh hẹn nhau tụ họp.”

Phó Vân Hành: “Có những ai?”

Bác Mộ Trì hơi ngạc nhiên nhưng cũng rất thành thật: “Hình như chỉ có ba chúng ta.”

Họ là một nhóm anh chị em lớn lên cùng nhau, nhưng vì cuộc sống quá bận rộn, hoặc là không ở nhà, hoặc là đang ở các trường luyện thi, hầu như cả ba đều không có thời gian ra ngoài.

Phó Vân Hành đáp lại với vẻ mặt bình tĩnh: “Không phải trực, nhưng có thể sẽ không tan làm đúng giờ.”

Chàng trai vẫn đang là bác sĩ thực tập, bệnh viện cũng chẳng lúc nào thảnh thơi nên làm thêm giờ là một chuyện thường thấy.

Bác Mộ Trì: “Vậy nếu anh không cần tăng ca, buổi tối chúng ta cùng nhau đi ăn nhé?”

Phó Vân Hành gật đầu. 

Hai người lặng lẽ ăn xong bữa sáng, Phó Vân Hành trước khi ra ngoài hỏi cô: “Bây giờ em định làm gì?”

Bác Mộ Trì: “Đến resort trượt tuyết.”

Phó Vân Hành suy nghĩ một lúc: “Anh không đưa em đi được, gọi xe nhớ chú ý an toàn.”

“Em hiểu mà.”  Bác Mộ Trì xua tay: “Anh đi nhanh lên.”

“… ”

Vì biết hôm nay không phải ngày nghỉ nên Bác Mộ Trì cũng không vội. Sau khi ăn sáng, cô nằm lại trên giường ngủ thiếp đi một lát, lúc tỉnh dậy liền vội vã cầm thiết bị chuyên dụng chạy đến khu trượt tuyết. Cô chính là kiểu người “ngày nào không đến sân băng, tay chân lập tức ngứa ngáy”, chỉ cần không phát sinh sự việc gì đột ngột, hẳn là thời điểm nào cũng thấy bóng dáng thiếu nữ trên sân băng. 

Mặt trời mùa đông xuyên qua những đám mây, lan tỏa từng tia nắng ấm áp. Nơi ở của Phó Vân Hành cách khá xa khu vực mà cô vẫn thường đến, Bác Mộ Trì phải mất hơn một giờ đi taxi mới tới nơi.

Đúng như cô dự đoán, hôm nay không nhiều người. Thay xong bộ quần áo trượt tuyết, Bác Mộ Trì đi cáp treo đến đường trượt nâng cao.

Các khu nghỉ mát thường được chia thành từng đường trượt tuyết dành cho người mới bắt đầu, trung cấp và nâng cao, khu lớn hơn được phân thành các đường mòn vượt chướng ngại vật và hồ bơi hình chữ U.

Khi bước đến đường trượt chuyên nghiệp, Bác Mộ Trì thực hiện bài tập giãn cơ trong vài phút rồi lập tức giẫm lên ván, thành thạo trượt xuống. Trong lúc cô luyện tập, hầu hết thời gian đều bắt đầu từ mức độ đơn giản, sau đó mới dần nâng cấp kỹ năng, thử sức với những thứ tinh xảo cao cấp hơn.

Có rất nhiều vận động viên trượt tuyết trình độ cao, nhưng người mang tư thái tiêu dao tự tại như Bác Mộ Trì vẫn thật ít. Đối với cô, giây phút trượt tuyết chỉ như quãng thời gian lái xe trên nẻo đường quen thuộc, nhẹ nhõm tựa thiếu nữ tuổi xuân xanh tràn đầy sức sống và kinh nghiệm. 

Nói khoa trương, Bác Mộ Trì thật giống một tay đua. Tay đua thuần thục làm chủ tay lái và chân ga, còn cô làm chủ ván trượt tuyết của chính mình. Mà ván trượt tuyết ấy lại là một đôi giày vừa vặn, cho phép thiếu nữ thoải mái rong ruổi trên sân tuyết.

Một cơn gió thổi qua, bụi bay lên tung toé, lẫn vào tận không trung. Mấy tân thủ “tay mơ” ở đường đua sơ cấp bên cạnh nhìn tư thế của cô gái, không những không khống chế được lời cảm thán mà cả đôi mắt cũng chẳng nỡ dịch chuyển. Biết là vận động viên trượt tuyết ai cũng sẽ rất ngầu, nhưng xem xong loạt động tác của Bác Mộ Trì, trong lòng vẫn không kìm nổi cảm khái – quá ngầu, thực sự quá ngầu.

Phó Vân Hành không nghĩ tới Bác Mộ Trì về nhà muộn là vì đi đến khu trượt tuyết, rồi lại cứ thế thu về ánh mắt của biết bao nhiêu người. 

8 giờ sáng anh đã có mặt ở bệnh viện, cùng bác sĩ Thúc và một số thực tập sinh khác đi kiểm tra phòng bệnh, bận rộn bắt đầu một ngày mới.

Cho tới giờ ăn trưa anh mới có thời gian nghỉ ngơi.

“Đang xem cái gì vậy?”

Phó Vân Hành vừa ăn cơm xong, còn ngồi ở nhà ăn, bên tai liền truyền đến tiếng hai người đồng nghiệp tám chuyện.

Anh và hai vị này bằng tuổi, một người là bạn cùng lớp tên Triệu Hàng, đang thực tập cùng khoa, người còn lại là bạn cùng trường Vương Minh Hiên, hiện đang thực tập bên phòng gây mê.

Nghe Vương Minh Hiên hỏi, Triệu Hàng cười cười: “Video trượt tuyết do một cư dân mạng đăng tải.”

Anh ta thẳng thắn: “Người này nhìn qua có vẻ là một cô gái, trình độ trượt tuyết phải nói là đẳng cấp.”

“Đưa tôi xem với.” Vương Minh Hiên cầm lấy điện thoại, “Đúng thật, đây hẳn là một vận động viên chuyên nghiệp?”

Triệu Hàng: “Tôi không biết.”

Anh cũng chỉ là tình cờ xem được trên Weibo. 

Vương Minh Hiên tua lại đoạn video, nhìn hết mấy lượt vẫn chưa thật thoả mãn.

Đột nhiên, anh gọi Phó Vân Hành: “Hành ca của chúng ta không có chút hứng thú nào sao?”

Phó Vân Hành thật thực ra nhỏ tuổi hơn Vương Minh Hiên và Triệu Hàng, nhưng so với các bạn cùng lứa thì thiếu niên có năng lực gấp bội, làm cho mọi người đều tự giác coi anh là đại ca.

Nghe vậy, chàng trai quét mắt xuống màn hình điện thoại mà anh ta vừa đẩy tới. Người trong video vừa lúc lắc mình, xoay tròn rồi bật nhảy, tận dụng tối đa ván trượt dưới chân. Đang định thu hồi ánh mắt, thiếu niên chợt cảm thấy bộ đồ của cô gái có chút quen thuộc. Anh nhìn lên, dừng lại trên chiếc kính trượt tuyết, cuối cùng xác nhận danh tính của nữ vận động viên.

“Xem ra cô gái này trượt không tệ, ngay cả Hành ca cũng phải liếc nhìn thêm mấy cái.” Vương Minh Hiên trêu chọc.

Phó Vân Hành cụp mắt, dừng một chút rồi nhận xét: “Không tệ.”

Anh hiếm khi khen ngợi ai.

“Chậc chậc chậc.” Triệu Hàng nhướng mày kinh ngạc: “Cậu đã nói như vậy, trình độ người này hẳn không chỉ dừng ở hai chữ ‘trượt tốt’.” Anh ta biết Phó Vân Hành có khả năng trượt tuyết. Triệu Hàng đến giờ vẫn còn nhớ, ngày chủ nhật nào đó lớp cũ bọn họ cùng du lịch tại khu biệt thự suối nước nóng, đương nhiên, ngoài suối nước nóng, biệt thự còn có khu trượt tuyết.

Mọi người đều háo hức muốn thử sức với những môn thể thao độc lạ, Triệu Hàng cũng vậy. Anh ta biết trượt tuyết, cũng có hứng thú với các cuộc thi về sân băng mang tầm ảnh hưởng quốc tế. Vậy nên ngay khi có mặt tại tầng sảnh, Triệu Hàng như chú chim được sổ lồng, vội vã tìm lấy khoảnh khắc để tỏa sáng. Anh ta thầm nghĩ, mình mà thể hiện thì khẳng định trông sẽ rất đẹp trai, nhất định sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt.

Kết quả là trong vòng năm phút, sự chú ý của các bạn học đều không do dự chuyển từ người anh sang Phó Vân Hành.

Chàng trai một mực im lặng, thay xong bộ đồ chuyên dụng liền đi đến đường mòn trượt tuyết, nửa chữ cũng không nhả.

Nữ sinh trong lớp thầm mến anh đều nhìn đến chăm chú, khoảnh khắc chiếc ván trượt dài trên lối, không một ai không ồ lên tiếng cảm thán. Chỉ duy một thoáng đó, mọi người đồng loạt quay lại nhìn thiếu niên với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

Triệu Hàng tức giận chất vấn anh tại sao bản thân mình có tài mà dám giấu. Phó Vân Hành chỉ lạnh lùng vặn lại: “Cậu từng hỏi tôi sao? ”



Tuy rằng Triệu Hàng cảm thấy người đàn ông này thật nhàm chán, bụng dạ lại vô cùng đen tối nhưng rốt cuộc vẫn phải ngả mũ cúi đầu trước tài năng của người ta. Để nâng cao tầm hiểu biết, anh ta buộc mình phải sống dưới ‘áp bức’ của Phó Vân Hành, nhân tiện học lỏm từ anh xíu xiu kỹ năng. 

Theo thời gian, sự ganh tị lúc đầu biến mất không tăm hơi, thay vào đó là bội phục, hoàn toàn bội phục. Chính là cái kiểu phục sát đất.

Phó Vân Hành phớt lờ anh ta.

Triệu Hàng ngập ngừng, “Cho tôi hỏi chút, cậu có cảm thấy cô gái này trông giống vận động viên chuyên nghiệp không? Sẽ chẳng phải là người trong đội tuyển quốc gia đã giải nghệ đó chứ?”

“Không phải.” Phó Vân Hành đáp ngắn gọn.

Triệu Hàng: “Chắc chắn?”

Phó Vân Hành “Ừ” một tiếng.

Triệu Hàng suy tư, gật đầu nói: “Tôi cũng thấy thế.”

Vương Minh Hiên nhìn hai người: “Hai cậu cũng biết trượt tuyết?”

“Đương nhiên.” Nói đến đây, Triệu Hàng lại tràn đầy phấn khởi: “Hôm nào rảnh chúng ta lập nhóm đi xả stress không? Lâu lắm rồi chẳng được trượt trên sân băng.”

Vương Minh Hiên không có ý kiến.

“Hành ca thì sao?”

Phó Vân Hành: “Để xem đã.”

Đổi lại là trước kia, Phó Vân Hành khẳng định sẽ từ chối. Nhưng cũng có thể là do tối hôm qua nhìn Bác Mộ Trì tranh tài, cộng thêm đoạn video mới xem, anh lại chợt nổi hứng muốn theo đi trượt tuyết.

Thấy Phó Vân Hành không trực tiếp cự tuyệt, Triệu Hàng liền biết có hy vọng.

Anh ta cất điện thoại, vừa ăn cơm vừa vội lên kế hoạch: “Vậy tôi tìm một ngày nghỉ mà chúng ta đều rảnh, rủ thêm mấy cậu thực tập sinh cùng đi chơi cho vui?”

Môi trường làm việc của sinh viên bệnh viện nội trú rất áp lực, thỉnh thoảng họ cũng sẽ tập hợp lại mà thư giãn một chút.



Cùng lúc đó, sau khi tập luyện xong, Bác Mộ Trì nhận được tin nhắn từ nữ huấn luyện viên trượt tuyết của cô – Sầm Thanh Quân. Cô ấy hỏi người trong video đang viral trên weibo có phải vị học trò “yêu quý” của mình hay không.

Thật ra Sầm Thanh Quân nhìn rõ được là cô, nhưng vẫn muốn tìm Bác Mộ Trì xác nhận lần cuối.

Đoạn clip này được quay bởi một nam sinh có đam mê trượt tuyết, cậu chỉ đơn giản muốn khoe với mọi người rằng cậu gặp được một cô gái có kỹ năng rất lợi hại, đồng thời lại còn rất “đẹp trai”, không có ác ý. 

Nhưng Weibo cậu ta vốn có khá nhiều fan hâm mộ, cộng thêm bây giờ đang là ngày trời đông, mọi người đối với bộ môn này đều thêm mấy phần hứng thú. Rất nhanh liền có người qua đường để lại bình luận, ngày càng nhiều, rồi không hiểu sao bỗng leo top trending.

Bác Mộ Trì xem hết, gửi lại một tin nhắn cho huấn luyện viên: “Là em.”

Sầm Thanh Quân: “Chỉ có em thôi hả?” 

Bác Mộ Trì hồi đáp một gói biểu tượng cảm xúc tự chế “bé gái gật đầu”.

Sầm Thanh Quân hiểu rõ, gửi tiếp một đoạn voice chat: “Một mình em ở đó nhớ chú ý an toàn, huấn luyện xong trở về sớm.”

Bác Mộ Trì cong môi cười một tiếng, nhấn nút thoại, đè thấp thanh âm: “Đều nghe chị Thanh, đợi thêm chút nữa rồi em về nhà.”

Sầm Thanh Quân: “Tốt, chú ý khổ nhàn kết hợp. Năm sau tham gia giải U-pool toàn quốc cố gắng mang về đây một chiếc cúp vô địch.”

(*) Khổ nhàn kết hợp: kết hợp nhàn rỗi và khổ cực.

“Tuân mệnh.” Bác Mộ Trì hoạt bát đáp lại.

Hai người hàn huyên thêm vài câu, Bác Mộ Trì thay ra bộ đồ trượt tuyết, chuẩn bị rời đi. Cân nhắc đến đoạn video bị đưa ra ánh sáng, cô yên lặng đeo khẩu trang lên.

Sau khi bước ra ngoài, Bác Mộ Trì ngẫm nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng quyết định gọi điện cho Đàm Thư, đi thẳng đến nơi thực tập của cô ấy. Thiếu nữ không muốn ăn trưa một mình, mà trong phạm vi người có thể lựa chọn chỉ đành nương nhờ cô bạn thân.

“Cho nên cậu bị người ta quay video lại?” Hai cô gái đi thẳng vào phòng riêng của nhà hàng, Đàm Thư nghe cô kể về chuyện trên mạng, lập tức mở điện thoại ra cảm thán: “Cậu trai này còn khá có mắt nhìn đấy, xem góc độ kia đi, xuất sắc.”

Bác Mộ Trì uống một hớp nước, liếc mắt trả lời qua loa: “Cũng tạm được.”

Nhưng trong lòng thì đang thầm nói anh ta không đủ chuyên nghiệp.

Đàm Thư nhìn cô, “Như thế là rất được rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”

“…”

Bác Mộ Trì ôm đầu suy nghĩ, “Nếu có thể quay tớ xinh đẹp hơn thì càng tốt.”

Cũng giống như đại đa số thiếu nữ cùng tuổi khác, cô rất chú trọng ngoại hình của bản thân, và đặc biệt đặc biệt yêu cái đẹp.

Đàm Thư trợn tròn mắt, “Thế lột khẩu trang xuống là xinh rồi.”

“Vậy tớ không muốn.” Bác Mộ Trì từ chối, “Sẽ bị chị Thanh mắng mất.”

“Cậu còn biết sợ cơ?”

“Sợ chứ.”, Bác Mộ Trì trong phương diện này cực kỳ trung thực: “Tớ mà vướng víu phải cục scandal nào là 100% chị ấy sẽ tăng số lượng bài tập huấn luyện.”

Cô thích trượt tuyết, nhưng cô không thích bị người khác sắp xếp đào tạo. Cô vẫn muốn dành một chút thời gian rảnh rỗi cho bản thân mình.

Đàm Thư: “Ra ngoài trượt tuyết cũng không tính là rắc rối mà.”

“Đúng là không tính.” Bác Mộ Trì nói, “Chủ yếu là tớ không muốn bị bàn tán.”

Đàm Thư đột nhiên hiểu được nỗi lòng của cô bạn nối khố. 

Cô ấy biết rõ kể từ khi Bác Mộ Trì thu về hai huy chương vàng chói lọi tại Thế vận hội mùa đông ba năm trước, nhất cử nhất động của thiếu nữ đều bị người ta chú ý. Cuộc thi quốc tế mà mới đầu cô tham gia thì còn tốt, lúc ấy chỉ có số ít người yêu thích thể thao và đam mê trượt tuyết biết đến cô. Nhưng Thế vận hội mùa đông đương nhiên khác, nó là chủ đề lúc trà dư tửu hậu, là cuộc tranh tài mà nhà nhà muốn thảo luận bàn tán trong bữa cơm gia đình.

(*) trà dư tửu hậu: Lúc rỗi rãi, sau khi thưởng thức chung trà chén rượu.

Mỗi một vận động viên đều đang vì Tổ quốc mà vẻ vang. Thành tích trung bình trong bộ môn này của Trung Quốc cũng không đến nỗi tệ, nói kém không kém, mà nói tốt thì cũng chẳng phải. Trong vài trận đấu, muốn bứt phá tuyệt đối thì vẫn gặp phải khó khăn.

Mà Bác Mộ Trì đứng giữa đám người, giống như hạc giữa bầy gà – chính là một thiên tài xuất thế. Lần đầu tiên tham gia Thế vận hội đã giành về hai huy chương vàng và bạc với nội dung thi đấu trượt ván đơn song song slalom và địa hình chữ U, kinh diễm toàn thế giới.

(*) Mọi người xem tạm hai hình ảnh minh hoạ dưới đây nha, chứ tụi tớ cũng không có kiến thức nhiều về trượt tuyết cho lắm TvT



Bởi vậy, so với lúc trước, mọi người chú ý tới Bác Mộ Trì hơn bao giờ hết, truyền thông cũng ngày càng khoa trương. Khi biết được từ lúc cô tham gia thi đấu, chưa có một lần nào bước xuống bục trao giải, sự kỳ vọng của mọi người vào thiếu nữ lại thêm to lớn. Loại kỳ vọng này thật ra rất bình thường, nhưng chuyện gì mà chẳng có mặt trái chiều, một cô gái bị chú ý quá mức cũng sẽ chịu ảnh hưởng không ít. Thỉnh thoảng cô ở ngoài cùng bạn bè liên hoan cũng ngẫu nhiên bị người ta bắt được, rồi bị lôi lôi kéo kéo, chụp ảnh, ký tên.

Những cái này còn tính là tốt, nhưng thứ khiến thiếu nữ không thể nào chấp nhận chính là – sau khi loạt sự tình này được cư dân mạng đưa lên hot search, dưới topic sẽ luôn luôn xuất hiện những bình luận tiêu cực, chẳng hạn như mắng chửi cô ỷ vào có năng khiếu mà lười biếng, nói cô cậy vào tài năng mà không chăm chỉ luyện tập, cũng không thèm lo lắng mùa giải sau có giành được huy chương vàng nữa hay không,… vân vân và mây mây.

Nhìn chung, có rất nhiều tranh cãi xảy ra xung quanh nữ vận động viên tên Bác Mộ Trì. Rắc rối chồng chất rắc rối, khiến cho cô tự giác giảm hẳn số lần xuất hiện trước đám đông.

Nghĩ đến hết thảy những điều này, Đàm Thư rót cho cô một ly nước, an ủi: “Không xem sẽ không biết, chúng ta cứ coi như không có mấy chuyện này.” 

Bác Mộ Trì mỉm cười: “Ừm.”

Sau khi ăn trưa, Đàm Thư thông báo phải quay về công ty.

Bác Mộ Trì cũng không để ý lắm, xua xua tay bảo cô ấy yên tâm trở lại, còn chính mình thì đi dạo xung quanh một vòng rồi sẽ về nhà.

Đã lâu cô không đi mua sắm lại đương lúc chẳng có việc gì làm, vô cùng tình cờ có một trung tâm thương mại mới mở gần đó, Bác Mộ Trì kìm lòng không đặng, lặng lẽ đeo khẩu trang bước vào, nhắm ngay một chiếc mũ. Trả tiền xong, thiếu nữ nghiêng mặt tự ngắm mình trong gương, cô gái xinh đẹp bọc mình cẩn thận đến mức chỉ còn lộ ra đôi mắt hạnh. Bác Mộ Trì không tiếng động giương môi.

Bình luận

Truyện đang đọc