Giang Tử Phong thản nhiên nói: "Chỉ như vậy mà cậu đã thỏa mãn rồi sao? Mục tiêu mà tôi dành cho cậu là 500 điểm cơ.
Đợi đến khi cậu đạt tới số điểm đó rồi mời tôi ăn sau.
Nếu hiện tại đã bắt đầu kỳ nghỉ đông thì chúng ta có thêm thời gian để thục hiện quy trình học tập nghiêm túc rồi."
"Không phải chứ, nghỉ đông mà cũng phải học thêm sao?"
Lâm Nhiên vốn cảm thấy rất vui vì điểm số đã được cải thiện đáng kể, cô còn đang chuẩn bị nghỉ ngơi cho thỏa thích, vậy mà Giang Tử Phong vừa mở miệng đã biến những ngày tháng trong tương lai của cô chẳng còn dễ chịu nữa.
Vẻ mặt Lâm Nhiên mếu máo như sặp khóc.
Giang Tử Phong vừa thấy sắc mặt Lâm Nhiên thay đổi đã lườm cô rồi hỏi ngược lại: "Sao nào, cậu không muốn tiếp tục tiến bộ à?"
Lâm Nhiên thấy Giang Tử Phong có vẻ mất hứng nên vội vàng cười ngượng ngập: "Sao có thể như vậy chứ? Chỉ là, chỉ là hôm nay không được, hôm nay phim thần tượng của Bành Vu Yến sẽ phát sóng, tôi mong chờ bộ phim ấy lâu lắm rồi.
Tôi cảm thấy thả lòng một ngày để xem TV cũng chẳng sao mà.
Chắc chắn ngày mai tôi sẽ chăm chỉ học tập."
Giang Tử Phong nghe vậy bèn ngồi trên bàn với dáng vẻ lười biếng, cậu dùng ánh mắt mang ý cười nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào Lâm Nhiên, ngón tay gõ từng nhịp khe khẽ lên mặt bàn, cậu thản nhiên nói: "Xem phim thần tượng? Đương nhiên là được, nhưng mà cậu có xem nhiều hơn nữa thì cũng không thể trở thành nữ chính đâu, mơ mộng quá nhiều cũng vô ích thôi."
Lâm Nhiên chỉ cảm thấy tim mình như bị người ta đâm vào một nhát, cố dối lòng đáp trả: "Tôi không thèm làm nữ chính, tôi chỉ muốn xem vai nam chính đẹp trai tài giỏi trong phim mà thôi, tôi thích Bành Vu Yến nhất, đó là nam thần của tôi đó."
"Nhưng nam thần của cậu không biết cậu là ai, cậu thích anh ta thì có ích gì, anh ta cũng đâu thích cậu.
Thậm chí anh ta còn chẳng biết tên cậu là gì."
Giang Tử Phong vẫn dùng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, giọng nói bình thản ấy giống như đang trình bày một sự thật mà mọi người đều biết.
Mấy điều cậu nói cô cũng hiểu mà.
Nhưng bị giọng điệu tự nhiên như vậy vạch trần lại khiến Lâm Nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng, cũng chẳng muốn xem bộ phim kia nữa.
Có điều dù sao cũng đã mong ngóng nó lâu như vậy, Lâm Nhiên chăm chú nhìn vào Giang Tử Phong, cuối cùng vẫn mở TV lên.
Giang Tử Phong nhìn thấy hành động của Lâm Nhiên thì trên mặt hiện rõ vẻ nhạt nhẽo.
Cậu không nói thêm gì nữa, chỉ cầm quyên tạp chí ngồi trên ghế sofa, cứ thế mà ngồi xem.
Lâm Nhiên nhìn vẻ phía Giang Tử Phong, bỗng nhiên cô cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng lắm, có ai lại đọc tạp chí kinh tế bằng tiếng Anh trong lúc người khác đang xem TV chứ?
Lâm Nhiên chỉ liếc nhìn quyển tạp chí kia đã tự thấy mình vô cùng thấp kém, bởi vì từ ngữ tiếng Anh trong đó quá phức tạp, Lâm Nhiên không biết, cũng chẳng hiểu gì cả.
Nhưng Giang Tử Phong lại lướt qua từng dòng một, xem ra chẳng vướng phải chỗ nào trong khi đọc cả, thỉnh thoảng cậu còn ghi chép ở trên đó.
Cũng là con người, vì sao chênh lệch lại lớn đến như vậy? Lâm Nhiên cảm thấy tổn thương vô cùng, cô chẳng thể làm gì hơn là đặt toàn lực chú ý vào bộ phim kia...
Nam nữ chính gặp nhau lần đầu tiên vào một ngày mưa to, nam chính đang đưa xe, còn nữ chính vô tình đứng ở giữa đường, suýt nữa là bị đụng phải, may mà nam chính đã kịp thời thắng xe lại.
Dù nữ chính không bị thương nhưng vẫn ngất xỉu.
Lúc Lâm Nhiên đang vô cùng chú tâm đợi tình tiết diễn ra sau đó thì đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói vừa trong treo vừa lạnh lùng.
"Lái xe với vận tốc 200 km/h lâu như vậy, cho dù có phanh gấp thì xe vẫn tiếp tục chạy theo quán tính, với khoảng cách mà cô gái kia đứng khi ấy, sao có chuyện bình yên vô sự được chứ, đúng là không hề bình thường chút nào."
Tâm trạng háo hức mong đợi của Lâm Nhiên hoàn toàn bị phá hỏng bởi giọng nói ấy, cô ai oán nhìn người kia.
Trong khi cô đang tập trung chờ đợi tình tiết tiếp theo thì người bên cạnh cứ phàn nàn những điều khiến cậu ta khó chịu.
Giang Tử Phong không thể yên ổn xem tạp chí của cậu ta sao?
Nhưng Lâm Nhiên giận mà chẳng dám nói gì, cô chỉ nhìn lướt qua rồi lại quay sang xem TV tiếp.
Nam chính đưa nữ chính đến bệnh viện, bởi vì nữ chính ngã xuống vũng nước nên người vô cùng bẩn thỉu, có điều ở nữ chính lại toát ra phong thái yên tĩnh dịu dàng nên nam chính vừa gặp đã yêu, còn nhẹ nhàng hôn lên trán nữ chính, chuẩn bị chờ cô tỉnh dậy sẽ bắt đầu theo đuổi.
Lâm Nhiên xem đến cảnh ấy thì mặt đỏ tim đập, đột nhiên bên cạnh lại truyền tới một giọng nói: "Mặt bẩn như vậy mà vẫn hôn được, quả nhiên cái gọi là vừa gặp đã yêu cũng chỉ là nhìn vào mặt mà thôi."
Từng chiếc bong bóng màu hồng trong lòng Lâm Nhiên vỡ tan tành, cô hơi siết tay lại, kìm chế xúc động muốn đánh tên kia một trận, sau đó tiếp tục xem TV.
Nữ chính tỉnh dậy và nhận ra chú cá trong tay mình không còn nữa.
Hai người đến nơi xảy ra va chạm mới phát hiện bên cạnh vũng nước có chú cá nhỏ màu đỏ nằm im ở đó, chẳng còn chút sức sống, thế là nữ chính òa khóc.
Nhưng nam chính đã nhẹ nhàng ấn vào bụng của chú cá nhỏ, sau đó chú cá nhỏ kia bắt đầu động đậy, nữ chính nở nụ cười, ánh mắt nhìn nam chính như thể trông thấy một vị anh hùng vậy.
Lần này Lâm Nhiên còn chưa kịp nhận xét thì bên cạnh lại truyền đến giọng nói thật ung dung: "Chết đi sống lại sao? Quả là lợi hại, nhưng mà đây thật sự là phim thần tượng hả? Sao càng xem càng thấy giống phim thần thoại hơn đấy ."
Lâm Nhiên quay đầu giận dữ nhìn chằm chằm vào Giang Tử Phong nhưng lại bị đánh bại bởi vẻ bình thản của cậu, mặt cô như đưa đám, thấp giọng nói: "Tôi vẫn nên làm bài tập thì hơn."
Lâm Nhiên vừa gục trên bàn học vừa làm bài tập, cuối cùng cũng tìm được cảm hứng nên càng lúc càng nghiêm túc.
Trong kỳ nghỉ đông, mỗi khi Lâm Nhiên muốn thực hiện vài hoạt động giải trí thì Giang Tử Phong sẽ mắng ngay, vậy nên cô không thể làm gì khác ngoài việc tập trung hết sức vào việc học, thật ra cũng xem như là có chút thành công.
Đợi đến khi kỳ nghỉ đông qua đi, Lâm Nhiên đã nắm rõ bài thi nên đạt tới 400 điểm, trở thành người đứng đầu cả lớp, mọi người đều khen ngợi không thôi.
"Lâm Nhiên, không thể nào, học sinh cá biệt như cậu cũng lội ngược dòng nhanh quá nhỉ? Thành học sinh giỏi rồi này!" Tô Thành vừa cầm bài thi của Lân Nhiên vừa nghiên cứu thật kỹ.
"Cô nương đây đúng là mấy ngày không gặp đã khiến mọi người phải lau mắt mà nhìn, có điều thành tích của ta cũng cao hơn mười mấy điểm này, ta cũng đỉnh quá nhỉ, ha ha ha." Trương Hạo hớn hở cầm bài thi, chuẩn bị về nhà khoe với ba mẹ.
Vương Nhã mở sách xem lại những câu đã làm sai, thỉnh thoảng còn hỏi Lâm Nhiên đôi câu.
Đám bạn ít nhiều gì cũng bắt đầu cố gắng, thậm chí còn kéo theo bầu không khí chung cho cả lớp.
Lâm Nhiên vui vẻ trả lời các thắc mắc của bạn học, tất cả mọi người đều cảm thấy tò mò về người đã âm thầm phụ đạo cho Lâm Nhiên, bởi vì người nọ thật sự rất lợi hại.
Có một ngày, Vương Nhã tới trường học sớm hơn bình thường, đúng lúc bắt gặp Giang Tử Phong đưa Lâm Nhiên đi học.
Vương Nhã trông thấy Giang Tử Phong nở nụ cười đây dịu dàng với Lâm Nhiên, có vẻ quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.
Vương Nhã dụi mắt nhìn lại lần nữa, lúc này cô ấy mới phát hiện người kia thật sự chính là Giang Tử Phong, cậu học sinh xuất sắc đứng đầu lóp 12-1 ở trường A, và cũng là người luôn luôn đạt điểm tuyệt đổi môn Toán và Lý trong lời đồn.
Khi Vương Nhã đi hỏi Lâm Nhiên, lúc bấy giờ Lâm Nhiên mới giải thích mọi chuyện, thì ra chính Giang Tử Phong là người đã dạy kèm cho cô, hơn nữa bọn họ còn là hàng xóm.
"A a a, sao chẳng có nam thần nào vừa học giỏi vừa đẹp trai dạy kèm cho mình chứ, lại còn ở cạnh nhà mình ta, ngày nào cũng có thể hít thở không khí trong cùng một khu.
Quả thật là giành hết thiên thời địa lợi rồi, không yêu nhau thì uổng phí mối quan hệ như bây giờ lắm đấy."
Vương Nhã ước ao thèm muốn mà nhìn Lâm Nhiên, giọng nói vô củ=ùng hâm mộ.
Cô ấy nhìn cuốn sách trong tay Lâm Nhiên, trên đấy toàn là chữ viết của con trai, lúc này mới hiểu ra: "Hóa ra Giang Tử Phong dạy kèm cho cậu, cậu ấy tốt quá nhỉ, nhưng chẳng phải cậu ấy cũng phải học bài à? Làm sao dành nhiều thời gian cho cậu như vậy được chứ? Có phải cậu ấy thích cậu rồi không?"
Lâm Nhiên nghĩ đến Giang Tử Phong rồi nói quanh co: "Bởi vì cậu ấy là kiểu người khi về nhà sẽ không học bài hay xem TV, cho nên thời gian đó dùng để dạy mình, cũng xem như lấy việc giúp người làm niềm vui.".