GẶP DỊP THÌ CHƠI



Chu Quân nhìn nghiên mực bị chia năm xẻ bảy kia liền biết anh cảp đã dùng bao nhiêu phần sức lực.

Càng giật mình hơn nữa chính là lời nói của anh cả, đến cùng là anh cả đang làm những gì, biết được những gì.

Hắn chậm rãi thở ra một hơi, nâng cằm lên giống như làm vậy có thể dễ thở hơn chút đỉnh: "Vài ngày trước em thấy chị dâu đứng trong sân cho bồ câu ăn."
Chu Diêm chậm rãi ngồi lại ghế, nửa khuôn mặt anh giấu vào giá sách làm khuôn mặt chìm trong bóng tối nhìn không rõ ràng.

Chu Quân đi vài bước xuống phía dưới nhìn chăm chú vào anh, tiếp tục nói: "Em nhớ thời chị dâu còn đi học từng tham gia những hoạt động đó người trong đó vẫn đang liên lạc với chị, anh, hẳn là anh biết đúng không." Dứt lời hắn cười tự giễu, anh cả nhất định là biết.

Nếu không cũng không thể mới lộ ra một chút đã bắt được hắn, bởi vì hắn hạ độc làm chết mấy con bồ câu đưa tin của chị dâu.

Chu Quân dưới cái nhìn chăm chú uy nghiêm của anh cả tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, thong thả ung dung vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo: "Chị dâu sẽ không vô duyên vô cớ liên lạc với những người đó, hẳn là chỗ anh xảy ra vấn đề gì phải không."
Anh cả trước sau đều không nói lời nào, trong phòng yên lặng như tờ, Chu Quân chỉ chỉ lên bàn sách: "Lần trước em nhìn thấy mật mã quân dụng ở chỗ này, là anh dùng để liên lạc với quân đội đúng chứ.

Nếu như em không đoán sai có phải anh đã hợp tác với quân đội rồi không."
Lúc này đại ca lại cười nhạo một tiếng: "Không phải anh đã nói với cậu, nhà họ Chu chúng ta cùng với Ung Tấn trước nay bất hòa..." Chu Quân lên tiếng đánh gãy: "Nhà họ Ung không phải chỉ có một Ung Tấn, anh biết em không phải nói cái này.

Quyền lực tối cao ở nơi này cũng không nằm trên người Ung Tấn, anh hợp tác với đốc quân Ung rồi có phải không!"
Chu Diêm thế mà lại nâng tách trà lên nhấp một ngụm mới chậm rãi nói: "Phải thì sao, không phải lại như thế nào.

Cậu không quan tâm đến việc làm ăn trong nhà vì sao phải biết nhiều như vậy?" Chu Quân bỗng nhiên đứng dậy: "Vì sao anh không nghe em nói, anh hợp tác với nhà họ Ung, Ung Tấn anh ấy có biết hay không?"
Đột nhiên Chu Diêm vỗ một cái lên mặt bàn, chung theo đó lăn một vòng trên bàn rồi rớt xuống đất.


Giọng anh cả đang nén giận cùng truyền đến với thanh âm đồ sứ nứt vỡ: "Ung Tấn Ung Tấn, suốt ngày đều là Ung Tấn, kẻ ngụy quân tử như vậy không biết cậu si mê y chỗ nào, bao nhiêu cô gái tốt cậu không cần! Lại thế nào cũng nhất định phải xằng bậy với một thằng đàn ông!"
Mặt Chu Quân cũng đỏ lên: "Vì sao anh lại nói anh ấy như vậy, những chuyện đó của anh và cha anh ấy, anh ấy đều không biết." Chu Diêm cười lạnh mấy tiếng: "Đúng vậy, y không biết, bây giờ có phải là cậu muốn đi nói với y không, mặc kệ tôi nói với cậu bao nhiêu lần cũng không nghe.

Bây giờ cậu đi đi, y biết hay không cậu hỏi một câu chẳng phải sẽ biết hay sao."
Gân xanh trên trán Chu Quân nhảy loạn, nếu bây giờ hắn đi thì có thể có được cái gì tốt.

Hắn cũng đã tách khỏi Ung Tấn rồi, chọn chọc thủng chuyện cha y cùng với anh cả hắn lại chẳng mang lại chỗ tốt gì cho Ung Tấn.

Mà hắn lại có lập trường gì để nói, nhỡ đâu Ung Tấn nghĩ sai lệch thì sao.

Hắn nhận được đáp án lại rốt cuộc không dám làm xằng làm bậy.

Anh cả thấy hắn không nói lời nào, ngược lại cười: "Tôi biết, người ta không cần cậu, cậu cũng chẳng dám đi nói với y."
Lời này làm can đảm của hắn vỡ nát, những câu này đều là thật chẳng thể phản bác.

Chu Quân gạt đổ đồ đạc tức giận nhìn chằm chằm anh cả hồi lâu mới nói: "Đúng vậy, anh ấy không cần em, anh lại tốt ở chỗ đâu đâu.

Không bằng để ý chị dâu nhiều một chút, miễn cho có ngày nào đó chị ấy thực sự vì đại nghĩa diệt thân mà diệt trừ anh, em còn phải nhặt xác cho anh."
Anh cả bị mấy lời này làm cho tức giận tới nỗi sắc mặt tái nhợt, một chữ "cậu" tắc ở trong cổ họng không phát ra được.

Chu Quân vốn muốn phất tay áo bỏ đi, lại nghe sau lưng truyền đến mấy tiếng đồ vật dày đặc rơi xuống đất, quay đầu nhìn lại không ngờ anh cả đã ngã xuống đất.


Chu Quân sợ đến mức mặt không còn giọt máu: "Anh!"
Không ai biết đến cùng là hai anh em cãi nhau cái gì ở bên trong nhưng kết quả mắt thường cũng thấy rõ.

Đại thiếu gia bị tức tới đổ bệnh, bác sĩ Ngô được mời tới xem bệnh chỉ nói thể chất của Chu đại thiếu quá yếu, nhất thời giận giữ công tâm cứ vậy mà bệnh như núi tới.

Chu Diêm sắc mặt xám xịt nằm ở trên giường bệnh.

Chu Quân lại mặt trắng bệch đứng một bên.

Sau khi bác sĩ Ngô viết xong đơn thuốc liền mang theo hòm thuốc đi về.

Chu Quân vội vàng đuổi theo nhỏ giọng hỏi thân thể anh cả rốt cuộc là bị sao vậy, hắn muốn biết rõ một chút.

Bác sĩ Ngô nhìn mắt hắn còn sợ hãi chưa tan, mũi cũng đỏ lên thì biết hẳn là hắn vừa mới khóc một hồi.

Ông đành thở dài một tiếng cẩn thận khuyên giải Chu nhị thiếu gia: "Nhị thiếu, thân thể đại thiếu như thế nào tôi với cậu đều biết.

Từ trong bụng mẹ đã mang bệnh, hơn nữa hắn hút thuốc phiện khiến thân thể khô héo, tôi nói một câu không dễ nghe chính là nếu không cai, lần sau chỉ sợ......"
Lời này như sấm nổ, tức giận trên mặt Chu Quân vừa hiện, đang muốn trách móc bác sĩ nói lung tung nhưng tức giận vừa mới nhú đã bị hắn đè xuống.

Càng vào lúc lộn xộn này càng không thể vội vàng, cũng không thể đắc tội với bác sĩ.


Hắn cung cung kính kính tiễn bác sĩ Ngô đi rồi về phòng.

Chị dâu không tiếng động ngồi trước giường anh cả, đầu vai khẽ run.
Chu Quân chỉ cảm thấy chuyện lần này hắn làm ra thực sự khốn nạn.

Náo loạn đến long trời lở đất, còn khiến anh cả giận đến độ bệnh nằm trên giường.

Áy náy như xiềng xích khóa nặng trên cổ hắn muốn kéo đầu hắn đè chặt xuống nền đất.

Hắn để lại một câu ra ngoài mua thuốc rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Lúc đi xuyên qua sân hắn lại bị chị dâu gọi lại.

Chi dâu đứng ở bậc thang nhìn hắn, hai mắt rưng rưng.

Chu Quân đứng ở phía dưới, hắn vừa ngẩng đầu một cái tát của chị dâu liền hạ xuống.

Chu Quân không tránh không né, cứ như vậy chịu một bạt tai.

Thậm chí hắn còn cảm thấy chị dâu đánh vẫn còn nhẹ, hắn khốn nạn như vậy phải đánh mạnh mới đúng.

Không ngờ chị dâu đánh hắn xong còn tự cho mình một bạt tai rồi ngồi xổm xuống bưng mặt khóc hu hu.

Chu Quân nhìn tóc trên đỉnh đầu chị dâu, tóc chị còn đang cài một cây trâm hoa lan mà anh cả mang về cho chị lúc đi công tác.

Hắn nghĩ thầm một người biết vợ mình đang làm gì lại giả như không biết, một người yêu sâu đậm chồng mình nhưng vẫn kiên trì với tín ngưỡng của bản thân như trước.


Hắn có nói gì cũng là vô dụng, chuyện này phải để cho anh cả và chị dâu tự mình giải quyết.

Bởi vậy hắn thấp giọng nói với chị dâu một câu: "Anh cả...!Đừng làm anh cả thương tâm nữa." Không biết là nói chính mình hay là nói chị dâu.

Có lẽ là cả hai đi, Chu Quân mất hồn mất vía ra khỏi nhà, tay hắn cầm một tờ giấy ghi đơn thuốc mắt nhìn chằm chằm phía trên, suy nghĩ trong đầu lại không biết chạy đi đâu.

Không hiểu sao hôm nay người đi đường lại nhiều hơn mọi khi, không những là người đi đường còn có rất nhiều quan binh kết bè kết đội đi qua đi lại.

Truyền đơn đủ mọi màu sắc bị dẫm nhăn nhúm, không khí phảng phất tràn ngập cảm giác vội vàng căng thẳng.

Chu Quân kéo kéo khăn quàng cổ bao lấy nửa khuôn mặt.

Bước chân hắn nhanh hơn ngăn lại một chiếc xe kéo.
Tới hiệu thuốc, hắn đưa đơn thuốc cho người làm trong tiệm.

Lúc tính tiền mới hay mấy bao thuốc này đắt thế nào đắt đến mức tiền hắn mang trên người không đủ, không mua nổi.

Bình thường Chu Quân chỉ biết ăn nhậu chơi bời, trên người nhét nhiều nhất cũng là tiền thuốc và tiền rượu.

Bây giờ tìm khắp cả người trên dưới thế mà không đủ.

Thuốc này vốn không đến tay hắn mua, chỉ là hắn muốn làm cho anh cả chút chuyện thôi.

Không ngờ chỉ chút chuyện này cũng không làm tốt, Chu Quân đành bảo nhân viên chỉ lấy một bao, hắn thuận miệng hỏi một câu: "Bây giờ thuốc đều đắt vậy sao." Nhân viên cũng theo đó cau mày nói: "Cũng không phải, chỉ là nghe nói lại sắp khai chiến rồi, chúng tôi cũng chỉ muốn kiếm miếng cơm thôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc