GẶP NGƯỜI LÚC HOA NỞ


Trên mặt đất khô cằn, cây cối héo đến mục rữa, tàn tích đổ nát trải dài không thấy điểm cuối.

Nhìn kĩ một chút dường như thấy được nền móng sót lại có hình dáng của một cung điện, không rõ lí do sụp đổ.

Xuyên suốt một vùng đất lớn, chỉ còn một mảnh hoang tàn.
Thứ duy nhất còn kiên cường chống đỡ là một quả cầu thủy tinh lơ lưng trên không trung, phát ra ánh sáng diệu kì.
Thập Thích Bảo trợn mắt kêu lên: "Đây là nhà của tiểu mỹ nhân?"
Ở thế nào được?
Hoàng Phủ Thương Dung lườm nam tử một cái, biểu cảm như muốn mắng đồ ngu.
Ngân Khuynh nói: "Trước đây chỗ này là một cung điện, phía sau cung điện có một hồ sen, bên trái cung điện có một rừng cây.

Trước đây ở nơi này có gần một trăm loài ưa nước sinh sống, phong cảnh phồn hoa, các loài hòa thuận.

Nhà của ta thật sự là ở đây, đã từng rất đẹp, đã từng rất yên bình.

Tiếc là, bây giờ chỉ còn đống đổ nát này thôi!"
"..." Không thể tưởng tượng nổi chuyện gì đã xảy ra, làm sao có thể tàn phá đến mức này.

Hoàng Phủ Thương Dung hỏi: "Khuynh Khuynh nhớ được chuyện gì không?"
Ví dụ như, vì sao nơi này bị hủy, hay vì sao y lại trôi dạt đến tận Tây Lĩnh?
Ngân Khuynh ngoài mong đợi, lắc đầu.
"Được rồi!" Y đến nơi này, nhìn thấy tràng cảnh hoang vu mà không chút bất ngờ, xem ra là đã sớm biết nơi này bị hủy.

Sau đó thì xảy ra chuyện gì dẫn đến y hiện nguyên hình, rơi vào lưới rồi duyên phận đưa đầy rơi vào tay Tây Lĩnh Vương.

Nhưng mà, nếu đã biết nơi này bị hủy, hắn lại không hiểu: "Vậy em đến đây là muốn làm gì?"
Thập Thích Bảo và Thời Giang chăm chú lắng nghe.

Họ cũng muốn biết, ở nơi chó không có đá mà ăn gà không có sỏi để gặm này, còn có thể làm ra chuyện gì?
Câu trả lời của thiểu niên khiến bọn họ sửng sốt.
Y nói: "Ta muốn khôi phục hình dáng của Thủy Lam.

Để nơi này tái sinh, để trăm họ thủy tộc, lần nữa sinh ra!"
"Bằng cách nào?" Thập Thích Bảo theo phản xạ lập tức hỏi một câu, cũng là thắc mắc chung.
"Dùng trận pháp Phục Sinh Vãn Diệu..."
.
Phục Sinh Vãn Diệu là một lại trận pháp được tạo ra từ thượng cổ thuở hồng hoang, trải qua ngàn đời truyền dạy và ghi chép.

Tuy nhiên, cùng với việc tiên môn xuống dốc và chiến tranh nhân yêu, dẫn đến ghi chép thất truyền.

Cho đến bây giờ, ít ai đọc hiểu được sơ đồ trận pháp, càng không có ai đủ sức khởi động trận pháp.
Trận pháp Phục Sinh Vãn Diệu, ý nghĩa như tên chính là có tác dụng phục sinh.

Tác dụng lớn đồng nghĩa với việc điều kiện khởi động trận pháp rất khó thực hiện, lại không chắc là có thành công hay không.

Ngoài ra, trận pháp phục sinh thuộc vào dạng chữa lành, không giống hệ chiến đấu có tác dụng tức thì, chữa lành cần rất nhiều thời gian.
Tức là cho dù phục sinh được Thủy Lam, cũng mất rất lâu để Thủy Lam hồi phục.
Hoàng Phủ Thương Dung và Thập Thích Bảo là đệ tử tiên môn, trận pháp nào cũng đã từng nghe đến.


Bọn họ biết Ngân Khuynh muốn làm gì, chỉ có Thời Giang không hiểu lắm, nhưng từ tên của trận pháp cũng hiểu được khái quát.

Hoàng Phủ Thương Dung nói: "Muốn thiết lập trận pháp phải có linh thạch."
Thập Thích Bảo bổ sung: "Còn phải có linh khí nhất phẩm để trấn áp mắt trận."
Thời Giang: "..."
Ngân Khuynh giơ lên một cánh tay, từ trong hư không biến ra một hộp gỗ, y mở hộp gỗ ra.

Ánh sáng vàng lọt ra khỏi nắp hộp, tỏa sáng cả một vùng, sáng như mặt trời ban trưa át đi cả ánh sáng của quả cầu trên cao.
Y nói: "Linh khí nhất phẩm có rồi.

Cách nơi này năm dặm về phía đông có một hang đá, trong hang có rất nhiều linh thạch.

Ta cần vẽ một ít bùa chú, chuyện linh thạch phiền mọi người giúp ta được không?"
"Tất nhiên là không thành vấn đề!" Hoàng Phủ Thương Dung hỏi: "Cần bao nhiêu linh thạch?"
"Một nghìn viên là đủ!"
Hoàng Phủ Thương Dung gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, đoạn nói với Thời Giang: "Ngươi ở lại!"
"Vâng!"
Thập Thích Bảo vừa bị xách cổ kéo đi đã la oai oái: "Đại ca, ngươi đi thì đi kéo theo ta làm gì?"
Hoàng Phủ Thương Dung tỉnh bơ: "Vác đá!"
Một nghìn linh thạch cũng không ít, chẳng nhẽ để một mình hắn vác à? Tất nhiên là phải lôi theo điêu dân này đi cùng, không thể để điêu dân ở gần vợ!

Thời Giang để hành lí xuống, hỏi: "Vương phi, thuộc hạ giúp người kê bàn."
Ngân Khuynh gật đầu: "Làm phiền ngươi!"
.
Lam Mị Nhược đẩy cửa điện Thừa Chính, lách mình đi vào.
Nàng đến bên tràng kỉ của vua, nhìn nam nhân gục đầu ngủ say, đứng lặng người hồi lâu.

Dao găm trong tay ánh lên sáng bóng, lưỡi dao lộ ra khỏi ống tay áo, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt chuôi dao đến mức mu bàn tay nổi gân xanh.

Nàng ngập ngừng như đang đấu tranh tư tưởng, trên khuôn mặt xinh đẹp chất chứa hận thù ngập trời.

Cho đến một khắc trôi qua nàng mới bình tĩnh lại, lẳng lặng cất dao đi.
Nàng đến gần nam nhân, kéo áo choàng đắp lên người cho hắn, lại thổi bớt đèn trong điện rồi mới rời đi.
Bóng trăng chầm chậm hạ xuống, ở xa vời vợi, vĩnh viễn tỏa sáng.
"Trăng đêm nay thật đẹp, không thích hợp nhìn thấy màu máu.

Để lúc khác vậy!"


Bình luận

Truyện đang đọc