GẶP QUÂN THỜI KHẮC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

MYST tám giờ tối mới mở cửa. Hiện tại còn sớm, Hứa Ước ngồi tại quầy rượu trong phòng ăn gọi phần salad gà, không quên bảo trợ lý đem máy vi tính ra xử lý công sự.

Bây giờ chưa phải giờ cơm, trong nhà ăn rất ít người giúp Hứa Ước tận hưởng không gian yên tĩnh. Bất quá có thể do quá mức nhà nhã, đứa con hoang ở cách xa khu dân nghèo nào đó đã tóm chặt cơ hội, gọi đến quấy rầy.

Lần đầu gọi tới chính là điện thoại riêng của hắn, nhưng mà Hứa lão bản nhìn tên người gọi không chỉ trực tiếp ngắt còn khoá máy luôn, mà đầu dây bên kia chưa bỏ cuộc, ngược lại gọi đến số công tác.

Trợ lý ngồi bàn gần đó, cầm di động đứng ngồi không yên đợi mấy chục giây mới đi tới nói: "Ông chủ, Lục thiếu cậu ấy....."

"Tắt máy."

"Số máy công tác không thể tắt....."

"Vậy kéo vào danh sách đen."

"Vâng....." Trợ lý theo lệnh thao tác. Anh luôn cảm thấy với mọi chuyện liên quan đến Lục Thù Đồng, Hứa Ước đều tràn ngập tử khí âm u, còn thêm bảy phần tức giận rõ ràng.

Tuy nhiên vừa mới cúp điện thoại, di động riêng của anh lại vang lên.

"....."

Hứa Ước thở hắt ra: "Thằng con hoang kia có số điện thoại riêng của anh?"

Trợ lý không dám nói chuyện.

"Quên đi" Hứa Ước ngửa tay trước mặt anh "Đưa di động cho ta."

Trợ lý vội vã mang tới, một mực cung kính đứng phía sau. Anh nhìn Hứa Ước đầu tiên là căm ghét không nhịn được nghe xong vài câu, tiếp theo tựa hồ bị lời đối phương kinh động, theo bản năng thẳng eo, đè thấp thanh âm nói chuyện rồi xoay người bảo anh đưa tai nghe.

Hứa Ước nhận lời mời tham gia video call của Lục Thù Đồng, thấy được cảnh tượng mặt trời lặn đồ sộ.

Hắn hỏi: "Cậu biết mình đang làm gì sao?"

Lục Thù Đồng "ừm" một tiếng, mềm nhũn nói: "Tôi biết."

"Có nghĩ tới tra xét của Lục thị chưa? Còn có hôm kia cậu vừa mới lấy một phân đội sát quang Tước ca, "cuỗm" mất AR 23. Lục Thù Đồng, cậu muốn phát rồ làm sao ta chẳng quan tâm, bất quá đừng quên trước đó chúng ta từng làm giao dịch. Nếu như bị Lục thị phát hiện, ảnh hưởng kế hoạch của ta....."

"Ta hi vọng cậu trước khi làm việc hãy suy nghĩ kĩ lưỡng."

Hứa Ước nửa bình tĩnh nửa uy hiếp nói.

"Tôi có a..." Ở điện thoại bên kia, ngữ khí con trai nuôi hắn vừa oan ức lại ung dung, "Tôi đã an bài "con rơi" trong tập đoàn, đám đại cổ đông Lục thị khi điều tra tình hình đặc biệt sẽ tìm ra, bọn họ sẽ đem người xung đột lợi ích với Lục Phú Sinh nói ra, đến lúc đó tôi lại mang không ít manh mối hữu dụng cho ngài....."

"Chúng bằng lòng chết thay cho cậu sao?" Hứa Ước nhịn xuống.

"Phải" Lục Thù Đồng sâu kín cười, "Hứa Ước, ngài nói xem tôi rất lợi hại đúng chứ."

Hứa Ước chẳng trả lời, chỉ hỏi: "Nói xong chưa?"

"Chưa!" Lục Thù Đồng tựa hồ đoán được tâm tư hắn, vội vã thanh minh: "Tôi khoảng 8h trở lại khu nhà giàu, lúc đó về sòng bạc cùng ngài ăn cơm có được chăng?"

"Không được" Hứa lão bản như chặt đinh chém sắt nói: "Ta ăn no rồi."

Hắn nói xong bỏ điện thoại xuống, ném cho trợ lý. Anh tiếp nhận, vẫn là chẳng nhịn được hỏi: "Nếu như Lục thiếu lại gọi tới....."

"Nó sẽ không gọi nữa" Hứa Ước liếc mắt, cho đối phương viên "định tâm hoàn": "Chuyện ta với nó đã xong."

Hứa Ước đối với Lục Thù Đồng hiểu rõ, suy nghĩ của người kia sẽ chỉ là làm sao nhanh lên trở về cùng hắn ăn tối.

- - tuy rằng ý nghĩ đứa con hoang kỳ kỳ quái quái chẳng cách nào hiểu nổi, bất quá cũng không phải tuyệt đối.

Thời gian xử lý công sự trôi qua rất nhanh. Chuông vừa điểm 8h tối, Hứa Ước liền xuất hiện trong MYST.

Dân nhà giàu tại đây rất nhiều, mọi người theo thói quen tiêu tiền như nước, sống xa hoa đồi truỵ tháng ngày. Hứa lão bảo không thích hưởng thụ tư vị sa đoạ, nhưng đều quen thuộc những người kia. Chẳng qua khi hắn chân chính đi vào quầy rượu, vẫn có chút kinh ngạc – nghĩ rằng bản thân tới sớm nhất, thế nhưng bên trong đã có hơn 300 người.

"Nơi này cũng thật nhiều người...." Trợ lý một bên đẩy ông chủ, một bên tránh né khách nhân đụng trúng, nhỏ giọng oán hận cảm thán.

"Hẳn là hướng về phía xa kia" Hứa Ước chỉ chỉ cách đó không xa.

Trợ lý nheo mắt: cạnh đoàn khách ăn chơi trác táng, hai người phục vụ đang dẫn đường cho nhóm nữ sinh trẻ tuổi, trên mặt mỗi cô nàng đều mang theo hưng phấn, giống như có chuyện gì hiếm lạ bên trong.

"Đây là cái gì?"

"MYST gần đây mời về một thầy bói làm trợ hứng cho khách đặt tiệc. Có người bảo dự đoán chuyện tình vô cùng chính xác, nhân khí rất vượng."

Trợ lý kinh ngạc: "Ông chủ, làm sao ngài biết?"

"Vừa nãy lúc chúng ta đi vào, cửa giới thiệu có biển quảng cáo tuyên truyền" Hứa Ước ngước nhìn anh.

"..." Trợ lý trầm mặc vài giây, nói sang chuyện khác: "Bây giờ chúng ta trực tiếp tìm chủ quán, hay tìm mấy tên pha chế rượu hỏi đôi chút?"

"Đến ghế dài trước đi" Hứa Ước thở dài "Anh không phát hiện chúng ta vẫn luôn đứng trên lối đi sao. Tuy ta ngồi xe lăn, nhưng chúng ta đâm chọc ở đây rất lâu rồi."

Trợ lý: "..."

Nếu Hứa Ước không nhắc nhở, anh đúng là chẳng phát hiện chuyện này. Lúc này nhìn quanh mới nhận ra có người phục vụ vì bị cản đường, hướng bọn họ quăng tới vài ánh mắt khác lạ.

Trợ lý mau chóng chuẩn bị ghế dài, đem ông chủ an toàn tới đó. Sau lại không ngừng bận rộn tìm chủ quán hỏi thăm chuyện của kẻ pha rượu Địch Hoả nọ.

Hứa Ước ngồi ở bàn rót cho mình chén rượu, nhưng chỉ nhấp môi một chút liền cau mày, nâng chai muốn nhìn hãng rượu.

Vừa mới đưa tay ra, ai đó đã cầm cổ tay hắn.

Hứa Ước tại khoảnh khắc đó, chớp mắt lập tức phóng tay trên bàn đưa về xe lăn, từ trong người rút ra con dao -- hắn trước kia cùng Lục Thù Đồng nói mang theo thanh đao, chẳng phải đùa giỡn.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân xa lạ đột nhiên xuất hiện, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Tôi là Lý Tuân Ngọc" Đối phương đứng trước mặt hắn vóc dáng rất cao, hơi cúi xuống, ánh mắt thế nhưng dời xuống bàn tay còn lại Hứa Ước giấu dưới bàn.

Hứa Ước mặt chẳng hề biến sắc. Hắn đang nghĩ nếu đối phương dám chạm vào mình lâu thêm chút nữa, cây đao này sẽ lập tức cắm vào cổ cậu.

Hắn lặng im quan sát vị khách không mời mà đến.

Lý Tuân Ngọc xem ra tuổi rất nhỏ, chỉ độ hơn hai mươi, sau tai nhuộm lọn tóc đỏ, phần đuôi hơi nhếch lên. Tướng mạo diễm lệ nhưng làn da trắng xám, đôi mắt mông lung như có sương mù. Tại gò má, vị trí lệch dưới có một nốt ruồi nhỏ.

"Ngài đây thì sao?" Lý Tuân Ngọc nghiêng đầu, nhếch miệng.

"Hứa Ước."

"Tôi mời ngài một ly nhé!" Lý Tuân Ngọc buông Hứa Ước ra, dù chỉ là lời khách sáo nhưng thân thể đã chẳng chút khách khí mà ngồi xuống. Khi cậu lơ lãng liếc mắt thì nhìn thấy thân dưới bất toại của nam nhân, trên mặt nhất thời lộ vẻ kinh ngạc nhợt nhạt.

"Tốt" Hứa Ước buông dao, chủ động rót rượu, lại hỏi Lý Tuân Ngọc: "Lý thiếu gia thường xuyên đến đây ư?"

"Phải."

Lý Tuân Ngọc tiếp nhận, đầu lưỡi liếm bên miệng chén. Cậu thấy trước Hứa Ước cũng có rượu nhưng chẳng cạn chén cùng mình, hỏi dò: "Tiên sinh không uống à?"

"Không có khẩu vị" Hứa Ước thuận miệng nói.

"Rượu nhà tôi rất ngon, nếu ngài muốn có thể nếm thử" Lý Tuân Ngọc nhìn hắn.

Hứa Ước cười khẽ: "Đây là mời sao?"

"Đương nhiên" Lý Tuân Ngọc nhếch môi, đôi lúm đồng tiền nhất thời lõm sâu vào. Cậu nửa gục xuống bàn, bàn tay giữ chén rượu, chất lỏng quá nửa theo động tác không an phận mơ hồ hoa mỹ, dưới ánh đèn loạng chà loạng choạng, khiến dung mạo xem ra đặc biệt mê người.

Trợ lý hỏi xong sự tình trở về liền nhìn thấy cảnh tượng này: mỹ thiếu niên tư thế ám muội nằm nhoài trước mặt ông chủ chuyện trò vui vẻ, trêu đến anh bước nhanh tới cạnh Hứa Ước.

"Đây là bằng hữu của ngài ư?" Lý Tuân Ngọc hỏi.

"Xin lỗi, ta cùng hắn có vài việc muốn nói, phiền cậu rời đi được chăng" Hứa Ước chẳng hồi đáp, ra lệnh tiễn khách.

Lý Ngọc Tuân mỉm cười, thân thể chậm rì từ mặt bàn dời ra. Trước khi đi còn một hơi cạn sạch chén rượu Hứa Ước rót cho, nói: "Tôi ở ghế C12, tiên sinh xong chuyện sẽ tìm tôi chứ?"

Hứa Ước không lên tiếng. Lý Tuân Ngọc cũng chẳng nài ép, để chén rượu xuống liền bước đi.

Rùa: Salad gà ngài Hứa gọi

Bình luận

Truyện đang đọc