GEN CỦA TA VÔ HẠN TIẾN HÓA


Lục Duyên từng chút một đi thu thập linh tinh, tổng cộng đã thu được một trăm ba mươi viên linh tinh rồi, hắn không hao tốn bao nhiêu sức lực đã hấp thu được hơn một trăm viên.

Giờ phút này, bên trong cơ thể Lục Duyên, một đoạn bên dưới của chuỗi gen lóe lên một quầng sáng trắng.

Độ rèn luyện đã đạt tới chừng tám phần trăm rồi.

Nhưng mà Lục Duyên cũng phát hiện ra, hiện tại thì hiệu suất hấp thụ linh tinh rèn luyện của hắn đang ngày càng thấp.

Hơn nữa, cơ thể hắn cũng dường như có chút đau nhức.

Lục Duyên nghi ngờ có lẽ trong khoảng thời gian này, cơ thể của hắn hấp thu quá nhiều linh tinh, tốc độ rèn luyện đạt tới quá nhanh nên mới dẫn tới tình huống như thế.

Dù sao thì ngoại trừ hắn, còn có chiến sĩ gen đang ở cấp thực tập nào mà hấp thu hơn một trăm viên linh tinh chỉ trong vòng mười phút để rèn luyện chuỗi gen nữa chứ?Tốc độ này, nếu để người khác biết được thì không dọa chết người ta mới là lạ đó.

Cho dù hắn có thể theo kịp tốc độ hấp thụ này, nhưng cơ thể cũng không chịu nổi tốc độ rèn luyện như thế.

Hiện tại hắn chỉ lo là đã chạm tới mốc giới hạn của thời gian rèn luyện, nếu còn tiếp tục rèn luyện chuỗi gen thêm nữa thì cơ thể của hắn sẽ nổ tung mất.

Cần phải chậm lại một chút.


Nhưng mà, cho dù không rèn luyện chuỗi gen, Lục Duyên vẫn có thể tiếp tục hấp thu linh tinh.

Hắn bổ sung năng lượng cho cấp tiến hóa lập phương, chuẩn bị cho lần tiến hóa cơ thể hắc thiết vào lần tới.

Từ gen tinh nhuệ tiến hóa lên gen đầu mục cần phải tiêu hao tinh lực, Lục Duyên tính toán cũng phải tầm khoảng năm ngàn viên linh tinh.

Số lượng lớn đến không hợp lẽ thường.

Nhưng mà, có trả giá thì mới có được thu hoạch.

Mấy ngàn viên linh tinh đổi được một lần tiến hóa, thương vụ xứng đáng.

Lục Duyên lại hấp thu thêm chừng mười viên linh tinh, hắn bỗng nghĩ tới gì đó liền dừng lại.

Đúng rồi, hiện tại mình đã chọc tới tập đoàn tư bản rồi, nói không chừng họ đang tới đây để gây rắc rối cho ta đây, phải giữ lại một chút át chủ bài mới được.

Lục Duyên thoáng nhìn qua chừng hai mươi viên linh tinh còn lại, quyết định không hấp thu nữa.

Hắn cũng đồng thời tăng nhanh tốc độ, chạy ra khỏi rừng Hôi Thạch.

Chỉ cần hắn rời khỏi rừng Hôi Thạch thì người của tập đoàn tư bản đó có muốn tìm thì cứ để cho họ tìm thôi.

---“Chính là chỗ này, địa cung Sa Nham.

”Giờ phút này vị trí của Lục Duyên đã không phải ở rừng Hôi Thạch nữa.

Vị trí hiện tại của hắn là một khu vực hoang dã khô cằn.

Trước mặt hắn là một lỗ trống thông xuống dưới mặt đất.

Lỗ trống đại khái chỉ có độ rộng khoảng bốn năm mét, hướng xuống phía dưới có từng đoạn từng đoạn cầu thang nối tiếp nhau, vách tường bên trên lối đi nhỏ cứ cách một đoạn lại có một bó đuốc đang không ngừng thiêu đốt.

Phía dưới là khu vực mê cung dưới mặt đất lớn nhất thành Sa Nham, địa cung Sa Nham.

Thực lực của hung thú ở bên trong từ yếu đến mạnh đều có hết, hơn nữa số lượng cũng không ít.


Không chỉ có như thế, nếu là có vận may tốt thì nói không chừng có thể đụng tới di tích bên trong địa cung, bên trong có một ít bảo vật trân quý.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu mà Lục Duyên lại tới đây là bởi vì các con đường của địa cung Sa Nham rất phức tạp.

Dù sao trước đó hắn cũng trêu chọc phải hiệp hội, hiện tại thực lực của hắn còn chưa đủ mạnh, ở trong khu vực phức tạp như vậy thì đường lui của chính mình cũng sẽ nhiều hơn một chút.

Có hàng chục cái thông đạo dẫn xuống địa cung Sa Nham dưới lòng đất, cái này là một trong số đó.

Bên ngoài lối vào địa cung rất náo nhiệt, có không ít chiến sĩ Gen đang ở bên ngoài.

“Đến khu phía Bắc của địa cung săn giết thằn lằn phát cuồng, thiếu một chiến sĩ hệ khống chế! Thu hoạch chia đều.

”“Thuốc giải độc! Ở đây bán thuốc giải độc! Các ngươi cũng biết nọc độc của bò cạp đen như thế nào rồi đấy, có thuốc giải độc thì không cần lo lắng nữa! Số lượng có hạn, mua nhanh kẻo hết!”“Đoản đao phẩm chất bình thường, nhanh mua đi! 180 Linh Tinh không mặc cả!”Có đủ loại tiếng hò hét, bên ngoài cửa vào đã sắp biến thành một phiên chợ cỡ nhỏ.

Nhưng mà Lục Duyên cũng có thể hiểu được.

Địa cung Sa Nham là một trong những khu vực tụ tập nhiều chiến sĩ Gen nhất trong thành Sa Nham.

Nơi có người thì chắc chắn sẽ có các loại buôn bán.

Ánh mắt của Lục Duyên đảo qua, phát hiện phần lớn những chiến sĩ Gen tính toán vào địa cung đều là các tiểu đội do mấy người hợp thành.

Những kẻ hành động một mình như Lục Duyên chỉ có ba bốn người mà thôi.


Mỗi một kẻ hành động một mình đều mặc giáp da hoặc là áo giáp, trong tay cầm vũ khí, trang bị đầy đủ, khí thế bất phàm.

Địa cung Sa Nham cũng không phải loại khu vực giống như rừng Hôi Thạch, độ nguy hiểm hơn rừng Hôi Thạch rất nhiều.

Có thể hành động một mình bên trong này thì phần lớn đều có chút tài năng.

Nếu không thì đi vào chỉ có mất mạng.

Lục Duyên một thân một mình, tất nhiên cũng khiến cho người khác chú ý.

Có một số chiến sĩ Gen nhìn hắn, rất nhanh lại dời mắt đi.

Lục Duyên cũng không để ý, cất bước tiến vào thông đạo, bước dọc theo cầu thang đi xuống.

Ngoài Lục Duyên ra thì còn có một đội gồm bốn người mèo hợp lại với nhau, cùng với một đội do hai Tinh Linh và hai người mèo hợp thành.

Hai đội và Lục Duyên một thân một mình, dọc đường đi đều rất yên lặng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc