GIA ĐÌNH NHỎ


Giờ cơm tối.

Ngày nghỉ.

Phòng ăn của học phủ có phần vắng vẻ.

Bàn ăn thấp ở góc phía đông có thể nhìn ra khóm hoa thủy tiên trong sân sỏi giờ chẳng ai ngồi.

Ngồi đối diện Hàn Quân Cát ở đó, Chu Hàm vừa nhấm nháp uống trà, vừa nhàn hạ xem đám côn trùng bay là đà xung quanh, lúc vờn trên đèn lồ ng, lúc lại lượn xuống khóm hoa thủy tiên.
Sau khi biết được cha con Chu Hàm chuẩn bị ra chợ ăn vặt và Hàn Quân Tường đã đi chơi rồi sẽ ngủ lại qua đêm tại nhà bạn, Hàn Quân Tường đành bỏ cuộc trong việc muốn gặp nó, mời cha con Chu Hàm dùng cơm tối.

Có thể do tâm trạng không thoải mái, hắn ăn rất chậm, ngay cả Chu Minh Kiều cũng đã ăn xong phần mì của bản thân, chạy đi rượt đuổi với chú chó nhỏ phòng ăn nuôi thì hắn vẫn ngồi đó, dùng đũa hành hạ đám mì trương phình trong tô trước mặt.
Ngắm đám côn trùng chán, Chu Hàm quay vào nhìn thấy cảnh đó thì khẽ cười nhạo.

"Hàn tiên sinh không đói sao?"
Thở dài, hắn buông đũa, rõ ràng không có tâm trạng ăn uống.

"Ta biết là Quân Tường không thích ta.

Nhưng dù vậy, mọi khi nó sẽ cáu kỉnh nói vài câu chống đối rồi thôi.

Rõ ràng hôm nay ta đã làm nó tức giận.

Ta muốn xin lỗi nó nhưng nghĩ mãi không biết lý do vì sao.

Còn không biết bản thân làm sai cái gì, ta không thể cứ vậy mà nói xin lỗi, rất vô trách nhiệm."
Nheo mắt nhìn hắn, Chu Hàm cảm thấy quá sức ấn tượng.

Quả không hổ danh là hắn! Nếu đã chú tâm thì việc gì cũng tỉ mỉ như vậy.

Ngày xưa, hắn từng cho rằng bản thân nuôi dạy hài tử rất tốt.

Ai nói gì hắn cũng gạt đi.

Nhưng hiện tại, đang muốn gần gũi hơn với hài tử, sửa chữa thiếu sót trong quá khứ, hắn thật sự xem đây là một lĩnh vực mới lạ, cần dồn hết tâm huyết mà cố gắng.

Nhưng liệu trong tình cảm, như vậy có ổn không? Không muốn hắn tự làm bản thân phát hoảng thêm, y lắc đầu giải thích.

"Đúng là nó tức giận đấy, nhưng không thể nói đó là lỗi của ngươi được."
Hàn Quân Cát nhướn mắt.

Chu Hàm đem đầu đuôi câu chuyện Chu Minh Kiều kể nói ra, cũng thuật luôn cả những lời tức giận của Hàn Quân Tường, không giấu diếm bất cứ thứ gì.

Chốt lại, y nhận xét.

"Hiện tại Quân Tường không muốn gặp ngươi đâu."
Bóp trán, Hàn Quân Cát xem chừng cũng đã hiểu lý do, dáng vẻ khó xử.

Hiếm thấy hắn chật vật như vậy, Chu Hàm biết rằng không nên nhưng vẫn âm thầm đắc ý.

Hồi lâu, đưa tay xua đi một con côn trùng bay gần mắt mình, hắn nói nhỏ.

"Ta sẽ tìm cơ hội giải thích với nó.

Đấy là Đường tiên sinh, vô tình chào hỏi thôi.

Tên nhóc này nghĩ gì vậy chứ? Đã biết mấy chuyện tình cảm rồi sao?"
Chu Hàm giật mình.

Năm xưa khi y để ý hắn, bản thân cũng chỉ hơn Hàn Quân Tường mười mấy tuổi.

Thế mà giờ hắn lại kinh ngạc thế này, quả là khiến y buồn cười.

Cười khảy, y chỉnh đốn hắn.

"Quân Tường đã học Đại Kỳ rồi, ngươi thật sự xem nó bằng tuổi Tiểu Kiều đấy à?"
Liếc mắt rất nhanh nhìn y, hắn lập tức cúi xuống, dùng tay chà sát lên vân gỗ trên mặt bàn, vầng trán chậm rãi nhăn lại.

Y cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Rõ ràng đã biết lý do Hàn Quân Tường không vui, cũng đã định sẽ giải thích, còn điều gì khiến hắn không yên lòng tới vậy? Biểu cảm hiện tại của hắn, y chưa từng gặp qua trước đây.

Lòng bắt đầu cuống cuồng, y tự nhủ nếu mình hỏi nhiều không biết có làm hắn nổi giận hay không thì cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng, đến cả dáng ngồi cũng trở nên trịnh trọng.

"Chắc là ngươi không hiểu lầm giống Quân Tường, đúng không?"
Không ngờ hắn sẽ hỏi vậy, Chu Hàm thản nhiên lắc đầu.

"Ta không quan tâm.

Dù sao, đó cũng là chuyện riêng của ngươi."
Môi Hàn Quân Cát khẽ run.

Chớp mắt hai cái, hắn nhếch khoé miệng nhưng hình như không phải là mỉm cười.

"Ngươi quan tâm hay không là quyền của ngươi.

Nhưng ta vẫn phải nói.


Đó là hiểu lầm.

Ta cùng Đường tiên sinh không có gì khuất tất cả."
Chu Hàm lại lần nữa mơ hồ.

Chuyện này, có đáng gì mà khiến cả Hàn Quân Cát lẫn Hàn Quân Tường cứ phải để ý mãi vậy? Không phải nói rằng hiểu lầm là đã giải quyết xong rồi sao? Như nhận ra y mờ mịt, Hàn Quân Cát bỗng chuyển chỗ ngồi, từ đối diện sang ngay bên cạnh.

Trố mắt, y chưa kịp phản bác thì hắn cất tiếng.

"Ngươi có thể cho ta thêm một cơ hội không? Chúng ta quay lại nhé!"
Vài con côn trùng bay trúng khung cửa sổ, âm thanh tạo ra khẽ khàng.

Đôi cánh tí hon hươ nhanh trước đèn lồ ng, thành một lớp ảo ảnh xung quanh cơ thể xíu xiu, đen bóng.

Hoá ra, chỉ có một mình Chu Hàm không nghĩ gì.

Y cứ cho rằng Hàn Quân Tường đang hy vọng xa xôi.

Rốt cuộc, lại chính là y quá nhát gan.

Dù vậy, y không thấy như vậy có gì sai.

Nhìn thẳng vào mắt Hàn Quân Cát, y lắc đầu.

"Không thể đâu."
Hàn Quân Cát không chút bất ngờ, đưa tay nhặt đi một cái xác côn trùng rơi xuống từ đèn lồ ng lên vạt áo của Chu Hàm.

"Ta sẽ đợi."
Một cái xác côn trùng nữa lại rơi xuống, ngay trên mu bàn tay Chu Hàm.

Y nhìn chằm chằm nó, từ đôi cánh bất động đến những cái chân đã khô héo vì nóng.

"Nếu chúng ta lại bất hoà như xưa, người chịu đựng sẽ thêm cả Tiểu Kiều."
Hàn Quân Cát cúi đầu.

"Ta đang cố gắng từng ngày.

Ta biết bản thân khi xưa đã không tốt.

Coi thường ngươi, dằn vặt Quân Tường.

Ta sẽ cố thay đổi, cũng mong ngươi chỉ dạy ta cách làm cha tốt hơn.

Để được như thế, có bao lâu ta cũng không sợ.

Xin ngươi chỉ cần cho phép ta đợi và dõi theo cố gắng của ta!"
Gió đêm thổi vào cửa sổ mang theo hơi mát dịu dàng.

Vành mắt Chu Hàm khẽ nặng khiến y vội hít vài hơi mong bản thân tỉnh táo lại.

Y đáp rất nhỏ.

"Được!"
Lần nữa phủi đi xác côn trùng trên tay giúp y, Hàn Quân Cát bỗng hạ giọng.

"Ta hỏi ngươi một chuyện được không?"
Chu Hàm nhìn sang vừa đúng lúc chạm mắt hắn.

Đôi mắt xanh biếc xoáy sâu vào lòng người đối diện.

"Ngươi còn tình cảm với ta không?"
Quay ngoắt đi chỗ khác, Chu Hàm gắt lên.

"Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"
Phát hiện gò má y ửng đỏ, Hàn Quân Cát hài lòng không hỏi tới nữa, chỉ cúi đầu nói nhỏ.

"Nếu chỉ vì muốn ở cạnh chăm lo cho hài tử, ta không nhất thiết cần phải quay lại.

Dù nói toàn bộ vì ngươi là nói dối, ta vẫn rất khát khao được bù đắp và gần gũi hài tử, nhưng nếu ngươi chẳng còn tình cảm với ta nữa, thì tất cả đều vô nghĩa."
Vung tay ném cốc trà rỗng vào giữa ngực Hàn Quân Cát, Chu Hàm nghiến răng.

"Đừng có để hài tử nghe được mấy lời này đó."
Dễ dàng bắt lấy cốc trà mân mê trong tay, Hàn Quân Cát khẽ cười.

"Ta nói cho ngươi nghe mà."
Rồi chẳng đợi y nói thêm gì, hắn chợt nắm lấy tay y, siết chặt.

Y cố rút lại nhưng không được, đành thôi.

Đợi tay y nóng lên thật lâu, hắn mới gọi nhỏ.

"Hàm Nhi!"
Y không thèm đáp.

Hắn chỉ cười.

Mười ngón đan vào nhau.
Gió đêm dần tắt.


Côn trùng vẫn lè xè bay quanh, bên dưới đèn lồ ng, ra tận bụi thuỷ tiên.

Hoa trắng tinh, sáng lên trong bóng tối, nhụy vàng như phủ mật, nổi rõ tựa trái tim của hoa.

Chu Hàm bị tiếng chân làm dứt mắt khỏi đó, quay lại thì thấy Chu Minh Kiều tay ôm chú chó con đã xụi lơ bò tới bên cạnh mình, buồn phiền than thở.

"Phụ thân, chó con sao rồi nè?"
Vội rút tay ra khỏi tay Hàn Quân Cát, Chu Hàm kề mặt lại gần rồi cười khì.

"Chó con ngủ rồi.

Tại Tiểu Kiều ham chơi làm chó con mệt lả đó."
Bản thân cũng đã mệt, nhóc ngáp một cái lớn, lịch bịch chạy tới quầy bếp, hẳn đem trả chó con cho người của phòng ăn.

Phủi vạt áo, Chu Hàm quay sang nhìn Hàn Quân Cát.

"Trễ rồi! Ta về đây, cho Tiểu Kiều còn đi ngủ.

Hôm nay thức tới giờ này là khuya lắm rồi đó."
Gật gù, hắn đứng lên.

Cả hai cùng tới quầy bếp tính tiền, dắt tay Chu Minh Kiều ra về.
Đường đêm trong vắt, liễu hai hàng thẫm đen.

Đèn lồ ng sáng tỏ, côn trùng bám quanh, vo ve đuổi nhau.

Vừa đi qua khỏi cổng phòng Luyện Dược, Chu Minh Kiều đã ngủ khì trên vai Hàn Quân Cát.

Hít hương ngọc lan thoang thoảng, Chu Hàm dừng chân.

"Được rồi, ngươi vào trong đi.

Đưa Tiểu Kiều đây cho ta!"
Xoay người, hắn lắc đầu.

"Khuya rồi, ta đưa cả hai về tận nhà!"
Cúi mặt đạp đạp cỏ, y lẩm bẩm.

"Thế...!tùy ngươi!"
Cả hai tiếp tục sóng bước.

Bóng đổ xuống đường kéo dài rồi ngắn lại mỗi khi ngang qua trụ đèn lồ ng.

Bóng ngắn đến lần thứ ba, Chu Hàm cười trêu chọc quay sang.

"Đừng nói là ngươi đang kiếm cớ muốn ở cạnh ta thêm đó nha?"
Vẫn bước đều đặn, Hàn Quân Cát đáp nhỏ.

"Ừ!"
Hừ mũi một tiếng, y vượt lên trước, đạp cỏ dưới gót giầy, cố đi thật nhanh thật nhanh.

Nhưng rồi, lại ngừng bước, ngoảnh đầu, quả nhiên thấy Hàn Quân Cát đang tiến lại gần, vẻ mặt dịu dàng.

Cuối cùng, vẫn là sóng đôi ra về.
Tới trước cổng nhà, Chu Hàm chìa tay.

"Lần này trả Tiểu Kiều được chưa?"
Hơi nhếch môi, Hàn Quân Cát nhẹ nhàng chuyền nhóc sang.

Ôm nhóc trên tay, y dùng vai đẩy cổng, thì thào.

"Chuyện ngươi muốn quay lại, đừng có lộ ra với Quân Tường đấy.

Ngươi biết tên nhóc đó đang viễn vông gì rồi mà.

Ta không muốn mọi thứ chưa rõ ràng khiến nó bận tâm."
Nhìn nét nghiêm túc trên mặt y, Hàn Quân Cát có phần xấu hổ.

Rõ ràng, y làm cha tốt hơn hắn nhiều.

Hắn đến tận bây giờ vẫn luôn nghĩ tới cảm xúc của bản thân trước các hài tử.

Trong khi y thì ngược lại.

Gật đầu, hắn bảo đảm.

"Được, nghe theo ngươi.

Nhưng Quân Tường cứng đầu lắm, chuyện vừa rồi ta e giải thích xong cũng khó làm nó chịu lui tới gặp ta nữa.

Nếu ba cha con có gì khó khăn.

Ngươi âm thầm báo ta biết nhé.


Ta sẽ...!âm thầm hỗ trợ."
Chu Hàm nhìn mặt nhún nhường này của Hàn Quân Cát dù rằng cảm động nhưng cũng có phần buồn cười, không nhịn được nhe răng trêu chọc.

"Hàn tiên sinh cũng có ngày này, thật khiến ta mở mang tầm mắt."
Bất ngờ, vai y bị níu lấy, người bị kéo ra sau.

Và Hàn Quân Cát áp môi tới.

Những đê mê từ rất lâu tưởng đã ngủ quên bất thần ập đến khiến y choáng váng.

Y liếc thấy trên đầu có một vì sao sáng rực.
Khi môi cả hai tách ra, Hàn Quân Cát ôm trán.

"Xin lỗi, lâu lắm rồi mới thấy ngươi cười tươi đến vậy.

Không nhịn được!"
Nghiến răng, y giậm mạnh lên chân hắn.

"Là lỗi của ta chắc!"
Dứt lời, y lao thẳng vào nhà, chỉ kịp nghe tiếng hắn vang nhỏ ở sau lưng.

"Không, là lỗi của ta!"
Vào tới phòng ngủ đặt Chu Minh Kiều lên giường rồi, Chu Hàm mới bình tâm lại, úp mặt vào hai tay.

Hồi lâu, y khẽ cười một mình, với khuôn mặt nóng bừng.
- --
Tiết xuân đã dần phai, hoa cỏ vẫn một vẻ mơn mởn.

Hàng quế ngoài sân nở hoa trắng xoá, chú mèo nhà bên sang chơi, ngơ ngẩn đứng nhìn.
Chu Hàm xách kiếm ra tới cửa rồi lại không nhịn được, ngoảnh đầu vào, nhìn Hàn Quân Tường đang cộc cằn giúp đệ đệ vẫn nhắm tịt mắt chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ buộc tóc, bèn nhỏ giọng hiến kế.

"Ngươi hẹn bằng hữu luyện bắn cung thì cứ đi đi, Tiểu Kiều mang sang cho Hàn tiên sinh giữ tiện hơn đó."
Buộc luôn đuôi tóc đệ đệ thành một cây dừa chọc thẳng lên trời, nó lạnh lùng vác nhóc qua vai, vượt mặt Chu Hàm ra khỏi nhà trước, chỉ để lại một câu.

"Ta hứa hôm nay cho Tiểu Kiều đến chơi với mấy tên trong lớp rồi, đi chỗ khác là nó lại ầm ĩ cho xem."
Thở hắt ra một hơi, Chu Hàm bỏ cuộc.

Xem chừng, chuyện này đành để cho Hàn Quân Cát tự mình giải quyết vậy.

Xách kiếm chạy đi, y lao nhanh trên đường đến học phủ, hai bên đường, hoa cỏ tươi xanh.
- --
Sân tập bắn cung vào ngày nghỉ nhưng không hề vắng vẻ.

Từng nhóm học trò cùng nhau luyện tập, nghỉ ngơi, nói cười, âm thanh chạm vào rừng trúc, vang vào núi, mênh mang đến tận trời, rộn rã cả một góc học phủ.
Nhóm của Hàn Quân Tường đứng ở góc nhỏ phía tây sân tập, đón nắng ấm và những chiếc lá trúc bay lả tả theo gió.

Dù hôm nay chỉ là luyện tập riêng với Từ Thiên Diễm và vài người bạn khác trong lớp không thuộc đội tuyển, Hàn Quân Tường vẫn không chút lơi lỏng, tập luyện vô cùng nghiêm túc.

Tập gần một canh giờ, mọi người buông cung, nghỉ ngơi.

"Quân Tường, lúc nào ngươi cũng nghiêm khắc rèn luyện thế, thảo nào mà ở trong đội tuyển vẫn vượt trội hơn hẳn.

Ngưỡng mộ thật, nhưng cũng thấy sợ sợ.

Nghe nói ngươi đặt mục tiêu mỗi ngày đều phải bắn một ngàn mũi tên?"
Trước câu hỏi của bằng hữu, Hàn Quân Tường thản nhiên gật đầu, khiến ai nấy đều kinh hãi há to miệng, ngay cả Từ Thiên Diễm cũng phải rùng mình.

Những lúc thế này, chỉ có Chu Minh Kiều là đắc ý hét to.

"Đại ca giỏi lắm đó.

Như thế đã là gì, đúng không đại ca, đúng không đại ca!"
Nhét bánh vào miệng ngăn nhóc ồn ào, nó khiến cho cả đám bạn bật cười to.

Một tên tinh nghịch còn ôm chặt lấy nhóc chạy đi, vừa chạy vừa hô lớn.

"Đại ca lợi hại còn nhóc con này có lợi hại không? Để ca ca thử mới biết nào."
Bị tung hứng, Tiểu Kiều thích lắm, cười inh ỏi.

Từ Thiên Diễm nhìn theo, vừa cười vừa nhận xét.

"Tiểu Kiều vui chưa kìa.

Sau này đi luyện tập, ngươi nên mang nhóc theo.

Bọn trong lớp cũng thích chơi với nhóc."
Lại cầm cung tiễn lên, Hàn Quân Tường càu nhàu.

"Rồi có luyện tập bao nhiêu đâu.

Chỉ chơi thôi."
"Tên cuồng bắn cung!"
Trêu chọc nó một câu, Từ Thiên Diễm chạy đi, rõ ràng cũng muốn cùng đám bằng hữu đùa nghịch với Chu Minh Kiều.
Vừa tập bắn cung, nó vừa quan sát Tiểu Kiều, dần dần bắt đầu xao lãng.

Dù sao, ở đó có Từ Thiên Diễm.

Cậu giỏi chăm trẻ con, lại cẩn thận tỉ mỉ, chắc chắn không để nhóc bị thương.

Và rồi, nó thấy bên ngoài sân tập xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, áo đen tóc trắng.

Do dự chần chừ, rốt cuộc, nó vẫn buông cung tiễn xuống.

Liếc nhìn thấy Tiểu Kiều đã mệt đang được Từ Thiên Diễm nắm tay xem bọn bằng hữu khác luyện bắn cung, nó lẳng lặng nhảy ra khỏi sân tập, tiến tới đứng cạnh Hàn Quân Cát.
Suối nhỏ ở đường vào róc rách chảy.

Hoa dại hai bờ nở rộ thành vạt trên mấy trảng cỏ xanh mướt, vàng tươi li ti như bụi nắng, tắm mình giữa hơi nước từ suối bắn lên.

Ánh mặt trời xuyên qua làn sương mỏng đó thành đôi ba cụm cầu vồng tí hon, hắt sáng làm mấy sợi tơ nhện giăng bắt mồi đó đây trở nên óng ánh.

Tựa lưng vào hàng rào quanh sân tập, Hàn Quân Tường vừa ngắm suối vừa nghe giọng Hàn Quân Cát thản nhiên bên tai.


"Khi nào tập xong thì ghé qua phòng Luyện dược đi.

Ta nấu cơm rồi, cũng vừa mua thêm không ít đồ chơi mới cho Tiểu Kiều.

Ban nãy có gặp phụ thân ngươi, việc còn bận rộn lắm, chưa về trong sáng nay được đâu."
Vung chân đá một hòn sỏi nhỏ xuống suối, nó lầm bầm.

"Ta sẽ mang Tiểu Kiều đi chơi với các bạn.

Hàn tiên sinh đừng bận tâm."
Liếc nhìn nó bằng khoé mắt, Hàn Quân Cát dường như có chút bất đắc dĩ mở miệng.

"Hôm trước chỉ là ta chào hỏi Đường tiên sinh thôi.

Đó là quy củ tối thiểu.

Ngươi...!Ấu long chưa biết gì, đừng có mà nghĩ lung tung như thế."
Gãi đầu, nếu là khi khác có lẽ Hàn Quân Tường đã nổi nóng bỏ đi.

Nhưng hôm nay, nó có thứ khác quan trọng hơn để bận tâm.

Chuyện hôm trước nó đã hiểu lầm thì sao? Bây giờ hiểu lầm, sau này chưa chắc không hiểu đúng? Nếu không phải cùng phụ thân, thì hiểu lầm hay hiểu đúng, chẳng phải đều là điều nó không muốn hay sao? Nhìn chằm chằm Hàn Quân Cát, nó hỏi thẳng.

"Hàn tiên sinh, người có định lấy vợ khác không?"
Hắn ngẩn ra, có chút không lường trước được sẽ bị hỏi thế này.

Hàn Quân Tường là đứa nhỏ kiệm lời, sau sự kiện hoà ly kia, nó càng thêm khép kín.

Thế mà nay lại hỏi tới mức này, hẳn là đã bối rối rơi vào đường cùng rồi.

Hắn khẽ khàng siết chặt tay, tự ép mình tỉnh táo lại.

Chỉ trong thoáng chốc vừa rồi hắn đã định nói ra mong muốn của bản thân.

Hắn suýt nữa nói rằng bản thân muốn nối lại cùng Chu Hàm.

Hắn muốn Hàn Quân Tường biết.

Nhưng may sao, hắn đã kiềm lại được.
Nói ra thì được gì? Chẳng phải chỉ để giảm đi cảm giác áy náy của hắn đối với Hàn Quân Tường thôi sao? Đó chỉ là cảm xúc ích kỷ của hắn.

Đổi lại, gieo vào đầu nó một tia hy vọng vô căn cứ.

Chắc chắn cũng khiến nó gây sức ép lên Chu Hàm.

Trong khi rõ ràng hắn đã hứa để y quyết định chuyện này.

Nếu vì hài tử mong mỏi, y cố hàn gắn với hắn khi chưa sẵn sàng, chẳng phải càng khiến tương lai thêm đau khổ hay sao?
Hắn phải giữ lời hứa với Chu Hàm.

Tự nhủ thế, hắn chỉ có thể đáp lời nước đôi với Hàn Quân Tường.

"Không hề."
Cảm giác đây vẫn không là câu trả lời mình mong muốn, nó chép miệng chán chường.

"Hiện tại thôi."
Nghiêm mặt, hắn cau mày nhìn nó.

"Ngươi nghĩ sao cũng được nhưng ngươi phải hiểu là dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì hai huynh đệ ngươi vẫn là hài tử của ta."
Cúi mặt, nó bỗng nhiên cảm thấy chán chường vô cùng.

Mối quan hệ cha con, đến tận lúc này, nó vẫn chẳng thấy có bất cứ ý nghĩa gì.

Nó đương nhiên biết ai là cha của huynh đệ nó.

Nhưng thế thì sao? Không sống cùng một mái nhà, hoặc sống cùng để rồi cứ chán ghét bất hoà, cái thứ gọi là quan hệ cha con, hay nói rộng hơn là quan hệ gia đình, rốt cuộc vẫn chỉ là một cách gọi mà thôi.

Không chấp nhận được người nào đó bước vào cuộc sống của chính mình, thế thì có là ai chăng nữa, cũng chẳng thể là gia đình.

Nghĩ vậy, nó nói thành lời.

"Nhưng chúng ta không còn là gia đình nữa."
Nheo mắt nhìn mặt trời chói chang trên đầu, Hàn Quân Cát tò mò hỏi.

"Theo ngươi, gia đình là gì?"
Học theo hắn, nó ngẩng đầu trả lời.

"Là phụ thân, ta cùng Tiểu Kiều."
Tiếng thở dài của hắn vang lên xen cùng tiếng suối reo.

Xoa xoa bụng, nó nhảy ngược trở vào sân tập.

"Đói rồi.

Ta dẫn Tiểu Kiều đi ăn đây."
Dứt lời, nó chạy vụt đi.

Giữa chừng, lại quay ngược về chỗ cũ, nói như ra lệnh với Hàn Quân Cát.

"Hàn tiên sinh muốn đến thăm Tiểu Kiều thì cứ thoải mái.

Nhưng không cần quá thường xuyên, bọn ta và phụ thân đang sống rất tốt."
Lần này nó chạy đi thật, ôm lấy Tiểu Kiều cùng đám bằng hữu ồn ào rời khỏi sân tập, hướng về phía phòng ăn.

Nhìn theo mãi, rốt cuộc chỉ còn một mình, Hàn Quân Cát lại thở dài lần nữa, bất giác thốt thành lời.

"Gia đình à!"
Nắng trên đầu, chói nóng.

Rọi vào mắt, đến phát đau..


Bình luận

Truyện đang đọc