GIA ĐÌNH PHI THƯỜNG

Nghỉ trưa vốn là thời gian cùng đám bạn học cùng lớp giải quyết vấn đề dạ dày, cứ nhìn cách bọn họ bay ra khỏi phòng sau tiết học là khỏi cần bàn cãi gì nữa. Thôi vậy! Chẳng lẽ một mình tôi cũng không biết đi ăn cơm? Thu dọn xong sách vở, nhét vào ba lô, tôi vừa đứng lên đã bất cẩn đụng trúng cô bạn học bên cạnh, sách giáo khoa trong tay cô nàng rơi đầy đất.

“Xin lỗi.”

Tôi vội vàng ngồi xổm xuống nhặt sách giáo khoa, không ngờ cô nàng lại hét toáng lên như vỡ nước ối: “Đừng… đừng đụng vào sách của tôi! Mau buông ra!” Đúng là làm tôi sợ thót tim, tưởng rằng cô nàng muốn đẻ ngay tại đây nên lập tức ngừng tay! Cô nàng bối rối ngồi xổm xuống, vơ sách giáo khoa ôm vào trong ngực: “Không làm sao cả, cảm ơn bạn.” Giống như sợ có vi khuẩn, lưng cô nàng dán chặt vào bàn học, dùng tôi làm trung tâm đi vòng một vòng tròn bán kính một mét rồi lao ra khỏi phòng học, có lẽ sợ tôi sẽ đuổi theo nên cô nàng còn liên tiếp quay đầu lại nhìn.

Tôi sửng sốt một lúc lâu mới phát hiện không chỉ cô bạn này, cơ hồ tất cả đám bạn học đều cố gắng tránh xa tôi. Tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía tôi, chỉ cần thấy tôi đi qua là bọn họ đều cúi đầu, vội vàng chạy đi, cứ như sợ tôi đọc hết suy nghĩ của bọn họ vậy.

Đây là thế nào?!

Vì sao ai nhìn thấy tôi cũng như thấy virus bệnh SARS thế?!

Chẳng lẽ người đồng tính luyến ái nào cũng mang mầm bệnh AIDS trên người hả!

Nháy mắt, căn phòng học trống không chỉ còn lại một mình tôi. Thì ra tôi trì độn đến vậy, tới bây giờ mới phát hiện ánh mắt bọn họ cất giấu suy nghĩ gì!

Khốn nạn!

Đấm lên mặt bàn, nhưng ngặt nỗi là tôi không thể phản bác dù chỉ một câu. Chỉ cần tôi thích Ngọc ca là trở thành kẻ vô đạo đức, là trái với quy luật của xã hội loài người, cả đời này trở thành quái vật cho người ta chỉ trỏ?

Nuốt nước miếng, nén lửa giận, tôi khoác ba lô lên lưng, quyết định không nghĩ tới những vấn đề thiếu dinh dưỡng này nữa, trước hết cần phải giải quyết nhu cầu no bụng. Có gì đặc biệt đâu! Bọn họ coi tôi như quái vật, cùng nhau bàn tán, ngắm nghía như thế lại còn không trả tiền, vậy tôi cứ coi hành động của bọn họ như đồ ăn, nhai kỹ, nuốt xuống bụng là được. Who sợ Who nào!

Tuy nhiên, vừa ra khỏi phòng học là tôi lập tức gặp lại những đôi mắt sáng như sao lúc sáng… Ông trời ơi! Kiếp trước tôi nợ mấy cô nàng này tiền còn chưa chả đủ hay sao mà họ cứ quấn chặt lấy tôi thế này? Đến cả giờ nghỉ trưa cũng không chịu buông tha?

Tính cả Nhã Tố, mấy cô nàng vây tôi tại trung tâm, vẻ mặt háo sắc cùng sùng bái. Nếu như là “háo sắc” cùng “sùng bái” mang nghĩ bình thường thì thôi vậy, tôi cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận, cơ mà hết lần này tới lần khác lại là cái háo sắc của các cô nàng hủ nữ mà tôi muốn tránh cũng không kịp! Ánh mắt của các cô nàng như đang nói: Bao giờ hai người hôn nhau vậy? Khi nào thì làm đây? Nhớ chụp ảnh mang tới cho bọn mình làm kỷ niệm nha~~~~ Bọn mình phải đợi mấy trăm năm mới gặp được cặp tình nhân BL hoàn hảo như vậy nha, hai người đừng có keo kiệt~~~ Bằng không bọn mình nhất định quấn chặt lấy cậu, cho dù cậu có xông vào núi đao biển lửa, trốn chuống địa ngục cũng không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của bọn mình!

Các cô nàng cũng để ý tới phòng học vắng vẻ, vô cùng nhiệt tình hỏi thăm tôi: “Cậu muốn đi ăn cơm trưa? Ăn chung với đàn anh Ngọc? Bọn mình có thể đi cùng không? Bọn mình cam đoan sẽ không quấy rầy hai người, bọn mình chỉ ngồi bàn bên cạnh là tốt lắm rồi. Cầu xin cậu đấy, cho bọn mình đi theo nha!”

Vòng vo cả nửa ngày, thì ra đây mới là lý do chính mà bọn họ xuất hiện! Đáng tiếc quá~~~ phải làm cho bọn họ thất vọng rồi, tôi cười thầm: “Tiếc quá, xế chiều hôm nay Ngọc ca mới có tiết nên anh ấy chưa tới trường đâu. Trưa nay mình chỉ ăn một mình thôi.”

Nhóm hủ nữ bọn họ hơi thất vọng rồi lại lập tức hưng phấn vọt tới đằng sau phòng học, nói là đã làm rất nhiều đồ ăn ngon cho tôi. Đương nhiên, mục đích chính của họ là: Dụ dỗ tôi nói ra quá trình từ khi quen biết cho đến khi trở thành người yêu của Ngọc ca. Trọng điểm của quá trình H…

Căn cứ vào bản tính lương thiện của mình, tôi rất muốn nói cho họ biết là tôi vẫn chưa có cái gọi là “quá trình H nóng bỏng”, cơ mà bọn họ không cho tôi cơ hội mở miệng, sau đó ba chân bốn cẳng nâng tôi ra khỏi phòng học như nâng một con dê đợi bị làm thịt. Trời ơi! Sau khi tan học, khắp nơi đều là đám học sinh đi ăn cơm đấy, mấy cô nàng này quá rêu rao rồi, tất cả mọi người đều coi chúng tôi như tiêu điểm, mất mặt chết đi được. Trong đó cũng có không ít bạn cùng lớp! (Hình như trong đó còn có ba tên không hợp bát tự với tôi thì phải…)

Bọn họ khiêng tôi tới bãi cỏ phía sau khu phòng học, trải khăn ăn, bày ra đủ loại thức ăn ngon. Rất nhiều món ăn rực rỡ phong phú nha! Mọi người tha thứ cho tôi, ai bảo tôi làm người nghèo quá lâu, có người mời ăn là khiến tôi cảm động muốn rơi nước mắt rồi. Bọn họ có nói gì thì tôi cũng gật đầu đáp ứng như băm tỏi, đúng là bản chất không thể thay đổi được mà! (Ngọc ca, xin lỗi anh, vì hai miếng bánh ngọt mà em bán đứng anh rồi…)

“Mời dùng, mời dùng, đừng khách sáo!” Mấy người bên Nhã Tố nhiệt tình mời tôi đến. Nếu không phải bọn họ đều có sở thích kỳ quái, có lẽ tôi sẽ cảm thấy tất cả bọn họ đều rất đáng yêu. Vừa biết làm bánh ngọt, vừa biết nấu ăn, bộ dạng lại đáng yêu thế này… Tôi thật sự có cảm giác mình đang bị đặt trong ảo giác đào hoa trận. (Đây tuyệt đối là ảo giác! Bởi vì cảnh trước mắt là đào hoa trận phiên bản biến dị vô cùng kinh khủng! Lưu lượng nước bọt của bọn họ cứ như đang chứng tỏ bọn họ muốn coi tôi như cơm mà nuốt vào bụng vậy!)

Ngay lúc này…

“Rầm!”

Bánh ngọt đặt bên môi, trên người là đống rác tanh tưởi bắt nguồn từ phòng bếp, tất cả đều ập lên đầu tôi. Thân thể cứng đờ, tôi chỉ nghe được tiếng bọn Phương Thái Lai cười nói từ sân thượng truyền tới.

“Đồ đồng tính luyến ái khốn kiếp! Ăn bánh ngọt làm gì, ăn rác rưởi đi!”

Miếng bánh ngọt trên tay dính đầy rác rưởi cùng nước thải tanh tưởi, trên mặt treo đầy vỏ chuối và vụn bánh mỳ, trên đùi là xác một con chuột chết, đầu tóc dớp dáp chất lỏng hôi hám chảy dài từ trán xuống mặt. Cơ thể cùng chiếc áo len vàng nhạt mượn của Ngọc ca đều hoàn toàn bẩn thỉu.

Ba người bọn họ không ngừng chế giễu bộ dạng chật vật của tôi: “Có giỏi thì đi gọi thằng đàn ông của mày tới giúp mày đi, mày chưa cần lắc mông là nó đã tới rồi đấy!”

Nhã Tố tức giận nhảy dựng lên: “Đám xấu tính, mấy đứa các người mới là đáng ghét ấy. Đúng là chỉ có loại người thấp kém mới hành động thế này.”

“Bà tám thối tha, đồ con gái thối thích đồng tính luyến ái, việc này liên quan đéo gì đến các người hả! Câm hết miệng lại! Mộng Hàng Lam, tao cảnh báo mày, từ nay về sau đừng có rêu rao nữa… Con mẹ nó, đồng tính luyến ái còn đưa một đám con gái đi khắp nơi, đáng đời mày lắm!”

Tôi nhẹ nhàng nâng tay ngăn cản bọn Nhã Tố đang muốn nói giúp mình. Thả miếng bánh ngọt trong tay ra, nhìn đám thức ăn ngon lành bị rác rưởi phủ kín rồi đột nhiên đứng lên.

“Xin lỗi, đã lãng phí thực ăn của mọi người rồi. Mình đi mua chút thức ăn đền mọi người.” Không biết bản thân dùng biểu hiện gì nói ra những lời này, chỉ là, khi vừa xoay người lại đã thấy các cô nàng kinh ngạc. Tôi chạy đến bên cạnh cầu thang, nhấc chân chạy lên tầng.

Mẹ nó! Đám khốn kiếp này!

Ông mày không nói lời nào thì chúng mày tưởng ông là tiểu thụ dễ bắt nạt đúng không!

Dùng tốc độ siêu âm xông lên tầng ba, đạp một phát tung cánh cửa sắt trên sân thượng, tôi nhìn ba tên khốn kiếp vẫn chưa rời đi kia dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía mình. Mặc kệ trình độ bọn họ phản ứng thế nào, tôi tóm cổ áo Phương Thái Lai, không đợi hắn kịp phản ứng đã đấm mạnh một phát lên mặt hắn, khiến hắn quỳ rạp trên mặt đất.

“Con mẹ nó! Ông mày yêu ai không đến lượt chúng mày xía vào!”

Cả đời này tôi chưa từng tức giận đến vậy!

Cùng lắm thì tôi chỉ thích một người con trai, thích anh trai của mình mà thôi, nội tâm tôi bối rối kháng cự thì đó là việc của tôi! Tôi có virus bệnh AIDS hay không thì đấy cũng là việc giữa tôi và Ngọc ca, liên quan quái gì tới đám khốn kiếp các người! Muốn chết thì cứ nói thẳng ra, chẳng lẽ tôi còn ngăn cản các người chắc?

Lửa giận của tôi không phải chỉ cần tùy tiện phóng ra vài ba nắm đấm, hay vài câu kịch bản uy phong, dù sao tôi cũng không muốn làm diễn viên thần tượng. Phương Thái Lai ngã trên mặt đất còn chưa kịp bò dậy, tôi đột nhiên bắt lấy hai đùi hắn, nhắm ngay điểm chính giữa hai chân… Tôi giẫm! Cố sức giẫm, giẫm hết sức, giẫm chết thì thôi nhá! (Sự giáo dục của Ngọc ca đã có cơ hội thể hiện rồi)

Phương Thái Lai phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hắn la hét thê lương như vậy khiến tôi lần đầu tiên nhận ra, con người cũng có thể phát ra tiếng gào như động vật.

Đáng tiếc, cuối cùng tôi lại bị hai tên tay chân hắn kéo ra, Phương Thái Lai còn ôm của quý của hắn lăn qua lăn lại trên mặt đất, dùng giọng nói không giống của con người gào thét: “Mày là thằng đồng tính luyến ái chết tiệt!” Cuối cùng hắn cũng bò lên, thân thể lung lay vài lần mới dùng hết sức đấm lên mặt tôi.

Tôi bị hai tên tay chân của hắn giữ chặt không trốn được, cứ thế ăn từng đấm một! Mặc dù đau đớn nhưng tôi không quan tâm! Cắn răng, dùng hết sức giẫm lên chân một trong hai tên đang tóm chặt mình, tên đó trở thành người thứ hai bắt chước tiếng heo mà gào thét, cũng thuận tiện buông lỏng tôi. Vì vậy, tôi lấy một địch ba, coi ba tên này như bao cát để đánh. Đương nhiên, COS làm bao cát bao giờ cũng có hai bên, vậy nên bọn họ cũng coi tôi như bao cát để tập luyện.

Không biết trên mặt đã trúng bao nhiêu đấm, tôi nghĩ bộ dạng mình lúc này cũng chẳng khác đầu heo của Ngọc ca hôm trước là bao. Chẳng qua cái đầu heo của tôi không được đẹp trai như Ngọc ca, đã vậy còn phát ra mùi hôi tanh tưởi, phỏng chừng… không phải phỏng chừng, là chắc chắn không có khách hàng nào đồng ý mua về.

Không phải tôi khoe khoang đâu, tôi lớn tới từng tuổi này rồi vẫn chưa từng gây sự bao giờ chứ đừng bàn tới đánh nhau, việc này cách xa hình tượng đứa trẻ ngoan ngoãn của tôi tới vạn dặm. Giây phút này, đối với kẻ không thể nghĩ ra điều gì, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất… Khốn kiếp! Nhất định tôi phải đánh cho mấy người một trận nên thân!

Thế nhưng, cả Ngọc ca và tôi đã sớm biết sẽ rơi vào cảnh bị mọi người kỳ thị là đồng tính. Tôi không thể kiên cường như Ngọc ca, có lẽ anh ấy chỉ cần trừng mắt liếc đối phương một cái thì chẳng ai dám nói hươu nói vượn trước mặt anh ấy. Nhưng tôi lại không như vậy, tôi không mạnh như Ngọc ca, cũng chẳng có tinh thần vững chắc như anh ấy.

Dẫu vậy, tôi cũng có thứ mà bản thân muốn bảo vệ.

Thật ra tôi rất hiểu, tôi không thực sự tức giận về lời nói của bọn họ, đây chỉ là phương thức tôi bức bách bản thân thừa nhận. Đánh người cũng được, bị đánh cũng được, thứ tôi muốn đánh không phải những người chế nhạo sỉ nhục mình, mà chính là tâm lý sợ hãi của bản thân.

Tôi muốn đánh tan sự nhu nhược của bản thân. Cái tên chỉ biết trốn tránh, chỉ biết trốn sau lưng Ngọc ca, đến dũng khí thừa nhận tình cảm của mình cũng không có.

… Tôi, thật sự có thể không quan tâm?

Không, thật ra tôi rất sợ hãi. Tôi không muốn bị gọi là đồng tính luyến ái, tôi cũng biết như vậy là không có tương lai. Thậm chí, tôi còn vì sợ hãi mà muốn trốn tránh tất thảy.

Nhưng nếu chỉ trốn tránh thì chẳng làm được việc gì cả.

Dù sao tôi cũng là tên ngốc, tóm lại cứ để tôi ngốc như vậy đi!

Tôi thở hồng hộc, vị mặn bên khóe môi cho tôi biết mình bị thương nghiêm trọng tới mức nào. Thật ra, gương mặt cùng xương cốt tôi đau muốn xỉu, đến nắm đấm phụ trách việc đánh người cũng muốn bãi công. Thế nhưng, chẳng biết loại cảm xúc nào đã tác động, tôi vẫn cứ tiếp tục ra sức.

Có lẽ cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra.

Tôi có thể thua bất luận người nào, nhưng không được phép thua chính bản thân mình.

Khi tôi muốn vung tay đánh lên phía trước, một cánh tay duỗi ra từ sau lưng, giữ chặt lấy tay tôi. Kỳ quái, rõ ràng sau lưng tôi không phải là cửa ra vào sân thượng mà, là ai… Sau đó, một bàn tay to lớn khác vòng sang đặt lên ngực tôi, giữ chặt lấy tôi. Tôi nghiêng người dựa về phía sau, chạm lên lồng ngực rộng lớn mà ấm áp. Giây phút ấy, cảm xúc quen thuộc lan truyền trên tất cả các dây thần kinh đã nói cho tôi biết, cho dù tôi không cần quay đầu lại cũng có thể nhận ra…

“Ngọc ca?”

Tôi kinh ngạc mở to đôi mắt bị đánh tới sưng húp, nhìn Ngọc ca sau lưng cầm vài cuốn sách giáo khoa trên tay, khóe miệng sưng đỏ còn có một chiếc băng cá nhân, có lẽ vì sáng nay ngủ quên nên đầu óc bị ảnh hưởng, hành vi không giống thường ngày, đôi mắt còn hơi thâm tím, mà trên mũi là cặp kính gọng đen, không còn dáng vẻ bừa bãi hàng ngày mà lại thêm vài phần phong độ của kẻ trí thức.

Phía sau Ngọc ca là đám Nhã Tố, có thể bọn họ vừa vặn thấy Ngọc ca đến trường nên báo cho anh ấy biết. Ngọc ca ôm rất chặt nên tôi không cách nào tiến lên đánh người.

“Ngọc ca, thả em ra!” Tôi rống lên: “Em nhất định phải đánh chết ba thằng khốn này.”

Ngọc ca không thèm để ý tới kháng nghị của tôi, vẫn giữ chặt lấy tay tôi kéo ra ngoài. Đáng thương, ngoại trừ mặc anh ấy lôi kéo ra thì tôi chẳng còn biện pháp nào khác. (Thật ra, nếu tôi không nhanh chóng đuổi theo bước đi của Ngọc ca thì tôi sẽ giống như người COS con cá chết, để anh ấy tùy tiện kéo lê trên mặt đất. Không phải do chân dài đâu, chân dài thì giỏi lắm hả… Được rồi, tôi thừa nhận rằng chân dài cũng là một điểm tốt.)

Người hầu B sau lưng gắng gượng không ngã xuống, cắn răng trừng mắt nhìn chúng tôi, đột nhiên chửi: “Con mẹ nó, hai đứa chúng mày là đồng tính luyến ái loạn luân, tự hào cái quái gì hả! Khốn kiếp, nhanh chóng cút ra khỏi trường đi…”

Ngọc ca quay đầu lại, trừng mắt liếc tên kia qua cặp kính trong suốt, rõ ràng đối phương không dám nói tiếp nữa! Không hổ là Ngọc ca của tôi, tôi đã nói trước là khí thế của Đại ma vương rất phi thường mà. Tới bây giờ tôi vẫn chưa thấy người nào bị Ngọc ca trừng mắt xong còn dám học cách la lối như khỉ trước mặt anh ấy đâu.

Nhìn cảnh mấy tên nam sinh kia dễ dàng bại dưới khí thế của Ngọc ca, tâm trạng tôi lập tức sảng khoái. Nhưng Ngọc ca cũng không cho tôi cơ hội nịnh nọt khí thế Ma vương kia của anh ấy, nhanh chóng lôi tôi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua đám người Nhã Tố, tôi vốn định cảm ơn một tiếng, tuy nhiên Ngọc ca lại không có ý muốn dừng bước nên tôi cũng chẳng thể nhìn bọn họ một cách đàng hoàng. Tôi chỉ hô lên thật lớn: “Cảm ơn mọi người, thực xin lỗi, hôm nay làm lãng phí thức ăn của mọi người rồi, lần sau lại…” lời còn chưa dứt, miệng đã bị Ngọc ca lấy tay chặn lại, không thể nói tiếp.

May là sau khi các cô nàng gặp được cảnh “anh hùng cứu mỹ nhân” đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn, nguyên đám bày ra ánh mắt màu hoa đào, hận không thể cầm camera chụp cử chỉ thân mật giữa tôi và Ngọc ca, sau đó phóng to N lần để ngắm. Tôi nghĩ bọn họ cũng không tức giận khi tôi làm hại bọn họ mất đi bữa ăn trưa, biết đâu bọn họ còn rơm rớm nước mắt mời tôi ăn bữa nữa để cảm tạ ấy chứ.

Ngọc ca không nói một lời, chỉ chăm chú kéo tôi về phía cổng trưởng. Mặc dù giờ nghỉ trưa ít người nhưng vẫn có nhiều sinh viên qua lại trong sân. Ngọc ca không chút để ý tiếp tục nắm tay tôi, hình ảnh này kéo theo không ít người chú ý cùng những lời xì xào bàn tán. Đầu óc tôi đột nhiên nhớ tới hành động né tránh của bạn học hồi sáng, gương mặt đỏ như cà chua.

“Ngọc ca, anh buông tay ra đi.” Tôi nói rất nhỏ, hận không thể tìm ngay một lỗ hổng để chui vào, cả đời này không gặp ai nữa.

Ngọc ca khó hiểu: “Vì sao?”

Mỗi câu nói của những người chung quanh đều khiến tâm trí tôi sợ hãi. Dường như tất cả mọi người đều đang nhìn mình, chế nhạo mình. Tâm trạng càng lúc càng căng thẳng, loại sợ hãi này tựa như một dạng vi khuẩn mạnh, tốc độ lây lan cực nhanh.

Khi cảm giác sợ hãi vây quanh khiến đầu óc mụ mị, tôi đã làm một việc tuyệt đối không được làm… tôi sợ hãi gạt mạnh tay Ngọc ca ra.

Tôi biết, những đứa con trai bình thường sẽ không nắm tay nhau bước đi. Đó là kiến thức cơ bản.

Đương nhiên, tôi và Ngọc ca không phải bạn bè bình thường, cũng chẳng phải anh em bình thường. Chỉ là, tôi sợ bị những người khác nhận ra. Vô cùng sợ hãi.

Vùng ra khỏi bàn tay nóng ấm của Ngọc ca, tự châm biếm bản thân thật nông cạn.

Thế nhưng, tôi không cách nào lơ đi được.

Tôi cúi đầu, Ngọc ca cũng thoáng hiểu được sự kỳ lạ của tôi. Có lẽ do không lo lắng người khác nghĩ gì nên anh ấy không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy xấu hổ. Ngọc ca kéo tay tôi, lần này rất chặt, chặt đến nỗi như thấu xuống dưới lớp da. Đi tới cửa trường học, xe máy của anh ấy kiêu ngạo dựng giữa đường. Ngọc ca nhảy lên xe, nói với tôi: “Lên trên.”

Tôi nhìn thân thể mình đầy nước bẩn, thế này cũng chẳng thể nào tiếp tục lớp học buổi chiều, vì vậy ngoan ngoãn ngồi phía sau anh ấy. Ngay sau đó, gió bão lần nữa cuốn trôi tất cả, tôi chỉ có thể liều mạng ôm lấy Ngọc ca để ngừa bị gió túm khỏi xe, ngay cả cảnh vật chung quanh cũng chẳng nhận ra thì đã về tới nhà.

Ngọc ca tiến thẳng lên phòng mình, tôi cũng đành phải đi theo anh ấy. Không thấy ai khác, có lẽ Thấm ca tiếp tục ở trên lầu tra tấn những chiếc máy tính đáng thương.

Đi vào phòng, Ngọc ca ném sách giáo khoa đi, đồng thời cởi áo khoác, hoàn toàn không để ý đến tôi. Bản năng nói cho tôi biết: lúc tức giận mà Ngọc ca không rít gào lên là việc vô cùng bất thường, giống như tuyết bay tháng sáu, núi lửa bộc phát, tận thế, địa cầu bị hủy diệt, S biến thành M… Khi tức giận đến cực điểm, ngược lại, Ngọc ca sẽ không nói lời nào. Đó là bài học tôi rút ra từ vô số kinh nghiệm đau đớn được đúc kết từ máu và nước mắt!

Thế nhưng anh ấy đang giận cái gì chứ?

Giận tôi đánh nhau với người khác? Giận tôi không để ý tới việc anh ấy ngăn tôi đánh người?? Hay là… Đột nhiên, tôi nghĩ tới chiếc áo len trên người… Thảm! Bộ quần áo mới mượn của Ngọc ca đang giao lưu nhiệt tình với… rác rưởi… bạn bè mới của nó, đương nhiên nó cũng bốc mùi rất tanh tưởi.

Tôi thấy lần này mình tự động tới nhà bếp tự tàn sát bản thân, sau đó còn phải phiền đại nhân ấy ra tay chặt mình thành tám miếng đem đi cho chó ăn, đúng là làm phiền anh ấy rồi.

“Ngọc ca, em xin lỗi, làm quần áo của anh bẩn…” Xét thấy bản thân vạn phần yêu quý tính mạng mình, tôi quyết định thử cầu tình trước khi tự tàn sát bản thân, biết đâu Ngọc ca sẽ cho cơ hội giảm hình phạt, giả như Ngọc ca sẽ chỉ băm một cánh tay của tôi thì sao?

Lời còn chưa dứt đã bị Ngọc ca đẩy mạnh lên giường. Nhìn Ngọc ca lửa giận ngút trời… tôi khóc mất, quả nhiên Ngọc ca không có ý định cho tôi giữ toàn thây? Một cánh tay? Tốt xấu gì…

“Bây giờ em có thể nói cho anh biết tại sao em lại bị cả đám nữ sinh vây quanh cùng ăn cơm trưa? Nghe nói mặt mũi em còn tràn đầy hứng khởi thích thú, cao hứng bừng bừng đùa giỡn với bọn họ nữa chứ!”

Tôi sửng sốt, đột nhiên cảm thấy vô cùng bất ổn.

Mùi vị chua lòm lan tràn khắp căn phòng, ngay cả tên chậm tiêu như tôi cũng biết việc gì xảy ra.

Thì ra Ngọc ca không để ý tới vấn đề quần áo, cũng không phải ngẫu nhiên lại xuất hiện khi thời gian lên lớp buổi chiều chưa tới. Thật chẳng biết tên đàn anh nào trong trường thấy cảnh tôi bị mấy cô nàng hủ nữ kia vây quanh, sau đó nhiều chuyện đi kể cho Ngọc ca. Nháo cả nửa ngày, hóa ra Ngọc ca không phải anh hùng đến cứu mỹ nhân, anh ấy là đến lột da của tôi, dạy dỗ tôi cái tội dám nghiêng đông ngó tây! (Trời biết, cho dù có mười vạn lá gan thì tôi cũng chẳng dám có bất luận hành vi thông đồng nào với mấy cô nàng hủ nữ kia đâu, trừ phi đầu óc tôi đi lệch đường ray, muốn tự hành hạ bản thân nên mới tự động nhảy vào hàng sói)

“Hì hì.” Tôi cười khờ hai tiếng, chẳng biết nên bưng bít vấn đề này thế nào: “Chuyện này… chỉ là trùng hợp thôi mà… Em đâu định ăn cơm với bọn họ, nhưng bọn họ vừa vặn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, vậy nên em…”

Âm lượng của tôi càng lúc càng nhỏ, bởi vì sắc mặt Ngọc ca càng lúc càng đen theo từng lời tôi nói. Tôi lại chứng kiến ma vân hắc ám bao phủ trên đỉnh đầu anh ấy lần nữa, chỉ cần Ma vương đại nhân giơ lên một ngón tay, tia chớp đánh xuống, lúc đó tôi có thể đi hỏi thăm ân cần tình hình sức khỏe của Phật tổ bá bá.

“Ngọc ca…” Tôi dè dặt cúi đầu xuống, chẳng dám nói gì, chỉ có thể liếc trộm sắc mặt hắc ám trước khi nổi bão của anh ấy. (Mặc dù rất muốn hô lên ngàn vạn lần thật hào khí: “Hãy để bão tố kéo tới mạnh mẽ hơn”, nhưng đáng tiếc là tôi sống mười tám năm vô dụng, không có nổi thứ dũng khí ấy…)

Anh áp mạnh xuống đôi môi tôi. Rốt cuộc tôi cũng hiểu chọc giận Ngọc ca thảm tới mức nào, môi bị ép đến đau đớn, tôi nghĩ đây căn bản không phải hôn, giống như dân bị bỏ đói mười năm đang nổi điên, nhiệt tình gặm chiếc bánh mỳ được người ta tặng.

“Ngọc ca.” Giãy dụa một hồi lâu mới lấy được chút tự do cho khuôn miệng nhỏ nhắn: “Chờ… Chờ chút, bây giờ người em bẩn lắm, anh để em đi tắm trước đã…”

Những lời này thật sự có hiệu quả, phỏng chừng Ngọc ca cũng hiểu cơ thể tôi đầy rác rưởi + nước bẩn tanh tưởi vô cùng khó chịu, vậy nên anh ấy lập tức ngừng lại, xách eo tôi đi đến cửa phòng tắm, nâng tay ném tôi lên sàn nhà.

“Tắm sạch sẽ cho ông! Còn nữa, giặt sạch quần áo cho ông, bằng không thì đừng hòng ra khỏi đây!”

Xoa xoa cánh mông, Ngọc ca cũng thiệt là, đây là cách đối xử với người yêu hả? Còn không bằng cách đối xử với rác rưởi nữa. Huống chi, anh ấy muốn làm XXX (Mời các vị đọc giả tự điền vào XXX theo sở thích của mình) cũng không thể dịu dàng hơn một chút sao? Dịu dàng có mất tiền đâu.

Có lẽ phàn nàn vô dụng cộng thêm việc không thể chịu đựng nổi mùi tanh tưởi trên người, tôi nhanh chóng tắm một trận thoải mái. Đương nhiên, chẳng những không có can đảm cầm quần áo Ngọc ca mà trút giận, đã thế tôi còn giặt sạch bộ quần áo của anh ấy tới từng chi tiết, sạch như mới. Người bị coi thường hoặc sống trong cảnh nghèo khổ sẽ sinh ra thói tiết kiệm, hơn nữa còn rất am hiểu việc giặt quần áo. (Tất nhiên tôi sẽ không nói cho mọi người biết ai là “công dân khốn khổ bị coi thường” đâu)

Sau khi tắm xong mới phát hiện, lúc bị ném vào đây không cầm theo quần áo để thay, vì vậy tôi kéo nửa cửa ra, khẽ hô: “Ngọc ca, cầm giúp em bộ quần áo…” Còn chưa nói xong đã bị một bộ quần áo đập trúng mặt. Đau quá!

Tôi trở lại phòng tắm, hơi tức giận cầm theo bộ quần áo trên tay.

Không tồi, xem ra giữa bọn tôi còn có thần giao cách cảm nữa đấy! Hừ!

Thế nhưng, Ngọc ca chỉ ném cho tôi một chiếc áo T – Shirt lớn, đến một chiếc quần lót nhỏ hay quần dài cũng không thấy. Có đánh chết thì tôi vẫn không chịu mặc lại chiếc quần bẩn thỉu ném vào biển cũng khiến cá mập chết ngắc. Chẳng qua, nói đi nói lại, đang yên đang lành mà Ngọc ca cao như vậy làm quái gì chứ, tôi mặc áo của anh ấy mà như đang mặc váy vậy. Cũng may là chiếc áo này đủ dài, tôi miễn cưỡng mặc vào, sau đó trở về phòng lấy quần lót + quần dài của mình cũng được.

Soi gương, gương mặt vốn có thể coi là đẹp trai của tôi đã hiện lên đủ loại màu sắc, so với đầu heo hôm trước của Ngọc ca thì chỉ có hơn không kém. Hủy diệt nhan sắc một cách triệt để luôn, thật không biết tại sao Ngọc ca còn có hứng hôn người sở hữu gương mặt thế này nữa. Đúng là tôi chẳng cách nào theo kịp cảnh giới của Ma vương đại nhân!

Có chút áy náy với hành động vùng tay Ngọc ca ra. Mặc dù tôi biết mình vốn không nên để ý tới lời nói cùng ánh mắt người khác, nhưng thực ra, những âm thanh cùng thái độ đó bất giác lọt vào tai, vào ánh mắt, sau đó thấm sâu vào thâm tâm tôi.

Cho dù nhiều lần tự nhủ bản thân phải kiên cường một chút, song, trong hiện thực, hai chữ kiên cường này không phải thứ nhẹ nhàng như vậy.

Haiz, nửa người dưới lành lạnh, tôi phải nhanh chóng đi tìm quần nhỏ mới được, không thể tiếp tục ngẩn người nữa.

Vừa kéo cửa phòng tắm ra đã thấy khí tức hắc ám của Ma vương đại nhân bao chặt lấy mình. Mẹ ơi! Anh làm gì mà vác em giống diều hâu cắp mồi thế này! Còn… đi về phía giường nữa chứ… Cứu mạng! Khóc! Chẳng phải em đã giặt sạch quần áo cho anh rồi hả!

“Quay đầu lại!”

Quay đầu? Quay đầu làm cái gì?

Không xong! Chẳng lẽ anh ấy muốn mượn lửa giận để XXOO, hoặc là OOXX?! Vậy thì sách lược trở thành tiểu công của tôi sẽ bị hủy tại thời điểm máu chốt này mất! Tôi… tôi muốn được chủ động, tôi phải nâng cằm của anh ấy, sau đó… sau đó… Tôi đang nói cái gì đây? Đến cả một chiếc quần lót còn không mặc thì có nói gì cũng không thể chống lại được!

Xét thấy sức mạnh của ma vương đại nhân lớn hơn so với mình rất nhiều, tôi quyết định chuẩn bị hai tay, một tay làm bộ thành thật nhích tới gần, tay kia thì hoạt động lung tung… Thế nhưng, khi anh ấy vừa đưa tay lại gần, cảm giác đau đớn từ vết bầm tím trên mặt cũng truyền tới: “Đau quá!”

Ngọc ca làm gì vậy? Anh ấy làm gì tôi vậy?!

Mặc dù đã sớm nghe nói là H rất đau, cơ mà tại sao lại đau trên mặt nhỉ? Cái này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường tình! (Trong khoảng thời gian này, tôi ngày đêm học tập kiến thức H cũng không phải uổng công đâu)

Chỉ có điều, Ngọc ca vốn chưa có đụng tới tôi mà! Trong tay anh ấy là… là… bông dính cồn?

“Mẹ nó chứ! Em cách xa như vậy thì làm sao ông đây thoa thuốc cho em được!” Ma vương đại nhân bắt đầu khó chịu, quanh quẩn nửa ngày, hóa ra hắn muốn thoa thuốc cho tôi nha! Thiệt là, sao không chịu nói sớm, anh bôi thuốc thì cứ bôi đi, tự nhiên thả một đám tiểu quỷ hắc ám ra làm em sợ muốn chết!

Vốn tràn ngập phẫn nộ, vậy mà khi bị đôi mắt dài quyến rũ của Ngọc ca trừng một cái, tôi lập tức biến thành con thỏ nhỏ run rẩy núp bên góc tường, hận không thể quỳ rạp xuống đất hô to: Là tiểu nhân không tốt! Đại nhân ngài muốn đem tiểu nhân đi chiên, xào, nấu kiểu gì cũng được! Tiểu nhân quyết không dám phản kháng! Tiểu nhân lập tức đi nấu nước giúp ngài!

Ngọc ca chậm rãi hé miệng, tôi cho rằng anh ấy muốn tuyên bố cách trị liêu yêu thích của mình, ai ngờ lời anh ấy tuyên bố lại là: “Từ nay về sau không được phép nói chuyện với bất luận giống cái nào nữa!”

Cái… sao? Không thể nào?

Nếu như tôi không lầm thì trên địa cầu này… có tới một nửa số sinh vật là giống cái thì phải? Từ nay không cho phép tôi trò chuyện với con gái và giống cái? Thế thì sống kiểu gì hả trời?! (Chẳng lẽ đến bà cụ hay mấy bé gái cũng không được? Phạm vi bao quát của tôi đâu có rộng đến mức đấy?)

Cơ mà, khí tức hắc ám cũng không vì vậy mà xua tan, dường như Ngọc ca đang phiền não chuyện gì đó. Đột nhiên, đại nhân ấy ngẩng đầu, ánh mắt lạnh đi, tôi lập tức dán trở lại vách tường COS hoa văn run rẩy trên đó, chỉ thấy đại nhân ban bố mệnh lệnh thứ hai: “… Nam cũng không được! Cũng không cho em… nói chuyện với nam giới!”

Thần linh ơi!

Không phải con đang nằm mơ đấy chứ?! (Sao Ngọc ca không trực tiếp cho tôi uống thuốc câm luôn đi, miệng của tôi còn có công dụng gì nữa đây… ngoài ăn uống ra thì vô dụng rồi)

Tất nhiên tôi hiểu vị chua nồng trong phòng này thể hiện cái gì. Cơ mà, Ngọc ca à, chẳng lẽ từ nay về sau, ngoại trừ thái giám và gay ra thì em không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ với loài sinh vật thứ ba?

Tôi run rẩy khóe miệng nhìn Ngọc ca chằm chằm, thình lình phát hiện ánh mắt đại nhân nhà mình lóe sáng, hình như lại suy nghĩ tới vấn đề nguy hiểm nào nữa thì phải. Chẳng lẽ anh ấy còn nghĩ tới ai khác nữa? (Sẽ không phải đến thái giám hay Gay cũng cấm tôi triệt để đấy chứ?). Cầu xin đại nhân nói luôn một lần cho xong đi, nếu không, với tần suất ánh sáng từ đôi mắt anh áy bắn ra cũng có thể đốt cháy cầu chì, tôi cũng không khống chế được nhịp tim nhỏ bé liên tục gia tốc mà chết bất đắc kỳ tử mất, sau đó bị phủ lá cờ “chết trước hạn” lên trên.

Sắc mặt Ngọc ca lúc này còn đen hơn trước, đôi môi mỏng hoàn mỹ chậm rãi mở ra, mấy từ trầm thấp tuôn ra: “Cũng không cho em nói chuyện với anh cả.”

Anh cả?

Kỳ quái, tôi không nghe nhầm đấy chứ?

Tôi tạm thời quên việc run rẩy cùng rớt nước mắt, thốt ra: “Không phải anh cả cũng là đàn ông đó hả?”

Không ngờ ngọn lửa đen sau lưng Ngọc ca càng cháy cuồng bạo: “Không được! Anh cả không phải đàn ông bình thường.”

Không phải đàn ông bình thường?

Đương nhiên tôi biết anh cả không phải đàn ông bình thường rồi, anh ấy là băng sơn vương do U Linh giới phái tới nha, ánh mắt còn có thể khiến cho trái tim đối phương rơi vào trạng thái đóng băng, linh hồn rời thân thể trong nháy mắt, vậy thì đương nhiên anh ấy không phải người thường rồi! (Mà Ngọc ca là Ma vương ma giới tới thế giới loài người công tác, vì sự an toàn của mọi người trên địa cầu, hai người bọn họ nên nhanh chóng chấm dứt công tác ở đây rồi chạy về với ông bà đi)

Cơ mà, hình như cái “không phải đàn ông bình thường” mà Ngọc ca ám chỉ không giống những gì tôi suy nghĩ thì phải. Tại sao sắc mặt Ngọc ca lại quỷ dị như vậy? (Tựa như ông chồng sợ vợ mình chạy trốn với trai ấy)

“Đau quá!”

Tôi còn đang phát huy sức suy luận, Ngọc ca đột nhiên chấm bông dính cồn xuống khiến tôi đau đến chảy nước mắt: “Đau chết em mất, Ngọc ca, anh định giết người đấy hả!”

Ngọc ca vốn đang đằng đằng sát khi như hung thần, lúc nhìn thấy nước mắt tôi rơi xuống, nháy mắt, biểu hiện của anh ấy như đang sợ hãi vậy. Anh ấy lập tức ném bông cùng hòm thuốc trên tay xuống, luống cuống vây quanh tôi, bộ dạng như muốn xoa lên vết thương của tôi để nó không đau nữa, nhưng lại sợ đụng vào càng khiến nó đau đớn.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy biểu hiện lúng túng của Ma vương đại nhân (Phỏng chừng đây cũng là một màn quá kinh ngạc mà ngoài tôi ra, con người trên địa cầu không có cơ hội chứng kiến). Đôi mắt kinh ngạc như muốn bắn ra khỏi cửa sổ, về phần hai giọt nước mắt kia, chúng đã bị dọa đến độ tự động chảy ngược trở lại. Tôi đang muốn an ủi ma vương đại nhân đang lúng túng vây quanh mình, thật không ngờ anh ấy lại vụng về ôm lấy tôi, vuốt đầu tôi như đang dỗ dành trẻ nhỏ: “Ngoan… không… không đau, không đau… Đau đớn mau bay đi, nếu không ông đây cưỡng gian hết bọn bay…”

Phụt!

Nụ cười này không quan trọng, người nào đó căng thẳng đến độ phát điên mất rồi. Tiếp theo, không ngoài dự đoán, núi lửa bắt đầu bạo phát: “Má nó chứ! Ông đây… cho tới bây giờ ông đây chưa từng an ủi ai cả, không biết làm thế nào…”

“Được rồi, được rồi, em biết rồi.”

Aiz! Tại sao tôi lại nhớ tới bài hát ru khiến người ta rùng mình như đang bơi ở Bắc Cực của anh cả chứ! Thật không hổ là anh em, đều đần độn kém cỏi như nhau! (Tôi không muốn nói là biến thái)

Ngọc ca xấu hổ đỏ bừng mặt, rốt cục không thể nhịn được nữa, bắt đầu phát điên, mở miệng thật rộng chuẩn bị phát hỏa, tôi thật sự không thể nhịn cười được. Kéo bàn tay xinh đẹp của anh ấy rồi đặt lại trên đầu mình: “Sao lại không vuốt nữa? Vuốt vậy không thấy đau nữa nha.”

Lần này đến phiên Ngọc ca ngây ngẩn cả người, tôi chỉ có thể tiếp tục làm nũng: “Thật mà! Đỡ đau hơn trước đấy! Quá lợi hại!”

“Má nó chứ! Thật sự?” Ngọc ca đen mặt tỏ vẻ nghiêm nghị, bàn tay lại ngoan ngoãn đặt lên đầu tôi.

“Đương nhiên là thật!” Tôi cảm thấy hành động của mình gần đây tiến triển nhảy vọt.

Mặc dù tính khí vị ma vương đại nhân này táo bạo, dục vọng độc chiếm siêu cường, lại thích ăn dấm chua lung tung,… nhưng lực vuốt đầu tôi lúc này lại nhu hòa khó tưởng, như sợ tôi bị tí ti đau đớn.

Làm sao bây giờ?

Nể kỹ thuật vuốt đầu không tồi của anh, em tha thứ cho anh cái tội vô duyên vô cứ phát giận, hơn nữa còn đe dọa trái tim nhỏ bé của em nữa.

Có lẽ, đối với Ma vương đại nhân ngoại hình táo bạo không có kiên nhẫn này, đây là lần đầu tiên anh ấy yêu đương. Lần đầu tiên tức giận vì cơn ghen vô cớ, lần đầu tiên vì tôi thuận miệng nói một câu “đau quá!” liền khiến anh ấy luống cuống, cũng là lần đầu tiên anh ấy chật vật như vậy.

Chúng tôi đều không biết phải hành động như thế nào, đều không hiểu rõ về đối phương.

Cho nên, hãy để cho chúng tôi cùng học tập.

Ngọc ca, em hứa với anh, từ giây phút này trở đi, em sẽ học cách kiên cường một ít. Lần sau, em sẽ là người chủ động kéo anh lại.

Kiên cường đến mức vô luận gặp phải cửa ải khó khăn nào cũng không buông anh ra.

Ngọc ca tiếp tục cẩn thận duy trì kỹ thuật vuốt đầu tôi, đầu óc không quá thông minh của tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề làm thế nào mới có thể về phòng mặc quần lót và phải đối mặt với vấn đề đuổi học vì đánh con thầy chủ nhiệm một cách tàn bạo như thế nào. Đương nhiên, hiện tại tôi vẫn chưa biết, vì sự kiện này mà từ ngày hôm sau, cả lớp, thậm chí là bạn học cả khoa đều lau mắt nhìn tôi. Chẳng những không hề né tránh tôi mà ngược lại, bởi vì phương thức phản kháng thế lực tà ác khác người của tôi nên thầy chủ nhiệm còn khóc rống lên, mời tôi tới nhà hàng ăn một bữa tiệc, rơi nước mắt cảm tạ tôi dạy dỗ tên tiểu tử thích làm xằng làm bậy kia. Ông ấy hoàn toàn không truy cứu việc tôi tiễn con ông vào bệnh viện, cũng suýt chút nữa hại nhà bọn họ tuyệt tự tuyệt tôn.

Bình luận

Truyện đang đọc