GIẢ NGOAN 2

Khi hoàng hôn buông xuống, những tia sáng đổ lên người Lục An An, khảm một vòng vàng, sợi tóc bị gió nhẹ thổi qua, trông cô thật mềm mại.

Mà cửa sổ gần bên cạnh Thẩm Kha Từ bị cây Long Não* khổng lồ chắn kín, cả người anh bị ẩn núp ở chỗ tối, không thấy một chút ánh sáng nào.

*Long não hay còn gọi là dã hương là một loại cây thân gỗ, lớn và thường xanh, có thể cao tới 20–30 m. Các lá nhẵn và bóng, bề mặt như sáp và có mùi long não khi bị vò nát trong tay. Về mùa xuân nó sinh ra các lá màu xanh lục nhạt với nhiều hoa nhỏ màu trắng.

Bóng của cửa sổ dựng đứng chiếu vào trong nhà, phân chia một đường ranh giới giữa hai người.

Lục An An không khỏi nhớ tới Thẩm Kha Từ dưới ánh đèn đường ngày hôm qua, cũng cô đơn như thế này, chẳng qua hiện tại ánh mắt anh gần như đóng băng, làm cho người ta cảm giác nhiệt độ xung quanh đều giảm xuống.

Sao anh lại có ánh mắt này? Kết quả kiểm tra sức khỏe không tốt sao?

Vì vậy, cô chạm vào mũi của mình và hỏi: "Kết quả kiểm tra sức khỏe của cậu như thế nào rồi?"

Thẩm Kha Từ không lập tức trả lời, mà là đem ánh mắt ném lên cánh tay Nguyên An Dật.

Lục An An vội vàng phản bác: "Không phải tôi đánh! Là cậu ấy tự đấm tay vào máy chơi game, không tin cậu hỏi cậu ấy đi. "

Nguyên An Dật thoáng cúi đầu, hỏi Lục An An: "Cậu ta là ai vậy? "

"Là bạn cùng lớp của tôi, trùng hợp gặp nhau ở đây." Lục An An nói.

Nguyên An Dật "Ồ" một tiếng, nhìn về phía Thẩm Kha Từ, "Đúng là tôi tự mình đụng phải, sau đó Lục An An liền đưa tôi đến bệnh viện. "

Thẩm Kha Từ nhìn hai người quay đầu ghé tai vào nhau, cười lạnh nói: "Cậu thật biết giúp người khác."

"Ha ha, cũng tạm." Lục An An khiêm tốn nói.

Trầm Kha Từ: "Đúng rồi, cậu vừa nói gì? "

"Hả? Không phải tôi đánh?"

"Trước một câu."

Lục An An suy nghĩ một chút, nói: "Kết quả kiểm tra sức khỏe của cậu như thế nào?"

"Ừm " Thẩm Kha Từ cười khẽ, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, chậm rãi phun ra năm chữ, "Liên, quan, gì, đến, cậu."

- -----------

Thẩm Kha Từ nói xong liền quay đầu rời đi, cho đến khi Lục An An về đến nhà vẫn còn cảm thấy có gì đó không thể giải thích được.

Cô thậm chí không nói gì cả! Vì cái gì mà anh lại tức giận chứ?!

Chẳng lẽ kết quả kiểm tra sức khỏe của Thẩm Kha Từ thật sự không tốt lắm?

Lục An An gặm móng tay, cau mày suy tư.

Vậy anh cũng quá đáng thương đi.

Cô chạy đến phòng vật dụng lục lọi, tìm một túi lớn miếng dán khớp*.

*Miếng dán khớp này giống như miếng salonpas í.

Hạ Tri Khinh bị viêm khớp nhẹ, cho nên sẽ mua miếng dán khớp, chẳng qua bà thường xuyên mua rồi lại muốn mua thêm cái mới, cho nên được tích trữ rất nhiều trong phòng vật dụng.

Lục An An nhìn một chút thấy chưa hết hạn, nếu Hạ Tri Khinh không cần, vậy thì để cho Thẩm Kha Từ đi, nếu cậu nhận được sự quan tâm từ bạn học thì nhất định sẽ vô cùng cảm động! Nói không chừng vừa cảm động, vừa khóc rống nói với cô: "Bạn học Lục An An, cậu thật là một người tốt, sau này tôi sẽ không giận dỗi với cậu nữa!"

Thứ hai cô liền đem túi đồ này đặt lên bàn từ của Thẩm Kha Từ, còn dùng một tờ giấy note dán lên:

Cho cậu, không cần phải cảm ơn tôi, nhưng nếu cậu muốn cảm ơn cũng không sao. —— Lục An An

Lục An An làm xong những thứ này liền trở lại chỗ ngồi của mình, mở sách ra che chắn bản thân, lén quan sát phía sau.

Người trong phòng học càng ngày càng nhiều, tiết tự học sắp bắt đầu, Thẩm Kha Từ đến muộn, Lục An An mắt không chớp nhìn chằm chằm hành động của cậu.

Thẩm Kha Từ nhìn thấy trên mặt bàn của mình có rất nhiều đồ, mi tâm nhíu lại, sau khi nhìn thấy tờ giấy note, thần sắc khôi phục bình thường.

Lục An An tràn đầy chờ mong nhìn anh xé túi ra lấy ra một miếng dán, thấy anh dừng ở trên bao bì nhỏ hai giây.

Sau đó, sắc mặt Thẩm Kha Từ đen như đích nồi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại khác với dự đoán của cô?

Lục An An hoài nghi cuộc sống, khi bắt gặp ánh mắt Thẩm Kha Từ nhìn cô, cô nhanh chóng quay lại, làm bộ nghiêm túc đọc văn bản.

Ngay cả Hứa Chi cũng nghĩ: Hôm nay bạn cùng bàn của mình sao lại yêu thích học tập như vậy?

"Mọi người im lặng một chút, mình nói một chút lưu ý về trận đấu bóng rổ chiều nay." Ủy viên thể dục đứng dậy và nói, "Bóng rổ nữ bắt đầu lúc 1 giờ chiều, bóng rổ nam bắt đầu lúc 3 giờ chiều, đến lúc đó mọi người không cần phải xếp hàng, cứ trực tiếp đến sân bóng rổ ngoài trời là được."

"Ủy viên thể dục, tại sao lại đi đến sân bóng rổ ngoài trời? Lúc ấy, mặt trời lên cao đến mức nào chứ, không thể sử dụng sân trong nhà sao? ", Có người hỏi.

Ủy viên thể dục nói: "Hôm nay không còn chỗ trống trong sân trong nhà, đội bóng rổ Nhị Trung sẽ thi đấu với đội bóng rổ Nhất Trung, khoảng một giờ rưỡi bắt đầu."

"Đội bóng rổ Nhất Trung?" Lục An An trợn tròn mắt, "Nguyên An Dật và Tề Tiêu, bọn họ chẳng phải cũng ở trong đội bóng rổ Nhất Trung sao?"

"Đúng vậy, lần trước cậu ấy có nói qua, mình cũng sắp quên mất." Hứa Chi nói.

"Vậy chờ chúng ta học xong thì có thể đi xem."

"Được."

- -----------------

Buổi chiều lúc Lục An An ôm bóng rổ chuẩn đi ra sân thi đấu, trên đường đến sân bóng rổ ngoài trời thì gặp phải Thẩm Kha Từ, anh ngồi trên ghế đá đeo tai nghe nhạc.

Buổi trưa cũng không thấy anh đâu, thì ra là chạy tới đây, Lục An An thầm nói.

Thẩm Kha Từ nghiêng đầu nhìn thì thấy cô, tháo tai nghe xuống.

"Tôi nói chứ, cả buổi sáng cậu cũng chẳng để ý tới tôi, vì cái gì chứ?" Lục An An hỏi những câu hỏi mà đã làm phiền cô suốt cả một buổi sáng.

Thẩm Kha Từ thò tay vào túi đồng phục học sinh, lấy ra một miếng dán khớp, chỉ vào chữ phía trên cho cô xem.

Lục An An khom lưng xuống, nhìn sát vào, chóp mũi gần như đụng phải bao bì nhựa.

"Cái này dùng cho người già bị đau xương xương khớp." Tầm mắt cô di chuyển xuống, đọc ra một dòng chữ nhỏ ở hàng dưới, "99%, người già đều khen tốt."

"...... Vì cái này mà cậu không để ý đến tôi? "Lục An An im lặng, "Không phải chỉ là một miếng dán khớp thôi sao, cậu xé bao bì ra, "Xẹt!" dán lên trên đùi của cậu không phải là tốt rồi sao, lại không ai quan tâm đây có phải là của người già dùng hay không, hơn nữa mẹ tôi là người trung niên, bà ấy không thèm để ý cái này. "

"A, cho nên đây là thứ mẹ cậu đang dùng?" Thẩm Kha Từ mặt không chút thay đổi.

"Đúng vậy." Lục An An nói.

Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Kha Từ càng lúc càng tối, Lục An An trăm phương ngàn kế không thể giải thích được, đầu óc cô chuyển động nhanh chóng, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

"Chẳng lẽ," Cô chần chừ mở miệng, "Như những gì mọi người nói đây chính là "tôn nghiêm của đàn ông"?"

Thẩm Kha Từ dường như không muốn nói nhiều với cô, quay đầu: "Cậu đi đi. "

Ngón tay trắng hồng của Lục An An xoay chuyển bóng rổ, bỗng dưng phát hiện dưới quần, ngay chỗ đầu gối anh có một miếng dán đang nằm ngay ngắn.

*Kiểu khi mà mình cử động chân thì mình sẽ thấy được miếng dán ở dưới quần, nó bị cộm lên á.

Đáy lòng nổ tung như pháo hoa, cô cười ha ha: "Ngoài miệng thì cậu nói không cần, kết quả là vẫn dùng. "

Thiếu niên liếc cô một cái: "Ai nói tôi dùng đồ của cậu? "

"Vậy cậu phản ứng lớn như vậy làm gì chứ? Giấu đầu lòi đuôi, có bản lĩnh thì kéo quần lên cho bà đây xem có phải hay không. "Lục An An làm bộ muốn đi nhấc lên.

Thật ra cô cũng không có ý định nhấc chân đi lên, chỉ muốn hù dọa Thẩm Kha Từ, ai biết Thẩm Kha Từ thiếu chút nữa bật dậy, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói: "Lục An An! "

"Ai," Lục An An cố ý đáp một tiếng, hỏi, "Cậu kêu ca cái gì chứ? "

Mặt mày cô cong cong, không chút che dấu niềm vui của mình, mà Thẩm Kha Từ thì khác, anh cắn răng, sắc mặt tái nhợt ngày thường đều bị chọc tức mà đỏ ửng lên.

"An An!"

Lục An An rụt tay lại: "Chi Chi? "

Hứa Chi lúng túng đứng cách đó không xa, nhìn Thẩm Kha Từ tức giận, lại nhìn Lục An An, sau đó chậm rãi giơ tay lên: "Này."

Thẩm Kha Từ lập tức trầm mặc, cầm tai nghe quay đầu rời đi.

"Chúa ơi, mình đã thấy cái gì thế này?" Hứa Chi chạy tới, "Cậu chọc giận Thẩm Kha Từ? "

"Hả? Không, không phải? Lục An An nói.

"Còn nói không có, mình thấy ánh mắt Thẩm Kha Từ có thể giết người nha, khai mau cậu đã làm cái gì rồi?"

"Mình không làm cái gì cả, mình chỉ là tặng cậu ấy mấy miếng dán khớp, sau đó muốn xem cậu ấy có dùng nó hay không thôi." Lục An An nói.

Hứa Chi trợn tròn mắt: "Cậu tặng cậu ấy miếng dán khớp? Hai người rất thân sao? Hồi nãy, khi mình nhìn thấy cảnh tượng ấy, mình còn tưởng hai cậu đang muốn đánh nhau."

"Mình với cậu ấy đánh nhau cái gì chứ." Lục An An đá đá chân, "Đi thôi, trận đấu sắp bắt đầu rồi. "

"Hmm, là mình sợ cậu bị cậu ấy đánh." Hứa Chi nhìn thấy Lục An An nghẹn cười, hỏi, "Cậu cười cái gì, nghiêm túc một chút đi? Mặc dù cậu ấy trông có vẻ rất ốm yếu, nhưng dù sao cũng là một nam sinh a."

Lục An An cười đến không khép miệng lại được.

"Bất quá, dựa theo cách mà cậu đánh máy chơi game được 1000 điểm, thì quả thật không xác định được ai là người bị đánh, hahaha." Hứa Chi nói.

Hai người hi hi ha ha đi đến sân bóng rổ, trọng tài đang nói những điều cần lưu ý trong trận đấu.

Quy tắc của nhóm nữ đã thay đổi, một đội một khung rổ, trong vòng hai mươi phút xem lớp nào ném bóng vào rổ nhiều hơn thì sẽ giành chiến thắng.

Tiếng còi vừa thổi, hiện trường lập tức trở nên sôi nổi, tuy rằng bình thường luyện tập cũng nhiều, nhưng khi đến lúc chính thức thi đấu thì vẫn không khỏi luống cuống tay chân.

Mỗi lớp có rất nhiều học sinh ra xem, không phải là hiện trường quá hỗn loạn, mà là một vài người va chạm lẫn nhau, hay là khi bóng sắp vào rổ thì bị bóng của người khác đụng bay ra ngoài.

Mọi người vây xem cười to, ríu rít, khí thế ngất trời.

Những nữ sinh lớp 1 quả thực chính là những dòng nước trong, chỉ có một mình Lục An An ném vào rổ, những người khác phụ trách nhặt bóng rồi đưa lại cho cô.

Lục An An trước ném vào một cái; sau ném vào một cái, vừa chuẩn lại vừa ổn định, kết hợp với các bạn khác, điểm số của lớp 1 nhanh chóng kéo dài khoảng cách với các lớp khác.

"Oa, nữ sinh này là ai vậy, thật lợi hại?" Người bên ngoài sân hỏi.

"Tư thế của các cậu ấy rất chuẩn, để mình đi nói lại cho các bạn nữ sinh lớp chúng ta để cho các bạn ấy học thử."

"Nữ sinh này chắc cũng đã luyện mười mấy năm ném rổ đi, nếu không sao lại chuẩn như vậy?"

"Ngoại hình cũng thật xinh đẹp, cho mình một phút, mình liền biết toàn bộ thông tin của cậu ấy."

Bên này Lục An An vỗ vỗ bóng, hơi hơi nhón chân, nhảy dựng lên ném, tiếp tục rơi vào rổ.

Khi gót chân rơi xuống đất, mái tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng vung lên, hai gò má hồng hồng, đôi mắt to lung linh, xinh đẹp lại tràn đầy sức sống.

Bên ngoài sân lớp 1 dần dần tụ tập một đám người vây xem, nhiều đến nỗi nước chảy cũng không thông, tiện tay kéo một học sinh lớp 1 sau đó hỏi nữ sinh kia là ai.

Các bạn cùng lớp có chút hãnh diện, liền nói: "Đây là học sinh của lớp chúng tôi Lục An An. "

Hết giờ, trận đấu dừng lại.

Lục An An tiện tay ném bóng, rồi dừng lại nghỉ ngơi, Hứa Chi xông tới ôm lấy cô: "An An cậu quá lợi hại! "

"Quá là nóngggg!" Lục An An treo trên người Hứa Chi, duỗi lưỡi liếm liếm đôi môi khô ráo, "Mình muốn uống nước. "

"Nước đến rồi đây!" Ủy viên thể dục mang theo một thùng nước chạy tới, chia cho mọi người trong đội mỗi người một chai.

"Cảm ơn Ủy viên." Lục An An mở nắp chai ra liền uống một ngụm lớn, bởi vì uống quá nhanh, có nước theo cằm chảy xuống, cô vội vàng nâng cánh tay lên lau.

Trọng tài đã bắt đầu ghi điểm số của tất cả các lớp học, thổi còi và bắt đầu thông báo thứ tự: "Đứng thứ ba là lớp 5! Thứ 2 là lớp 7! "

Mọi người nín thở.

"Lớp đứng nhất..... là.....là..... lớp 1!"

Vừa dứt lời, một đám người hét lên.

Lục An An ôm chặt Hứa Chi, hưng phấn đến nỗi nước mắt thiếu chút nữa cũng tuôn ra: "Chúng ta đứng nhất!! Đây vẫn là lần đầu tiên mình đứng nhất!!"

"Đây là lần đầu tiên mình tham gia cuộc thi mà cảm thấy hạnh phúc như vậy!" Hứa Chi nắm lấy tay cô, "Đại công thần Lục An An, mình muốn mời cậu đi ăn kem! "

"Vậy mình muốn ăn kem đầu lười xanh*." Lục An An bị cô lôi kéo, đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô ngửa đầu.

*Kem lưỡi xanh: Loại kem này có xuất xứ từ Trung Quốc, sau khi ăn xong, đúng như tên gọi của nó, lưỡi của người ăn sẽ được nhuộm xanh hoàn toàn.

Rèm cửa tự động của phòng học lớp 1, giống như vừa bị người ta buông xuống, thông qua khe hở có thể mơ hồ nhìn thấy đèn sợi đốt trong phòng học sáng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc