GIÁ TRỊ KHÁC LOẠI

"Em không cứu được mình." Đường Gian nói, "Em đợi đến năm hai mươi hai tuổi để vào Trung tâm Ghép đôi Kết hôn, em cần một Alpha cường đại dẫn dắt em."

"Hoặc là được như mong muốn, hoặc là vạn kiếp bất phục."

Cậu ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng, "Ngài xem, vận may của em rất tốt mà."

"Nên là, ngài đừng giận nữa được không?"

Thực ra Lê Sầm không rõ mình giận vì điều gì, có thể là giận vì Đường Gian không biết sợ, cũng có thể là giận vì với cậu mà nói, hắn chỉ là một người tốt vừa khéo gặp được.

Nhưng vốn dĩ cưỡng chế ghép đôi là do hệ thống lựa chọn sắp xếp.

Phải nói là cả hai đều có vận may tốt mới đúng.

Lê Sầm nhanh chóng thoát khỏi thứ cảm xúc lộn xộn đó, vuốt ve da thịt mềm mại trên cổ Đường Gian, "Ừ, không giận. Nhưng có một kết luận cậu phải nhớ rõ, từ hôm nay trở đi, mạng của cậu là của tôi. Tôi không cho phép, cậu phải sống cho tốt."

Cậu gật đầu, "Có ngài trên đời này sao em lại muốn bỏ đi chứ?"

Hắn khẽ vừa lòng, cúi người ngửi tuyến thể của cậu, hỏi: "Rất thơm, là mùi gì?"

Đường Gian hơi nghiêng đầu, vạch áo để lộ toàn vẹn tuyến thể trước mắt đối phương, "Là mùi ngải cứu. Có điều tin tức tố của Beta rất nhạt, chỉ khi ngài đến gần mới ngửi được."

Lê Sầm nhìn người đang quỳ dưới chân, quỳ thấp kém nhưng lại ngoan ngoãn, có nhìn thế nào cũng hợp ý hắn.

Hắn đột nhiên có ham muốn.

Nhìn Đường Gian giãy dụa giữa vực sâu dục vọng nhiều lần, hắn cũng cảm thấy được dục vọng của mình xuất hiện.

Hắn vươn lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp tuyến thể của cậu.

Đường Gian run rẩy, "Tiên sinh?"

Cậu là Beta, tuyến thể thoái hóa, nơi đó cũng không quá nhạy cảm. Nhưng người liếm chỗ đó lại là tiên sinh nhà cậu, là Dom của cậu, là chủ nhân của cậu. Cậu dĩ nhiên hưng phấn, hạ thể đau đớn không thôi, hô hấp hỗn loạn.

Lê Sầm liếm láp một hồi, tuân theo dục vọng trong lòng, răng hạ xuống, cắn mạnh.

"A—" Đường Gian đau đến mất hồn, cổ ngửa cao, giống như con mồi bị cắn vào cổ họng.

Dù không thể đánh dấu nhưng hắn vẫn rất hài lòng. Hắn liếm sạch từng giọt máu chảy ra ngoài, sau đó quay đầu cùng cậu hôn môi. Đường Gian ngửa đầu đón nhận nụ hôn của hắn, mùi máu tanh trộn lẫn giữa răng và môi, khung cảnh đẹp đẽ hệt như trong mơ.

Đêm nay cậu không cần về trường, hiện tại chưa đến thời gian khai giảng, trường học cũng mặc kệ đám sinh viên nhảy nhót. Cậu nằm trên giường Lê Sầm, cuộn tròn trong cái ôm ấm áp của hắn, chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngày hôm sau Lê Sầm không đi làm mà kéo cậu đến chỗ đăng kí kết hôn.

Đường Gian chớp mắt khoe mẽ, "Đăng kí kết hôn không vội mà. Hôm nay ngài không đi làm thật sự không sao chứ?"

Lúc bấy giờ hai người đang xếp hàng, nghe thấy câu hỏi của cậu hắn liền quay đầu, đáp: "Công việc không ảnh hưởng gì, tôi không bận lắm. Có điều, em thật sự không vội à? Nếu vậy chúng ta về, lần sau lại đến."

"Vội mà vội mà!" Đường Gian lập tức sửa miệng. Tính cách của người đàn ông trước mắt này chắc chắn không có vấn đề, nhưng vẻ ngoài của hắn quá xuất sắc, để lâu không có cảm giác an toàn, tốt hơn hết là trói người càng sớm càng tốt.

Lê Sầm bật cười sờ miệng cậu, lời nói vô cùng dễ nghe: "Ừ, nghe em."

Nghe em... Tim cậu sắp hỏng rồi, giơ tay sờ khuôn mặt vừa được chữa khỏi trước khi ra khỏi cửa, cậu có dự cảm rằng mình sắp phải chịu khổ rồi.

Song, phỏng đoán ấy chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng tốt của cậu cả. Khi đến lượt hai người, nụ cười trên mặt cậu vẫn vẹn nguyên như cũ, ảnh chụp trên giấy kết hôn còn rộng nở hơn cả.

Lê Sầm dịu dàng nhìn cậu, cảm thấy may mắn biết bao khi được đối phương hoàn toàn tin tưởng.

Giấy chứng nhận kết hôn không phải vật thật mà là tài liệu ảo tồn tại trong quang não cá nhân. Hắn nhìn Đường Gian đang cười ngốc nhìn chằm chằm quang não, đột nhiên đề nghị: "Tôi đổi quang não mới cho em."

Bình luận

Truyện đang đọc