GIẢ VƯƠNG BÌNH THIÊN HẠ



Tân Nha Quân quay đầu, Thành Hổ Quân không có chuyện gì, gần hai mươi ngàn binh sĩ của Đại Mao Quốc buộc phải quy hàng.

Mỗi một bước đi đều được vị Hoàng Đế trẻ tuổi này tính toán một cách chu toàn cùng tinh chuẩn, đám người bọn họ muốn không phục cũng không được.
"Lão Ly..! Xem ra chúng ta đã không còn gì để chống lại Bệ Hạ nữa rồi..!"
"Đúng vậy..! Ta cũng đã hạ lệnh cho người của mình rút lui từ lâu..!"
Thám tử đưa tin trước đó, Tân Nha Thành cùng Ứng Thành đã trở lại tầm kiểm soát của Thành Hổ Quân.

Khi đó bọn họ đã biết mình đã thua rồi.

Bệ Hạ đã tính toán từ trước không những đem Phí Mân hủy diệt.
Cũng muốn đem hơn hai vạn binh sĩ của Đại Mao Quốc trấn áp tại Đại Thành này.

Còn một dụng ý nữa là dụ những thế gia có lòng dạ bất trung như đám người mình ra bên ngoài để tiện tiêu diệt luôn một thể.

Cũng còn may mắn bên mình còn tỉnh táo, không bị trúng kế, nếu không hậu quả nghĩ đến là không thể tưởng tượng nỗi.
"Bệ Hạ..! Vi thần không làm nhục mệnh, đã đem ngoại địch cùng phản tặc bình định..!"
"Điền Thụy ái khanh xin đứng lên..!"
Nguyễn Văn Chương gật đầu, mắt hắn không phải mù, dĩ nhiên là đã nhìn thấy được tất cả.
Có chút tiếc nuối là còn không thể bắt được tên đại ca tốt kia của hắn đem về ngũ mã phanh thây.
Nhưng có thể bắt Mã Tịnh Thái cùng gần hai vạn Đại Mao Quốc binh sĩ, như vậy cũng là quá tốt rồi.
"Tạ ân Bệ Hạ.!".

||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||

"Lần này các khanh đã vất vả..!"
Nguyễn Văn Chương liếc qua toàn trường tướng sĩ, dừng lại trên người Bình Điền Thụy.

Nói sao đây..!
Khi nghe tin Bình Điền Thụy bị giam, hắn còn trách mắng Bình Điền Thụy một phen, cũng là đã có ý định sửa lại kế hoạch dẹp loạn của mình ban đầu.
Chỉ khi nhận được mật hàm của Bình Điền Thụy ngay sau đó, hắn mới yên tâm trở lại.

Mình là có chút trách oan cho Bình Điền Thụy rồi.
"Thả ta ra..! Lũ khốn kiếp các ngươi mau thả ta ra..!"
"Im lặng..! Quỳ xuống..!"
"Các ngươi..!"
Mã Tịnh Thái giận quá, từ trước đến giờ hắn chỉ quỳ xuống cúi đầu qua với một người duy nhất, người đó chính là tay Phụ Hoàng vô năng của hắn.
Nào có chịu nhục nhã như ngày hôm nay, dù trước mắt hắn là Hoàng Đế của Đại Thành Quốc cũng không thể được.

Hắn xin thề chỉ cần trở lại Đại Mao Quốc, hắn mãi mãi sẽ không quên nỗi nhục nhã của ngày hôm nay, hắn sẽ để cho Đại Thành Quốc lãnh đủ.
"Bệ Hạ..! Người này chính là Mã Tịnh Thái, Đại Hoàng Tử của nước Đại Mao..?" Bình Điền Thụy cung kính lên tiếng hội báo.
"Mã Tịnh Thái..?" Nguyễn Văn Chương nhìn lại.
Tuy không phải ăn chơi trác táng như bao công tử ca khác, nhưng Mã Tịnh Thái này cũng không có khỏe mạnh gì cho lắm.
Chắc là thường ngày sống trong cung cấm không phải hoạt động gì rồi.
"Đại Thành Hoàng Đế..! Ngươi biết điều thì hãy mau thả Bản Hoàng Tử ra, nếu không một khi Đại Mao Quốc quân đội hùng mạnh đánh đến, ngươi sẽ có kết cục rất là thảm..!" Mã Tịnh Thái lên tiếng uy hiếp.

Hắn tự tin uy hiếp Nguyễn Văn Chương cũng không phải là không có cơ sở, luận binh lực, Đại Mao Quốc bọn họ gấp đôi binh lực Đại Thành.


Đại Hùng Quân Đoàn bọn họ có năm vạn binh mã còn chưa tham chiến.
Nếu như Đại Hùng Quân Đoàn tiến đánh, chắc chắn có thể đem Đại Thành hủy diệt mấy lần.
"Xẹt..!"
"Khốn kiếp..! Hàng binh bại tướng...! Dám lên tiếng uy hiếp Bệ Hạ..!"
Sắc mặt giận dữ xuất hiện ở hầu hết tướng lĩnh của Đại Thành.

Bình Điền Thụy càng là không thể nhịn được, kiếm đã kề trên cổ của Mã Tịnh Thái từ lâu.

Rất là có ý chỉ cần Nguyễn Văn Chương lên tiếng liền có thể đem đầu Mã Tịnh Thái chặt đi xuống đất.

"Hừ..!"
Nguyễn Khải đám quan văn cũng không có cái nhìn tốt với lại Mã Tịnh Thái.

Đành rằng Đại Mao Quốc binh lực nhiều hơn Đại Thành.

Nhưng nói có thể san bằng được Đại Thành thì đó là chuyện không thể.

Nếu được bọn chúng đã làm từ lâu rồi, khi nào chờ đến ngày hôm nay.

Mã Tịnh Thái chỉ là một tên bại trận tướng lĩnh, đã không biết thân biết phận của mình thì cũng thôi, còn dám lên tiếng uy hiếp Hoàng Đế bọn họ, đúng là không biết sống chết.
"Lôi Mã Tịnh Thái ra bên ngoài..!"
"Bệ Hạ..! Khoan đã..! Bệ Hạ tha mạng, ta không dám nữa..! Ta tuyệt đối không dám nữa..!"

Mã Tịnh Thái rùng mình, nhìn vào ánh mắt tràn đầy sát ý kia của Nguyễn Văn Chương.
Hắn không có một chút nghi ngờ nào tên Hoàng Đế còn trẻ tuổi hơn mình rất nhiều này sẽ không ra tay tay giết hắn.

Nhớ đến những việc làm khi tên Hoàng Đế này từ lúc đăng cơ cho đến nay qua lời kể, hắn lại càng sợ hơn.
Hắn sợ mình sẽ đi theo vết xe đổ của đám Quý Tộc Đại Thành Quốc.

Tên Hoàng Đế này không hề xem Quý Tộc như hắn là người mà.
"Đưa hắn cùng đám tướng lĩnh ra đánh ba mươi gậy, đem giam giữ tại Đại Lao của Thành Hổ Quân đi..!"
Nguyễn Văn Chương liếc qua Mã Tịnh Thái một lần nữa.

Nghĩ lại tên này dù sao cũng còn có giá trị lợi dụng với mình, để cái mạng của y lại cũng không phải quá xấu.
"Tạ..! Tạ ân Bệ Hạ..!"
Không chỉ là Mã Tịnh Thái, đám người Điền Vũ trong lòng cũng là thở ra một tia nhẹ nhõm.

Đánh ba mươi gậy so với lại việc bị bay đầu thì vẫn còn tốt hơn nhiều lắm.
"Bệ Hạ..!"
"Ấy..! Điền Thụy tướng quân.! Trẫm đã cho người làm Ngự Yến tại Ngự Hoa Viên..! Mừng công khanh cùng các tướng lĩnh thắng trận chiến lần này..!"
Những chuyện khác tạm thời nó sau, thắng trận thì cũng nên vui vẻ cùng luận công ban thưởng cái đã, như vậy mới hợp lý chứ.
"Bệ Hạ..! Chỉ sợ không được..! Bên ngoài kia tình hình chiến sự vẫn rất là căng thẳng..!"
"Ý của khanh muốn nói đến Đại Hùng Quân Đoàn do Miên Hóa chỉ huy..?"
Nghe tin Mã Tịnh Thái thắng lớn, triều đình Đại Mao quyết định tăng thêm binh mã tiêu diệt luôn Đại Thành, chuyện này thì Nguyễn Văn Chương hắn có nghe nói qua.

Nhưng mà đến giờ theo tin tức tiền tuyến truyền về, bên kia Tân Nha Thành một trăm dặm vẫn chưa thấy xuất hiện hình bóng của Đại Hùng Quân Đoàn.

Chính vì nguyên nhân này, nên hắn mới phát tín hiệu cho Bình Điền Thụy tấn công, không cần phải che giấu nữa.
"Bệ Hạ..! Ngài nói không sai..! Tin tức mới nhất mà thần nhận được, hai vạn đại quân của Miên Hóa đã đến Lộc Thành..! Bọn chúng đóng quân tại bên ngoài Lộc Thành, bất kỳ khi nào cũng có thể tấn công Tân Nha Thành của chúng ta..!"
Không thể đem hai vạn Đại Hùng Quân Đoàn này tiêu diệt, vẫn là một nổi tiếc nuối không hề nhỏ của Bình Điền Thụy hắn.

Kế hoạch của hắn ban đầu là giả bại, ngoài muốn đem hai vạn quân Mã Tịnh Thái trấn áp ra, vẫn còn muốn đem hai vạn quân của Đại Hùng Quân Đoàn trấn áp.

Chỉ tiếc không biết nguyên nhân gì, Miên Hóa đi đến Lộc Thành xong lại không tiến thêm một bước.
Đội quân đó chưa hề đi vào Tân Nha Thành, chờ mãi vẫn không thấy Miên Hóa xuất hiện.

Hắn chỉ có thể đem Tân Nha Thành thu phục lại, đem binh mã trở lại đây trấn áp đám người của Mã Tịnh Thái mà thôi.
"Bệ Hạ..! Vi thần cảm thấy Thành Hổ Quân lần này đã lao lực quá nhiều, cần được nghĩ ngơi, không nên để Thành Hổ Quân quay lại Tân Nha Thành một lần nữa..!"
"Không biết Du Nhiên tướng quân có cao kiến gì..?" Bình Điền Thụy ánh mắt có chút không vui.
Thành Hổ Quân do hắn chỉ huy chỉ đánh có một hai trận nhỏ, làm gì có chuyện lao lực ở đây.

Nguyễn Du Nhiên đột nhiên đứng ra, rõ ràng là không có ý tốt.

Không biết tên này trong lòng đang tính toán cái gì đây.
"Vậy theo ý của khanh thì phải làm như thế nào..?" Nguyễn Văn Chương trầm ngâm suy nghĩ một chút.
Hắn thấy Nguyễn Du Nhiên lời nói vừa rồi cũng không phải là không có lý.

Mễ Thành hiện tại cần có một chi quân đội đủ mạnh để hắn có thể sai sử, ứng phó với mọi tình huống.

Thêm nữa hai vạn hàng binh của Đại Mao Quốc cũng rất cần có người quản chế, một khi Thành Hổ Quân rời đi, Đại Mao Quốc quân đội nổi loạn, hắn lấy cái gì trấn áp bọn chúng đây.

Với lại Nguyễn Văn Chương hắn cũng có dự tính điều Bình Điền Thụy cùng Thành Hổ Quân đi làm một đại sự, hiện tại rất khó để cho hắn lại phái Thành Hổ Quân đến Tân Nha Thành a.
Nhưng bên kia Tân Nha Thành cũng không thể nào xem thường được.

Hai mươi ngàn binh sĩ của Miên Hóa cũng không phải là loại binh mã bình thường, nó được lấy ra từ năm vạn binh mã Đại Hùng Quân Đội, chi quân đội này mạnh như thế nào thì ai cũng có thể nhìn ra được.
"Bệ Hạ..! Vi thần xin nguyện ý ra bên ngoài Tân Nha Thành, nguyện vì Bệ Hạ thủ vững Tân Nha Thành..! Tuyệt không để cho Quân đội của Đại Mao tiến vào lãnh thổ chúng ta nữa bước..!".


Bình luận

Truyện đang đọc