GIẤC MỘNG CŨ - TIỂU THẤT TỂ TỬ

"Còn bảy ngày nữa là đến Nguyên Tiêu, chàng đã c.h.é.m c.h.ế.t Thiết Vân Đài, trận chiến thắng lợi... Sau đó, ta làm phu nhân tướng quân, năm đó ta hai mươi sáu, chàng hai mươi chín."
"Ta hiện nay bao nhiêu tuổi?"
Nha hoàn bên cạnh run rẩy trả lời: "Tiểu thư, người... hiện nay hai mươi tư tuổi, đừng dọa nô tỳ mà..."
"Hai năm sau, Thiết Vân Đài nhất định chết..." Ta không kiềm chế được mà lẩm bẩm, dường như chỉ có thế mới làm dịu đi cơn đau trong đầu.
"Viên Hương, đừng nghĩ nữa. Sẽ sớm ổn thôi, sớm thôi..." Lộ Trạch Khiêm ôm chặt ta, tuyết phủ trên vai, tóc đen cũng bám đầy tuyết.
Trong gió tuyết, có tiếng vó ngựa gấp gáp, sau đó là tiếng cửa vỡ.
"Viên Hương!"
Lộ Trạch Khiêm bị người ta đẩy ra, loạng choạng vài bước, ngồi xuống trong tuyết.
Thẩm Kinh Mặc thở dốc, ôm chặt ta vào lòng, khoảnh khắc đó, cảm giác tan vỡ đạt đến một điểm cân bằng kỳ lạ.
Ta nôn ra một ngụm máu, sờ mặt Thẩm Kinh Mặc: "Tướng quân..."
Không phải Thẩm Kinh Mặc, cũng không phải Thẩm tướng quân.
Mà là hai chữ ta thường gọi khi đứng trong gió tuyết chờ chàng về nhà.
Thẩm Kinh Mặc khóc, những giọt nước mắt lớn rơi trên mặt ta, chàng run rẩy, nhẹ nhàng gọi hai chữ: "Viên Hương."
"Thê tử của ta."
"Thê tử của ta... Viên Hương."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Chàng hôn lên tai ta, lặp đi lặp lại, khiến trái tim hoảng loạn của ta dần bình tĩnh lại.
Ta cười, "Hóa ra chàng nhận ra ta..."
"Nhận ra, luôn luôn nhận ra..."
"Thẩm tướng quân, nhanh lên."
Giọng nói lạnh lùng của Lộ Trạch Khiêm vang lên từ bên cạnh, "Đưa ngươi về không phải để ôn chuyện, khóa hỏng thì thay cái mới, khóa chặt thêm."
Ta đột nhiên sợ hãi, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Thẩm Kinh Mặc, như nắm lấy sự thật.
Thẩm Kinh Mặc nhìn ta, ánh mắt dịu dàng yêu thương, "Viên Hương, ngủ đi."
"Không, ta không ngủ."
"Nhắm mắt lại, một lát nữa sẽ không khó chịu nữa."
"Chàng đừng đi."
"Được, ta không đi."
Bóng tối không kiểm soát tràn về phía ta.
Ta chìm vào giấc ngủ.
...
Giấc ngủ này rất sâu, trời sáng rõ, tuyết ngừng, gió lặng, nước tuyết tan chảy từng giọt rơi xuống từ mái nhà.
Ta tỉnh dậy.
Một nha hoàn bước vào: "Hôm nay tiểu thư có vẻ hồng hào, tinh thần tốt hơn nhiều."
Hiếm khi có cảm giác dễ chịu khắp cơ thể, ta nhìn nàng một lúc: "Ngươi hơi lạ mặt."
Nha hoàn đáp: "Tỷ tỷ trước bị bệnh, chủ nhân đưa đi điều dưỡng ở trang viên."
Ta gật đầu, đứng dậy: "Trạch Khiêm đâu?"
"Chủ nhân ở thư phòng, không tiện gặp người."
Ta ngẩn ra, "Sao vậy?"
"Tối qua Thẩm tướng quân đến phủ đấu với chủ nhân một trận, hai bên đều bị thương..."
Ta nghe mà nhíu mày:
"Trạch Khiêm tính tình ôn hòa, Thẩm tướng quân sao có thể không phân phải trái mà đánh người? Ta tiếp xúc với ngài ấy không nhiều, không rõ tính cách ngài ấy, chẳng lẽ là người thô lỗ?"
Nha hoàn cúi đầu, lời lẽ ấp úng: "Tiểu thư vẫn nên đi xem chủ nhân đi."
Khi ta mang bát sữa dê vào thư phòng, nhìn thấy Lộ Trạch Khiêm, liền không nhịn được bật cười,
"Biết huynh bao nhiêu năm, lần đầu tiên thấy huynh bị bẽ mặt."
Mắt Lộ Trạch Khiêm thâm quầng, thấy ta đến, liền che nửa mặt, tai đỏ ửng: "Viên Hương, tính tình nàng..."
Hắn thở dài bất đắc dĩ, giọng mang theo tiếng cười, "Người lớn rồi."
Ta đặt bát sữa dê trước mặt Lộ Trạch Khiêm, gỡ cuốn sách che khuất tầm nhìn,
"Được rồi, ta không cười huynh nữa. Vết bầm phải xoa mới tan."
Hắn thấy ta cúi đầu nghiêm túc bóc trứng, bưng bát sữa dê, thổi nhẹ rồi từ từ uống, ánh mắt từ đầu đến cuối đặt trên người ta.
Ta đâu không nhận ra, trêu hắn một cái: "Hôm nay làm sao vậy? Nhìn ta như thế."
Lộ Trạch Khiêm cười: "Không có gì, chỉ là lâu rồi... không thấy nàng như vậy."
Ta dùng vải lụa bọc trứng, ấn lên mắt hắn,
"Chỉ là ta bị bệnh, đập đầu một chút, huynh chăm sóc ta một thời gian thì sao? Mới như vậy mà đã phàn nàn, hóa ra trước đây, ta tốt với huynh đều uổng công rồi."
"Ừm. Viên Hương..."
"Sao?"
"Trong thời gian bị bệnh, nàng nhớ được bao nhiêu?"
Vừa xoa mắt cho hắn, ta vừa nhớ lại:
"Thu Nguyệt thành hôn, ta cãi nhau với cha mẹ... Ồ, còn gặp bọn cướp ở núi Tùng Tử, được người cứu giúp... Thật là xui xẻo."
Nói đến đây, ta đột nhiên nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Lộ Trạch Khiêm, "Huynh đã cảm ơn ân nhân cứu mạng của ta chưa?"
Lộ Trạch Khiêm ngơ ngác nhìn ta, "Tất nhiên là đã cảm ơn rồi."
"Vậy thì tốt, người..." Ta dừng lại, bối rối ôm đầu, "Người đó tên gì nhỉ?"
Ánh mắt Lộ Trạch Khiêm dần dần hiện lên niềm vui mà ta không hiểu được, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, đặt lên mắt mình.
"Không quan trọng, Viên Hương, tiếp tục đi."
Lộ Trạch Khiêm ôm ta ngồi trên đùi hắn, ngồi rất lâu mà không nói gì.
Ta buồn chán chống cằm, lật xem cuốn sách, còn hắn thì một mực xử lý công văn.
Tóc hắn thỉnh thoảng nhẹ nhàng quét qua cổ ta, khiến ta ngứa ngáy, mùi hương nhẹ nhàng trên người hắn khiến mắt ta bắt đầu díp lại.
Khi vừa nhắm mắt lại, tiếng kêu thảm thiết và nôn mửa của nha hoàn trong nhà ngục đột nhiên như tia chớp lướt qua tâm trí ta.
Ta rùng mình, đột nhiên tỉnh dậy.

Bình luận

Truyện đang đọc