GIẢI CỨU ĐẠI MA VƯƠNG BỊ CHẶT XÁC



Trò khôi hài này tiếp diễn cho đến tận khi màn đêm buông xuống thì mới tan cuộc.
Bên ngoài bỗng ồn ào hẳn lên, người làm chạy vào bẩm báo, “Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi!”
Lúc tuyết đầu mùa buông xuống chính là Mạnh đông tiết.

Hôm nay tuyết rơi, ngày mai sẽ là Mạnh đông đại điển.
“Chúng ta đi ngắm tuyết!” Lý Do Hỉ ôm cánh tay Hữu Trần nói.

Hữu Trần gật đầu, ôm nàng đi ra ngoài.
Thập Dương là người đầu tiên xông ra, một nghìn năm nay cậu ấy chưa được ngắm tuyết rồi! Anh em sinh ba vây quanh Tần Thải Thải và Lạc Hà cũng theo sát.
Nguyên Thừa đã tức đến ngất luôn, thế mà thật ra Nguyên Thạch lại thở phào, tốt xấu gì cũng không phải cưới Tần Thải Thải nữa.

Kể cả Tần Thải Thải có xinh đẹp hơn cũng không đa tài đa nghệ như đám ái thiếp của hắn.
Bắc Cung từ nhìn bóng lưng của Lý Do Hỉ và Hữu Trần, vẻ mặt nặng nề, cũng không biết hắn ta đang nghĩ gì.
Tần Nghĩa nhìn hắn ta từ xa, chắp tay hành lễ.

Giới chủ không nói gì xem như là đã thầm chấp nhận rồi ha.

Ông ta liếc mắt với Thương Tự Dung, lại nhìn Nguyên Thừa đang bị bấm mạnh nhân trung, lui ra ngoài -[Ngát dịch và đăng trên di ễn đ àn L ê Q úy Đ ôn]- Chuồn thôi, lặn thôi!
Đợi đến khi tất cả mọi người đã đi hết, Bắc Cung Từ vẫn ngồi im tại chỗ.

Tay phải của hắn ta đặt trên bàn, nước trà đã bốc hơi sạch, cốc trà cũng bị chưởng lực làm tan thành bột phấn.
Đàm Li cẩn thận nói: “Giới chủ, Thánh nữ…..”
Ánh mắt của Bắc Cung Từ xa xăm, cứ như đã xuyên qua năm tháng, quay lại về nơi sâu bên trong Tuyết sơn ở Sương Lâm giới kia.

Về phần Thánh nữ này, hắn ta cũng không có nhiều tình cảm, chỉ tuân theo gia huấn, nhất định phải cùng Thánh nữ sinh hạ con nối dõi, lại nuôi đứa bé thành người, bồi dưỡng làm Bắc Cung gia chủ đời tiếp theo.
Mặc dù hắn vô tình, nhưng Lâm Nguyệt lại có trái tim, nàng ấy không cam tâm tình nguyện gả cho một người không thích mình, thế mới chạy trốn vào đêm đại hôn.

Lại không biết tại sao mà chết nơi đất khách.

Mặc dù không thích nàng ấy, nhưng Bắc Cung Từ không thể không thừa nhận, không ai có thể hiểu nàng ấy hơn mình được.
Nhà họ Bắc Cung đã bồi dưỡng nàng thành một thục nữ nơi khuê phòng hoàn hảo nhất.


Dung nhan, lời nói, cử chỉ, thói quen của nàng ấy đều có giáo dưỡng bậc nhất.

Nhiều năm như vậy, nàng ấy chưa bao giờ bước đến nơi nằm ngoài Sương Lâm giới, cũng chưa bao giờ được dạy phương pháp tu luyện nào.
Một cô gái yếu đuối như thế phải làm sao để rời khỏi Bắc Cung thị tộc được bảo vệ nghiêm ngặt, còn đến tận Tiều Vân sơn ở nơi xa xôi nghìn dặm nữa.

Mặc dù ở Tiều Vân sơn bị người hãm hại, hơi tủi thân chút, nhưng cũng không đến mức luẩn quẩn trong lòng.
Sau lưng việc này tất có chủ mưu.

Cái chết của Thánh nữ… không đơn giản.
Mà hiện nay, nàng ấy đã chết rồi sống lại, không chỉ tính cách thay đổi hoàn toàn, còn quên sạch chuyện cũ chẳng còn mảnh nào.

Thậm chí, thích một người khác…..
Sắc mặt Bắc Cung Từ lạnh lùng, âm u: “Bất kể trong thể xác kia là cái gì, huyết mạch cũng không thay đổi, nàng ấy đều là Thánh nữ của Bắc Cung gia.

Đi tra lai lịch của người bên cạnh nàng ấy xem.”
Đàm Li thưa vâng một tiếng, khom người lui ra.
Bên ngoài phòng, Lý Do Hỉ lấy một cái áo choàng ở trong túi giới tử ra, phủ thêm cho Hữu Trần.

Áo choàng này có hoa văn cùng một bộ với quần áo trên người chàng, vạt áo có đường viền màu vàng kim, thêu cánh hoa sen rất lớn.
Lý Do Hỉ túm cánh tay của chàng, kéo ra xa một chút, cười nói: “Hữu Trần nhà chúng ta đẹp trai thật đấy!”
Bông tuyết rơi lất phất, nhẹ nhành, yên tĩnh.

Nàng giơ tay ra bắt lấy, đây đến gần Hữu Trần, “Chàng xem!”
Chút lấp lánh ở đầu ngón tay còn chưa đến gần chàng thì đã bị nhiệt độ trên người chàng làm tan ra mất, biến thành một giọt nước nhỏ.
“Ai da, tan mất rồi!” Lý Do Hỉ thu tay lại, Hữu Trần lại nắm tay nàng, kéo nàng vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu của nàng, lấy áo choàng rộng lớn bọc kín nàng lại.
Lý Do Hỉ vòng hai tay ôm thắt lưng chàng, thân mình hơi ngửa ra sau, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết lớn đang rơi từ trên trời xuống, rơi đến trên mặt nàng, treo lên lông mi dài thật dài.

Nàng chớp mắt, hé môi để cho bông tuyết rơi vào miệng.
Hữu Trần hơi nhíu mày, cảm giác chán ghét lại đến rồi.

Vừa quay đầu, quả nhiên đã thấy Bắc Cung Từ đứng trên một góc lan can tầng hai nhìn bọn họ.
Trong lòng chàng khó chịu một cách khó hiểu, khóe miệng nhếch lên chút ý cười nhạo, nhướng mày.

Được, không phải ngươi không thích à, cho ngươi xem đủ.
Hữu Trần nhìn lại người trong lòng, bàn tay ấm áp, dịu dàng, khẽ xoa mặt của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Ngọt sao?”
Lý Do Hỉ chép chép miệng, ngẩng đầu, “Vốn không ngọt, nhưng nhìn thấy chàng thì bông tuyết cũng ngọt rồi!”
Đáy mắt Hữu Trần gợi lên ý cười lăn tăn, giơ tay nâng đầu nàng lên, cúi đầu hôn xuống.
Hơi thở giao triền, môi lưỡi qua lại, Hữu Trần tăng thêm sức lực ở cánh tay ôm eo nàng, hận không thể nhét nàng vào lồng ngực.
Thập Dương đứng ở dưới mái hiên, quay đầu đi, thật đúng là chẳng có mặt mũi nào mà nhìn!
Kết quả là vừa quay sang đã thấy Lạc Hà và Tần Thải Thải đang đứng ở bên cạnh, ngơ ngác đối mặt với nhau.

Anh em sinh ba ồn ào ở một bên, đẩy Thải Thải vào lòng Lạc Hà.

Lạc Hà bất giác ôm lấy nàng ấy, Tần Thải Thải xấu hổ đến đỏ bừng đôi má.
“Vãi thật!” Thập Dương khẽ mắng, hai bát thức ăn cho chó làm cậu ấy nghẹn đến liếc trắng mắt!
Dường như chỉ trong chớp mắt, một cái nhũ băng nhọn, to cỡ cánh tay, bay nhanh, thẳng tắp trong trời tuyết về phía Hữu Trần.

Hữu Trần phản ứng nhanh, giơ tay đánh một chưởng khí đen bao vây lấy nhũ băng, làm nó vỡ thành mảnh vụn.
Một tay của Hữu Trần ôm chặt Lý Do Hỉ, quay người làm nàng đưa lưng về phía Bắc Cung Từ, rồi giương mắt lên, khiêu khích hắn ta, để hắn nhìn cho càng rõ.

Hơi thở nóng hổi của chàng phun ở cổ nàng, môi lưỡi không ngừng cọ sát tỉ mỉ bên tai nàng, rồi ngậm lấy dái tai tròn trĩnh, mượt mà, khéo léo của nàng.
Một tiếng ưm khẽ truyền ra từ người trong lòng, Hữu Trần ác ý cắn nhẹ, nàng lại ưm một tiếng, nhũn ra ở trong lòng chàng.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt---” Lại có ba cái nhũ băng phóng đến, khí lạnh dày đặc hệt như tâm trạng của Bắc Cung Từ.
Hữu Trần dùng khí đen hóa giải như thường lệ.

Quanh thân Bắc Cung Từ đã được sương lạnh bao trùm, tay áo rộng của hắn ta đảo một cái, vô số băng châm nhỏ như sợi bạc, tuôn ra như mưa phùn, giận đến không thể ức chế được.
Thập Dương nhảy ra ngay lập tức, gọi trường kiếm, đứng chắn trước mặt Hữu Trần.
Băng châm đánh vào thân kiếm, phát ra tiếng leng keng nhỏ.
Lý Do Hỉ nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên.

Trong con ngươi mịt mù hơi nước vòng quanh, hơi động tình.

Giọng nói của nàng mềm mại, không có sức lực, hấp dẫn lòng người vô cùng, “Sao thế?”
Hữu Trần nâng đầu nàng, không để nàng nhìn lung tung, ngậm lấy môi nàng, nhẹ nhàng mân mê, mút mát.

Lúc Thập Dương đang cản băng châm, tranh thủ thời gian nhìn một cái, suýt thì tức chết.

Vô sỉ!
“Hai người đã xong chưa thế!”
Lý Do Hỉ nghe thấy tiếng của Thập Dương, ai da một tiếng, vùi đầu vào ngực Hữu Trần.
Hữu Trần nhìn Bắc Cung Từ, cuối cùng không nhịn được nữa, tung một cụm khí đen ra.

Bắc Cung Từ điểm mũi chân, nhẹ nhàng bay từ trên gác xuống.

Cụm khí đen kia va vào tầng hai, tiếng “Ầm ầm” cực lớn, căn phòng đã bị nổ tung ra một cái lỗ to!
Hữu trần ôm khoeo chân nàng, bế lên, hóa thành một luồng khí đen rồi biến mất tại chỗ ngay lập tức.

Bắc Cung Từ đang muốn đuổi theo, Thập Dương cản trước mặt hắn, “Làm gì thế?”
Lạc Hà nghe thấy tiếng động cũng chạy ra xem, thấy gian phòng bị sập một góc, còn đang bốc khói đen.

Hắn ta nóng vội: “Xảy ra chuyện gì?”
“Giới chủ?” Anh em sinh ba cũng sáp đến gần, thấy Thập Dương đang cầm kiếm giằng co với Bắc Cung Từ, không khí giữa hai người vô cùng căng thẳng.

Đám nhóc choai choai chưa lớn không tim không phổi, cũng chẳng để ý là xảy ra chuyện gì, lôi thẳng Thập Dương đi, “Hiểu nhầm, chắc chắn là hiểu nhầm!”
Lạc Hà nhìn trái, nhìn phải, không hỏi nhiều, hành một lễ với Bắc Cung Từ, đuổi theo Thập Dương.

Tần Thải Thải cũng vội nhấc chân chạy theo.
Xung quanh đã yên tĩnh trở lại rất nhanh chóng, chỉ còn một mình Bắc Cung Từ.
Hắn ta tức đến mức cả người sắp nổ tung, nắm tay chặt đến nỗi khớp xương trắng bệch ra.
Khí lạnh dày đặc lan tràn từ tay áo rộng của hắn ta ra ngoài, cỏ cây, bàn đá bên cạnh người, và đình, đài, lầu, các phía sau lưng đã bị một tầng băng lạnh bao vây một cách nhanh chóng.

Hắn thả lỏng nắm tay, băng tinh vỡ vụn ra, mọi thứ tan tành.
Thương Tự Dung nghe được người làm bẩm báo, vội vội vàng vàng chạy đến, lão trợn mắt há miệng nhìn mọi thứ trước mặt.

Cả tòa đình viện đã bị san thành bình địa, chỉ dư lại một mảng băng tuyết.

Bông tuyết rơi đầy đầu, lão hét to: “Ai đã phá nhà của ta!”
Người làm trả lời, “Là Bắc Cung Giới chủ.”
“Á…..” Thương Tự Dung sững sờ, cười ha ha hai tiếng, nói: “Phá hay lắm! Phá đi là có thể xây lại, lão phu đã thấy ngứa mắt từ lâu rồi!”
Phố chính ở Thượng Xuyên.
Ở lưỡng giới đông - bắc, Mạnh đông tiết là ngày lễ long trọng như đêm giao thừa vậy.

Nhà nhà hộ hộ mở cửa quét dọn, đặt bình, chậu ở trước cửa để hứng tuyết đầu mùa năm nay, sau sẽ dùng để pha trà hoặc nấu rượu.

Còn phải mổ trâu, thịt dê, tế tổ cầu phúc, thì năm sau mới có thể mưa thuận gió hòa, hạnh phúc an khang.
Lý Do Hỉ và Hữu Trần đang tay trong tay đi trên phố, cửa hàng hai bên đều treo đèn lồng đỏ, bông tuyết xoay xoay như những cánh hoa lê bị gió thổi bay.
Thập Dương cầm kiếm đuổi đến, u ám lướt qua hai người, “Hai người không e lệ gì thật!”
Lý Do Hỉ tức cười, “Thì sao! Em lắm lời quá!”
Anh em sinh ba, Lạc Hà và Tần Thải Thải cũng đuổi đến nơi.

Hiển nhiên là chuyện lúc nãy chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ.

Tần Hồng Hồng vung tay, “Hôm nay là ngày tốt, vừa khéo là Mạnh đông tiết! Tôi mời mọi người ăn uống!”
Thập Dương vui vẻ, “Tôi muốn ăn món đắt nhất!”
Tần Lam Lam khoác vai cậu ấy, “Không thành vấn đề!”
Đoàn người nhảy nhảy nhót nhót, ríu ra ríu rít, vào một quán ăn lớn nhất, đắt nhất ở Thượng Xuyên.

Cũng vì tuyết đầu mùa đến bất chợt làm cho trước cửa quán cũng sôi động hẳn lên, đèn đỏ chiếu rọi, dòng người như mắc cửi.
Mọi người ngồi trong phòng riêng, Lạc Hà vẫn còn hơi không thích ứng được.

Tần Thải Thải ngồi bên cạnh hắn ta, ánh mắt hắn lại luôn không nhịn được mà bay đến trên người Hữu Trần.
Hữu Trần tưởng hắn ta đang nhìn Lý Do Hỉ, dứt khoát ôm nàng ngồi lên đùi mình, quay đi, chỉ để lại cho Lạc Hà một bóng lưng rộng lớn.
Tần Lục Lục nói: “Chị gái tôi như hoa như ngọc, một đại mỹ nhân ở bên cạnh mà anh cũng không nhìn.

Không phải anh có sở thích đặc thù gì đấy chứ?” Tần Hồng Hồng và Tần Lam Lam cũng phụ họa theo.
Thập Dương chen vào chỗ Tần Lục Lục, “Đi, đi, đi.” Cậu ấy ôm lấy vai của Lạc Hà, khẽ nói: “Y chỉ là một viên ma châu thôi, bây giờ không nhận ra anh đâu.

Tốt nhất là anh đừng có vội đi mà bị mắng.

Còn nữa, anh làm việc dưới trướng của Bắc Cung Từ, tốt nhất là không nên biểu hiện quá thân thiết với chúng tôi.

Tôi thấy tên Bắc Cung Từ kia không giống thứ gì tốt đâu.”

Lạc Hà nói: “Bắc Cung Từ vẫn luôn không để ý đến việc của thế giới tu chân.

Nhưng mà, tôi nghe nói hình như gần đây Thánh nữ chết rồi, hắn ta vẫn luôn đi tra xét việc này.

Sao lúc nãy lại nảy sinh xung đột gì với Ma…..

à…..

mấy người thế?”
Thập Dương liếc nhìn hai người đang ôm nhau sến súa kia, chép miệng chèm chẹp, “Anh nhìn họ kìa, có phải rất muốn đánh không?”
Lạc Hà lắc đầu, “Không muốn mà.

Ma… e hèm, tôi chưa bao giờ nhìn thấy người kia như vậy, chưa bao giờ người kia biểu hiện quan tâm đến người nào hay cái gì đến thế.

Nhưng mà ma châu chính là như thế, chỉ một chấp niệm nhỏ nhoi trong người sẽ được phóng đại vô hạn.

Sau khi trở về chỗ cũ, tất nhiên tính cách của Tôn thượng cũng sẽ chịu ảnh hưởng của ma châu, bởi vì họ vốn là một thể.”
“Ài.” Thập Dương thở dài thật là dài, “Đáng tiếc, bây giờ chị gái tôi đã bị ma châu mê hoặc đến điên đảo hồn phách rồi, cũng không biết còn kéo dài đến khi nào.”
Lạc Hà sáp đến bên tai cậu ấy, khẽ hỏi: “Thế bây giờ Tôn thượng thế nào rồi?”
Thập Dương nói: “Trong, đục khắc nhau, anh ta ở trong thức hải của chị tôi, anh thấy bây giờ chị tôi ốm đau thành thế này rồi, tôi đoán chắc tình trạng của anh ta cũng không tốt lắm.

Thanh khí suy nhược, chỉ sợ đã lâm vào ngủ say rồi.”
“Ngủ say?” Lạc Hà không hiểu, “Vì sao lại ngủ say?”
Thập Dương nói: “Không còn mặt mũi gặp người, còn không giả vờ ngủ?”
Lạc Hà không hiểu ý này, nhưng cũng chẳng hỏi kỹ.
Tần Thải Thải ngồi ngay ngay ngắn ngắn ở bên cạnh, dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng.

Mặc dù không hiểu họ đang nói gì, nhưng nàng bất giác ngẩng đầu nhìn Hữu Trần và Lý Do Hỉ một cái, có chút hâm mộ dáng vẻ thân thiết của họ.
Thập Dương nghiêng đầu nhìn qua, hắng giọng, nói lớn tiếng: “Lạc Hà! Sao anh có thể thế này! Nếu anh đã đồng ý vào cửa Tần gia làm con rể thì phải thể hiện chút thành ý ra chứ.

Nếu anh không đối xử tốt với Thải Thải, ngày mai sẽ bỏ anh luôn!”
“Hả?” Lạc Hà ngẩn người, hỏi: “Thế tôi phải làm thế nào?”
Anh em sinh ba cũng giương mắt nhìn theo, chỉ thấy Thập Dương bĩu môi về phía Hữu Trần, nói: “Học theo kìa, y làm gì anh làm nấy.”
Lạc Hà nhìn chăm chút một lúc, ờ một tiếng, đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Thải Thải, bế nàng ấy vào lòng, nhìn mèo vẽ hổ, học dáng vẻ của Hữu Trần, đặt cằm lên đầu nàng ấy, hỏi: “Cô thích thế này không?”
Mặt Tần Thải Thải bừng lên, đỏ như con tôm luộc.
Thế là trong cả bữa cơm, Hữu Trần bón thức ăn cho Lý Do Hỉ, Lạc Hà cũng học theo, bón cho Tần Thải Thải.

Hữu Trần liếc mắt đưa tình với Lý Do Hỉ, Lạc Hà không biết phải nói gì, chỉ đành hỏi: “Cô thích ăn gì, tôi gắp cho.”
Tần Thải Thải vùi trong lòng hắn ta, khẽ trả lời: “Đều, đều được.”
Vì thế, Lạc Hà không ngừng bón, Tần Thải Thải không ngừng ăn.

Đến cuối cùng, thật sự là nàng ấy không ăn nổi nữa, nhưng lại không có cách nào từ chối ý tốt của Lạc Hà, cứng rắn ăn tiếp.

Vốn khuôn mặt đỏ rực, lại nghẹn thành tím tái.
Anh em sinh ba bận nâng ly cạn chén, uống rượu đoán quyền với Thập Dương, căn bản là không để ý đến bên này.
Vẫn là Lý Do Hỉ thò đầu từ trong lòng Hữu Trần ra, nói một câu: “Tôi nói này đại ca, anh nhồi chết Tần tiểu thư mất!”
Giờ nàng mới chú ý đến Lạc Hà.

Hóa ra vị công tử áo đỏ mà Tần Thải Thải thích lại chính là Lạc Hà, một cánh tay khác của Đại Ma Vương.

Duyên, quả thật là kỳ diệu không tả nổi.
Chỉ có điều, nhìn Lạc Hà này có vẻ ra hình ra dáng đấy, thế mà đầu óc lại trống rỗng! Nói hắn nghiêm túc còn là đang khen hắn!
Tần tiểu thư đã liếc trắng hết cả mắt rồi mà còn cứng miệng, “Tôi, tôi còn có thể ăn…..”.


Bình luận

Truyện đang đọc