GIAM NHỐT TÌNH YÊU MAU SỦNG THÊ


Ca Tiểu Ly hôm nay bị ủy khuất.
Cô rúc vào ngực rắn chắc của Tống Dực, âm ỉ nỉ non kêu ca, khóc lóc:
"Dực ca ca, anh đừng đi được không? Ở nhà với em được không?"
Cô không nghĩ tới vừa mới sang nhà ca ca chơi, lại nghe được tin ca ca sắp đi ra nước ngoài để giải quyết công việc.

Ca Tiểu Ly từ lúc còn nhỏ đến bây giờ xa Tống Dực được bao nhiêu lần chứ?
Còn nhớ lần đầu tiên cô ngủ quên, đến lúc tỉnh dậy không thấy Tống Dực đâu, liền sợ hãi cùng tức giận đáng thuơng, nhu nhu nhược nhược ngồi co ro vào góc tường khóc.

Đến lúc hắn về là lao ngay ra như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ nhưng may mắn tìm lại được người chủ nhân của mình sao?
Tống Dực mỉm cười đầy tà mị,
"Bảo bối ngoan, nghe lời, ở nhà chờ anh được không?"
Rời xa cô, hắn không nỡ.
Nhưng nếu không rời xa cô, e rằng sẽ có chuyện.
Hắn là cánh chim vững chắc đủ sức bảo vệ cho bông hoa ly trắng thanh thuần này không bị nhuốm bẩn.
Nhưng con sâu bọ này quá lớn, quá độc hại khủng khiếp.

Nếu hắn không giải quyết, bông hoa thanh thuần này sẽ bị nhuốm bẩn.

Vậy nên...
"Tiểu Ly, nghe lời! Hửm?"
Ca Tiểu Ly mặc dù vô cùng ủy khuất, nhưng lại thấy Tống Dực có thành ý như vậy.

Cô không hỏi gì nhiều nữa, chỉ quay sang úp mặt vào người hắn khóc ngâm.
Ca ca đi rồi, Dực ca ca mà cô yêu quý nhất đi rồi.
Có phải là lần này ca ca sẽ đi thật lâu không?
Tống Dực như đọc được suy nghĩ của cô, hắn chỉ cười,
"Anh sẽ về thật sớm.

Được chứ?"
Con sâu bọ ấy dù có độc hại thế nào, sau khi chết không phải chỉ là một cái xác khô không hồn, không động đậy, không làm được gì nữa sao?
Nếu như vậy, thời gian hắn rời xa bảo bối sẽ không lâu...
Sáng hôm sau, lúc Ca Tiểu Ly tự động tỉnh dậy, nhìn lên trần nhà màu xám ảm đạm, cô bỗng dưng bật khóc.
Không còn ai gọi cô dậy, tức là Dực ca ca đã đi rồi.
Ghé mắt sang, nhìn thấy tờ giấy ghi chú được dán trên gương ở bàn trang điểm.

Cô thấy trên đó có một dòng chữ, với những nét chữ cứng cáp như rồng bay phượng múa đầy tinh tế.

Giống như con người của ca ca vậy.
"Tiểu Ly, ở nhà nhớ ngoan ngoãn đợi anh về.

"
Ca Tiểu Ly ngồi co ro trên giường, bật khóc.
Một tuần sau...
"Ê, đó không phải hoa khôi khối C sao?" Một nữ sinh tóc tím nói.
Nữ sinh tóc ngắn liếc mắt, bĩu môi nhìn Ca Tiểu Ly đi ngang qua mình mà khinh bỉ nói, "Hoa khôi gì chứ? Không phải chỉ là một con nhỏ ngu ngốc thôi sao?"
Ánh mắt Ca Tiểu Ly khẽ ươn ướt đầy đáng thuơng.

Lời của mấy người bạn học đó cô đã nghe được, đột nhiên lại nhớ đến những lần mà có Tống Dực ở đây.

Hắn sẽ ôm cô vào trong lòng, sau đó không biết làm cách nào mà mấy bạn học kia không còn nói xấu cô được nữa.

Ca Tiểu Ly ngồi dưới cuối lớp, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn các bạn học nam chơi bóng rổ.

Lúc trước còn Tống Dực bảo vệ, cô luôn được sắp xếp ngồi bàn đầu, được các thầy cô đặt cách cho qua vài môn học quá khó.
Nhưng dường như mọi chuyện đã thay đổi từ khi Tống Dực rời khỏi.

Cô bị cô lập, trước kia là cô lập bình thuờng, bây giờ là cô lập triệt để.
"...Vậy nên câu hỏi này, bạn học Ca đứng lên trả lời đi"
"..."
"Bạn học Ca?"
"..."
"Ca Tiểu Ly" Giọng nữ giáo sư vang lên văng vẳng, "Em đứng dậy cho tôi.

Đang trong giờ học dám không tập trung?"
"A...!Em, em xin lỗi"
"Không phải xin lỗi, đi ra ngoài cửa đứng cho tôi"
Trong lớp vang lên tiếng cười rầm rộ của các bạn học nữ.

Thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng rì rầm thật đáng ghét, "Thấy chưa, không phải chỉ là một con ngốc học dốt thôi sao?".

"Nó nghĩ bản thân là ai vậy? Tưởng là Tống học trưởng vẫn còn bảo vệ mình sao? Thật đáng ghét"
Ca Tiểu Ly cắn môi mềm.


Trong ánh mắt thuơng tiếc của các bạn học nam, cô đi ra ngoài.
5 tiết học, thì 4 tiết học cô phải đứng ngoài này.
"Tiểu Ly?"
Lúc Ca Tiểu Ly đang đứng nhìn vào một góc tường ngẩn ngơ nghĩ ngợi thì một âm thanh lại vang lên.

Thanh âm của con trai đầy chậm dãi từ tính bình ổn, ấm áp như làn gió xuân thổi vào cơ thể người.
Ánh mắt cô nhìn lên người con trai trước mặt, đột nhiên vui vẻ reo lên, "Anh đẹp trai!"
Trong trí nhớ của cô, người thanh niên cứu mình khỏi bọn côn đồ ở thành phố C hôm trước để lại ấn tượng rất tốt.
Hắn có một đầu tóc hơi xoăn màu nâu nhạt lãng tử.

Một đôi mắt xanh dương xinh đẹp cùng làn da trắng của người Âu, cơ thể xinh đẹp như lập thể của một vị thần thời trung cổ.
Kiều Tư Chân mỉm cười đầy tiêu sái, "Sao em lại đứng ngoài này"
Sắc mặt Ca Tiểu Ly ủ rũ, "Là em trong lớp không chú ý nên bị cô giáo phạt"
Mặc dù cô không nói ra vẫm đề bị cả lớp cô lập, nhưng Kiều Tư Chân vẫn rất rõ.

Hắn với tay ra xoa xoa đầu tóc mềm mượt của cô,
"Vậy thì em có muốn đi chơi cùng anh?".


Bình luận

Truyện đang đọc