GIAN PHU THẮNG PHỤ

Edit: Halan

Beta: Thảo My

Thu Minh Phong không trả lời lại mà đi lấy chén thuốc, ngồi quỳ gối bên cạnh giường, thử độ ấm cảm thấy thích hợp mới bắt đầu cho thê tử uống thuốc.

Nhìn bọn họ, Ngô trường lão lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

Nam tử đó vì Tiểu Nguyệt Tích cái gì cũng đồng ý, cái gì cũng làm, khó trách Tiểu Nguyệt Tích lựa chọn trở về từ nhiệm chức thánh nữ mà không phải mai danh ẩn tích cả đời trốn qua ngày.

Bởi vì, nàng không đành lòng để nam tử kia sống cùng nàng qua ngày như vậy.

Lâu Tây Nguyệt uống bát thuốc kia rất nhanh.

“Thu Minh Phong, ta muốn tự mình ăn, không cần chàng giúp ta ăn, ta bị thương là lưng chứ không phải là tay.”

“Được, ghé vào trên đùi ta ăn đi.”

“A……”

Nhìn vẻ mặt không thương lượng của hắn, Lâu Tây Nguyệt tự nói với mình nữ tử biết co biết giãn không chấp với khối băng kia, cẩn thận để cho hắn đỡ nàng nằm sắp trên đùi hắn sau đó nhận đồ ăn hắn đưa tới bắt đầu ăn.

Thu Minh Phong cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt trở nên mềm mại.

Dương như phiền não không thể vây khốn nàng. Tâm tư của nàng phần lớn đều bị vui cười tức giận mắng mà che giấu đi, làm cho người ta không thể nào phát hiện được.

Mưu kế ép thánh nữ hiện thân đã hoàn thành, mà nàng thì đang rất bình tĩnh gặp chiêu thì tiếp chiêu, cuối cùng nàng trở về để từ chức, đem vứt chuyện Cổ vương khó giải quyết cho người khác xử lý, thành công thoát ra khỏi dòng xoáy. Nàng tuy đã đi một nước cờ rất nguy hiểm nhưng hiển nhiên là đã thành công.

“Tây Nguyệt.” Thu Minh Phong không nhịn được mà kêu tên của nàng.

“Chuyện gì?”

“Về sau những chuyện nguy hiểm như vậy thì để ta gánh vác.”

Lâu Tây Nguyệt nghe vậy thở dài, lấy thìa ở trong bát đâm vài cái, oán hận nói: “Ta cũng muốn vậy nhưng chuyện lần này chỉ ta mới có thể giải quyết, Cổ vương mỗi ngày ở trên người ta, nó một ngày cũng sẽ không bỏ qua cho ta, chàng có biết ta ghét nhất là bị phiền toái.”

“Ừ.”

“Ta cẩn thận tính toán quá, cảm thấy cơ hội bảo trì tính mạng là rất cao đáng để ta thử một phen, cho nên mới đánh cuộc.” Vậy mà cũng dám đánh cuộc, chỉ cần có cái gì bất trắc thì hắn liền thương tiếc cả đời.

Lâu Tây Nguyệt ăn mấy miếng cơm cuối cùng vào bụng, đem bát đưa cho Thu Minh Phong liền nằm trên đùi của hắn chơi đùa mấy ngón.

“Kỳ thực sư phụ đã sớm thay ta phòng ngừa chu đáo, tìm rất nhiều dược liệu quý hiếm giúp ta cường thân kiện thể, bảo đảm ta sẽ không dễ dàng như vậy mà mất mạng.”

Tà Y đối với đồ đệ này vẫn là coi trọng, nếu hắn không có dạy nàng mấy câu nói hoang đường thì Thu Minh Phong nghĩ chính mình lại càng tôn kính hắn.

“Lại nói tiếp, ta sở dĩ lựa chọn quyết chiến đến cùng đều là do chàng ép  ta a.”

“A?” Thu Minh Phong nhíu mày.

Đúng là có liên quan đến hắn?

“Ta vốn dự tính tìm nơi non xanh nước biếc để mai danh ẩn tích cả đời này, kết quả chàng dùng một cái con dao đánh ta choáng váng rồi khiêng người rời núi.” Hắn có chút chột dạ.

“Ta liều mạng né tránh chàng nha, bởi vì chàng là người có tiếng trên giang hồ mà người có tiếng thì luôn phiền toái nhưng mà chàng lại không buông tay.” Thu Minh Phong không còn lời nào để nói.

“Ta đã nói không giúp Hoa hỗn đản, chàng lại rút kiếm uy hiếp ta, chàng có biết hay không ta một khi đã quay trở về thì sẽ không còn đường thoát thân.” Hắn đã sớm hối hận quá vô số lần.

“Cuối cùng thật sự trốn không thoát, ta chỉ có thể trở về giải quyết vấn đề, đầu tiên ta muốn biết rõ ràng trong giáo đã xảy ra chuyện gì, những người đó vì sao vẫn tìm ta? Đúng bệnh mới có thể kê đơn.” Thu Minh Phong yên lặng nghe.

“Vốn chịu hình phạt cũng không phải vội nhưng có trời mới biết đối phương khi nào thì xuống tay, chỉ cần cổ ngọc không ở trên người ta, những người đó không thế nào ép buộc ta thì sau này sẽ được thanh tĩnh, mạo hiểm cũng đáng giá.” Nói xong, Lâu Tây Nguyệt liền tức giận đứng lên, “Ba trăm sáu mươi roi, chàng có biết ta là vì ai không?”

Hắn lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.

“Thực xin lỗi, Tây Nguyệt.” Hắn đối xử với bằng hữu hết tâm nhưng lại đem nàng kéo vào trận lốc xoáy trí mạng này.

Cứ tưởng rằng chính mình có thể bảo vệ được nàng, kết quả nàng dùng máu để giúp hắn, đừng chỉ nghĩ đến lần sau có thể bù lại, bởi vì có đôi khi ông trời sẽ không cho hắn có cơ hội bù lại.

“Xin lỗi có ích lợi gì? “

Chàng có thể thay ta nhận đau không? Có thể sao?” Lâu Tây Nguyệt không nhịn được mà động tác hơi manh lập tức cơn đau kéo đến.

“Tây Nguyệt……”

“Cũng không biết còn phải nằm sấp như vậy ở trên giường bao lâu? Thời tiết như vậy chàng có biết là khổ cực lắm không?”

“Ta biết.”

“Biết có cái rắm, không phải chỉ có mình ta chịu đựng sao, sư phụ nói rất đúng, nam nhân đều là khốn nạn, chính mình phong lưu khoái hoạt còn để lại cục diện rối rắm cho nữ nhân xử lý.” Thu Minh Phong bị nàng nói thấy xấu hổ vô cùng.

Cơn tức phát ra làm Lâu Tây Nguyệt đột nhiên há miệng cắn trên đùi hắn một cái.

Tay hắn vuốt tóc nàng im lặng không nói gì.

“Phi phi phi……” Nàng nằm qua một bên giường lau miệng oán giận nói: “Chàng vài ngày rỗi chưa thay quần áo?”

Thu Minh Phong cười nhẹ, tư duy củaTây Nguyệt luôn chuyển biến quá nhanh, một lúc thì núi cao, một lúc thì biển sâu.

“Chàng nhanh đi thay quần áo đi, còn phải chỉnh lại dáng vẻ, chàng có biết hiện tại chàng rất lôi thôi không? Chàng còn như vậy cẩn thận ta thay đổi thì đừng luyến tiếc.”

Hắn nhéo miệng của nàng, nàng luôn miệng không gì ngăn cản được.

“Họ Thu, chàng còn dám nhéo miệng ta, chàng bắt nạt ta không dùng được tay có phải hay không?”

“Ừ.”

Hắn như thế mà dám lên tiếng trả lời nàng!

Lâu Tây Nguyệt nhất thời nổi trận lôi đình, “Chàng đúng nam nhân xấu, ai chịu ba trăm sáu mươi roi, ta là chịu a……”

Đi ra sau bình phong thay quần áo, Thu Minh Phong hơi cười, Tây Nguyệt có mười phần sức sống như vậy mới là làm cho người ta yên tâm.

Một con rắn to vàng nằm trên cỏ, trên thân chỉ mặc sa y màu bạc Lâu Tây Nguyệt yên tĩnh nằm trên thân rắn.

Nàng hoàn toàn đem thân rắn trở thành gối lạnh tự nhiên để dùng, còn thường xuyên giựt giây Xà vương đi săn vài con vật cho nàng bữa ăn ngon.

“Tiểu Nguyệt Tích, nên đổi thuốc.” Ngô trường lão vẫn không thay đổi cách xưng hô giống như khi nàng còn bé.

“Ta rốt cuộc còn phải bao lâu mới có thể không cần bôi thuốc này a.” Nàng lẩm bẩm oán giận.

Ngô trường lão mặt không chút biểu cảm trả lời: “Phải bôi đủ một năm, nếu muốn để lại vết sẹo thì bây giờ có thể không cần nữa.”

“Mời tiếp tục.” Nàng biết lão nhân gia luôn luôn ghi hận chuyện năm đó, ăn thì đã ăn rồi.

Ngô trường lão cẩn thận giúp nàng rửa miệng vết thương, sau đó bôi thuốc, không thể tránh nghe được tiếng Lâu Tây Nguyệt thấp giọng kêu đau.

Ngô trưởng lão trong mắt có không nỡ nhưng ngoài miệng vẫn như trước nói lời khắc nghiệt, “Vì nam nhân xấu xa ấy biến thành như vậy, ngươi với nương ngươi thật ngu ngốc giống nhau.”

“Không phải, ta so với nàng thông minh hơn, ít nhất ta còn hạ cổ cho tên kia.” Lâu Tây Nguyệt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác.

Ngô trường lão nhìn cách đó không xa liếc liếc mắt một cái, tiếp tục nói: “Biết đâu nam nhân kia đã làm gì rồi thì sao?”

“Chỉ cần không phải đi trộm người thì làm gì cũng được.”

Ngô trường lão xuống tay đương nhiên là hoàn toàn không cẩn thận.

Lâu Tây Nguyệt kêu đau một tiếng cách đó không xa người kia mày nhăn lại.

Tuy rằng, hắn cũng cho rằng tính khí Tây Nguyệt có đôi khi thực sự rất khó sửa nhưng Ngô trường lão có phải quá độc ác không?

Dù sao Tây Nguyệt hiện tại coi như là trọng thương.

“Tốt lắm, bôi thuốc xong rồi.” Ngô trường lão rốt cục buông tha cho nàng, bưng thuốc bỏ đi.

Nàng dùng sức níu chặt cỏ trên đất, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Lão yêu bà, khó trách tuổi lớn như vậy cũng không thể gả đi, đổi là ta thì cũng không cần nàng.” Trên đầu đột nhiên có một cái bóng, nàng nhìn thấy là đôi ủng rất quen đó là do tự tay nàng  làm. “Đã trở lại?”

“Ừ.”

“Chàng thật tàn nhẫn để ta lại đây? Ngô trường lão ở đây bắt nạt ta, ông trời thật không có đạo lý a.”

“Việc nhỏ.”

“Không nói nữa dù sao cũng không liên quan đến ta.” Lâu Tây Nguyệt cũng không để ý chuyện này.

Nhìn đến miệng vết thương trên lưng nàng thật dữ dằn đáng sợ trong mắt Thu Minh Phong hiện lên sự hối hận cùng đau lòng, ngồi xuống bên người nàng, làn gió thổi qua làm tóc nàng bay loạn.

“Chúng ta đi khỏi nơi này được không?” Hắn nhướng mày, “Gần đây nơi này không ổn.”

“Cho nên mới phải đi, ta đã không còn là thánh nữ, nếu không đi đến lúc đó không may bị liên lụy ta sẽ thật thảm, chàng cũng biết hiện tại ta chính là nửa phế nhân a.”

“Tây Nguyệt.”

“Gì vậy? Ta cũng sẽ không quên vết thương trên lưng ta làm sao mà có, ta sẽ không trả thù bọn họ nhưng sẽ bàng quan đứng bên ngoài mọi việc.”

“Nàng quả nhiên là người có thù sẽ nhớ mãi không quên.”

“Đương nhiên, Chàng chẳng lẽ đã cho ta là nói đùa sao?” Nàng lý sự.

“Ngô trường lão luôn luôn giúp nàng trị thương.” Hắn nhắc nhở nàng.

“Ừ, chờ Ngô trưởng lão chết, ta sẽ giúp người nhặt xác.” Nàng nháy mắt mấy cái, hướng hắn cười ngọt ngào, “Ta rất có lương tâm đi.”

“Ừ.”

Thu Minh Phong ngồi xuống bên người nàng, tay gối lên sau đầu, nhìn trời xanh mây trắng, thản nhiên nói: “Nàng hạ cổ ta?”

“A, lời nói vừa rồi chàng nghe được a.”

“Ừ.”

“Hạ.”Nàng sảng khoái thừa nhận.

“Là cái gì?”

“Si tình cổ a, ta nghĩ nếu ta không may mà không qua khỏi hình phạt thì chàng sau khoảng hai ba năm sẽ ôm ấp người đẹp khác lúc đó ta ở dưới cửu tuyền cũng không vui vẻ, cho nên ta liền hạ si tình cổ cho chàng, như vậy cho dù ta có chết trước thì chàng đời này cũng sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại, ta rất.kiên định”

“Được.” Thu Minh Phong trong mắt có ý cười. Đây mới là Tây Nguyệt, hắn thích chính là nữ tử như vậy.

“Ta đương nhiên biết tốt a, cổ này còn có chỗ tốt, chàng nếu dám đụng vào nữ nhân khác hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nga, đừng trách ta không nhắc nhở chàng.”

“Ừ.”

“Nhưng chàng vì sao cũng không tức giận?” Nàng nằm sấp đến hắn ngực, gần gũi đoan trang vẻ mặt của hắn, cảm giác có chút hoang mang.

“Nàng hạ, không tính.”

“Chàng còn có lương tâm.”

Nàng nhìn tóc của hắn một lát rồi lấy tay xả tóc của hắn, nói: “Trên người ta hiện tại có thương tích, nếu đi xe ngựa thì sẽ rất đau đớn?”

“Ừ.”

“Nhưng mà có người đánh tới thì ta sẽ làm liên lụy đến chàng thì phải tính làm sao bây giờ?”

“Có ta ở đây.”

“Quên đi, đến lúc đó nếu có chuyện gì chàng cõng ta chạy trước.”

“Được.” Hắn không chút do dự đáp ứng nàng, dường như hoàn toàn không nghĩ tới làm như vậy sẽ bị người giang hồ nhạo báng.

Nắng hè chói chang cho dù đêm có gió lạnh cũng làm cho người ta không thể dễ dàng đi vào giấc ngủ.

Trên giường, Lâu Tây Nguyệt đang nằm sấp nằm rất khoan thai, hai tay của nàng bị Thu Minh Phong dùng vải bông mềm mại bọc lại để ngừa nàng trong lúc ngủ mơ mà cào phía sau lưng làm cho miệng vết thương lâu mới khép lại.

Hoạt bát hiếu động như nàng mà đã nằm sấp nằm hơn một tháng trên giường mặc dù nàng ngày thường vẫn nói nói cười cười nhưng tinh thần rõ ràng có chút uể oải.

Thu Minh Phong ngồi dựa vào thành giường nhìn thê tử ngủ say trong mắt ánh lên sự yêu thương.

Giáo chủ Tây Vực vì muốn luyện thành võ công cái thế, xưng bá giang hồ nên nghe thấy Miêu Cương có Cổ vương có thể làm võ công tăng rất nhanh, thậm chí là cải lão hoàn đồng nên mới có ý cướp đoạt, cho nên mới đem nàng không hề tranh chấp tiến giang mà đưa vào dòng lốc xoáy làm cho nàng giờ này phải đau đớn nằm đây.

Ánh mắt của hắn dần dần trở nên dày đặc. Hắn tuyệt không thể tha thứ cho đối phương!

Lâu Tây Nguyệt đột nhiên khẽ nhúc nhích tay.

Thu Minh Phong chặn lấy tay nàng.

Tuy rằng đã ngăn được hành động của nàng nhưng cũng làm nàng bừng tỉnh.

Nàng mơ hồ nhìn hắn một cái, lẩm bẩm nói: “Thật là khó chịu.”

Hắn một tay cầm quạt nhẹ nhàng quạt phía sau lưng nàng khến nàng mơ mơ màng màng lại nhắm mắt lại, một bàn tay có vải bao bọc nắm lấy một tay của hắn không chịu buông ra.

Ngô trường lão hôm nay nói qua mấy ngày nữa chờ miệng vết thương toàn bộ đóng vảy thì nàng sẽ không vất vả như thế nữa.

Mấy ngày?

Bây giờ mỗi giây mỗi phút đối với Tây Nguyệt mà nói đều là một loại dày vò, hắn nhìn mà rất đau lòng.

Tay đột nhiên bị nắm đau, Thu Minh Phong mở miệng nói: “Nếu thật sự không nhịn được thì kêu lên đi.”

“Thu Minh Phong, Chàng hỗn đản.”

“Ta hỗn đản.”

“Ta hận Chàng, thực sự hận Chàng.”

“Tây Nguyệt.”

Nàng nắm tay hắn rồi cắn xuống một cái.

Thu Minh Phong ngay cả mày cũng không nhăn một chút, chỉ là nói: “Nhịn thêm chút nữa, sắp không có việc gì.”

“Ta không nhịn nổi nữa rồi.”

“Ta biết, ta biết.” Hắn dỗ nàng, giọng nói rất mềm nhẹ.

“Tên ma giáo hỗn đản Tây Vực ở đâu?”

“Ở Lâu Lan.”

“Tốt lắm, ta muốn đi Lâu Lan.” Nàng lý sự.

“Được ta đi cùng nàng.”

“Ta nhất định phải cho hắn cũng nếm thử khổ sở như vậy, rốt cuộc tên hỗn đản nói cho hắn biết ăn Cổ vương thì võ công sẽ tăng nhanh, cải lão hoàn đồng?” Lâu Tây Nguyệt thấp giọng mắng, “Nếu thật sự có thể cải lão hoàn đồng thì thánh nữ Bái Nguyệt Giáo chúng ta còn có người chết đi sao? Quả thực đúng là ngu ngốc……”

Bình luận

Truyện đang đọc