GIANG ĐƯỜNG DÃ ĐÃ THẤY XUÂN SẮC NHƯ THẾ

Vừa gặp là muốn cười, cười rồi sẽ yêu rất nhiều –

Về đến nhà, Như Hứa buông cặp sách, đổ ly nước lọc, uống từ từ. “Mẹ Ngô, mẹ ở đâu?”

Không có người đáp, Như Hứa lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại.

Đôi mắt bỗng nhiên bị che lại, người nọ đứng phía sau nàng, cao hơn nàng rất nhiều, thậm chí tri kỷ đón ly nước trong tay nàng.

Như Hứa nắm chặt điện thoại, giọng bình tĩnh như thường, lông mi lại không ngừng run, xẹt qua lòng bàn tay người nọ, rốt cuộc vẫn để lộ nội tâm hoảng loạn.

“Anh muốn bao nhiêu tiền?” “Tôi không cần tiền.”

Giọng nam mỉm cười từ tính, tựa như tiếng ve kêu rảnh rang thanh lọc thế giới ồn ào bên ngoài, hết sức dễ nghe.

Hắn không hề che kín hai mắt Như Hứa, thậm chí chỉ để hờ hờ trước mắt, cho người ta ảo giác dịu dàng.

Chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc lá thoảng thoảng trên người hắn, lẫn với mùi hương mát lạnh dễ ngửi.

“Vậy anh muốn gì?”

“Tôi muốn tiểu thư mời tôi uống cà phê.”

Như Hứa một bên giữ nguyên, một bên lần theo ấn tượng trong đầu, mở khoá điện thoại, cũng không biết gọi cho ai, chỉ hy vọng người kia có thể

bắt máy.

Không quá hai giây, có tiếng chuông điện thoại vang lên. “Look at the sky”

Hai người ngây ngẩn cả người.

Hắn cười ra tiếng, thả tay xuống, hỏi: “Tiểu Như Hứa, em làm gì vậy?”

Giọng nói vừa thốt ra, mũi Như Hứa ê ẩm hết, nước mắt vốn nghẹn ở hốc mắt đùng một cái nện lên trên mu bàn tay.

Một giọt tiếp một giọt, giống như hạt châu bị đứt đoạn. Khuôn mặt thiếu nữ tựa hoa, có khóc vẫn đẹp.

Giang Đường Dã giương mắt nhìn, ý cười đọng trong mắt, vội rút khăn giấy lau nước mắt cho Như Hứa.

“Rất xin lỗi, chú nhỏ không nên dọa em.” “Không sao cả.”

Như Hứa rất nhanh lau khô nước mắt, đôi mắt hồng hồng, chóp mũi cũng hồng hồng, đáng yêu giống như mèo con bị chọc bực.

“Dù sao em đã ghi hận anh rồi, đồ ch*t bầm.” Nói xong liền về phòng.

Ba người trong nhóm:

Giang Đường Dã: Vừa trở về đã chọc tiểu Như Hứa khóc, làm sao bây giờ?

Thẩm Ngân: Thằng khốn, tiểu Như Hứa đáng yêu như thế, mày không phải người.

Chu Liêm: Tiểu Như Hứa? Ai vậy?

Thẩm Ngân: Con người của A Tứ, nói đến chuyện này, tao phải mắng thêm một lần, Giang Đường Dã thằng khốn không phải người, còn nữa, tiểu Như Hứa đáng yêu lắm.

Giang Đường Dã: Mày ngon mắng thêm một câu?

Chu Liêm: Mày không nghe hiểu hả? Nó mắng mày, thằng khốn, không phải người

Lần thứ ba.

Giang Đường Dã đi đến trước cửa phòng Như Hứa, gõ gõ cửa, học điệu bộ trước kia: “Do you wanna make a snowman?”

Như Hứa: “…”

Giữa mùa hè mà anh đòi làm người tuyết quái gì. Bên ngoài đã bắt đầu tự hỏi tự đáp.

“Ok, bye.”

Như Hứa mở cửa, hít hít mũi, sắc trời tối sầm mà phòng khách không bật đèn, nhưng mơ hồ có thể thấy mặt mày góc cạnh của hắn.

Có vẻ không giống như hồi trước, nhưng có vẻ như lại giống nhau, ba phần dịu dàng bảy phần cà lơ phất phơ.

Hắn có một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt dài, hơi hơi xếch lên, lúc cười với Như Hứa, sẽ cong thành hình trăng non, thật sự là hết sức đa tình.

“Anh về lúc nào?” “Chiều nay.”

Giang Đường Dã khom lưng, nhìn thẳng Như Hứa, tay nhẹ nhàng chạm vào đầu nàng, giọng điệu trêu đùa nhưng dịu dàng, giống như trước đây.

“Đừng giận mà, chú nhỏ không thèm đi chơi với chú Tiểu Nhân của em, đã lập tức về gặp em.”

“Có nhớ chú nhỏ không?”

Như Hứa quay đầu, muốn nói không nhớ, nhưng mím môi, nói nhớ. “Em rất nhớ chú.”

Không biết nhớ bao nhiêu.

Mỗi lần tỉnh lại luôn cho rằng anh vẫn còn ở bên cạnh.

Thiếu nữ rũ mắt, dáng vẻ ôn thuần giống nai con, lúc nói nhớ thì đối mắt với hắn, con ngươi đen nhánh mềm mại mê mang, gương mặt hơi hơi ửng đỏ, rất là động lòng người.

Giang Đường Dã bỗng nhiên ý thức được, bé heo con nũng nịu tên tiểu Như Hứa, đã trưởng thành thành một cô gái rất xinh đẹp.

Mặc kệ đã bao lâu, nàng luôn thuộc về nơi mềm mại sâu trong nội tâm hắn.

Vừa gặp là muốn cười, cười rồi sẽ rất yêu.

Bởi vì, đó là tiểu Như Hứa đáng yêu của hắn. 2

Thời học sinh, Giang Đường Dã và Thẩm Ngân trốn ở góc tường hút thuốc, Như Hứa vừa xuất hiện, Giang Đường Dã lập tức dập thuốc, sau đó đá đá Thẩm Ngân bắt dập theo.

Thẩm Ngân lẩm bẩm, không tình nguyện bẻ điếu thuốc, hỏi vì sao phải bẻ, chúng ta hút thuốc xịn, mùi không hề nặng.

Giang Đường Dã nói, hun tiểu Như Hứa nhà tao không xinh đẹp nữa thì mày phụ trách nổi không?

3

Trong lúc Giang Đường Dã xuất ngoại, lâu lâu trở về vài lần, đi theo người ta đua xe.

Khi đó Như Hứa hình như đang học cấp ba l, ăn đồng phục tìm đến, đứng ở trong đám người thành ra không hợp, gân cổ lớn tiếng gọi chú nhỏ, đặc biệt đáng yêu.

Giang Đường Dã không muốn trở về.

Như Hứa lôi kéo quai cặp sách, nghiến chặt răng nói, con tự về.

Kết quả không đi nổi hai bước bỗng quay đầu lại, tủi thân ở trong gió nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói, con thật sự tự về đó.

Giang Đường Dã nháy mắt không thể giận, bỏ lại những người đó, cười rộ lên, nói, đi thôi đi thôi.

4

Những lúc “bà dì” đến thì không thể làm, chú nhỏ sẽ đè Như Hứa, nói, chú chỉ ngửi ngửi, bằng không không nhịn được.

5

Sau khi kết hôn, chú nhỏ vẫn rất được phụ nữ yêu thích, nhưng hắn không thích ai hết, chỉ thích tiểu Như Hứa của hắn.

Nếu có người hỏi hắn đời này có chuyện gì ghê gớm nhất đáng giá nhất để kiêu ngạo.

Hắn nhất định sẽ nói, tôi, là mối tình đầu của cô gái nhỏ nhà tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc