GIANG LẠP (SỐNG LẠI)

“Đã tìm thấy Trảm Ngọc!”

Triệu thị vệ ở ngoài cửa hô to một tiếng là đủ hiểu hắn đã mệt mỏi vì công việc tìm kiếm này đến thế nào rồi.

Hết cách, bọn họ không quen người nào ở thành Ngân Nhạn, nhân thủ cũng chẳng nhiều, hơn nữa địa hình núi Bạch Vân phức tạp lại thêm Trảm Ngọc xuất quỷ nhập thần, dù sau đó có thuê người bản địa cũng không khiến hắn bớt mệt. Người gì đâu mà khó bắt còn hơn sơn tặc nữa!

Con ngươi Giang Lạp co rụt lại. Tìm Trảm Ngọc lâu như vậy, rốt cuộc cũng có tin…

Triệu thị vệ lại nói: “Người của chúng ta đang đuổi theo, dọc đường có lưu lại ký hiệu, nhưng hình như còn có người khác cũng đang tìm kiếm y.”

Biệt Phong Khởi nắm chặt tay Giang Lạp, y phát hiện Giang Lạp đang kích động và căng thẳng nên muốn nắm tay hắn để hắn an lòng một chút.

“Tiểu thư sinh, ngươi yên tâm. Lần này ta nhất định sẽ mang Trảm Ngọc về.”

Giang Lạp há miệng, chần chờ nói: “Thật là…”

Nếu là lúc trước, hắn nhất định lấy việc tìm Trảm Ngọc làm trọng dù thương tổn Biệt Phong Khởi cũng không tiếc. Thế nhưng hiện tại…! Nhất là hiện tại!

Giang Lạp nhìn về phía Biệt Phong Khởi, ánh mắt của hắn truyền đạt sự lựa chọn của hắn rất rõ ràng, hắn vẫn lựa chọn ưu tiên Trảm Ngọc. Bởi vì Trảm Ngọc đã vì hắn mà trả giá quá nhiều. Hiện giờ có một đám người khác cũng đang tìm Trảm Ngọc, nhỡ bọn chúng không có ý tốt thì sao? Nhỡ sau lần này Trảm Ngọc càng trốn sâu hơn, thậm chí hoàn toàn không có tin tức thì sao? Vì vậy, hắn nhất định phải mang Trảm Ngọc về bằng mọi giá!

Xem ra vẫn là nhãi con hồng y quan trọng hơn! Lão tử còn phải cố gắng hơn nữa mới được! Biệt Phong Khởi hung ác thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn quyết định thật nhanh: “Ta biết rồi, tìm được Trảm Ngọc trước rồi nói tiếp. Tiểu thư sinh, ngươi yên tâm. Lần này ta nhất định sẽ đem y về cho ngươi.”

Không sai, trước tiên tìm Trảm Ngọc về cái đã, nếu y biết tiểu thư sinh và Trảm Ngọc có chuyện xưa cảm động gì thì y sẽ lén lút tra hỏi Trảm Ngọc trước.

Biệt Phong Khởi lưu Triệu thị vệ ở lại để bảo vệ Giang Lạp, mình thì cùng các thuộc hạ khác suốt đêm leo lên núi Bạch Vân tìm kiếm Trảm Ngọc. Còn Giang Lạp thì ngồi dưới ánh nến cả đêm không chợp mắt.

Vừa chờ mong gặp lại Trảm Ngọc, lại lo lắng Trảm Ngọc tu luyện ma công, lỡ như tính tình thay đổi, không phân biệt địch ta. Một lúc lại nghĩ đến lần trước Biệt Phong Khởi nói ở núi Bạch Vân gặp phải một sát thủ cấp Huyền Vương, lai lịch đối phương đến nay còn chưa tra ra, không biết có cùng một phe với đám người tìm kiếm Trảm Ngọc lần này không.

Sắc trời dần dần hửng sáng, ánh sáng màu cam của bình minh từ sau núi dần dâng lên chiếu rọi cả đất trời.

Bên Biệt Phong Khởi vẫn không có tin tức gì truyền đến, mà bên Giang Lạp đã nhận được thiệp mời của Chu thái thú.

Ra là sau khi Chu thái thú đã suy nghĩ cẩn thận thì quyết định mời Giang Lạp cùng đến xem trận đấu, đây cũng chính là thừa nhận cái tên Huyền Vương Giang Lạp, công khai kết giao.

Một đường đi về phía trước, cúi xuống nhìn sóng nước trên sông lấp loáng, gợn nước dần tản ra, ngẩng đầu xem đám mây mỏng nhẹ trôi, mặt trời vẫn sáng rực rỡ khiến người ta không dám đối diện, tâm tư gợn sóng của Giang Lạp mới dần lắng lại.

Trước mặt chỉ thấy một công tử cao gầy bình thản đi về hướng hắn.

Giang Lạp dừng bước lại, khóe miệng nhếch lên ý cười ôn hòa.

Lại là Giang Vô Hối, trưởng tử tam bá, đường ca của hắn!

Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến dù sao cũng là từ Giang gia mà ra, là thật hay giả e chỉ có người nhà họ Giang biết rõ nhất. Nhị bá hắn có thể sẽ nghe lời Quế Thần Tuyết răm rắp, lập tin tức giả, nhưng nhà tam bá thường có nội chiến, chỉ lo tranh quyền đoạt thế, hoàn toàn không nhìn tới đại cục của gia tộc, nhưng vẫn có thể lợi dụng một chút.

Có được cuộc sống mới, hắn vốn không muốn lại dính líu tới chuyện của Giang gia, thậm chí không muốn nhìn mặt người nhà họ Giang. Nhưng bây giờ, hiển nhiên chỉ có Giang gia là đường tắt mà ít dùng sức nhất. Giang Vô Hối này lại chủ động tới cửa.

Nhược điểm của tiểu bối Giang gia, trong tay hắn đều có. Mà vị đường ca này là ánh mắt thiển cận, thích tư lợi, có thể lấy gã để lợi dụng.

Trong lòng âm thầm suy nghĩ một chút, Giang Vô Hối đã chậm rãi đi tới trước mặt.

Giang Vô Hối đánh giá Giang Lạp từ đầu đến chân, âm thầm ngạc nhiên tướng mạo phong độ của Giang Lạp cùng vị đường đệ đã mất của hắn ta quả thực như dân tình đồn đại là giống nhau y hệt.

Vị đường đệ kia của gã vô cùng lợi hại, ở trong gia tộc có ảnh hưởng rất lớn, dù sau đó bị trục xuất khỏi gia tộc nhưng mọi người đều không muốn đi trêu chọc hắn. Giang Vô Hối tuy là công tử phóng đãng nhưng trước mặt đường đệ này cũng không dám làm càn. Bây giờ thấy vị này có tướng mạo rất giống “Giang tiền bối” thì trong lòng không khỏi chỉnh đốn lại bản thân.

Giang Vô Hối cung kính chắp tay thi lễ với Giang Lạp, nói: “Tại hạ là Giang gia Giang Vô Hối, gặp qua Lý tiền bối. Tại hạ nghe nói tiền bối muốn đến nơi quan sát thi đấu, vì ngưỡng mộ phong thái của tiền bối nên đã cố ý tới đây.”

Giang Lạp tuy nhìn nhỏ tuổi hơn gã nhưng là tu vi Huyền Vương thì tất nhiên xứng đáng để gã gọi một tiếng tiền bối.

“Hóa ra là công tử nhà họ Giang.” Giang Lạp hờ hững gật đầu, nhìn như khiêm tốn tao nhã lại ngầm có một tia uy nghiêm không cho kẻ khác dám khinh nhờn.

Nói xong câu này, Giang Lạp chắp tay ra sau tiếp tục đi về hướng Vọng Giang lâu, Giang Vô Hối nhanh chóng bước theo sau.

“Tiền bối, tại hạ có nghe kể về phong thái uy phong của ngài khi chỉ điểm mấy trận trước, vô cùng kính phục. Vừa vặn… Hắt xì ~” Đang nói hăng say thì Giang Vô Hối không kìm được hắt xì kinh thiên động địa một cái. Giang Lạp quay đầu lại liếc mắt nhìn gã, nhìn khuôn mặt của gã dần xấu hổ mà đỏ bừng lên.

Giang Vô Hối ngượng ngùng: “Xin lỗi…”

Vốn tưởng Lý tiền bối sẽ vì lý do bị mạo phạm mà đuổi gã đi, nhưng Lý tiền bối chỉ nghiêm túc nhìn gã, nhìn tới mức khiến gã càng lúc càng không biết nên để tay ở đâu.

“Giang công tử, cơ thể ngươi có luồng hàn khí đã tích tụ từ lâu, bên trong lá lách đã bị nhiễm lạnh, khớp xương đông cứng, chí ít cũng đã tồn tại hơn hai mươi năm. Bây giờ muốn cô đọng Huyền khí, đột phá bình cảnh e là sẽ không thuận lợi.”

Giang Lạp nói rất chậm rãi nhưng Giang Vô Hối nghe thấy lại sợ hãi biến sắc.

Chỉ một cái hắt xì, một chút đánh giá bên ngoài mà người này có thể trực tiếp nhìn ra căn bệnh quấy nhiễu gã nhiều năm nay! Gã trước kia trong lòng còn nghi ngờ làm sao có thể chỉ nhìn Huyền khí vận chuyển mà biết được thắng bại, bây giờ thấy tận mắt, còn biết nói gì hơn đây! Chỉ có thể nghiêng mình khâm phục thôi.

Gã từ trong bụng mẹ đã bị nhiễm hàn khí nhưng việc này ngoại trừ người nhà của gã thì người ngoài không thể nào biết được. Huống chi hôm nay là gã nhất thời nảy lòng muốn mai phục ở đây, đối phương không thể ngay cả điều này cũng đoán được mà sớm tra hỏi tình báo của gã được.

Lý Khinh Chu chịu nói ra tình trạng bệnh của gã, liệu có khi nào có cách chữa trị? Phải biết bệnh này của gã đã tốn rất nhiều bạc mời danh y, chỉ còn kém cầu xin Bạch gia mà thôi.

Giang Vô Hối cấp thiết khẩn cầu: “Xin tiền bối cứu ta!”

Giang lạp chỉ điểm: “Ngươi đem huyền khí từ đỉnh chuyển dần xuống phía dưới cơ thể, đột ngột quyết đoán dời chúng thẳng xuống rồi sau đó vận chuyển một vòng, hội tụ khí hải lại…”

Giang Vô Hối theo lời Giang Lạp vận chuyển ba lần sau đó gã phát hiện hàn khí ở trong người hoàn toàn biến mất rồi, đốt ngón tay cứng ngắc cũng khôi phục linh hoạt.

Giang Vô Hối quả thật đã khâm phục sát đất Giang Lạp.

“Tiền bối, ngài thật đúng là cao nhân!”

“Giang công tử chớ vui vẻ quá sớm.” Giang Lạp giội một gáo nước lạnh, “Phương pháp này chỉ giảm bớt di chứng, sau đó sẽ lại bị như cũ. Công tử muốn trị tận gốc thì phải lấy phương pháp này phối hợp với trị liệu.”

Nụ cười trên mặt Giang Vô Hối cứng đờ.

“Tiền bối, xin ngài hãy cứu ta! Chỉ cần tiền bối có thể trị hết chứng bệnh này của tiểu tử, sau này tiểu tử tất sẽ nghe theo lời tiền bối sai đâu đánh đó.”

Giang Lạp không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước.

“Nghe nói lần giao đấu này phần thưởng là do Giang gia hiến tặng?” Hắn giống như vô tình mà dò hỏi Giang Vô Hối.

“Đúng vậy.” Việc này vốn không phải là bí mật, nói đến thì cũng là chuyện quang vinh.

“Nghe nói Giang gia hiến là trân bảo Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến?”

Giang Vô Hối chấn động!

Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến này ở Giang gia không người nào không biết.

“Này, làm sao có thể! Tiền bối có phải nghe sai rồi không?!!” Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến này là vật chôn theo cùng đại bá mẫu gã đấy!

“Tin tức từ Chu phủ, công tử cảm thấy sẽ sai sao?” Giang Lạp hỏi ngược lại.

Giang Vô Hối á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, nếu tin tức từ Chu phủ thì hẳn không thể là giả đi? Lừa gạt anh hùng thiên hạ đối với Chu thái thú mà nói thì có tác dụng gì đâu?

Giang Lạp mỉm cười nói: “Ta đối với trân bảo này đúng là có chút hứng thú.”

Giang Vô Hối nghe hiểu ý tứ của Giang Lạp là: Muốn ta xuất thủ cứu giúp thì mang thành ý đến!

Giang Vô Hối bối rối: “Bằng tu vi Huyền Sư của tiểu tử thì nếu phần thưởng thật sự là Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến, tiểu tử cũng không thể giành được.”

Giang Lạp cười ha ha, vỗ vỗ vai Giang Vô Hối: “Giang công tử nói đùa. Ta chỉ là muốn công tử giúp ta hỏi lệnh tôn một chút bảo vật này có phải là thật không thôi.”

Giang Vô Hối thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này thì có thể.”

Giang Lạp nói xong mục đích, vừa vặn cũng đã đi tới Vọng Giang lâu, hắn nâng vạt áo, nhếch miệng cười thâm sâu, bình thản lên lầu.

Giang Vô Hối đứng ở một bên, trên mặt biến ảo không ngừng.

Đại bá chết rồi, cha của gã hao tổn tâm cơ thu mua lòng người, thiếu một chút là thành tộc trưởng, không nghĩ tới nhị bá của gã quá giảo hoạt, ở trong tối ôm đùi Chu thái thú, còn không tiếc đem đường đệ mặt trắng Giang Vân Du đưa tới cửa hầu hạ đối phương! Thực sự là quá mức vô liêm sỉ!

Nếu nhị bá gã thật sự làm ra việc đào mộ đoạt bảo, thì đây chính là ngỗ nghịch di huấn gia gia năm đó, không chỉ đại nghịch bất đạo mà còn bất nhân bất hiếu! Người như vậy sao có thể dẫn dắt gia tộc đi tới huy hoàng? Chỉ sợ còn bị bách tính thành Ngân Nhạn phỉ nhổ! Mà bọn họ có thể mượn cơ hội này đẩy ngã nhị bá, đoạt lại quyền làm chủ Giang gia!

Lý Khinh Chu này thật sự đã mang đến cho gã cơ hội tốt ngàn năm mới có được!

Giang Lạp đi tới nhã gian ước hẹn từ trước, bên trong bố trí thanh tao lịch sự, trên bàn đủ sơn hào hải vị cùng rượu ngon, lấy Chu thái thú ngồi đầu, xung quanh là bốn, năm quan chức.

Không có Quế Thần Tuyết.

Giang Lạp vốn nghĩ kỹ cách làm sao có thể gặp chiêu phá chiêu, tiêu trừ ngờ vực của Quế Thần Tuyết từ hai con châu chấu cỏ kia, không ngờ tới Quế Thần Tuyết lại chưa từng xuất hiện.

Hôm nay là Huyền Vương thi đấu, theo lý mà nói Quế Thần Tuyết bây giờ thân phận tương tự quan lớn khâm sai của triều đình, Chu thái thú đều tự mình chủ trì đại cục thì làm sao có thể vắng chỗ của hắn ta? Huống hồ hắn ta còn muốn cầm Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến để “thả dây dài mà câu cá lớn”.

Trừ phi đã xảy ra chuyện quan trọng hơn!

Lần lượt chào hỏi từng người, hàn huyên vài câu, Giang Lạp chậm rãi ngồi xuống ghế, lông mày không khỏi nhíu lại.

Quế Thần Tuyết chạy đi đâu rồi?

Giang Lạp đưa mắt lướt qua sân đấu võ, tìm núi Bạch Vân sau dãy núi non trùng điệp.

Tuyệt đối không nên gặp trở ngại.

Núi Bạch Vân.

Trời nóng như lửa, gió cắt vù vù như đao, một con chim diều hâu ở trên cành cây cao xoay đầu nhìn.

Đứng tại đỉnh núi Bạch Vân có một bóng người gầy gò màu đỏ côi cút một mình. Gió núi gào thét cuồng loạn lôi kéo vạt áo hồng y, ý đồ đem y kéo xuống vách núi vạn trượng dưới chân.

Biệt Phong Khởi đẩy bụi cỏ ra liền nhìn thấy người mình đã muốn tìm từ lâu, thấy y sát bên vách núi còn tưởng đối phương muốn tự sát, đang định quát bảo ngừng lại nhưng ở một chỗ khác đã có thanh âm giành trước.

“Trảm Ngọc! Hắn căn bản không chết! Hắn còn sống!”

Biệt Phong Khởi lập tức cúi thấp người, thu lại khí tức. Y phát hiện ra là Quế Thần Tuyết.

Trêm đường lên núi, y đã có dịp ngộ chiến với nhóm người lai lịch không rõ, thân thủ đối phương cùng hơi thở quen thuộc nói cho y biết bọn họ đến cùng một nơi với sát thủ lần trước. Nhưng nhóm người này thực lực yếu hơn, hơn nữa y theo đuôi nghe trộm biết được đám người này là tới vì Trảm Ngọc.

Trảm Ngọc là người tiểu thư sinh muốn, y tất nhiên sẽ bảo vệ Trảm Ngọc chu toàn, không thể nào tránh khỏi chuyện chém giết. Lúc này mới khiến y chậm hơn Quế Thần Tuyết một bước.

Hơn nữa ở trong trận ngộ chiến kia, khi đối phương sắp chết đã ra sức phản công khiến y gặp phiền toái không nhỏ, hiện tại muốn trực tiếp đối đầu Quế Thần Tuyết thì y không có bao nhiêu phần thắng.

Ngoài ra, từ con châu chấu cỏ kia có thể biết tiểu thư sinh và Quế Thần Tuyết có quan hệ khá phức tạp. Mà lần ở Hàn Sơn bị nhận sai là Giang Lạp, biểu hiện của tiểu thư sinh rất lạnh lùng, rõ ràng không muốn có chút quen biết gì với Quế Thần Tuyết. Nếu y không liều lĩnh xông lên giành lại Trảm Ngọc từ tay Quế Thần Tuyết thì liệu Quế Thần Tuyết có thể từ manh mối này mà tìm tới tiểu thư sinh?

Bất cứ lúc nào y đều không muốn đặt tiểu thư sinh vào trong hiểm cảnh!

Biệt Phong Khởi bình tĩnh cân nhắc rồi quyết định sẽ ra tay bất ngờ, đợi quan sát kỹ rồi tìm cơ hội.

Nơi này là thành Ngân Nhạn, không phải địa bàn nhà mình, làm việc chung quy phải trông trước ngó sau, khắp nơi gặp vật cản, thực sự khiến Biệt Phong Khởi vô cùng khó chịu.

Vậy nên Biệt Phong Khởi âm thầm quyết định, chờ sự tình bên này kết thúc sẽ nhanh chóng đem tiểu thư sinh về lại Lăng thành làm một đôi thần tiên quyến lữ!

Trảm Ngọc xoay người, tóc đen tung bay đánh lên gò má.

Khuôn mặt của y bị gân xanh che kín, môi đen sắc đỏ, tựa như quỷ như ma. Khuôn mặt này dù có nhìn lại mấy lần cũng đều làm cho người ta cảm thấy khủng bố và buồn nôn.

Quế Thần Tuyết vẫn mặc giáp bạc và song kiếm. Bây giờ tóc hắn ta biến thành màu trắng càng tôn thêm vẻ thanh lãnh, lẫm liệt như thần tướng chấp pháp thiên cung.

“Ngươi quả nhiên đang gạt ta,” Ánh mắt Quế Thần Tuyết cực kỳ lạnh lẽo và trào phúng, “Hắn còn sống có đúng không?” Lại không tiếc làm giả phần mộ này! Tiểu tử xem ra thực sự đã tẩu hỏa nhập ma, sinh thất tâm phong! Còn bắt mấy người vô tội kia phải chôn cùng Giang Lạp, cũng may hắn ta tìm được giải cứu.

Bây giờ là thời điểm kết thúc trò khôi hài Trảm Ngọc tự biên tự diễn này.

Trảm Ngọc lắc đầu bất đắc dĩ, vẩy vẩy trường kiếm trong tay.

“Đúng đấy. Hắn còn sống, vốn mượn chuyện này hạ thấp phòng bị của ngươi mà giết ngươi. Không nghĩ tới vẫn bị ngươi phát hiện.”

Nghe được lời Trảm Ngọc, trong lòng Quế Thần Tuyết chấn định. Hắn ta cười lạnh một tiếng, chất vấn Trảm Ngọc: “Nói, hắn ở đâu!?”

Trảm Ngọc lắc đầu: “Dựa vào cái gì mà ta phải nói cho ngươi biết? Chết đi!” Lời chưa dứt, đột nhiên y bay vút về phía Quế Thần Tuyết, trường kiếm lóe ánh sáng lạnh, sát khí chém tới!

Quế Thần Tuyết sớm đoán được y sẽ lại ra chiêu này, trực tiếp đánh ra một chiêu phá tan mũi kiếm của y.

Trảm Ngọc thuận thế xoay cổ tay một cái, nhưng đem trường kiếp hướng tới cổ họng của mình!

“Quế Thần Tuyết! Ta chết rồi, ngươi vĩnh viễn đừng hòng tìm được hắn!”

Quế Thần Tuyết thất kinh, hắn ta nếu không tìm thấy Giang Lạp thì sao có thể để Trảm Ngọc dễ dàng chết đi? Nếu Giang Lạp sau này biết do hắn ta bức tử Trảm Ngọc, người mà Giang Lạp đối xử như đệ đệ thì giữa bọn họ không còn bất cứ khả năng nào nữa!

Quế Thần Tuyết cuống quýt đưa tay với tới người Trảm Ngọc muốn ngăn cản y tự sát.

Trong chớp mắt, Trảm Ngọc đang cúi đầu bỗng nhiên nổi lên một vệt cười quỷ dị, con ngươi toàn bộ biến thành màu đỏ thẫm, quanh thân ma khí hội tụ lại điên cuồng hướng mũi kiêm tuôn tới, đồng thời mũi kiếm lần thứ hai xoay lại!

“Bụp!” Một kiếm xuyên qua vai trái Quế Thần Tuyết.

Bình luận

Truyện đang đọc